Một tiếng hét này, rõ ràng là vì bị ép buộc, ngay cả Vệ Tắc cũng nghe thấy khuất nhục cùng thỏa hiệp bên trong.
Cả người hắn vô lực, kiên trì cho đến hôm nay, mà đến người con gái mình thích cũng năm lần bảy lượt không bảo vệ được.
Chiêm Đông Kình rất hài lòng với đáp án này, anh chậm rãi từ từ đứng dậy, đầu gối còn chống đỡ giữa hai chân Tô Lương Mạt, anh xòe tay ra hướng lên
trên mặt cô vỗ nhẹ, "Nếu như cô thức thời đáp ứng tôi sớm hơn một chút,
sẽ có chuyện ngày hôm nay sao?"
Tô Lương Mạt níu chặt cổ áo.
Chiêm Đông Kình ngồi dậy, đưa tay đẩy Tô Lương Mạt sang một góc bên ghế sofa, ánh mắt của anh lúc này mới ngẩng lên nhìn về phía Vệ Tắc, "Cảnh sát
Vệ, có phải cậu đang nghĩ cách kiện tôi cưỡng ép dân nữ không?"
Vệ Tắc tức giận đến cắn chặt hàm răng, Chiêm Đông Kình vắt chéo chân dài,
thân thể tựa lui ra sau, tay trực tiếp rơi lên trên đùi Tô Lương Mạt,
thấy cả người cô cứng ngắc rúc ở đó không nhúc nhích, Chiêm Đông Kình
liếc mắt nhìn, "Ngồi dậy."
Tô Lương Mạt nắm chặt quần áo sửa sang lại đàng hoàng, ngồi dậy, Chiêm Đông Kình đưa tay giữ lấy cổ cô lôi cô
đến bên cạnh, "Cô nói với cảnh sát Vệ xem, từ nay về sau cô làm phụ nữ
của tôi, có phải là tự nguyện hay không?"
Đầu tóc Tô Lương Mạt
rối tung, cô thực sự hoài nghi lúc này bộ dáng mình có phải giống như
đang bị ngược đãi không, "Phải, là tôi tự nguyện."
Chiêm Đông
Kình mặt mũi tràn đầy đắc ý, tầm mắt một lần nữa nhìn về phía Vệ Tắc,
"Cảnh sát Vệ, đã nghe chưa? Là cô ấy tự nguyện."
Vệ Tắc lại có
thể nhẫn nhịn không chửi ầm lên, hắn chứng kiến Tô Lương Mạt bị khi dễ,
cho dù lúc hắn vẫn còn là cảnh sát, cũng không có cách nào, chứ nói gì
bây giờ, cả thân và tâm hắn đều mệt mỏi, thậm chí để tay lên ngực tự
hỏi, hắn thật sự có còn cần kiên trì tiếp nữa không?
Tay Chiêm Đông Kình rơi xuống đầu vai Tô Lương Mạt, vỗ vỗ, "Em nói có phải hắn bị tức đến đần người rồi không?"
Vệ Tắc đột nhiên bắn ra một câu, "Buông cô ấy ra!"
Chiêm Đông Kình giơ cao hai ngón tay lên, "Cậu đừng có hiểu lầm, tôi không có bức bách cô ấy," Anh hướng ngón trỏ lên khóe miệng khẽ gật gật đầu,
"hôn tôi một cái, như vậy hắn mới biết có phải cô thật sự tự nguyện hay
không."
Đập không chết anh!
Tô Lương Mạt trừng mắt một cái, Chiêm Đông Kình kê mặt lại gần.
Thần sắc Tô Lương Mạt thê lương nhìn về phía Vệ Tắc, có ý tứ giống như cô
dâu nhỏ bị lão đại gia phú nhị chiếm đoạt, trong mắt cô có uất ức cùng
khuất nhục, khóe miệng khẽ run rẩy, cuối cùng không thể không kề lại gần miệng Chiêm Đông Kình.
Người đàn ông nheo mắt nhìn vẻ mặt của
cô, trong nháy mắt lúc cô hôn lên, một phát giữ đầu của cô lại, làm nụ
hôn vốn dĩ nên như chuồn chuồn lướt nước này sâu hơn, lâu hơn!
Tô Lương Mạt giãy giụa "ưm" lên một tiếng, cặp chân không ngừng đạp loạn,
hai tay cũng chống đỡ trước ngực Chiêm Đông Kình, sau khi người đàn ông
kết thúc, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, anh hôn một đường từ gò má đến
vành tai Tô Lương Mạt, "Bà xã, trình độ diễn xuất này của em, tặc tặc,
trở về anh trao giải cho em."
Sau đó, nhẹ buông tay, bóng dáng cao lớn đứng dậy, "Nhớ đấy, lát nữa tôi đến nhà cô đón cô."
Hai tay Tô Lương Mạt ôm chặt đầu gối, cuộn mình ở trên ghế sofa không nhúc nhích.
Chiêm Đông Kình nháy mắt, mang theo người của mình rời đi.
Cửa phòng bao nặng nề khép lại, hai mắt Vệ Tắc gắt gao nhìn chằm chằm người trên ghế sa lon, "Vì sao lại đáp ứng hắn?"
Tô Lương Mạt không nói tiếng nào, vùi mặt giữa đầu gối.
"Anh hỏi em vì sao lại đáp ứng hắn?!"
Tô Lương Mạt nổi giận hét lên, thậm chí thanh âm so với Vệ Tắc không biết
còn cao hơn bao nhiêu, "Anh còn hỏi tôi, Vệ Tắc, tôi có ngày hôm nay đều là bị anh làm hại, anh cho rằng Chiêm Đông Kình cắn chặt tôi như vậy,
chỉ là vì cảm thấy hứng thú với tôi? Anh ta cái dạng phụ nữ gì chưa từng gặp qua? Còn không phải là biết quan hệ lúc trước của chúng ta, anh vẫn còn muốn ở Ngu Nhạc Thành vì tôi ra mặt? A, thật là buồn cười, tất cả
anh ta đều nhìn thấy trong mắt, anh khắp nơi nhằm vào anh ta, muốn đưa
anh ta vào chỗ chết, anh ta không tìm tôi gây chuyện, chẳng lẽ phải đi
tìm vợ với con anh sao? Anh ta đã nói rồi, bảo tôi làm phụ nữ của anh
ta, chính là muốn hành hạ tôi, anh khiến anh ta không dễ chịu thế nào,
anh ta liền làm cho tôi khó chịu thế ấy! Anh còn hỏi tôi tại sao lại đáp ứng anh ta, tôi có cách khác sao? Ngự Châu không phải là thiên hạ của
tôi, anh làm cảnh sát như vậy cũng không có cách nào thu phục anh ta,
anh hà tất phải tới hỏi tôi?"
Tô Lương Mạt nói xong, đã là trạng thái kích động cực độ.
Vệ Tắc hoàn toàn ngây ngốc, không nhúc nhích đứng trân trối ở đó, cũng không biết còn có thể nói cái gì.
Tô Lương Mạt hai tay bụm mặt, đợi tâm tình ổn định lại rồi, cô thả hai tay xuống, "Thật ra ngẫm lại cũng không có gì, người như tôi vậy, chẳng lẽ
còn có thể giống như anh có một mái nhà ấm áp sao? Tôi không trông chờ
nữa, theo ai mà không như nhau, anh ta cũng có vẻ rất tốt, ít nhất có
quyền có thế, chỉ cần tôi có thể khiến anh ta vui vẻ, cuộc sống có lẽ
cũng không có chỗ nào khổ."
Cả người Vệ Tắc khẽ lung lay, tựa hồ có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Tô Lương Mạt muốn từ trên ghế salon đứng lên.
Đột nhiên, nghe thấy "phịch" một tiếng, lại thấy Vệ Tắc quỳ gối trước mặt cô.
Tô Lương Mạt không kịp chuẩn bị, "Vệ Tắc, anh làm gì vậy?"
Vệ Tắc một câu không nói, quỳ ước chừng nửa phút, vào giây phút Tô Lương
Mạt tiến tới định kéo hắn đứng lên, hắn lại bật dậy cũng không nói một
câu quay đầu đi ra ngoài.
Tô Lương Mạt khẽ mở miệng, cuối cùng vẫn còn không gọi hắn.
Như vậy cũng tốt, có một số việc Vệ Tắc nên sớm thấy rõ, có thể tiếp nhận
thực tế, cho dù là tàn khốc, nhưng coi như là một lần trưởng thành tất
yếu.
***
Hai giờ sáng.
Cả Ngự Châu đều chìm vào giấc ngủ say, hơn phân nửa khu dân cư đều là một màu đêm đen nhánh.
Mọi người cũng đã sớm đi ngủ, lúc này đều đang say sưa trong mộng đẹp, ánh trăng chiếu sáng mặt đất, hàn khí bức người.
Trong một căn phòng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm trọng, gấp gáp mà đứt quãng, gần hơn một chút, thanh âm kia càng rõ ràng hơn.
Giống như là đang đánh nhau?
Không phải.
Vật lộn?
Cũng không phải.
Cưỡi ngựa?
Nhìn quanh bốn phía, nơi này lại là căn hộ chung cư, có ai đã từng nghe ở trong căn hộ chung cư còn có thể cưỡi ngựa?
Vậy thì là âm thanh gì?
Nhìn lại động tác một cái, tuyệt đối không sai, chính là cưỡi ngựa, còn là kiểu thúc ngựa phi nước đại đó nữa!
Lại nhìn xuống chút nữa, là một chiếc giường lớn, cưỡi ngựa trên giường?
Ai thấy hiểu?
Con ngựa bị cưỡi trên người đột nhiên mở miệng nói chuyện, lại còn nói
tiếng người, cái này có phải muốn dọa chết người ta hay không?
"Tô Lương Mạt, em cưỡi đã đủ chưa hả? Eo cũng sắp bị em chặt đứt rồi."
Cô gái đè người xuống, hai tay đặt trước ngực anh, cơ ngực rắn chắc nhô
lên một nắm tay bắt không hết, cô kiễng hai chân, lại nặng nề hạ thấp
xuống, lặp lại như vậy mấy lần, kỳ thật chính mình cũng đã sớm tinh bì
lực tẫn, Chiêm Đông Kình hướng hai tay sang bên eo cô đỡ nhẹ, "Chậm một
chút, em có thể chịu được không?"
"Sau này còn dám ở trước mặt người khác giở trò lưu manh với em nữa, xem em có hành hạ chết anh không."
Chiêm Đông Kình thật đúng là bị hành hạ không nhẹ, hai tay anh hướng ra sau
mông Tô Lương Mạt, "Có cần lồng tiếng cho em không, jia, jia."
Tô Lương Mạt đi ra rồi, ngồi lên trên bụng Chiêm Đông Kình, đầu gối đè
nặng ga giường, lại tái diễn động tác vừa rồi n lần nữa, Chiêm Đông Kình bị cô lăn qua lăn lại một phen này, xương cốt cũng sắp bị đập vụn rồi.
Anh ngồi dậy, lôi Tô Lương Mạt tới cùng cô ôm chặt nhau, "Như vậy còn
chưa bằng lúc trước đâu, anh đảm bảo, sau này chỉ giở trò với em trong
nhà, đây không phải là hoàn cảnh đặc biệt phản ứng đặc biệt sao, đừng
giày vò anh nữa mà, ông xã cầu xin tha thứ còn không được sao?"
Chân Tô Lương Mạt mềm nhũn, eo cũng mềm nhũn, vừa nghe người đàn ông cầu xin tha thứ, dứt khoát lăn một vòng sang bên cạnh, "Mệt quá, ngủ đi."
Chiêm Đông Kình nhìn qua Nhị lão công của Tô Lương Mạt đang đứng thẳng, anh
khó tin nhìn cô, thấy Tô Lương Mạt cuộn tròn chăn mền, đây là thực muốn
ngủ rồi.
Anh sáp lại gần hỏi một câu, "Vừa rồi kịch liệt như vậy, em tự mình tới trước rồi phải không?"
Tô Lương Mạt giả vờ ngủ thiếp đi, vung tay một cái tát về phía người đàn ông, "Đừng chọc em, ngủ đi à, mệt quá."
Nhìn đi nhìn đi, đây chính là phụ nữ.
***
Ngày hôm sau, lúc Chiêm Đông Kình rời giường không có gọi cô, bởi vì cả một đêm thật sự là lăn qua lăn lại quá lâu, liền tính để cho cô ngủ
thêm một lát.
Tô Lương Mạt vẫn là đến Ngu Nhạc Thành một chuyến, không ngờ vừa mới đến, Thụy lại tới tìm cô.
"Lương Mạt, Mạc Thanh đến."
"Bà ta đến làm gì?"
"Không biết, đợi cô rất lâu, bảo hôm nay nhất định phải gặp được cô."
Bút kí tên trong tay Tô Lương Mạt vạch lung tung trên tờ giấy, một lúc lâu sau mới nói, "Được, tôi qua đó thử."
Mạc Thanh nhìn cửa phòng bao bị đẩy ra, bà ta nghĩ đến Tô Lương Mạt nuôi
tiểu quỷ, cũng có chút rợn tóc gáy, nói không chừng đang ở chỗ nào đó
nhìn bà ta chằm chằm.
Tô Lương Mạt lên tiếng chào hỏi bà ta, "Phu nhân, xin chào."
Mạc Thanh ra hiệu Tô Lương Mạt ngồi vào chỗ đối diện.
"Hôm nay bà tới đây, có chuyện gì không?"
Mạc Thanh nghe ra được, Tô Lương Mạt là một câu nhảm nhí cũng không muốn nói nhiều với bà ta.
"Nghe nói, hai ngày trước ở sòng bài của Lưu Giản, cô lại giúp hắn ta thắng một khoản lớn?"
Tô Lương Mạt cẩn thận quan sát vẻ mặt Mạc Thanh, "Phu nhân đối với đánh cược cũng có hứng thú?"
"Trước kia tôi cũng từng chơi qua, chỉ là đã lâu rồi không có đụng đến, không
biết có còn quen tay không, cô đánh cược giỏi, tôi vẫn chưa có được
chứng kiến, ngày mười lăm tháng này, tôi sẽ đến sòng bài của Lưu Giản,
đến lúc đó đánh cược với cô một ván, thế nào?"
Tô Lương Mạt khéo léo từ chối, "Thật ngại quá, lần trước tôi đã nói rõ với Lưu, tôi sẽ không đánh cược nữa."
"Chút thể diện này cũng không cho tôi?" Mạc Thanh duy trì bộ mặt tươi cười,
Tô Lương Mạt không biết bà ta vì sao lại đột ngột có yêu cầu như vậy,
"Tôi đánh bạc cũng là dựa vào vận khí mà thôi, tôi biết gần đây vận khí
không tốt, cho nên..."
Mạc Thanh vươn tay ra, muốn cầm ly rượu,
không ngờ còn chưa có chạm đến mép ly, ly rượu lại đột nhiên đổ ngã,
rượu vẩy đầy lên mu bàn tay bà ta.
Sắc mặt Mạc Thanh càng thay
đổi, đột nhiên cảm giác thấy mu bàn tay rất lạnh, bà ta giật mình hét
lên, Tô Lương Mạt hướng về phía cánh tay bà ta quét mắt một cái, Mạc
Thanh rõ ràng cảm giác như bị ai đó véo lên, bà ta ý thức được cái gì
đó, nhưng vẫn làm ra vẻ như không biết, rút khăn giấy lau qua mu bàn
tay, quả tim thì lại vì sợ hãi mà đang treo ngược giữa cổ họng.
"Phu nhân, không sao chứ?"
"Không, không sao." Khóe miệng Mạc Thanh run rẩy, cũng không dám nhìn sang bên
cạnh, chỉ cảm thấy gió lạnh một mực vọt thẳng tới sau lưng, bà ta vặn
xoắn hai tay vào nhau, "Không cẩn thận làm đổ ly rượu."
Tô Lương Mạt định đứng dậy, "Tôi còn có việc, thứ lỗi không tiếp được."
"Đợi chút," Mạc Thanh gọi cô lại, "đánh cược với tôi, cô một chút cũng không thiệt thòi, kỹ năng đánh bài của cô rõ như ban ngày, nếu như cô có thể
đồng ý, tôi đảm bảo sau này sẽ không gây phiền phức cho Ngu Nhạc Thành
của cô, còn có chuyện Tô tiên sinh rốt cuộc có phải Chiêm Đông Kình hay
không, tôi cũng sẽ không xen vào nữa, thế nào?"
Tô Lương Mạt cân nhắc trong lòng, những lời của này Mạc Thanh đêm nay rất kỳ quái, nhưng cô lại không nghĩ ra khả năng khác.
Nhưng có thể khiến Mạc Thanh không dán mắt vào Ngu Nhạc Thành nữa, cái này
tất nhiên là một chuyện không thể nào tốt hơn, Tô Lương Mạt nghĩ, có nho nhỏ thú hỗ trợ, muốn thắng bài vẫn là rất dễ dàng.