Chiêm Đông Kình lái xe đến chỗ Tô Lương Mạt ở, bảo vệ trước cổng ngăn lại không cho hắn vào.
Hắn không có xông vào, hôm nay là thứ tư, Tô Trạch chắc hẳn vẫn đang lên lớp.
Tô Lương Mạt mặc bộ quần áo đơn giản lái xe ra ngoài buổi chiều, mấy ngày
nay Tô Trạch đều là cô tự mình đưa đón, lúc trước bận rộn sòng bài với
Ngu Nhạc Thành, luôn không có thời gian chăm sóc em trai thật tốt, mượn
mấy ngày này vừa vặn có thể đền bù lại.
Tô Lương Mạt đi đến trường học, còn chưa có tan học, trước cổng lại có không ít phụ huynh đang chờ đón con.
Một cỗ xe thể thao màu đen nghênh ngang đỗ thẳng trước cổng, tư thái hiên
ngang, Tô Lương Mạt không cần nhìn biển số cũng có thể nhận ra là xe của ai.
Hai mắt Chiêm Đông Kình dán chặt vào kính chiếu hậu, quả
nhiên là chặn được cô ở đây, hắn đẩy cửa xe ra, thẳng hướng Tô Lương Mạt mà đi tới.
Lông tơ khắp người cô gần như đều theo đó dựng thẳng
lên, Chiêm Đông Kình mỗi một bước tiến đến gần, trí nhớ đêm đó liền
giống như sóng biển cuộn tới, khiến Tô Lương Mạt ngụp lặn trong nước
biển mặn chát, ngay cả khí lực giãy giụa cũng không phát ra được.
"Em vì sao lại tránh tôi?"
Tô Lương Mạt hừ nhẹ một tiếng, "Tôi chỉ là ở nhà nghỉ ngơi, không phải trốn tránh ai cả."
Chiêm Đông Kình nhìn thấy dấu vết nơi cần cổ cô còn chưa có tán đi hết, "Vậy
em nói cho tôi biết, nếu tôi lại xuất hiện ở chỗ của em, em có thể thản
nhiên đối mặt với tôi không?"
"Chiêm Đông Kình, anh đừng quá coi
trọng bản thân, nếu như tôi có thể, tôi nhất định cấm anh phải cách tôi
thật xa, nhưng mà tôi không có quyền đó, anh muốn xuất hiện ở chỗ nào là chuyện của anh."
Chiêm Đông Kình thấy cô là quyết tâm.
Tô Lương Mạt nghe được tiếng chuông tan học vang lên, cô nâng bước chân đi về phía trước, Chiêm Đông Kình thấy Tô Trạch chạy ra rất nhanh, Tô
Lương Mạt hòa vào giữa đám người, Chiêm Đông Kình bước nhanh lướt qua cô đi tới trước mặt Tô Trạch, Tô Trạch nhìn thấy hắn trên mặt thằng bé rõ
ràng hiển lộ hoảng sợ, nó gọi to một tiếng "chị", nhanh chân chạy về
phía Tô Lương Mạt.
Chiêm Đông Kình khom người, một tay ôm lấy Tô
Trạch, Tô Lương Mạt kinh ngạc không thôi, vài bước đuổi theo trước, Tô
Trạch bị hù dọa bắt đầu khóc rống lên, hai tay cào cấu cổ áo Chiêm Đông
Kình, hắn mở cửa xe nhét Tô Trạch vào trong, Tô Lương Mạt nhào cả người
tới trước lại bị cánh tay Chiêm Đông Kình cản lại đẩy ra, "Em theo tôi
đến đây."
Tô Lương Mạt nhìn thấy hắn đi về phía ghế lái, cô đưa
tay mở cửa xe muốn ôm Tô Trạch xuống, nhưng dây an toàn bị mắc kẹt,
không có cách nào mở ra, Chiêm Đông Kình ngồi vào ghế lái xoay người ra
phía sau gạt tay của cô, "Đi ra lái xe."
Tô Lương Mạt liếc mắt thấy hắn phát động cơ, cô trở lại xe của mình trước, lái xe đi theo hắn.
Chiêm Đông Kình một đường đi thẳng đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, Tô Trạch lúc nãy còn khóc nháo, lúc này cụp hai cái chân mập mạp rũ xuống
không nói tiếng nào.
Chiêm Đông Kình dừng hẳn xe sau đó nhìn sang nó, "Tô Trạch muốn ăn gì, chú dẫn cháu đi ăn."
"Hừ," Tô Trạch ngẩng mặt lên, "bại hoại, thả tôi đi xuống, chú lại khi dễ chị, tôi sẽ không bỏ qua cho chú."
"Cháu ngược lại làm thế nào không bỏ qua cho tôi?" Chiêm Đông Kình thiếu chút nữa thì quên, tiểu gia hỏa này còn có hàm răng miệng lưỡi bén nhọn.
Tô Lương Mạt dừng xe lại chạy đuổi lên phía trước, cô mở cửa xe rồi cởi
dây an toàn cho Tô Trạch ôm chặt nó trong tay, Chiêm Đông Kình xuống xe, "Đi vào ăn cơm."
"Đừng có quấn lấy tôi," Tô Lương Mạt đột nhiên
tăng cao âm lượng, sắc mặt cô trắng bệch, trên mặt không che dấu hết
được tức giận, "Chiêm Đông Kình, không phải anh là nói một lần trả đủ
cho tôi sao? Hơn nữa, có trả hay không cũng như nhau, đây cũng là anh
nói, nếu đã như vậy tôi không muốn có một chút dính dáng nào với anh,
anh đừng đến làm phiền tôi, đừng đến làm phiền tôi nữa anh có nghe
không?"
Tô Lương Mạt tức giận hét lên, người đi ngang qua bên cạnh không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chiêm Đông Kình từ khi nào thì bị người ra ghét bỏ mắng chửi như vậy chứ, lúc này sắc mặt đầy nghiêm trọng.
Tô Lương Mạt nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, vẫn không quên thêm dầu vào lửa nói tiếp, "Phải, anh có quyền thế, có thể cưỡng bức tôi, cho dù tôi là
trốn đến chân trời góc bể cũng trốn không thoát, tôi vốn dĩ là hận anh,
trải qua đêm đó tôi chán ghét anh, anh có biết chán ghét là loại tâm
thái thế nào không? Chính là ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn
nhìn phải, một câu nói cũng không muốn nghe tới, hối hận vì đã gặp gỡ
người như anh, càng hối hận đã từng yêu anh, hối hận nhất là lúc trước
tại sao tôi lại bước vào trong thế giới của anh."
Tô Trạch vòng hai tay ôm cổ Tô Lương Mạt, có mấy lời nó nghe không hiểu, chỉ là mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Chiêm Đông Kình.
Trẻ con chắc chắn sẽ không gạt người, thích là thích, ghét chính là ghét.
Mà hôm nay một cặp chị em, ánh mắt nhìn về phía hắn rõ ràng bao hàm cả
trách cứ cùng căm phẫn, Chiêm Đông Kình giống như bị cuốn vào giữa một
xoáy nước sâu, đôi con ngươi Tô Trạch đen bóng gắt gao nhìn hắn chòng
chọc, môi cũng bị cắn chặt, nếu như hắn dám bước lên trước, khẳng định
lại muốn giống như lần trước hung hăng cắn hắn mấy cái.
Trời nắng gay gắt, hắn đứng nguyên một chỗ có loại ảo giác như rơi vào hầm băng.
Tô Lương Mạt thật sự là đem tất cả những lời nên nói không nên nói toàn bộ nói hết một lần, nếu như nói lúc trước không thể, vậy thì trải qua một
đêm đó, lại càng không thể nào rồi.
"Tô Trạch, chúng ta đi." Cô ôm lấy Tô Trạch xoay người đi về phía xe của mình.
Chiêm Đông Kình nhìn bóng lưng trống vắng của cô, hắn cũng ý thức được chuyện đêm hôm đó đem khoảng cách giữa bọn họ kéo ra xa nhất, nhưng hắn lúc đó cũng không phải chỉ là xúc động mà thôi, hắn nghiêng người tựa hướng
cửa xe, cái loại tuyệt vọng không thể vãn hồi đó không phải bất kỳ ai
cũng có thể cảm nhận được, nếu như hắn không cần Tô Lương Mạt nữa, Chiêm Đông Kình cảm thấy ngay cả một chút hy vọng cuối cùng hắn cũng không
cách nào nắm chặt.
Vẫn cứ như vậy thì sau này, chờ đợi hắn vẫn là vực sâu.
Tô Lương Mạt đặt Tô Trạch vào trong xe, phát động cơ rời đi.
Tô Trạch dè dặt mở miệng, "Chị, chị có thể không để ý cái bái hoại kia,
nhưng thức ăn trong nhà hàng đó rất ngon, sao chị lại đưa em đi a, chúng ta vẫn có thể lẻn vào trong đó, vừa ăn vừa làm chú ấy thèm chết."
Tô Lương Mạt không khỏi mỉm cười, "Nhìn thấy chú ta em còn nuốt trôi à?"
"Vì sao không nuốt trôi chứ chú ấy cũng không phải là ruồi nhặng."
Tô Lương Mạt đưa tay xoa đầu Tô Trạch, "Tô Trạch, em nhớ ba mẹ không?"
Ánh mắt của cô rơi xuống đường đi đằng trước, một hồi lâu không đợi được Tô Trạch đáp lời, vừa nghiêng đâu lại thấy thằng bé cúi gằm mặt, hai vai
không ngừng co rúm, "Chị, ba không còn nữa, mẹ ở đâu vậy? Em rất rất nhớ ba mẹ."
Cảm xúc của Tô Lương Mạt cũng bị nó lây sang, tâm tình cô thêm nặng nề, "Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ trở về."
"Vậy ba thì sao, ba còn có thể trở về không?"
Tô Lương Mạt nắm thật chặt tay lái, thế giới của người lớn Tô Trạch còn
chưa hiểu được, Tô Lương Mạt thả chậm tốc độ xe, "Nhà hàng thịt nướng ở
phía trước Tô Trạch còn nhớ không?"
Tiểu tử dựa vào cửa sô xe hai mắt trông ngóng nhìn ta ngoài, "Em đã lâu không có tới đây ăn, chị, lần trước chị nói muốn dẫn em tới, em đợi đến hôm nay cũng chưa nghe thấy
mùi thịt."
Tô Lương Mạt cười cười lái vào bãi đậu xe, "Được, hôm nay để em ăn thưởng thức mùi thịt thật thịnh soạn."
***
Ngày hôm sau cô liền đến Ngu Nhạc Thành, Lý Đan là muốn để Tô Lương Mạt nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, nhưng mà Ngu Nhạc Thành mới khai trương không
lâu, Tô Lương Mạt cũng sợ gánh nặng này đè lên người Lý Đan, một mình cô ấy sẽ chịu không nổi.
Lý Đan thấy tinh thần cô vẫn ổn, cũng yên lòng.
Mười một giờ tối là thời điểm làm ăn náo nhiệt, Tô Lương Mạt với Lý Đan đang bận, chợt thấy Lý Tư từ đằng xa chạy đến, "Không xong rồi không xong
rồi."
Lý Đan bỏ rơi động tác trong tay, "Xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng?"
"Cảnh sát đến."
Lý Đan lơ đãng, "Vậy cũng không cần gấp gáp như thế, chúng ta mở Ngu Nhạc
Thành, người ta đến kiểm tra đột ngột cũng là chuyện bình thường."
"Em cảm thấy rất nguy hiểm, mấy cảnh sát kia đi vào liền mở miệng nói muốn gặp chị Lương Mạt."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, "Người đâu?"
Đang nói, liền nhìn thấy vài tên cảnh sát đang hướng phía này mà đến.
Dẫn đầu là một khuôn mặt lạ lẫm, lần trước đến vẫn là Vệ Tắc dẫn đội, Tô
Lương Mạt đi ra khu nghỉ ngơi, "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
"Chúng tôi nhận được đề báo, ở đây có người sử dụng, buôn bán ma túy."
"Không thể nào," Sắc mặt Tô Lương Mạt nghiêm trọng, "những thứ này ở Ngu Nhạc Thành là bị cấm rõ ràng."
"Vậy thì mời cô đi theo chúng tôi một chuyến, xem thử là có người báo án giả hay là các cô muốn giấu giếm." Cảnh sát dẫn đầu nói xong, đi thẳng lên
phía trước.
Tô Lương Mạt thấy hắn nói nói chuyện bài bản đàng
hoàng, hơn nữa căn phòng cụ thể kia ở đâu cũng biết, trong lòng cô không khỏi lo lắng, những nơi thế này trước giờ vốn loạn, cho dù cô đã dặn dò Thụy bảo cô ấy theo dõi sít sao, thế nhưng không loại trừ khả năng sẽ
có cá lọt lưới.
Một đám người đi đến trước phòng bao, cảnh sát tiến lên muốn mở cửa, lại phát hiện bị khóa trái.
Tô Lương Mạt liếc nhìn căn phòng, "Lý Đan, đi lấy chìa khóa."
"Không cần." Cảnh sát sợ các cô kéo dài thời gian, "Hai người các cậu phá cửa đi."
Tô Lương Mạt còn chưa kịp ngăn cản, hai người đàn ông cao lớn tiến lên nhất nhất dùng sức, thuần thục đạp cửa bật mở.
Tô Lương Mạt mượn ánh đèn nhìn thấy từng vòng khói trắng lượn lờ tràn
ngập, sắc mặt Lý Đan ngưng trọng đưa tay che mũi, vài tên cảnh sát xông
vào, Tô Lương Mạt đem toàn bộ đèn lớn bên trong mở lên, thấy ngoại trừ
hai tên đàn ông trung niên đang hít nhổ khói trắng, còn có một nhân viên phục vụ.
Ba người rõ ràng không có ngờ cảnh sát sẽ đến, lúc kịp phản ứng liền chạy tán loạn, bị cảnh sát đè lên ghế sofa.
Cảnh sát dẫn đầu cho người lục soát, lại có hai người khác tiến lên, đem thứ trên bàn trà lật lật xem qua một lần, thấy không có gì cả, liền đi lục
soát ghế sofa.
Một người trong đó nhét tay vào trong ghế sofa cách tầng, "Tìm được rồi."
Tô Lương Mạt thấy trong tay người đàn ông cầm lấy vài gói bột màu trắng,
Lý Đan dè dặt đưa mắt nhìn Tô Lương Mạt, cảnh sát tiếp nhận sau đó hướng phía Tô Lương Mạt giơ giơ, "Đây là cái gì?"
"Tôi không biết."
"Cô không biết?" Người đàn ông xé miệng túi, Tô Lương Mạt đã ý thức thấy
chuyện không ổn, "Đây là ma túy, cũng là ở chỗ của cô lục soát ra, cô
nói với tôi cô không biết?"
Cảnh sát áp giữ hai tên đàn ông trung niên kéo người chúng lên, "Nói, đồ làm sao mà có?"
"Không, không dính dáng tới chúng tôi, tôi thật đến uống rượu, là người phục vụ kia nói cô ta có hàng tốt, giá lại rẻ..."
Ánh mắt Tô Lương Mạt với Lý Đan không khỏi hướng sang người nhân viên phục vụ kia.
Cảnh sát tiến lên, mở thứ trong tay ra, "Từ đâu lấy được?"
"Tôi, tôi cũng là theo người khác lấy được."
Lý Đan tiến lên mắng, "Ai cho cô mang thứ đó vào đây, cô không biết Ngu
Nhạc Thành không thể có mấy chuyện này sao? Quy củ dạy các người lúc vào đây quên hết rồi phải không?"
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu, hai
mắt đối diện Tô Lương Mạt, khóe miệng đột nhiên kéo lên cười quái dị,
"Tôi không biết, không có ai từng nói qua với tôi, bà chủ Tô rõ ràng đã
nói chỉ cần không quá trắng trợn, thứ này là có thể mang vào, đến lúc đó lợi nhuận đạt được chia nửa với Ngu Nhạc Thành."
Lý Đan nghe vậy, hung hăng tát một cái, "Tôi cho cô nói bậy!"
Cảnh sát hướng phía bả vai Lý Đan đẩy ra, "Còn làm càn nữa tôi liền kiện cô cản trở thi hành công vụ."
Tô Lương Mạt tiến lên kéo Lý Đan lại, hướng cô lắc lắc đầu.
Cảnh sát thu thập đồ lại, nói với Tô Lương Mạt, "Đi thôi, theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
Lý Đan trơ mắt nhìn Tô Lương Mạt bị đưa đi, nhưng mà không có cách nào làm khác được.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Tô Lương Mạt mới biết được Vệ Tắc gần đây đang
phụ trách một vụ án lớn, đã đi Hồ Bắc, nhất thời cũng không về được.
Bây giờ cảnh sát nhận định, nói là nhân chứng vật chứng đều có, thậm chí
còn muốn đem tội danh buôn bán ma túy kéo lên trên người cô, nói là một
nhân viên phục vụ nếu không phải do cô bày mưu tính kế, lấy ma túy ở đâu ra?
Tô Lương Mạt tất nhiên là tuyệt đối không nhận tội, Lý Đan
bên ngoài cũng gấp muốn chết, Lý Đan nghĩ đến trước tiên không phải là
Lưu Giản, mà là Tống Các.
Hai người hẹn nhau trong quán cà phê,
Lý Đan đến sớm hơn Tống Các, Tống Các trên đường đến đây liền biết là
chuyện gì, hắn đi vào quán cà phê ngồi xuống đối diện với Lý Đan, "Sao
vậy?"
"Anh nghĩ cách cứu Lương Mạt đi."
"Mở mấy nơi vui
chơi tiêu khiển sợ nhất là chuyện như vậy, nhiều người nhiều miệng ai
cũng nói không chính xác, em nói lại cho tôi xem rốt cuộc xảy ra chuyện
gì?"
Lý Đan đem chuyện phát sinh tối hôm đó kể rõ mười mươi cho
Tống Các, Tống Các nghe xong, sắc mặt càng phát ra nghiêm trọng, "Nếu
nhân viên phục vụ đã một mực chắc chắn chuyện này có liên quan đến Tô
tiểu thư, vậy thì khó giải quyết rồi, huống hồ cạnh tranh trong nghề này khốc liệt như vậy, Ngu Nhạc Thành của các em gần đây từng bậc từng bậc
nhảy lên tốc độ cũng rất mãnh liệt, khó tránh khỏi bị người khác ám
toán."
"Vậy bây giờ nên làm gì đây?" Lý Đan gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Thật ra em cũng không cần quá lo lắng, chuyện này tôi đã biết, vậy thì Kình
thiếu khẳng định cũng biết, ngài ấy sẽ không ngồi nhìn không quản."
"Chiêm Đông Kình?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Đan suy sụp.
Tống Các nhìn bộ dáng này của cô cảm thấy buồn cười, "Sao vậy?"
"Tôi không muốn tìm anh ta nhờ giúp đỡ."
"Không cần em tìm, em đương nhiên không biết, Kình thiếu sẽ thay Tô tiểu thư giải vây."
Lý Đan không nói lời nào, Tống Các nhìn cô, duỗi tay nắm chặt tay cô, "Đừng lo lắng."
Lý Đan nhịn không được cả mặt đỏ ửng, dùng sức rút tay lại, Tống Các lại
càng nắm càng chặt thêm, "Chuyện của hai người bọn họ, em đừng làm liên
lụy đến trên người chúng ta, tôi chưa từng làm tổn thương em."
"Ai thành "chúng ta" với anh rồi chứ?" Lý Đan thấy tránh không được, cũng
đành thôi, chỉ có thể mặc Tống Các nắm tay, chỉ là hai mắt cũng không
dám nhìn vào mắt hắn, nhìn sang trái rồi ngó sang phải, chính là không
dám rơi xuống mặt Tống Các.
"Lý Đan, chúng ta qua lại đi."
"Anh nói cái gì vậy!" Hai tay Lý Đan bị lòng bao tay Tống Các bao trọn, nóng đến độ bên trong toàn là mồ hôi, "Bây giờ Lương Mạt còn không biết như
thế nào, anh nói với tôi những lời này..."
"Nếu Tô tiểu thư có thể bình an ra ngoài, em liền đồng ý với tôi chứ."
Lý Đan thấy không đúng, "Vừa rồi anh nói Chiêm Đông Kình sẽ xử lý, vậy nhất định Lương Mạt cũng sẽ không có việc gì."
"Phải," Tống Các sấn tới trước, "cho nên tôi nói, em cũng nhất định phải đồng ý với tôi."
Lý Đan lần đầu được người ta thổ lộ như vậy, còn giữ chặt tay của cô, cô luống cuống, "Tôi ghét Chiêm Đông Kình."
"Đây cũng không phải là Kình thiếu muốn qua lại với em, em ghét ngài ấy cũng đừng kéo theo tôi vào chứ." Lý do này nghe vào rõ là khiên cưỡng nhất.
Lý Đan muốn rụt tay lại, nhưng Tống Các bất luận thế nào cũng không chịu bỏ ra, "Em nói, có phải lý do này không."
Lý Đan da mặt mỏng, "Anh không buông ra thì tôi không đồng ý với anh."
Tống Các nghe nói, vội vàng nới lỏng tay, "Được được, em yên tâm, Tô tiểu thư ra ngoài rồi tôi lập tức tới tìm em."
"Không cần, tôi không muốn tất cả mọi người đều biết," Lý Đan thu hai tay lại
rồi để lên trên đầu gối, ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn, "huống hồ
chuyện còn chưa có chắc chắn đâu đấy."
Tống Các tâm tình vui vẻ, "Chờ Kình thiếu bên kia có tin tức, tôi sẽ mau chóng nói cho em biết."
***
Tô Lương Mạt ngay đêm ngày hôm sau liền được thả ra ngoài, lý do là chứng
cứ không đủ, cảnh sát bắt cô về sau đó cũng chỉ là cảnh cáo cô đôi ba
câu, chuyện này cũng liền không giải quyết được gì.
Cô trở lại Ngu Nhạc thành, cũng từ miệng Lý Đan biết được thay cô giải vây chắc hẳn là Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt nghỉ ngơi một lúc, một cú điện thoại gọi tới di dộng của cô.
Cô tận lực ổn định tâm trạng, dặn dò Lý Đan vài câu rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Đi đến địa điểm đã hẹn trước với đối phương, Tô Lương Mạt vào phòng bao,
một mình Mạc Thanh ngồi trước bàn, bà ta đã gọi xong một bàn tràn đầy
thức ăn, thấy Tô Lương Mạt tới, bà ta nhiệt tình vẫy tay, "Nào, Lương
Mạt."
Tô Lương Mạt hận không thể xé rách lớp da người dối trá này ra.
"Bữa cơm này là vì cô đặc biệt chuẩn bị."
"Bác cũng không sợ Chiêm Đông Kình phái người đi theo?"
Mạc Thanh cười cười lắc đầu, "Cho dù có người theo đến đây thì thế nào, tôi với cô cùng lắm là ăn bữa cơm mà thôi, tôi cũng không làm gì cả."
Tô Lương Mạt ngồi xuống đối diện Mạc Thanh, "Chuyện Ngu Nhạc Thành của tôi, là bác cho người làm đúng chứ?"
Mạc Thanh cũng không phủ nhận, "Lần trước vốn dĩ là cơ hội tốt như vậy,
được việc chính là cô, hỏng việc cũng là cô, tôi đây là cho cô chút cảnh cáo, cũng không có gây ra chuyện gì lớn, chỗ đó của cô vàng thau lẫn
lộn, nói không chừng ngày nào đó còn có thể phát sinh án mạng."
Tô Lương Mạt nhịn xuống một hơi, "Tôi không đụng chạm người khác, là muốn an toàn kiếm cơm."
"Lương Mạt, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, lần này là Đông Kình giải vây
cho cô, cũng là tôi lường trước rồi, nhưng cô nên biết, cô xảy ra chuyện một lần, nó giúp cô, vậy nếu là mười lần một trăm lần thì sao đây? Lần
này cô có thể xem như nó xen vào chuyện người khác, không cần nhớ cái ân tình này, nhưng mà dần dà, nó năm lần bảy lượt khác giúp cô, đó chính
là cô mắc nợ nó, cô không hy vọng như vậy phải không?"
"Tôi chỉ
là không hiểu nổi, các người không phải mẹ con sao? Bác vì cái gì nhất
định đưa anh ta vào chỗ chết?" Tô Lương Mạt nhớ đến cái cớ lúc trước của Mạc Thanh, không khỏi tức cười.
Mạc Thanh nghe vậy, thần sắc khẽ biến đổi, "Những cái này cô không cần biết."
"Bác không sợ tôi nói với anh ta?"
Mạc Thanh mỉm cười, "Tôi thấy cô nên hỏi thử ba mẹ cô xem, bọn họ có đồng ý cô làm như vậy hay không."
Sống lưng Tô Lương Mạt nháy mắt liền lạnh toát, "Rốt cuộc ba mẹ tôi ở đâu?"
"Đừng nóng vội, tôi hôm nay chính là đến cho cô gặp bọn họ."
Mạc Thanh lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, mở máy rồi đưa cho Tô Lương Mạt.
Cô không nói hai lời nhận lấy, bên trong có một đoạn video, cho dù màn
hình rất nhỏ, nhưng Tô Lương Mạt vẫn là nhìn thấy được Tô Khang rõ ràng, bối cảnh là một biệt thự phong cách Châu Âu kiểu nhỏ, Tô Khang ngồi ở
trước cái bàn màu trắng, bên cạnh phía sau đứng đầy hộ vệ, Tống Tử Căng
ngồi bên tay phải, Tô Lương Mạt không nhịn được hốc mắt ướt át.
Cô nghe thấy Tô Khang mở miệng nói, "Lương Mạt, chuyện hai năm trước, ba
xin lỗi, đến tình cảnh như vậy ba cũng không thể trở về," Tô Khang nói
xong câu đó, liếc nhìn ra đằng sau, "ba và mẹ con đều rất khỏe, hai năm
qua cũng là Mạc Thanh sắp xếp chỗ ở cho ba mẹ, Lương Mạt, chăm sóc Tô
Trạch thật tốt..."
Tống Tử Căng ngồi bên cạnh đột nhiên bổ nhào tới, "Lương Mạt!"
Video đột nhiên khẽ lắc lư, sau đó liền hiện ra đã phát hình xong, Mạc Thanh
lấy điện thoại di động lại, nhấn phím xóa, bà ta cười nhẹ nhàng nhìn về
phía Tô Lương Mạt, "Nghe thấy chưa? Lời này là chính miệng ba cô nói, là tôi chiếu cố ba mẹ cô hai năm, cô không nên báo đáp tôi cái gì đó sao?"
Tô Lương Mạt biết rõ còn cố hỏi, "Bác muốn tôi làm gì?"
"Được, tôi cũng không gạt cô, chuyện tôi muốn làm, lần trước đã bảo cô làm qua rồi."
Tô Lương Mạt nhìn Mạc Thanh gắp thức ăn cho cô, "Tôi muốn biết, khi nào tôi có thể gặp ba mẹ tôi."
"Chuyện này thì, cô muốn gặp, đương nhiên có thể gặp bất cứ lúc nào, nhưng mà
gần đây chắc hẳn cô rất bận, chờ khi nào nhàn rỗi, tôi sẽ sắp xếp."
Thức ăn trên bàn Tô Lương Mạt một mực không động.
Mạc Thanh ngồi thẳng ngay cạnh Tô Lương Mạt, bà ta nghiêng đầu nhìn chằm
chằm khuôn mặt Tô Lương Mạt, mặc dù cô còn trẻ tuổi, nhưng trong mắt vẫn luôn có loại thâm trầm ngay cả Mạc Thanh cũng nhìn không rõ, càng đoán
càng không thấy được rốt cuộc trong lòng Tô Lương Mạt đang nghĩ cái gì,
"Kỳ thật đêm đó đã phát sinh chuyện gì, tôi cũng biết."
Tô Lương Mạt chống lại tầm mắt bà ta, trong mắt có đề phòng cùng khó tin, "Bác ở ngoài cửa?"
"Hôm đó Đông Kình rút hết tất cả hộ vệ trên tầng hai, tôi cũng là không yên
tâm, cho nên mới lên trên xem thử, tôi biết cô không tình nguyện, nó
cũng có thể đối với cô như vậy rồi, cô còn gì mà lưu luyến không chịu hạ thủ, một người đàn ông nếu như thực sự yêu một cô gái, nói gì chăng nữa cũng sẽ không dùng thủ đoạn sức mạnh. Chính là vì không quan tâm, cho
nên bất chấp ý nguyện của cô, đau khổ hai năm tù tội cô còn chưa có nếm
đủ sao? Phương thức chung đụng với nó tốt nhất, chính là bắt đầu từ nay
không còn vướng mắc nữa, cô phải hiểu, giữa người với người, cho dù có
sinh sống ở hai nơi khác nhau, vĩnh viễn cũng không có cách nào làm được một phần nhỏ những gì tôi nói với cô đây."
Tô Lương Mạt phảng phất như bị người ta bóp chặt cổ uy hiếp không có lối thoát.
Không phải là vì cái gì khác, mà là nghĩ đến một người mẹ có thể đối với con
trai mình ra tay như vậy, trên đời này còn có cái gì đáng đề tin tưởng
nữa?
Thấy cô không nói lời nào, Mạc Thanh liền thuyết phục tiếp,
"Một người đàn ông muốn đưa cô vào chỗ chết, với một người nuôi cha mẹ
cô, cô chọn bên nào?"
Trống ngực Tô Lương Mạt đập liên hồi, cô hoàn hồn, trong lời nói hiển lộ lạnh lùng cực điểm, "Tôi tất nhiên là chọn ba mẹ tôi."
Mạc Thanh hài lòng gật gật đầu.
"Bác nói đi, khi nào thì ra tay lần nữa?"
Mạc Thanh ngược lại rót cho cô ly rượu, "Không vội, tính tình của Đông Kình tôi hiểu rõ nhất, sau chuyện này nhất thời sợ là khó tìm được cơ hội,
chúng ta phải từ từ."
Trong lòng cô âm thầm cười lạnh, hai mươi mấy năm cũng chờ qua được rồi, chỉ kém một kích cuối cùng, bà ta còn sợ chờ sao?
Mạc Thanh ẩn nhẫn đến giờ, chưa từng biểu lộ ra, Tô Lương Mạt nghĩ không ra được, Chiêm Đông Kình tất nhiên cũng sẽ không ngờ tới.
"Nhưng bác vì cái gì hết lần này đến lần khác muốn tìm tôi, Đường Khả không phải càng có cơ hội ra tay hơn sao?"
"Cô ta? Cô ta chỉ là cái gối thêu hoa không có đầu óc, nếu tôi lộ ra với cô ta một câu, vậy so với tìm chết có gì khác nhau?" Mạc Thanh cười cười,
"Có câu tôi nhất định phải nhắc nhở cô, chỉ có đến gần nó mới có thể có
cơ hội ra tay."
Tô Lương Mạt đến lúc rời đi vẫn một mực không động đũa, cô làm gì nuốt trôi được.
Lái xe trở lại Ngu Nhạc Thành, Lý Đan nhìn ra được cô không yên lòng, Tô
Lương Mạt tránh né nói không có việc gì, chuyện này cô không muốn kéo Lý Đan liên lụy vào, cô ấy biết càng ít đối với cô càng tốt.
Không
ngoài dự liệu, đêm đó Chiêm Đông Kình lại tới, Tô Lương Mạt nhìn sổ sách trong tay, Tống Các mở một phòng bao lại thấy Chiêm Đông Kình đi ra
ngoài, người đàn ông đi tới trước mặt Tô Lương Mạt, "Ra ngoài lúc nào
vậy?"
Nơi cổ họng Tô Lương Mạt phảng phất như bị một nhúm bông
gòn chặn lại, cô vốn là không muốn nói chuyện, nhưng việc đã đến nước
này, làm gì còn cho cô quyền lựa chọn.
Cô miễn cưỡng khẽ mở miệng, "Hơn năm giờ."
Đối với câu trả lời của cô, Chiêm Đông Kình đã cảm thấy khó có được, cây
bút trong tay Tô Lương Mạt dùng sức vạch lên trên tờ giấy, lúc hai người giằng co được vài ba phút, cô tối nghĩa mở miệng, "Cảm ơn anh."