Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 49

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Muội tiểu nha đầu này.” Phong Nhất Phàm chọc trán tiểu Kiều một cái, “Biểu ca đó là có chuyện đó.”

“Vậy tụi muội cũng có chuyện nha, biểu ca còn không tin.” Tiểu Kiều nói.

“Biểu ca tin vẫn không được sao? Về sau biểu ca không như vậy nữa, hai đứa cũng không thể như vậy.” Phong Nhất Phàm dụ dỗ tiểu Kiều.

Tiểu Kiều biết biểu ca này của mình đang coi mình là nhóc con mà dụ dỗ rồi, nhưng mà thức ăn lên tới, thật đúng là có cá có thịt.

Lập Hạ vội nói: “Biểu ca, ca gọi nhiều như vậy? Đều ăn không hết.” Đây cũng quá lãng phí. Mới vừa rồi khi biểu ca gọi món, hắn cũng không tập trung nghe, ai biết nhiều như vậy, chính là bốn người bọn họ mở rộng miệng ăn, cũng ăn không hết.

Lập Hạ còn là ý tưởng đó, ăn cái gì cũng nhìn xem làm thức ăn bao nhiêu, lãng phí không tốt.

Phong Nhất Phàm nói: “Ăn đi, ăn không hết biểu ca gói về.” Phong Nhất Phàm cũng dụ dỗ biểu đệ, biết hắn gian khổ mộc mạc quen rồi.

Vị Tề công tử kia ngược lại một câu cũng không nói. Hơn nữa tiểu Kiều phát hiện thái độ của biểu ca với hắn rất cung kính. Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Vẫn ăn no bụng thỏa đáng hơn.

Đồ ăn của tửu lâu chính là không giống vậy, Diệp Tiểu Kiều nhớ tới khi ở hiện đại ăn thức ăn ở mấy tửu lâu lớn, còn tưởng rằng cả đời này đều không thể ăn được mùi này rồi, thật đúng là có phần nước mắt lưng tròng.

Chỉ có điều cho dù Lập Hạ và tiểu Kiều thích ăn những thứ này, nhưng cũng không ăn như hổ đói, nhiều lắm là cơm  trong chén cơm của Lập Hạ ăn không sót một hột. Chuyện này cũng không có gì mất mặt. di1enda4nle3qu21ydo0n

Ăn cơm xong, Lập Hạ nói còn có chuyện muốn làm, nếu biểu ca còn có chuyện cần làm thì đi làm đi.

Phong Nhất Phàm hỏi: “Đệ định làm chuyện gì?”

Tiểu Kiều sợ ca ca của mình không trả lời được, nói rằng: “Ca, gà con muội muốn còn chưa mua đấy.”

“Ừ, chúng ta còn phải mua gà con.” Lập Hạ nói, hắn cũng thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Phong Nhất Phàm nói với Tề công tử: “Tề công tử, ngài xem, nếu không ngài đợi chút nữa, ta và biểu đệ bọn họ làm xong chuyện, trở lại tìm ngài?” 

Tề công tử nói: “Vậy thì cùng nhau đi.”

Phong Nhất Phàm vốn cảm thấy để cho Tề công tử đi theo cùng làm những chuyện này, hắn sẽ không nhịn được, cho nên mới vừa rồi mới nói như vậy, không ngờ hắn thậm chí lại có hứng thú.

Thật ra thì, tiểu Kiều cảm thấy Tề công tử này theo cùng, mọi người còn không thả lỏng đâu, cảm giác khí thế của hắn không hợp với mọi người. Chuyện mua gà con này cũng đi theo, chẳng lẽ chưa từng nhìn thứ này, cho nên muốn đi nhìn một chút?

Trương Mạnh trong thôn trước kia chẳng phải cũng thích tham gia náo nhiệt sao? Nhưng mà người ta còn nhỏ, Tề công tử này dù sao cũng chừng mười sáu mười bảy tuổi đi, dựa theo tiêu chuẩn thời đại này, đã là người lớn.

Được rồi, cùng nhau thì cùng nhau đi, tiểu Kiều là người nhỏ nhất, không có quyền quyết định.

Nhưng mà không phải nói muốn đi mua gà con sao? Vì sao biểu ca còn mua vài bịch điểm tâm? Lập Hạ ngăn cản cũng không ngăn cản được. Haizzz, có một biểu ca đối xử tốt với nhà mình, thật sự cảm động. Chỉ có điều khi đi về, cha và nương nhất định sẽ nói bọn họ.

Nương không hy vọng nhà mình phiền toái nhà cô cả nhất, vốn chuyện ao cá chính là nhà cô cả giúp đỡ, lại đưa đồ, còn không phải bị nương nói chết sao.

Nương nói rồi, cô cả không chỉ là cô cả của một nhà mình, còn có mấy nhà khác, đến lúc đó nếu biết được, trong lòng nhất định không thoải mái, nói cô cả thiên vị, đến lúc đó sẽ sinh ra không ít phiền toái cho nhà cô cả, cho nên không thể phiền toái nhà cô cả chính là không phiền toái nhà cô cả. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Nhưng mà thịnh tình của Nhất Phàm biểu ca khó chối, cái gì cũng mua tới tay rồi. Còn nói, Lập Thu và tiểu Phượng tiểu Kiều bình thường cũng không được ăn, làm biểu ca của bọn họ còn không được mua cho?

Lời này nói rồi, Lập Hạ làm ca không nói được gì.

“Đại biểu ca, chúng ta đi mua gà con đi, đến lúc đó tụi muội còn phải đi chờ xe ngựa của người trong thôn.” Tiểu Kiều nói.

“A, muội sợ đến lúc đó không kịp hả. Không sao, biểu ca tìm chiếc xe ngựa đưa hai đứa về, hai đứa mua gà con, ngồi chung với nhiều người như vậy, cũng không tiện.”

Chủ ý của tiểu Kiều chính là không muốn Nhất Phàm biểu ca mua nhiều đồ thêm nữa, không nghĩ tới thế mà lại kéo tới xe ngựa, “Biểu ca, ca vẫn đừng tìm xe ngựa, tụi muội đi theo mọi người là được rồi, mọi người đi cùng tiện nói chuyện.” Xe ngựa này của ngài đưa người về, nhà chúng ta ở cuối thôn, như vậy chẳng phải đều thấy được sao, truyền đến chính phòng, còn không nhất định sẽ thế nào đấy.

“Đúng vậy, biểu ca, đệ và tiểu Kiều mua gà con xong, lập tức đi chờ xe ngựa về.” Lập Hạ cũng nói theo.

Phong Nhất Phàm suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cũng được, nhưng lần sau tới Khang huyện rồi, không thể không tới nhà ca, nếu không biểu ca biết sẽ tức giận.”

“Khẳng định sẽ qua!” Lập Hạ nghĩ tới lần sau tới đưa chút đồ nông thôn cho nhà cô cả, đi một chuyến như vậy, trong lòng cũng thoải mái một chút.

Lúc này Tề công tử hỏi, “Các ngươi phải về đâu?”

Hả? Là hỏi bọn họ sao? Tiểu Kiều và Lập Hạ đều cảm thấy Tề công tử này không dễ nói chuyện, huống chi bọn họ hai người nhà quê này?

Lập Hạ vội nói: “Chúng ta trở về thôn Diệp gia. Chính là trấn Thạch Môn đó.”

“Vừa vặn, ta muốn đi trấn Thạch Môn một chuyến, nhân tiện đưa quý biểu đệ biểu muội về đi.” Tề công tử nói.

“Cái này, Tề công tử, có thể quá phiền toái không?” Phong Nhất Phàm nói.

“Cứ quyết định như vậy.” Tề công tử giải quyết dứt khoát. Sau đó cũng không nói chuyện nữa. Đại khái Tề công tử sẽ không nói mấy lời khách sáo phiền toái cái gì, một chút cũng không phiền toái. die nd da nl e q uu ydo n

Lúc này trên chợ đã không có ai rồi, chỉ có điều Phong Nhất Phàm dẫn bọn họ đến một tiệm chuyên môn bán trứng, thì ra tiệm như vậy, cũng chuyên bán gà con, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó tiểu Kiều mới biết gà con trong tiệm bán trứng gà này đều do người bán trứng gà đặt trong tiệm gửi bán, chủ tiệm thu một khoản phí nhất định, đây đúng là không có tiền không kiếm.

Mỗi lần mua gà, Diệp Tiểu Kiều đều rối rắm, chỉ sợ mình ăn thua thiệt, mua gà trống nhiều hơn gà mái. Nhưng thật sự không có ai có thể nhận ra gà trống nhỏ gà mái nhỏ, hoàn toàn dựa vào vận khí.

Lần này Diệp Tiểu Kiều hạ quyết tâm mua năm mươi con, nếu nuôi liền nuôi nhiều chút mặc dù tốn không ít tiền, nhưng sau khi trưởng thành, đẻ trứng ra liền có hơn đi.

Tề công tử tự nhiên có xe ngựa của mình, khi Diệp Tiểu Kiều ngồi lên xe ngựa, cảm giác mình và ca ca mang theo gà con có phần không hợp với xe ngựa của người ta.

Phong Nhất Phàm không theo cùng.

Dọc theo đường đi trừ người phu xe ở bên ngoài, ba người khác đều không nói chuyện.

Lập Hạ cảm thấy ở chung một chỗ với Tề công tử này hơi tù túng, còn Tề công tử đoán chừng vốn không nói nhiều, Diệp Tiểu Kiều ngược lại muốn nói mấy câu, nhưng nhìn tình hình này, cũng ngậm miệng lại. Vẫn không nói thì tốt hơn.

Tề công tử này mặc dù không thích nói chuyện, nhưng lại đưa hai người nhanh chóng đến trên đường quan gần cầu đá, Lập Hạ nói cám ơn, Tề công tử cũng không nói gì, để cho phu xe đánh xe ngựa đi, lúc này hai huynh muội mới thở phào một hơi, dọc theo đường đi đoán chừng hai người đều nghẹn đấy.

Diệp Tiểu Kiều đột nhiên rất muốn cười, chuyện như vậy nghĩ lại thật sự vẫn rất nực cười.

Lập Hạ ôm hòm gỗ lên, nói với tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, muội vui mừng cái gì?”

“Hả? Muội cười sao?” Diệp Tiểu Kiều cảm thấy mình không cười ra tiếng.

“Ca, muội cảm thấy hôm nay chúng ta nghe chuyện cười, ca nói sao đại biểu ca và Tề công tử nay lại đụng phải chúng ta đây?”

Lập Hạ nói: “Vẫn tranh thủ thời gian trở về đi, cha mẹ bọn họ khẳng định nóng nảy.”

Đến trong nhà, Ngô thị thấy mua nhiều gà con như vậy, nói rằng: “Con mua nhiều như vậy?”

Tiểu Kiều vội nói: “Nương, mua nhiều chút, cũng lớn lên sớm chút.”

Ngô thị không nói gì, sắp xếp lũ gà con xong, lại nhìn thấy hai người mang điểm tâm về, lại hỏi: “Là biểu ca các con mua cho các con?” [email protected]

Lập Hạ nói: “Vâng, lúc ăn cơm trưa, đụng phải Nhất Phàm biểu ca, mang theo chúng con đến tửu lâu ăn cơm, lúc trở về, còn mua điểm tâm cho chúng con.” Lập Hạ nói thật.

Ngô thị nói: “Về sau đừng như vậy, tiền nhà cô các con cũng không phải lũ lụt xông tới.”

“Nương, con biết rồi!”

Phía sau vườn rau xanh sau nhà Diệp Tiểu Kiều chính là núi, núi kia có một mảng trọc, Diệp Trụ định khai hoang ở đó. Hôm nay chính là đi làm việc rồi.

Buổi tối người một nhà đều trở về, biết Lập Hạ nói xong chuyện cá con, đều rất cao hứng, ăn điểm tâm mang từ Khang huyện về, trong lòng thật sự thoải mái hơn nhiều tiểu Phượng tiếc nuối không đi cùng đến tửu lâu ăn cơm, đến lúc ngủ, vẫn còn nói thầm.

Nghe nói chuyện Tề công tử này, liền hỏi tiểu Kiều: “Tề công tử này là người như thế nào, muội biết không?”

Tiểu Kiều lắc đầu, “Nhất Phàm biểu ca đã nói là Tề công tử, tụi muội cũng không thể hỏi ở trước mặt người ta đi, chẳng qua muội đoán khẳng định không phải người như nhà chúng ta. Dù sao về sau cũng sẽ không gặp mặt rồi, hỏi cái này làm gì?” Tiểu Kiều cảm thấy gặp mặt Tề công tử này chính là một lần như vậy, về sau nhất định sẽ không thể gặp mặt.

Con người mà, trong cuộc đời này, chỉ gặp mặt một lần thì thôi đi, cũng không thể mỗi người đều biết để làm gì.

Tiểu Phượng nghe, cũng không hỏi gì. Ngày mai nàng còn phải đi nhà Trương địa chủ làm công, ngủ sớm đi.

Qua vài ngày nữa, Lập Hạ đi Khang huyện một chuyến, quả nhiên mang một chút cá con về, thả vào trong ao. Năm đầu tiên ao cá này có thể không cần đào bùn, nhưng năm thứ hai, nhất định phải đào, nếu không sẽ không tốt cho sinh trưởng của cá.

Lập Hạ quyết định trước làm một năm nữa, sau đó ở bên cạnh ao cá này, lại đào một ao cá nữa, về sau hai ao cá này có thể thay phiên đào bùn rồi, không đến nỗi trong ao không có chỗ thả cá.

Đảo mắt đã vào mùa đông, đưa cá cho bên Tôn quản sự cũng không xê xích gì nhiều, chờ cuối cùng tặng một chuyến lễ mừng năm mới cho nhà Chu đại hộ ra, còn dư lại chính là của bọn họ rồi, tiểu Kiều cảm thấy mùa đông bán cá, nhất định còn đắt hơn bình thường, Lập Hạ cũng có suy nghĩ này, nhưng lần trước hắn đã đồng ý với Phương đại thúc, sẽ không bán cá trên chợ ở Khang huyện, nói rằng: “Cá còn dư lại, lễ mừng năm mới chúng ta phải lưu lại một ít, còn phải tặng một ít, người trong thôn còn muốn mua một ít, đoán chừng cũng không còn bao nhiêu rồi, ca thấy chúng ta không cần mang lên chợ bán.”

Tất cả mọi người hết sức chấp nhận, vì vậy cứ quyết định như thế.


Bình Luận (0)
Comment