Nhã Ái Thành Tính

Chương 135

Tô Lương Mạt xoay người đi ra ngoài, trước cửa đụng phải Lý Đan.

"Lương Mạt, vội vàng như vậy định đi đâu?"

"Nhìn thấy đám người Chiêm Đông Kình không?"

Lý Đan đứng bên phải Tô Lương Mạt, "Rời đi một lúc lâu rồi, lúc đi còn hỏi cậu nữa."

"Không xong rồi, thứ mình đặt trong túi của anh ta không phải là máy nghe lén, Lưu Giản nói có khả năng sẽ dẫn tới phát nổ."

"Phát nổ?" Lý Đan kinh hô một tiếng, "Sao lại như vậy, nghiêm trọng như vậy."

"Trở về rồi nói, mình đi ra ngoài một chuyến."

Lý Đan đuổi theo vài bước, "Mình đi với cậu."

Tô Lương Mạt cũng không quay đầu lại, "Cậu ở lại Ngu Nhạc thành đi."

Khẩu khí Lý Đan lại hiếm khi quyết tuyệt, "Không, mình phải đi."

Tô Lương Mạt cũng không có nghĩ nhiều, hai người một trước một sau bước nhanh ra ngoài.

"Nói chuyện làm ăn xong chắc sẽ về thẳng Thanh Hồ Đường," Tô Lương Mạt phát động cơ, "đến lúc đó nếu thấy không có chuyện gì, cũng đừng nói toạc ra, mình tìm cách lấy lại thứ đó về."

"Được."

Cô giẫm chân ga lái xe về phía trước, xe xuyên qua giữa cảnh đêm mờ ảo, lúc này tim Tô Lương Mạt lại như gương sáng, hai tay cô nắm chặt vô lăng, xuyên qua kính chiếu hậu lại nhìn đến khuôn mặt khẩn trương của Lý Đan.

Lúc Chiêm Đông Kình đi ra có nói chút chuyện với người hợp tác cùng hắn, cho nên làm trễ nãi chút thời gian, Tô Lương Mạt lái xe vọt qua, Lý Đan không khỏi đưa tay nắm chặt tay vịn, phía trước là một đoạn đường tối, cũng là nơi thường xảy ra tai nạn, Tô Lương Mạt thả chậm tốc độ một chút, cô mở đèn pha xe hơi, Lý Đan thấy rõ ràng, "Ở phía trước!"

Bên tai truyền đến mấy hồi tiếng súng, đôi mắt tuyệt đẹp của Tô Lương Mạt xuyên qua kính chắn gió, "Thật đúng là khéo, nói cái gì mà máy nghe lén, thì ra là động tâm tư thế này đây."

Cô dừng xe ở ven đường, không ít kẻ mai phục, xe là không có cách nào lái lên phía trước được, Lý Đan từ dưới chỗ ngồi móc ra súng với băng đạn, đợi sau khi xe dừng hẳn, hai người lần lượt xuống xe.

Xe của Chiêm Đông Kình hẳn là bị ép dừng, lúc này xiên xiên vẹo vẹo đậu giữa đường.

Hai bên đường đủ loại cây cối bị lăn từ trên núi xuống, Tô Lương Mạt với Lý Đan xông thẳng vào trong rừng, Lý Đan hạ thấp giọng, "Lương Mạt, chúng ta chia nhau ra hành động đi."

"Được." Tô Lương Mạt đẩy bụi cây trước mặt ra, "Nếu như cậu nhìn thấy Chiêm Đông Kình trước, cậu cứ nói với anh ta trong túi của anh ta có một thứ đồ, bảo anh ta mau chóng vứt bỏ nó."

"Được."

Tô Lương Mạt đứng dậy đi ra ngoài, người Chiêm Đông Kình mang theo đang giao chiến với đối phương, Tô Lương Mạt đến gần thêm một chút mới phát hiện chiếc xe Chiêm Đông Kình thường ngồi kia bị kẻ khác bắn trúng lốp xe, lúc này một bên bị hãm sâu xuống đất.

Cô khom người đi vào vòng trong, có viên đạn bay sượt qua, cô cúi thấp đầu, mượn thân cây khổng lồ che chở, Tô Lương Mạt bước một chân, thò đầu ra nhìn thấy Tống Các mang theo người ở phía trước, chỉ là không thấy Chiêm Đông Kình đâu.

Từ dấu vết hiện trường cho thấy, Chiêm Đông Kình ít nhất vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Tô Lương Mạt nắm chặt súng, bả vai đột nhiên bị người khác vỗ từ phía sau, cô xoay người một cái đem súng nhắm thẳng, người đàn ông đè cổ tay cô lại, "Sao em lại ở đây?"

Tô Lương Mạt thấy là Chiêm Đông Kình, cô hạ súng xuống, "Tôi đi ngang qua..."

"Cẩn thận!" Chiêm Đông Kình đưa tay giữ chặt gáy của cô, áp đầu Tô Lương Mạt xuống dưới, một hồi tiếng súng đồng thời vọt qua, Tô Lương Mạt thuận thế che lỗ tai lại.

Cánh tay Chiêm Đông Kình rơi trên nắp động cơ, bắn trúng một tên cách đó không xa.

Tô Lương Mạt thấy hắn nửa ngồi, cô đưa tay xuống, muốn lấy thứ ở trong túi quần của hắn ra.

Nhưng động tác Chiêm Đông Kình rất nhanh, hắn đứng dậy, quay đầu lại nói với Tô Lương Mạt, "Em đợi ở đây đừng đi đâu."

"Anh..."

Người đàn ông nói xong nhảy ra bên ngoài, Tô Lương Mạt bắt lấy cổ tay hắn, "Đừng đi!"

Chiêm Đông Kình hướng phía sau cô nổ súng, một tên chỉ cách bọn họ có hơn vài bước chân, Tô Lương Mạt cũng không quản được nhiều như vậy, cô đưa tay nhét vào túi quần Chiêm Đông Kình, người đàn ông mặc quần tây được cắt may khéo léo, bàn tay cô nóng ran, cách vẻn vẹn một tầng vải vóc đơn bạc dán chặt bắp chân hắn, Chiêm Đông Kình chế trụ động tác của cô, "Đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư ở đây sờ mó."

Tô Lương Mạt đẩy tay hắn ra, thò tay đến tận cùng, rốt cuộc cũng sờ đến thứ bên trong.

Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, cũng ý thức được động tác kỳ quái này của Tô Lương Mạt, hắn giữ chặt cánh tay Tô Lương Mạt sau đó kéo tay cô ra, Tô Lương Mạt sít sao nắm chặt lòng bàn tay, hai mắt Chiêm Đông Kình lạc định thâm trầm, "Là thứ gì?"

Tô Lương Mạt rút tay lại, không lên tiếng.

Lý Đan từ xa thấy Tô Lương Mạt đã tìm được Chiêm Đông Kình, cô hướng sang phía khác mà đi.

Lúc Tống Các phát hiện thấy có người núp ở bên cạnh, lấy làm kinh hãi, "Sao em lại ở đây?"

Lý Đan bắn một phát súng, không thể nghĩ ra được lý do hay hơn, chỉ nghĩ được cái dở nhất, "Tôi đi ngang qua."

Tống Các kéo cô trốn sang bên cạnh, "Nơi này rất nguy hiểm, chỉ có mấy tên như vậy chúng tôi có thể ứng phó."

"Tôi đâu có nói là tới giúp anh, anh kích động vớ vẩn cái gì vậy chứ." Lý Đan nhìn ra ngoài, xác thực thế cục đã nghiêng về một bên, cô cũng không thèm nhìn tới Tống Các, người đàn ông nghe vậy, nhịn không được bật cười thành tiếng, "Vậy em chạy đến cạnh tôi làm cái gì?"

"Cẩn thận." Lý Đan đẩy Tống Các ra, đồng thời ngã người ra phía sau, một tay cô chống đỡ mặt đất, tay phải nhắm về phía đằng xa nổ súng.

Đầu gối Tống Các đập xuống nền đất, hắn tiến lên kéo cô đứng dậy, trong giọng điệu lộ ra ân cần, "Không sao chứ, không bị thương ở đâu chứ?"

Lý Đan vỗ vỗ trên người, "Không việc gì."

Người rất nhanh đều được giải quyết hết, Chiêm Đông Kình lôi kéo Tô Lương Mạt đứng dậy, cô chỉ là nắm chặt bàn tay không nói lời nào, Tống Các mang theo Lý Đan đi tới trước mặt hai người, "Kình thiếu, ngài không sao chứ?"

Chiêm Đông Kình khẽ lắc đầu, "Nơi này không thể ở lại lâu, nhanh trở về."

Tống Các cho người lái xe đến đây, Chiêm Đông Kình giữ chặt cánh tay Tô Lương Mạt kéo cô về phía trước, Tô Lương Mạt giãy giụa mấy cái, "Bỏ tôi ra."

"Đi về với tôi!"

Tô Lương Mạt vừa nghe là phải về Thanh Hồ Đường, đây không phải là đưa tới cửa tìm chết sao? "Tôi không đi!"

Chiêm Đông Kình nắm chặt bàn tay cô đưa đến trước mặt, "Em đã đem thứ gì thả trong túi tôi?"

"Tôi không có."

"Nếu đã không có, trong tay em siết chặt là cái gì?" Chiêm Đông Kình thu hẹp năm ngón tay, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà thêm trắng bệch, "Đừng nói với tôi trước đó em không biết, em là thành nhãn quan thông thiên rồi chứ hả?"

Lý Đan muốn tiến lên, Tống Các vừa thấy Chiêm Đông Kình bây giờ đang phát hỏa, ai đụng họng súng kẻ đó liền xúi quẩy, Tống Các giữ Lý Đan lại giấu cô ra sau lưng.

Chiêm Đông Kình tự mình mở cửa xe, Tô Lương Mạt duỗi chân ra đạp thân xe không chịu vào, Chiêm Đông Kình vòng cánh tay qua bên eo cô, nhẹ nhàng nhấc lên một cái liền đem cô nhét vào bên trong.

Tô Lương Mạt lảo đảo bò dậy, người đàn ông đã ngồi vào trong xe cũng kéo cả cửa xe lại, Lý Đan hất tay Tống Các ra đuổi theo trước, "Lương Mạt!"

Hai tay Chiêm Đông Kình ôm chặt Tô Lương Mạt không để cho cô chạy ra, "Lái xe!"

Tài xe phía trước nghe nói, cúi đầu lái xe chạy về phía trước.

Tô Lương Mạt vùng vẫy cũng không ra, chỉ là nắm chặt quả đấm thế nào cũng không chịu buông ra.

Chiêm Đông Kình tì cằm lên đỉnh đầu cô, "Em ương bướng với tôi, tôi luôn có cách khiến em phải mở miệng."

"Tôi không có bỏ thứ gì lên người anh cả."

"Vậy em thò tay vào trong túi quần của tôi làm gì?"

Tô Lương Mạt vốn dĩ định lấy được thứ đó rồi liền vứt bỏ ngay, cũng không ngờ Chiêm Đông Kình tính cảnh giác cao như vậy, hắn khiến cô nắm chặt quả đấm, đồ vẫn còn ở trong tay cô, Chiêm Đông Kình cũng không tin hắn còn có thể không tra ra được là cái gì.

"Là tôi đoán thế."

"Nói như vậy là em còn có thể đoán?" Chiêm Đông Kình cười lạnh một tiếng, "Vậy em đoán thử xem khi nào thì tôi có thể muốn em?"

"Biến thái!"

Hai người giằng co, phía trước có cột đèn giao thông, Tô Lương Mạt hất cánh tay Chiêm Đông Kình ra, tên tài xế vươn tay về phía thắt lưng, Tô Lương Mạt chú ý tới động tác của hắn, "Cẩn thận!"

Chiêm Đông Kình nhanh chóng phản ứng, đưa tay ghìm chặt cổ tên tài xế, cả người tài xế bị lôi ngược lên không, hắn vươn chân giẫm chân ga, xe bắt đầu từ từ tăng tốc, Chiêm Đông Kình xiết chặt cổ hắn dùng lực căng cứng, vừa hướng Tô Lương Mạt quát lên, "Xuống xe!"

Tô Lương Mạt đẩy cửa xe ra, nhưng nhìn thấy thân xe mài sát với mặt đường càng lúc càng nhanh, nói không chừng sẽ đâm vào xe đi theo hướng ngược lại, Chiêm Đông Kình đoạt lấy súng trong tay đối phương, tiếc rằng không gian bên trong chật hẹp không duỗi tay ra được, Tô Lương Mạt do dự một chút, một chân cô đã bước ra ngoài.

Quay đầu lại nhìn Chiêm Đông Kình, thấy thần sắc hắn căng thẳng, ngay cả gân xanh trên huyệt thái dương cũng kịch liệt nảy lên, Tô Lương Mạt nghe thấy cách đó không xa truyền đến từng hồi tiếng còi xe, quả nhiên đối diện có chiếc xe tải đang lao tới, nếu như đâm vào nhau, hậu quả thực tưởng tượng không nổi.

Tô Lương Mạt không chút ngần ngại tiến lên trợ giúp, cô đoạt lấy súng trong tay tên kia, vung báng súng hướng lên đầu hắn hung hăng đập mấy cái, Chiêm Đông Kình vừa dùng lực, tên đàn ông liền mềm nhũn người lảo đảo ngã xuống bên cạnh.

Chiêm Đông Kình đánh tay lái một cái, xe khó khăn xẹt qua cỗ xe tải kia, nhưng cánh cửa xe Tô Lương Mạt mở ra kia va chạm với chiếc xe tải, "rầm" một tiếng cả cánh cửa bị đánh bay, phát ra tiếng va chạm xé rách lịch liệt.

Chiêm Đông Kình vươn tay kéo Tô Lương Mạt vào trong lồng ngực, cửa xe cà sát với mặt đất bắn ra tia lửa tung tóe, may mà cô bị Chiêm Đông Kình kéo vào trong, nếu không hậu quả như thế nào Tô Lương Mạt cũng không dám nghĩ.

Xe cong vẹo lao đi cuối cùng dừng lại, Tống Các dẫn người tiến đến, cuống cuồng mở cửa xe phía bên Chiêm Đông Kình kia ra, "Kình thiếu, ngài không sao chứ?"

Chiêm Đông Kình liếc mắt về phía tên đàn ông ngã lệch bên ghế lái phụ, "Xem thử là người của mình sao?"

Tống Các tiến lên nhìn kỹ, sắc mặt đột nhiên chuyển lạnh, "Không phải."

"Không phải thì hắn vào bằng cách nào?"

Tống Các vịn tay lên mui xe, phóng mắt nhìn đi, trên mặt bày ra nghiêm túc cực kỳ, vừa đi đến trước mặt Chiêm Đông Kình, "Xin lỗi Kình thiếu, vừa rồi quá loạn, hẳn là bị kẻ khác trà trộn vào."

Chiêm Đông Kình nhìn Tô Lương Mạt, thấy cô rốt cuộc không bị làm sao, "Tống Các, đây là cách thức cậu làm việc?"

Tống Các đè mi mắt xuống, "Tôi sai rồi."

Lý Đan ở ngay phía sau Tống Các, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Tống Các, Tô Lương Mạt vẫn chưa hoàn hồn, bàn tay nắm chặt muốn thả lỏng ra, lúc này mới ý thức tới tình cảnh vừa rồi quá khẩn cấp, cô vẫn còn nắm chặt thứ đồ kia.

Tô Lương Mạt không khỏi ảo não, cô căn bản có cơ hội ném hết đi, Tô Lương Mạt hướng tầm mắt liếc sang phía bên trái, cô vươn tay ra, nhưng Chiêm Đông Kình nhìn cô chằm chặp, "Em làm gì đó?"

Tô Lương Mạt chỉ có thể tiếp tục siết chặt, "Không gì hết."

Chiêm Đông Kình xuống xe, vươn tay lôi kéo Tô Lương Mạt, "Xuống."

Tô Lương Mạt co lại trong xe không nhúc nhích, "Anh muốn mang tôi đi đâu?"

"Em nói xem?"

Tô Lương Mạt liếc nhìn Lý Đan, nhưng các cô chỉ có hai người, trừ phi chắp cánh mới có thể bay ra ngoài được, cô bị Chiêm Đông Kình cưỡng chế kéo xuống xe, Tô Lương Mạt thấy không có cách nào tránh đi được, chỉ đành phải buông lỏng bàn tay nắm chặt, nhưng bởi vì nắm một thời gian quá dài, năm ngón tay cảm thấy mỏi nhừ tê dại, "Tôi cũng không biết đây là thứ gì."

Chiêm Đông Kình cầm lên liếc nhìn, "Là em bỏ vào?"

"Không phải."

"Vậy là kẻ nào?"

Tô Lương Mạt thu tay lại, "Anh đừng hỏi nữa."

Tống Các đi qua người Lý Đan tiến đến, "Tô tiểu thư, cô biết đây là cái gì không?"

Tô Lương Mạt che giấu căng thẳng, "Nhìn bên ngoài giống như là máy nghe lén hay thiết bị theo dõi gì đó."

"Nếu như cô không biết, thứ này bây giờ sao lại ở trong tay cô?"

Đối mặt với chất vấn của Tống Các, Tô Lương Mạt không nói một tiếng, Chiêm Đông Kình bảo Tống Các đi sắp xếp một chiếc xe khác, "Em có tin hay không, em một ngày không nói thật với tôi, tôi liền nhốt em ở Thanh Hồ Đường một ngày không cho em đi ra ngoài."

"Tôi tin, sao tôi lại không tin chứ, anh có cái gì là làm không được?"

Chiêm Đông Kình lạnh mặt xuống, một hồi lâu sau đổi phương thức thuyết phục, "Lương Mạt, em đây là đang giúp kẻ khác hại tôi."

Lý Đan liếc nhìn Tô Lương Mạt, cô im lặng, Lý Đan tất nhiên cũng không thể nói gì, sợ lại nói lộ ra thêm cái khác.

"Đồ tôi đã đưa cho anh xem rồi, anh hỏi tôi thêm nữa, tôi cũng không biết."

Chiêm Đông Kình giữ chặt cánh tay cô mang cô đi về phía chiếc xe, hắn liếc nhìn bên cạnh Tống Các, "Đưa Lý Đan về."

"Vâng."

Lý Đan vẫn muốn đi theo phía trước, "Tôi không về."

Chiêm Đông Kình lạnh lùng liếc Lý Đan một cái, liền kéo Tô Lương Mạt đi, Tống Các đứng chắn trước mặt Lý Đan, dùng âm lượng Chiêm Đông Kình không nghe thấy được nói với Lý Đan, "Em đi về trước đi, Tô tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em chưa thấy Kình thiếu nối giận đâu, em đến Thanh Hồ Đường cũng vô dụng."

"Tôi không thể nhét một mình cô ấy vào chỗ đó được."

"Em đi theo ngược lại càng không tốt." Tống Các lôi kéo Lý Đan đi về phía một chiếc xe, "Đi, tôi đưa em về."

Tô Lương Mạt lần nữa bị nhét vào chỗ ngồi sau xe, thứ kia bây giờ đang ở trong tay Chiêm Đông Kình, người đàn ông quan sát tỷ mỷ, Tô Lương Mạt cũng không mở miệng, Chiêm Đông Kình dường như cũng không nhận thấy được cái gì, lại nhét thứ đó trở vào túi quần.

Hai người rất nhanh trở lại Thanh Hồ Đường, Mạc Thanh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, nhìn thấy hai người liền ngẩn ra.

Chiêm Đông Kình liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Mẹ, mấy giờ rồi mẹ còn chưa ngủ?"

"Mẹ đột nhiên không ngủ được, đi ra hít thở không khí," Mạc Thanh tự ép mình tỉnh táo, "sao con lại đem con bé trở lại?"

"Con có chút việc với cô ấy."

Mạc Thanh hướng hai mắt nhìn sang Tô Lương Mạt, "Đã trễ thế này rồi, có chuyện không thể để hôm khác nói sao?"

Chiêm Đông Kình từ trong túi quần móc thứ đó ra ném lên bàn trà, "Em nói thật cho tôi, thứ này là ai bảo em đặt lên người tôi?"

Trong ánh mắt Mạc Thanh nhìn Tô Lương Mạt hiển lộ tia phức tạp, Tô Lương Mạt trầm mặc không nói gì, Mạc Thanh che giấu thần sắc, cẩn thận cầm lấy thứ kia, "Đây là cái gì?"

"Cái đó nên hỏi cô ấy."

Tô Lương Mạt đứng giữa phòng khách, ánh mắt Chiêm Đông Kình bắn về phía Mạc Thanh, "Mẹ, mẹ hiểu biết rộng, mẹ nhìn thử xem đây là thứ gì?"

Mạc Thanh cẩn thận xem xét, "Chắc là máy nghe lén."

Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn bà ta, thấy thần sắc Mạc Thanh mờ mịt đang nhìn cô chằm chằm, Chiêm Đông Kình vòng hai tay trước ngực, trầm tư một lúc rồi nói, "Con cũng thấy vậy, nhưng mà Lương Mạt, sao em lại phải đem thứ này đặt lên người tôi?"

Ánh mắt Tô Lương Mạt lộ ra vài phần lờ mờ, nếu nói Mạc Thanh là đang tự bào chữa, vậy bây giờ thứ đó đã bị lộ rồi, chẳng lẽ Chiêm Đông Kình cũng không nhận ra?

Hay là hắn vẫn chưa biết chợ đen đã bắt đầu mua bán thứ này?

Thấy Tô Lương Mạt vẫn như cũ mím chặt môi không chịu nói gì, đôi con ngươi Chiêm Đông Kình co lại, níu chặt tay cô kéo cô hướng lên lầu hai, Mạc Thanh ở phái sau hét một câu, "Con lại muốn làm chuyện hỗn đản gì nữa?"
Bình Luận (0)
Comment