Đầu mấy vị khách đụng vào nhau, đầu hoa mắt váng dựa vào vách tường, Tống Các cho người ra ngoài dọn dẹp.
Chiêm Đông Kình giơ tay trái đeo chỉ thủ màu đen ra trước, "Tổn thất bên này tôi sẽ bồi thường cho em."
"Anh bồi thường được không? Anh như vậy sau này tôi còn mở cửa làm ăn thế nào?"
"Em sớm nghe lời tôi, sẽ còn xảy ra chuyện như vậy?"
Một tia lửa giận trong người Tô Lương Mạt thẳng hướng vọt lên, thuộc hạ của Chiêm Đông Kình đi ra, "Kình thiếu, thu dọn sạch sẽ rồi."
Tống
Các cũng buông cổ tay Lý Đan ra, hộ vệ nhường đường cho Chiêm Đông Kình, Tô Lương Mạt nhìn xem cả đám đi vào trong, cô nắm chặt hai nắm đấm, Lý
Đan thì tiến lên thứ tội với người ta, "Thực xin lỗi, xin lỗi..."
"Xin lỗi cái mông ấy, lão tử dùng tiền đến tiêu pha, Ngu Nhạc Thành các
người làm thế nào, mới khai trương liền đuổi người có phải không?"
Vẻ mặt Lý Đan khó khăn, "Hay là như vậy, tôi tìm cho mọi người một căn
phòng khác, chi phí đêm nay tính cho chúng tôi, còn nữa..."
"Cô cho rằng lão tử thiếu mấy đồng bạc lẻ này?"
Tô Lương Mạt tiến lên trước, Chiêm Đông Kình vốn là đã đi vào trong phòng, bỗng nhiên lại xoay người lui tới cửa, "Tôi là Chiêm Đông Kình, có
chuyện tới tìm tôi, nhưng phải đợi tôi xử lý xong chuyện trước rồi nói."
Hai tên đàn ông nhìn mặt nhau, Chiêm Đông Kình sau đó cũng không quay đầu đi thẳng vào trong phòng.
Một tên trong đó nháy mắt, "Đi thôi, tôi thấy cậu là uống nhiều quá rồi, cũng không nhìn thử xem chọc lên đầu ai đi."
Tô Lương Mạt thấy thế, đúng lúc tiến lên ngăn đón, "Thật là có lỗi, Lý Đan, còn không mau đi an bài."
"Được được."
Nhân viên phục vụ rót rượu xong toàn bộ đều bị đẩy ra ngoài, Tô Lương Mạt
nhìn cửa phòng bao đóng chặt, rất nhanh thấy Tống Các đi ra ngoài đón
một đám người vào trong, Tô Lương Mạt cũng không muốn Ngu Nhạc Thành mới khai trương liền xảy ra chuyện.
Cô ngồi trước chỗ nghỉ ngơi cách đó không xa, không bao lâu, nghe thấy một hồi âm thanh quái dị truyền đến.
Tô Lương Mạt gần như lập tức nhảy xuống chiếc ghế chân cao chạy đến, tay
cô đập lên cánh cửa, bốn phía đều có âm nhạc ồn áo náo động, Tô Lương
Mạt vặn vặn tay cầm, mở không ra.
Lý Đan bên này cũng lo lắng, "Lương Mạt, sao vậy?"
"Chìa khóa tầng này đâu?"
"Mình đi lấy."
Lý Đan vừa mới xoay người, cửa đã bị mở ra.
Tống Các đứng chắn trước cửa nhìn cô, "Tô tiểu thư, có chuyện gì không?"
Tô Lương Mạt tiến lên trước một bước, một tay Tống Các đè chặt cánh cửa,
người thì đứng chắn trước mặt cô, cũng che đi tầm mắt Tô Lương Mạt.
"Các người đang làm gì trong đó?"
"Kình thiếu có chuyện làm ăn cần bàn bạc."
Lý Đan cố nhìn vào bên trong, nhưng vóc người Tống Các cường tráng, đứng ở đó giống như một cây đại thụ, hơn nữa trong phòng lại tối, căn bản
không nhìn rõ tình cảnh bên trong.
Nhưng một hồi tiếng kêu thảm
thiết lại truyền tới rõ ràng vào lỗ tai hai người, thần sắc Tô Lương Mạt bỗng nhiên hoảng hốt, "Để tôi vào!"
"Tô tiểu thư, chúng tôi chỉ
là mượn chỗ của cô dùng một chút, yên tâm, Kình thiếu đã dặn dò, sẽ
không gây thêm bất cứ phiền toái nào cho cô, cô cứ coi như ở bên này
chuyện gì cũng chưa từng phát sinh." Tống Các ngăn trước cửa, không có
chút ý tứ tránh né.
Tô Lương Mạt thấy không vào được, "Được, nếu đã như vậy, tôi hy vọng các anh đừng chọc tới bất kỳ rắc rối nào cho tôi."
"Yên tâm, sẽ không đâu."
Lý Đan theo Tô Lương Mạt xoay người, sau khi đi ra ngoài vài bước, Lý Đan mới mở miệng, "Chúng ta cứ như vậy mà đi?"
"Nếu anh ta đã nói không có việc gì, chúng ta cũng đừng tự tìm phiền phức."
"Nhưng lỡ như làm loạn ra chuyện gì, xui xẻo vẫn là Ngu Nhạc Thành."
Tô Lương Mạt đi đến cuối hành lang, cô nói lời chắc chắn, "Yên tâm, Chiêm Đông Kình sẽ không gây rắc rối cho mình."
Mặc dù cô có thể khẳng định, nhưng trong lòng vẫn là có lo lắng, quá nửa
đêm, Tô Lương Mạt đi lên Hoàng Các Nhị Lầu, phòng bao mở cửa, Tô Lương
Mạt giả vờ như lơ đãng đi ngang qua, bên trong hình như cũng không có gì khác thường, đám người Tống Các lại không có ở đây, chỉ để lại Chiêm
Đông Kình, cũng không thấy còn lại người nào cả.
Trong lòng Tô Lương Mạt khẽ buông lỏng, cuối cùng không có ồn ào ra chuyện gì.
Cô nhìn thấy Chiêm Đông Kình nằm trên ghế salon, dường như uống rất nhiều
rượu, cũng không biết là say hay tỉnh, Tô Lương Mạt không có ở lại, vì
chuyện này mà thần kinh căng thẳng đến bây giờ, cô muốn đi xuống nhà ăn
ăn chút gì đó, lúc đi ngang qua cửa một phòng bao, thấy hai nhân viên
phục vụ lén lén lút lút túm tụm một chỗ.
"Bán cho tôi, cô nói bao nhiêu tiền?"
"Cô mua để làm gì? Đây không phải là vấn đề tiền..."
"Bớt nói nhảm, nhanh lên, được chuyện rồi không quên phần cô đâu."
Tô Lương Mạt đến gần sau đó cảm thấy một người trong đó nhìn quen quen,
không phải là cô nhân viên phục vụ muốn một nụ hôn của Chiêm Đông Kình
kia sao? Cô lạnh mặt trầm giọng nói, "Tụ tập ở đây làm cái gì?"
Hai người vừa nhìn, lập tức đứng thẳng, "Tô tỷ."
"Túm tụm ở đây làm mẫu à?"
"Dạ dạ."
Hai người vội vàng tách ra, sau đó mỗi người hướng một phòng bao mà đi tới.
Tô Lương Mạt xoay đầu lại, không có để trong lòng, bên trong Ngu Nhạc
Thành vốn là loạn, hơn nữa có thể vào đây, còn lại người nào là thanh
thanh bạch bạch chứ?
Cô nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, không
còn sớm, lại đợi thêm nửa tiếng nữa cô chuẩn bị đi, chờ sau khi Ngu Nhạc Thành đi vào quỹ đạo, cô cũng dự định giao bên này cho Lý Đan.
Ăn qua bữa tối, Tô Lương Mạt đi xuống lầu, ở chỗ rẽ cầu thang nhìn thấy hai bóng người từ phía đối diện đi tới.
Toàn bộ nửa người trên người đàn ông gần như đè lên bả vai cô gái, cô ta đạp giày cao gót, đi đường giống như đang khiêu vũ không ra hình dáng gì,
Tô Lương Mạt đợi đến khi hai người tới gần nhìn một cái, cô liền giật
mình, "Đi đâu đó?"
Cô nàng kia ngẩng đầu lên, đúng là người Tô
Lương Mạt vừa đụng phải lúc nãy, "Tô tỷ, là ngài ấy bảo ra ngoài, đêm
nay tôi định về sớm một chút."
Tô Lương Mạt định thần nhìn lại,
vừa rồi không phải là ảo giác của cô, thực sự là Chiêm Đông Kình, "Cô có biết quy định của Ngu Nhạc Thành không?"
"Tôi biết, tôi biết rõ, chúng ta chỉ bồi rượu không bán thân, nhưng đây là tôi với Kình thiếu
hai bên tình nguyện, không có một chút liên quan với Ngu Nhạc Thành, hơn nữa phòng bao tôi phục vụ kia khách nhân đều về hết rồi, tôi có thể tan ca."
Tô Lương Mạt tận dụng ánh đèn nhìn thấy Chiêm Đông Kình vùi sâu khuôn mặt, bộ dáng như vậy vừa nhìn liền biết chính là uống quá
nhiều, đoán chừng thần trí còn không rõ, nhưng nếu hắn có thể đi cùng cô ta, Tô Lương Mạt căn bản không thể phản đối, "Cô biết lai lịch người
này không?"
"Tô tỷ, chị yên tâm, vừa rồi ngài ấy nói với tôi bảo
tôi đi thuê một căn phòng, những lời này tôi còn có thể lừa chị sao?"
Cánh tay cô ta quấn lấy eo lưng Chiêm Đông Kình, "Tôi có chừng mực, sẽ
không chơi đến mức xảy ra chuyện."
Tô Lương Mạt hướng ánh mắt về phía Chiêm Đông Kình, cô tránh người sang một bên, cô nàng kia lộ vẻ mừng rỡ, "Tô tỷ, tôi đi a."
Trong lòng Tô Lương Mạt có loại chua xót không giải thích rõ được, cô nhìn
quanh bốn phía, đám người Tống Các không hề có ở đây, thậm chí ngay cả
hộ vệ cũng không thấy một tên, Tô Lương Mạt nhìn cô gái kia dắt díu
Chiêm Đông Kình xuống lầu, cô vẫn cảm thấy là lạ, Tô Lương Mạt liếc nhìn đồng hồ, cô cũng phải đi, dứt khoát đi theo phía sau bọn họ.
Cô
gái kia mang theo Chiêm Đông Kình đi ra đại sảnh, bên ngoài chính là bãi đậu xe, Tô Lương Mạt nhìn thấy người của Chiêm Đông Kình đứng bên
ngoài, Tống Các đang sắp xếp tiễn người đi, cô nàng đỡ lấy Chiêm Đông
Kình vừa nhìn thấy Tống Các, lập tức lôi kéo hắn tránh đi.
Tô
Lương Mạt càng cảm thấy không ổn, cô gái đó dẫn Chiêm Đông Kình đi ra
ngoài, trước cửa đã có xe đậu đó chờ sẵn, cô ta tránh đi đám người, nâng đỡ Chiêm Đông Kình vào chỗ ngồi phía sau rồi chiếc xe lao vụt đi.
Tô Lương Mạt thấy đám Tống Các đang trở về, cô cố tự trấn định, Tống Các
đi đến trước mặt cô vẫn không quên lên tiếng chào hỏi, "Tô tiểu thư."
Cô gật gật đầu, mím môi thật chặt đến căng cứng, thậm chí còn có chút run rẩy.
Tống Các dẫn người đi đón Chiêm Đông Kình, Tô Lương Mạt nhìn về phía bóng
dáng bọn họ sải bước rời đi, cô vào gara lấy xe, lái đi một đoạn đường
liền nhìn thấy chiếc xe taxi kia ở ngay trước mặt không xa, Tô Lương Mạt nhớ rõ biển số xe này.
Phía trước có một khách sạn hạng sang, xe taxi dừng hẳn, Tô Lương Mạt đứng ở làn đường chờ đèn đỏ, nhìn thấy cô
gái kia gần như là ôm Chiêm Đông Kình đi vào trong.
Sau lưng truyền đến tiếng còi xe, Tô Lương Mạt vừa nhìn, đã hết đèn đỏ.
Cô phát động xe đi về phía trước, hai mắt không tự chủ được nhìn về phía
kính chiếu hậu, bóng dáng hai người nhanh chóng thu lại thành một chấm
đen, thuê phòng cũng chẳng phải là tin tức gì mới, hơn nữa Chiêm Đông
Kình là người thế nào? Tô Lương Mạt nghĩ như vậy, cô giẫm chân ga chạy
nhanh về phía trước, nhưng chưa đến năm phút đồng hồ, cô liền dừng xe
ngay lề đường.
Vì sao lúc ở trong phòng bao Chiêm Đông Kình say mèm, Tống Các cũng không lưu lại cho hắn dù chỉ một tên hộ vệ?
Đây cũng không giống tác phong của Tống Các, trong lòng Tô Lương Mạt bắt
đầu mâu thuẫn, cô đánh tay lái, hướng về phía khách sạn mà đi.
Nhưng lỡ như là cô nghĩ nhiều, cô đuổi tới như vậy, thì được coi là gì?
Tô Lương Mạt đấu tranh năm lần bảy lượt, vẫn là quyết định đánh cuộc một
lần, huống hồ còn liên quan đến người của Ngu Nhạc Thành.
Cô đi
vào khách sạn, lại hỏi Lý Đan tên của cô gái kia, Tô Lương Mạt đi về bàn tiếp tân phía trước, nhưng đối phương không chịu tiết lộ nửa điểm tin
tức, Tô Lương Mạt lấy ra một cái ví tiền, "Tôi là đưa tiền cho cô ta,
nếu bây giờ cô không tiện, gọi điện thoại bảo cô ta xuống lấy cũng
được."
Nhân viên trẻ tuổi nghe vậy, quả nhiên là cầm điện thoại lên gọi đi.
Tô Lương Mạt nhìn thấy ngón tay cô ta chỉ ra số gian phòng, thừa dịp đối
phương cúi đầu, cô bước nhanh đi về phía thang máy bên cạnh.
Đi lên tầng mười, Tô Lương Mạt tìm được căn phòng của bọn họ, cô không chút do dự nhấn chuông cửa.
"Ai vậy?"
Tô Lương Mạt không đáp lại, ngón tay đè lên chuông cửa không buông.
Cửa rất nhanh bị mở ra, đối phương quấn khăn tắm quanh người, lúc nhìn thấy cô thì ngớ ra, "Tô tỷ, sao chị lại tới đây?"
Tô Lương Mạt chú ý tới cặp chân trần trụi của cô ta lộ ra ngoài khăn tắm, "Chiêm Đông Kình đâu?"
"Tô tỷ, chị có ý gì vậy?" Cô ta tựa trước cửa, "Tôi cũng không có vi phạm quy định nào của Ngu Nhạc Thành..."
"Tôi hỏi cô người đâu?" Tô Lương Mạt lặp lại một lần nữa.
Cô nàng kia tránh người ra, "Ở bên trong ấy."
Tô Lương Mạt đi vào, nhìn thấy Chiêm Đông Kình nằm ngửa trên giường, hai
chân thon dài đạp lên hai bên mép giường, áo sơ mi nửa người trên bị ném ở một bên, lồng ngực màu đồng cổ tính tráng nhìn một cái không sót gì,
nửa người dưới ngược lại vẫn ổn. Cô nàng kia sắc mặt rõ ràng bày ra
không vui, "Tô tỷ, chị nhìn đủ rồi chứ?"
Tô Lương Mạt thở ra, "Đưa anh ta về?"
"Tôi không nghe lầm chứ."
"Cô không nghe lầm, nhanh mặc quần áo vào đưa anh ta trở lại Ngu Nhạc Thành."
"Vì sao, là ngài ấy muốn dẫn tôi ra ngoài." Cô ta khó chịu dựa vào tủ đầu giường, "Chị cũng quản quá nhiều chuyện rồi."
"Tôi đây là vì tốt cho cô, cô muốn tìm chết cũng đừng có liên lụy đến trên
người tôi." Tô Lương Mạt đi lên trước, cẩn thận xem xét sắc mặt Chiêm
Đông Kình, "Thừa dịp anh ta say lợi hai, cô nhanh lên."
"Tôi mới không đưa ngài ấy trở về, dựa vào cái gì chứ?"
Tô Lương Mạt cũng không rảnh tranh cãi với cô ta, "Cô xem anh ta say đến
nỗi cô đem anh ta lột sạch cũng không tỉnh, anh ta sẽ bảo cô dẫn anh ta
đến thuê phòng? Anh ta là biến mất ở Ngu Nhạc Thành, lúc này bọn người
Tống Các đoán chừng đều muốn lật tung đáy Ngu Nhạc Thành lên trời, nên
biết cô mang anh ta ra ngoài lại còn đi đến cái chỗ này, không róc trụi
xương của cô ra thì không được."
"Vậy tôi cứ róc anh ta ra cho vào bụng trước."
Tô Lương Mạt nhặt áo sơ mi của Chiêm Đông Kình lên nhét vào tay cô ta, "Nhanh mặc vào cho anh ta."
"Tôi không muốn, muốn mặc chị mặc đi."
Tô Lương Mạt không nói hai lời kéo cánh tay Chiêm Đông Kình, cô đem ống
tay áo luồn vào tay phải của hắn, nhưng Chiêm Đông Kình là đang nằm, mặc vào được một bên rồi, sang bên kia nhất định phải xuyên qua lưng hắn,
Tô Lương Mạt đè đầu gối lên mép giường, vừa mới vươn cánh tay sang bên
kia lần nữa, chợt thấy Chiêm Đông Kình mở mắt ra.
Tô Lương Mạt
quả thực bị dọa hết hồn, Chiêm Đông Kình duỗi một bên cánh tay vừa tròng vào áo, hắn nhân thể lôi kéo, cả người Tô Lương Mạt ngã nhào xuống, dập trán vào lồng ngực cứng rắn của Chiêm Đông Kình, hắn đưa tay giữ chặt
eo Tô Lương Mạt, đôi con ngươi sau khi khôi phục thanh tĩnh nhìn quanh
bốn phía, "Đây là đâu?"
Tô Lương Mạt nghe thấy mùi rượu tỏa ra trên người hắn, "Khách sạn."
Đầu óc Chiêm Đông Kình hỗn độn, mà lại rất đau đầu, "Em đưa tôi tới?" Hắn
nheo mắt lại, trong giọng nói mang theo chút khuây khỏa, "Em muốn làm
gì? Muốn khiến tôi say rượu thất thân?" (Á ha haha... mắc cười quớ, thân anh còn gì đâu mà thất chứ:>>>)
Tô Lương Mạt hung hăng nện một quyền lên lồng ngực hắn, Chiêm Đông Kình bị đau, cô cũng nhân cơ hội ngồi dậy.
Chiêm Đông Kình duỗi ngón tay ra xoa xoa huyệt thái dương, hắn khẽ chống khủy tay phải bên người, lúc ngồi dậy liếc nhìn cô nàng trước mặt Tô Lương
Mạt, đôi con ngươi anh tuấn của Chiêm Đông Kình bỗng nhiên xẹt qua tia
lạnh thấu xương, lại cúi đầu nhìn thấy bản thân mình đang ở trần, miệng
hắn cong lên một vòng cung hung ác hiểm hoặc, âm thanh nói chuyện ngay
tiếp theo cũng có chứa tàn ác, "Cô là ai, sao lại ở đây?"
Cô nàng kia níu chặt chiếc khăn tắm vật che đậy duy nhất trên người, "Tôi..."
Chiêm Đông Kình quét tầm mắt về phía Tô Lương Mạt, tiện đà lại nhìn thấy một
ly nước trên tủ đầu giường, cùng để bên cạnh ly nước là hai viên thuốc
màu đỏ.
Tô Lương Mạt muốn đứng dậy, Chiêm Đông Kình níu cổ tay cô lại, "Em làm sao lại ở đây?"
"Tôi," Tô Lương Mạt liếc nhìn hắn, "anh thực sự say đến cái gì cũng không nhớ?"
Chiêm Đông Kình khẽ nheo khóe mắt, "Cái này còn phải xem em có nói thật hay không."
Tô Lương Mạt nhìn hắn chằm chằm, nhưng làm thế nào cũng nhìn không ra hắn
đến cuối cùng là say thật hay giả say, cô nàng bên cạnh thấy thế, chen
vào một cậu, "Kình thiếu ngài quên rồi sao? Ở Ngu Nhạc Thành là ngài bảo tôi đưa ngài ra ngoài, ngài nói muốn cùng tôi tìm một nơi yên tĩnh."
"Tôi?"
Cô ta gật gật đầu.
Chiêm Đông Kình cười lạnh một tiếng, "Nếu tôi đã cùng cô ta thuê phòng, em chen vào làm cái gì?"
Tô Lương Mạt bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cô nàng kia tiến lên
ngồi vào bên cạnh Chiêm Đông Kình, "Kình thiếu, Tô tỷ là đến đưa đồ cho
tôi."
"Oh, đồ gì vậy?"
Cô ta thấy chuyện không gạt được,
huống hồ Chiêm Đông Kình lại là người khôn khéo như vậy, bây giờ chỉ có
thể nói là hắn bảo cô ta dẫn hắn ra ngoài, nếu không truy cứu ra, thật
không xong việc, "Tiền, Tô tỷ là đến đưa tiền cho tôi."
Cô ta nhớ đến cú điện thoại vừa rồi nhân viên khách sạn gọi cho mình.
Chiêm Đông Kình càng nghe càng cảm thấy sai sót chồng chất, hắn lại thấy cũng có vài phần sáng tỏ, hắn giơ cánh tay lên không coi ai ra gì cầm áo mặc vào lại, rồi từng cái từng cái cài nút áo lại.
Tô Lương Mạt hướng cô gái kia nháy mắt, cô ta cầm lấy quần áo của mình để bên cạnh, chạy vào toilet thay.
Chiêm Đông Kình liếc mắt qua ly nước kia, "Có phải lo lắng cô ta ăn mất tôi, em liền chạy tới?"
"Không phải."
"Vậy là cái gì?"
Đối diện với Chiêm Đông Kình đang nhíu đầu mày, Tô Lương Mạt phát hiện lý
do này chắc hẳn là tốt nhất, bởi vì cô quả thực không tìm được cái nào
càng có sức thuyết phục hơn.
"Anh chắc chắn là uống nhiều rồi,
nói cái gì bản thân mình cũng quên, hơn nữa ấn tượng của anh với cô ta
cũng không tồi, anh dẫn cô ta đến đây thuê phòng cũng không kỳ quái, tôi quả thực là vội tới đưa tiền cho cô ta."
Chiêm Đông Kình gõ gõ đầu, "Em giỡn chơi cái gì vậy, tôi sẽ dẫn cô ta đến đây thuê phòng?"
Cô nàng kia thay xong quần áo từ trong toilet đi ra, Chiêm Đông Kình
giương mắt lên nhìn sang cô ta, lời nói lại là hướng về phía Tô Lương
Mạt, "Cô gái này là ở trong Ngu Nhạc Thành của em à?"
"Ừ."
Chiêm Đông Kình hướng tay về bên hông, mới phát hiện dây đai thắt lưng cũng
bị cởi ra rồi, sắc mặt hắn rõ ràng hiện vẻ không vui, "Còn sờ qua chỗ
nào rồi?"
"Không có, không có, tôi chỉ cởi quần áo cho ngài."
Tô Lương Mạt đứng trước giường, không khí như vậy thực tại lúng túng,
Chiêm Đông Kình theo đó đứng dậy, đem vạt áo sơ mi nhét vào lưng quần,
rồi lại đem thắt lưng mang vào, "Bà chủ Tô, chuyện này em muốn chịu
trách nhiệm thế nào đây?"
Tô Lương Mạt chống lại tầm mắt của hắn, "Chịu trách nhiệm gì?"
"Người của em dẫn tôi đến khách sạn, nên nhìn đều nhìn rồi, không nên sờ cũng
sờ hết toàn bộ rồi, em còn hỏi ngược lại tôi chịu trách nhiệm gì?" Chiêm Đông Kình đi về phía Tô Lương Mạt, cô thấy cô nàng kia co lại một góc,
"Đây là chuyện giữa các người hai bên tình nguyện, đã ra khỏi Ngu Nhạc
Thành, không liên quan gì đến tôi cả."
"Hai bên tình nguyện?"
Chân Chiêm Đông Kình dài, hắn tựa vào tủ đầu giường nhìn Tô Lương Mạt,
"Khách của em gặp chuyện ở chỗ của em, thế này suýt nữa gây chuyện cưỡng gian, em còn không quản?"
"Không không không," Cô nàng kia cuống quýt khoác tay, "Tô tỷ, thật sự là Kình thiếu bảo tôi đưa ngài ấy ra ngoài."
Chiêm Đông Kình ném tới ánh mắt tàn khốc, "Câm miệng!"
Tầm mắt Tô Lương Mạt lưỡng lự giữa hai người, "Tôi thật không hiểu, phải tin lời ai trong các người."
"Em sẽ không hiểu? Đừng có giả ngốc với tôi," Chiêm Đông Kình đưa tay tóm
cô nàng kia tới, vân vê mấy viên thuốc trên bàn, "đây là cái gì?"
Cô ta lắc lắc đầu, "Vi, vitamin."
Hai ngón tay Chiêm Đông Kình chế trụ gò má cô ta, nhẹ dùng lực liền cạy hàm răng cô ta ra, cô ta bị dọa lắc đầu nguầy nguậy, "Không, tôi, tôi không thể uống!"
Chiêm Đông Kình đem một viên thuốc nhét vào miệng cô
ta, đưa tay che miệng cô ta lại rồi bắt cô ta phải nuốt xuống, "Nói đây
là cái gì, nếu không vẫn còn một viên tôi cũng đút cho cô uống nốt."
Cô ta tránh đi rồi muốn phun ra, Chiêm Đông Kình cười cười, "Nói!"
"Là thuốc kích thích, mạnh, loại mạnh, nhưng là để cho đàn ông uống."
Việc đã đến nước này, Tô Lương Mạt chỉ có thể im lặng.
"Nếu quả thật là tôi muốn dẫn cô ta ra ngoài, còn cần chuẩn bị thứ này?"
Tô Lương Mạt không muốn thừa nhận chuyện này có liên can tới Ngu Nhạc Thành, "Cái này không nói chính xác được."
Chiêm Đông Kình nghiêng người, "Tôi có cần phải dùng thứ thuốc này không, em
còn không biết rõ à?"(Ái, anh đang nói đến vấn đề nào dzậy, nói nho nhỏ
chứ, có người ngoài mà @_@)
"Tôi làm sao biết chứ!" Tô Lương Mạt giương cao âm điệu, tức giận bên trong hết sức rõ ràng.
Cô nàng kia cũng nghe ra ý tứ mập mờ trong lời nói của Chiêm Đông Kình, cô ta không khỏi nhìn về phía Tô Lương Mạt, "Tô tỷ, thuốc này đều là tôi
mang theo bên mình, cái này cũng không phải là mê dược gì cả."
Tô Lương Mạt bị cô ta một câu đánh thức, "Bỏ đi, ồn ào thêm cũng không
phải chuyện gì vẻ vang, hơn nữa thanh danh của phụ nữ so với đàn ông
quan trọng hơn nhiều, Kình thiếu, Tống Các bọn họ chắc chắn đang tìm anh khắp nơi, có cần tôi thông báo cho bọn họ đến đây không?"
"Đến đây xem cái gì? Một nam hai nữa à?"
"Anh nói chuyện đừng có quá phận!"
Chiêm Đông Kình vòng hai tay trước ngực, "Nếu em muốn trốn tránh trắng trợn
như vậy, sau này Ngu Nhạc Thành của em làm sao tiếp tục được, thưởng
phạt không phân minh, mấy em gái trong nhà em nhìn trúng người đàn ông
nào, tùy tiện mấy câu là có thể đưa đi ra ngoài, em đem nơi đó của em
biến thành cái gì, kỹ viện à?"
"Chiêm Đông Kình, anh để cho miệng anh sạch sẽ chút đi." Tô Lương Mạt không khỏi quét mắt về phía cô nàng
kia, đối phương thì có rúm cổ lại không dám nói chuyện.
Chiêm
Đông Kình đưa tay ấn ấn cổ, chuyển động cái đầu mấy cái, "Đây là chưa có làm gì tôi, nếu như thực đem tôi làm xong rồi, em nói tôi nên bắt em
làm thế nào?"
Ngữ khí Tô Lương Mạt nặng nề, "Bây giờ anh muốn thế nào?"
Chiêm Đông Kình vân ve một viên thuốc, "Hai người mỗi người uống một viên, việc này cứ vậy là xong thôi."
Hắn mở lòng bàn tay ra, Tô Lương Mạt không khỏi nuốt ngụm nước bọt, những
thứ này mặc dù là nhằm vào đàn ông, nhưng một khi uống vào có thể có cái gì tốt chứ?
Cô liếc nhìn, Chiêm Đông Kình bày ra thế đứng nhàn
nhã, "Nếu muốn đặt chân ở Ngự Châu, rất nhiều người em không thể đắc
tội, ví dụ như tôi."
Tô Lương Mạt nắm chặt tay phải lại, sau đó vươn ra.
Thấy cô sắp cầm lấy viên thuốc, Chiêm Đông Kình nắm chặt lòng bàn tay lại, hắn đưa mắt liếc xéo cô nàng bên cạnh, "Cô, đi."
Cô ta còn đang nghĩ làm thế nào phun viên thuốc kia ra, lúc này nghe thấy
lời của hắn, càng giống như là được phóng thích, không ngừng gật đầu lia lịa, "Dạ dạ dạ."
Tô Lương Mạt nhìn thấy cô ta giống như chạy
trốn rời đi, vẫn không quên đóng cửa, Chiêm Đông Kình đưa lưng về phía
cửa, sau khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, lại làm ra hành động khiến Tô
Lương Mạt phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn vươn tay hướng đến miệng vỗ vỗ, hình như là nuốt mất viên thuốc kia rồi.
Hai mắt Tô Lương Mạt lộ vẻ kinh ngạc, "Đồ điên."
Chiêm Đông Kình mím môi cười không thành tiếng, Tô Lương Mạt cũng không dám
lề mề, cô lướt qua bên người Chiêm Đông Kình muốn đi, người đàn ông đưa
tay bắt lấy bả vai cô, Tô Lương Mạt vung tới một chưởng, hai người ở
trong phòng đánh đá, cô không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng sẽ
không đưa tay chịu trói.
Tô Lương Mạt cong đầu gối lên hướng về
phía hắn, Chiêm Đông Kình lại đè đầu gối cô lại nhân thể đem cô ném lên
giường, hai tay cô lập tức níu chặt đè lên cổ áo Chiêm Đông Kình, "Tôi
cho anh biết, anh đừng tưởng rằng tôi rời khỏi Lưu Giản rồi thì thật sự
là cá nằm trên thớt, cái gì khác cũng đều không thay đổi đâu, Chiêm Đông Kình, anh tôn trọng tôi một chút."
"Hai chữ "tôn trọng" viết thế nào?" Người đàn ông để cô tùy ý xô đẩy, "Hôm nay là người của em dẫn
tôi ra ngoài muốn làm vài chuyện gì đó, không phải là do tôi dâng tới
cửa."
Tô Lương Mạt thử mấy lần không đẩy hắn ra được, "Tôi là có ý tốt, anh đừng có không phân biệt tốt xấu cắn loạn."
"Em cho rằng tôi nhìn không ra trong lòng em đang nghĩ gì? Tôi xảy ra
chuyện ở chỗ của em, người đầu tiên không thoát khỏi liên can là em, còn có cô nàng kia..."
Tô Lương Mạt nắm tay thành quyền, thừa dịp
hắn không chuẩn bị hướng mạnh một quyền vào bụng hắn, hắn hít một hơi
lạnh, Tô Lương Mạt tìm cơ hội, xoay người đè Chiêm Đông Kình xuống ngay
giữa giường, thần sắc người đàn ông lúc này thoáng hiện lên chút giãy
giụa, Tô Lương Mạt nâng tay lên, động tác cực nhanh, hướng phía lồng
ngực hắn nện thêm một quyền.
Chiêm Đông Kình ho khan một tiếng,
giống như bị thứ gì đó làm cho sặc, hắn đưa tay đẩy Tô Lương Mạt ra rồi
vội vàng ngồi dậy, khom lưng nôn khan, thử lại mấy lần không có kết quả, Tô Lương Mạt lạnh mặt nhìn động tác của hắn, Chiêm Đông Kình chống một
tay lên tủ đầu giường, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn lộ ra thâm ý, đưa mu bàn tay lau lau khóe miệng.
Tô Lương Mạt lơ đễnh, "Mấy chiêu này của tôi đánh lên người anh còn không
phải là khoa tay múa chân à? Đừng có giả bộ làm ra bộ dáng bị trọng
thương nặng như vậy."
"Đúng, công phu quyền cước này của em chẳng có gì là đặc sắc," Chiêm Đông Kình cầm lấy ly nước trên bàn, đổ vào
trong miệng, "vừa rồi viên thuốc kia tôi không có nuốt vào, chỉ là ngậm
trong miệng, tôi vốn là định dọa em một chút, không nghĩ tới em một
quyền đánh trúng ngực tôi, bây giờ hay rồi, thực nuốt xuống rồi, đợi lát nữa dược tính phát tác, em nói nên làm thế nào?"