Đường Khả ngồi trước chiếu bạc không nói một lời.
Hách tên sinh nhặt hết toàn bộ phật châu lên rồi bỏ vào trong túi quần.
Mạc Thanh đứng trước trước rèm cửa sổ mở rộng, "Bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, e là muốn ra tay lại sẽ khó khăn hơn?"
"Phu nhân đừng nóng vội, tôi tự có cách, lần này vốn là muốn nó hiện hình
trước mặt mọi người, thuận tiện vạch trần chuyện Tô tiểu thư dựa vào
nuôi tiểu quỷ bài bạc, nếu bà chỉ muốn thu phục nó mà nói, tôi có cách."
Mạc Thanh suy nghĩ một chút, nếp nhăn nơi khóe mắt cho dù là mỹ phẩm trang
điểm tốt hơn nữa cũng không che lấp được, lần này đánh rắn động cỏ, sau
khi Tô Lương Mạt trở về chắc chắn sẽ không để tên tiểu quỷ kia ra ngoài
nữa, muốn nghĩ kế khiến cho nó hiện hình lại chắc là khó rồi, "Được, chỉ cần thu phục nó là được."
***
Tô Lương Mạt cùng Chiêm
Đông Kình về đến nhà, cô ngay cả giầy cũng không kịp cởi xông vào trong
căn phòng khác, Chiêm Đông Kình mới đi vào phòng khách, lại thấy Tô
Lương Mạt vội vội vàng vàng chạy đến, vẻ mặt lo lắng, gấp đến độ như sắp khóc lên đến nơi, "Đông Kình."
"Sao vậy?"
"Nho nhỏ thú không có trở lại."
Chiêm Đông Kình đưa tay kéo tay cô, "Đừng nóng vội, không phải thỉnh thoảng nó cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em sao?"
"Nhưng vừa rồi ở sòng bài xảy ra chuyện như vậy, nó không thể nào còn đi đến nơi khác, em sợ nó bị kẻ nào đó bắt đi rồi."
Chiêm Đông Kình liên tục an ủi cô, "Sẽ không đâu, làm sao có khả năng đó,
nhất định là núp ở nơi nào đó nhất thời chưa trở lại, nếu muốn bắt thì
lúc nãy ở sòng bài đã bắt rồi.
"Em không yên tâm, em đi ra ngoài tìm thử xem."
Chiêm Đông Kình giữ chặt cánh tay cô, "Đi đâu tìm? Nó đều là đến không bóng dáng đi không dấu chân."
"Vậy em cũng không thể ngồi không ở đây." Tô Lương Mạt là sắp điên rồi, cánh tay Chiêm Đông Kình vòng chặt cô, khiến cho cô tỉnh tảo lại, "Anh cũng
không nhìn thấy nó, lỡ như em ra ngoài tìm nó, nó lại trở về thì phải
làm sao?"
Tô Lương Mạt nghĩ lại cũng đúng, "Em đợi thêm chút nữa."
Cô đi đến trước ghế sofa, đan chéo hai tay rồi ngồi im một chỗ, mười ngón tay khẩn trương siết chặt.
***
Mạc Thanh cùng Hách tiên sinh đứng trước cửa sòng bài, bà ta lên xe, Đường Khả an vị ở bên cạnh.
Đợi đến khi xe lái đi được một đoạn đường, Đường Khả mới lên tiếng, "Phu nhân, hai người nói "tiểu quỷ" là có ý gì?"
Mạc Thanh vốn là phiền lòng, lúc này càng thêm lười phản ứng với người
khác, bà ta tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần, Đường Khả thấy
thế, chỉ có thể im lặng.
Thân xe màu đen xuyên qua màn đêm cũng
đen nhánh một mảnh như vậy, cho dù hai bên có đèn đường, cũng không cách nào thắp sáng màn đêm vô tận này.
Mạc Thanh đang suy nghĩ, bất
thình lình, xe đổi hướng đột ngột một cái, cả người bà ta cũng theo đó
lắc lư, ngồi ở ghế lái phụ cũng không thắt dây an toàn, may mà Đường Khả bên cạnh nâng đỡ, "Phu nhân, người không sao chứ?"
"Rầm!"
Đầu xe xông vào lề đường, "rầm" một tiếng đâm vào một cây nhãn.
Mạc Thanh đụng đầu vào ghế ngồi phía trước, may mà không nặng, bà ta ngẩng đầu lên nhìn, "Lái xe thế nào vậy?"
"Phu, phu nhân, xin lỗi," Tài xế cũng sợ hãi, trong miệng lắp ba lắp bắp,
ngay cả cánh môi cũng méo xệch, nói ra lại càng lờ mờ không rõ, "vừa rồi đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ con, tôi tránh không kịp, chỉ có thể
đánh tay lái."
"Trẻ con?" Đường Khả dời tầm mắt ra ngoài, "Ngươi
đừng có dọa người, theo lý trên đường này rất hiếm khi có người, còn
không mau xuống xem xem có đụng vào ai không?"
"Dạ dạ dạ." Tài xế nói xong, cũng không để ý vết thương trên đầu, hắn đẩy cửa xe ra đi
xuống, nhưng trái phải trước sau tìm quanh một vòng, làm gì có bóng dáng đứa trẻ con nào?
Hắn ngồi vào trong ghế lái, lầm bầm "Kỳ quái, mình trông thấy rõ ràng."
Mạc Thanh đưa tay xoa trán, đụng phải có chút choáng váng, nghe thấy lái xe nói thầm một câu như vậy, mặt đột nhiên biến sắc, "Ngươi thực nhìn thấy có đứa trẻ con?"
"Đúng vậy, là đứa bé trai."
Một luồng
hàn ý từ sau lưng Mạc Thah tản ra, phảng phất như bị người ta ở trên đầu từ từ rưới thẳng xuống một thùng nước đá lạnh băng, bà ta lạc giọng,
người co lại thành một đoàn, "Mau kéo cửa sổ xe lên."
Lái xe nghe vậy, nhìn nhìn, "Phu nhân, cửa với cửa sổ xe đều đóng kỹ rồi."
Mạc Thanh đưa tay sờ lên trán, lòng bàn tay đầy mồ hôi, "Mau, mau trở về."
"Vâng."
Tài xế thử lại, xe vẫn còn phát động được, hắn thử chuyển xe, nhưng lốp xe
cắm chặt lên lề đường không có cách nào nhúc nhích, "Phu nhân, có lẽ
phải có một người đi xuống đẩy."
Mạc Thanh hất tay Đường Khả ở bên cạnh, "Cô xuống đi!"
"A?" Đường Khả vẫn ngồi chỗ cũ, "Tôi lại không có bao nhiêu lực."
"Bảo cô xuống thì xuống đi."
Đường Khả nghe vậy, chỉ có thể xuống xe.
Cô ta đi đến trước nắp động cơ, tài xế phối hợp với cô ta phát động, cô ta đẩy mấy cái, bánh xe liền mắc ngay cái rãnh lõm xuống, chỉ cần tiếp tục thì không sao nữa.
Đường Khả sử dụng toàn lực, mặt sung huyết đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía tài xế trong ghế lái, "Đã được chưa, tôi
không còn khí lực nữa đâu!"
"Đường tiểu thư, cô dùng thêm chút sức nữa..."
Tài xế vừa nói được một nửa, đột nhiên trợn tròn con mắt, trong miệng phát
ra thanh âm bén nhọn kêu lên, "A, đó, đó là cái gì vậy!"
Mạc
Thanh thuận theo hướng hắn chỉ tay nhìn lại, chỉ thấy đứa bé trai đang
đứng bên cạnh Đường Khả, không, là đứa bé trai đang bay, cặp chân lơ
lửng trên không, đang từ từ theo nắp động cơ đi lên phía trước.
"Ngươi thất thần cái gì a, lái xe đi!"
Tài xế giẫm chân dịch chuyển xe giẫm đến mỏi nhừ, lúc Đường Khả khẽ thúc
mạnh một cái, lốp xe bỗng trượt ra khỏi cái rãnh, xe lập tức lắc lư mấy
cái, thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh xong phương hướng liền vội vàng
xông về phía trước.
Đường Khả lảo đảo mấy cái, "Này, tôi còn chưa có lên xe, chờ tôi với!"
Mạc Thanh hai tay bụm mặt, mười đầu ngón tay run rẩy, nơi cổ họng tài xế khô khốc, "Phu, phu nhân, người cũng nhìn thấy rồi."
"Đừng nói nhảm, mau trở về Thanh Hồ Đường."
Trong nháy mắt bà ta bỏ tay xuống, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt hiện ra
ngay sát cửa kính xe, bà ta bị dọa đến kêu ra tiếng, "Mau, mau gọi điện
cho Hách tiên sinh."
Tài xế đưa tay sờ điện thoại di động, muốn
cầm nó lên rồi bấm số, lại phát hiện căn bản không cầm nổi, điện thoại
di động giống như có thuật phân thân, sắc mặt Mạc Thanh càng phát ra tái nhợt, bà ta cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, may mà trên đường trở
về Thanh Hồ Đường cũng không xuất hiện sự việc kỳ dị nào nữa, sau khi
tài xế dừng hẳn xe, đưa tay cầm điện thoại, "Phu nhân, tôi bây gờ liền
gọi Hách tiên sinh đến."
"Thôi," Mạc Thanh tinh bì lực tẫn, "có lẽ cũng không đi theo đến tận nhà, tôi mệt rồi, ngày mai hẵng nói."
"Vâng."
Sau khi Mạc Thanh tắm rửa xong, kinh hãi trong lòng một lúc lâu sau vẫn không thể khôi phục, bà ta ngủ cũng mở sáng đèn.
Đến sau nửa đêm, khó khăn lắm mới trầm tĩnh lại, mới thấy buồn ngủ, một âm
thành "pằng pằng" bỗng nhiên xé toạc dây thần kinh căng cứng của bà ta,
Mạc Thanh ngồi bật dậy, "Đừng qua đây, cút ngay!"
Trong phòng không có một bóng người.
Bà ta sờ sờ trán, lần nữa nâng tầm mắt lên nhìn thấy dưới mặt đất ngay gần đó có một vật gì, Mạc Thanh đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn là vén chăn lên.
Đến gần nhìn kỹ, phát hiện là một khung hình, Mạc Thanh thở ra, chắc hẳn là rơi từ trên giá sách xuống.
Bà ta nhặt khung hình lên rồi đặt lên trên giá sách, nháy mắt khung hình
chợt dựng đứng lên, Mạc Thanh bị dọa đến lùi thẳng ra sau mấy bước.
Bà ta nhớ rõ bà ta sớm đã đem tất cả ảnh chụp có liên quan đến Chiêm Tùng
Niên thiêu hủy cả rồi, nhưng hôm nay gương mặt này lại hiện lên khắc họa rõ ràng giữa khung hình của bà ta, Chiêm Tùng Niên ở bên trong còn mang theo ý cười, hai con mắt nhìn bà ta chòng chọc.
Mạc Thanh chạy lên trên giường, một bả vén chăn lên trốn vào trong.
Bà ta bị dọa đến một tiếng cũng không kêu ra được, hoàn toàn không còn
chừng mực, lại qua một lúc lâu sau, một góc chăn từ từ bị vén lên, trong miệng Mạc Thanh niệm kinh Phật, hai mắt nhắm chặt lại cầu nguyện, thình lình trên mặt bị sờ soạng, cái loại nhiệt độ người sống không thể nào
có đó làm bà ta trong nháy mắt hít thở không thông, ngất lịm.
***
Đèn tường u ám rắc lên ghế sofa, đem bóng người Tô Lương Mạt bao trùm trong đó.
Cô vẫn là không đợi được nho nhỏ thú trở về.
Chiêm Đông Kình thấy cô có ý định muốn đi tìm, chỉ có thể đi cùng cô.
Hai người xuống dưới lầu, tuyết rơi, xuyên qua ngọn đèn có thể nhìn thấy
cảnh tuyết càng phát ra sắc trắng thuần nổi bật, gió lạnh từ đầu hành
lanh táp vào mặt, Tô Lương Mạt cắm hai tay trong túi quần đi ra ngoài,
cô cũng không có lái xe, mà là tìm lanh quanh gần đây, mỗi một chỗ vắng
vẻ đều không bỏ qua.
Tuyết vẫn chưa bắt đầu tụ lại, trên mặt đất vẫn còn một tầng mỏng manh ướt át.
Nhiệt khí Tô Lương Mạt thở ra quét qua cánh môi, "Nho nhỏ thú, nho nhỏ thú?"
Cô khép hai tay trên bờ môi, tận lực không phát ra động tĩnh lớn.
Đi tìm nửa giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng vành tai đều đông lạnh đến đỏ
bừng, Chiêm Đông Kình nhìn thấy đau lòng, ba bước tiến lên trước giữ
chặt cô, "Tìm như em thế này không phải là cách, nó không phải đứa trẻ
con sống sờ sờ, em cần gì phải chịu tội như vậy?"
Trong mắt Tô
Lương Mạt lộ ra mờ mịt, cô đứng nguyên tại chỗ nhìn quanh bốn phía, trên đầu vai phủ đầy tuyết, Chiêm Đông Kình đưa tay phủi đi, đỉnh đầu cô lúc này cũng ướt đẫm, "Đi về trước, như vậy nhất định sẽ ngã bệnh mất."
"Anh nói nho nhỏ thú có thể đi đâu?"
"Nói không chừng là đói bụng, đi tìm đồ ăn."
"Vừa rồi lúc rời đi lẽ ra em nên để ý đến Hách tiên sinh kia, anh nói nếu
ông ta đã thu phục nho nhỏ thú, vậy phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Tô Lương Mạt khẩn trương, "Không được, em vẫn phải tìm tiếp."
Chiêm Đông Kình có chút tức giận, giọng nói cũng không khỏi cứng nhắc, "Anh
đã nói với em rồi tìm như vậy cũng vô dụng, Tô Lương Mạt, em thích để
bản thân mình chịu tội có phải không?"
"Em biết là vô dụng," Rốt
cuộc cô khẽ dừng bước, đột nhiên tiến lên ôm chặt eo Chiêm Đông Kình,
"nhưng nếu như nó bị bắt đi như vậy, em sẽ không tha thứ cho bản thân
mình, nó chỉ là một tiểu quỷ cái gì cũng không hiểu, nếu không phải là
giúp em đánh bạc, cũng sẽ không bị người ta phát hiện, anh nói không
sai, em không nên để nho nhỏ thú giúp em đánh cược, đây là báo ứng sao?
Nhưng nếu thật sự phải báo ứng mà nói, báo ứng lên trên người em là được rồi..."
Chiêm Đông Kình vươn hai tay nâng mặt cô lên, muốn dùng
bàn tay ấm áp khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút, "Em nên biết, nho nhỏ
thú trước sau cũng phải đi, nó không thể nào giống như Tô Trạch vậy có
thể ở cạnh em cả đời."
Thần sắc Tô Lương Mạt có chút hốt hoảng,
giơ tay lên nắm tay Chiêm Đông Kình, "Anh biết không, lần đầu tiên lúc
em nhìn thấy nho nhỏ thú, em căn bản không muốn mang nó theo."
Chiêm Đông Kình không có nói tiếp, anh hiểu được Tô Lương Mạt lúc này chỉ là muốn thổ lộ hết.
"Em có thể nhìn thấy thứ người khác không thể nhìn thấy, kỳ thật chuyện này cũng không khiến em cảm thấy có chút tự hào nào, ngược lại, em không
thích như vậy, em không quan tâm chuyện không đâu, bình thường đều mắt
nhắm mắt mở, lần đầu tiên lúc em gặp nho nhỏ thú, nó đi theo em rất lâu, em giả vờ như không nhìn thấy nó, nhưng nó đi theo em mãi cho đến trước cửa nhà, cũng không dám đến gần nữa, khi đó nó còn đeo cái mũ lưỡi
trai, đeo một cái balo nhỏ, thật sự rất đáng yêu. Sau đó, mấy ngày liên
tục em đều nhìn thấy nó, em thực sự không đành lòng, liền mang theo nó
cho đến bây giờ."
Chiêm Đông Kình ôm bả vai của cô đem cô hướng về phía đầu hành lang mà đi.
Hai người về đến nhà, Chiêm Đông Kình vào phòng tắm cầm ra cái khăn lông, "Đi tắm trước đã."
Lại không thấy Tô Lương Mạt đâu, anh đi vào phòng ngủ tìm một vòng, vẫn
không có, lúc đẩy cửa căn phòng ngủ còn lại ra, thấy Tô Lương Mạt ngồi
xổm bên giường, đang nói chuyện.
"Bị dọa sợ rồi phải không, không phải chị bảo em đừng chạy lung tung sao?"
Chiêm Đông Kình thở ra, cuối cùng cũng trở lại.
Anh thả khăn lông lên trên cái giá sách bên trong, sau đó khép cửa lại.
***
Tô Lương Mạt tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, Chiêm Đông Kình đang nằm trên giường lật xem tạp chí, cô tinh bì lực tẫn trèo lên giường, nhấc chăn
mền lên gối mặt lên bụng người đàn ông, "Suýt chút nữa hù chết em."
"Anh nói không có sai chứ."
"Em bảo nho nhỏ thú sau này đều phải ngoan ngoãn đợi em ở nhà, nhưng dù sao nó cũng là trẻ con, em sợ nó thừa dịp em không có ở đây lại chạy đi."
"Đó cũng không phải cách."
Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, "Biển người mênh mông, một chút manh mối cũng không có, em đi đâu tìm ba mẹ của thằng bé đây?"
"Anh đã mời người giúp đỡ đang điều tra người mất tích, cũng chỉ có thể tìm như vậy trước."
Tô Lương Mạt gật đầu, bây giờ không có đề nghị nào tốt hơn.
***
Mạc Thanh bên kia, tối hôm qua thực bị hù dọa không nhẹ, lúc người giúp
việc phát hiện vội vàng gọi tài xế đưa bà ta đến bệnh viện, sau khi bà
ta tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là cho người mời Hách tiên sinh
đến.
Sau khi Hách tiên sinh nghe nói lại chuyện tối hôm qua, sắc
mặt xanh mét, "Không thể tưởng tượng được lại dám đi ra hại người, phu
nhân bà yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được nó cho bà câu trả lời thỏa
đáng."
"Hách tiên sinh, ngoại trừ Tô Lương Mạt có thể dẫn nó ra ngoài, còn có biện pháp khác nào không?"
"Đương nhiên là có," Hách tiên sinh kéo cái ghế qua ngồi bên giường của Mạc
Thanh, đem cái gọi là "biện pháp" ôn tồn nói, "tôi trở về tra xét, nó là đứa cô hồn dã quỷ, lại là chết oan, cho dù có người đốt vàng mã áo giấy cho nó cũng đều bị kẻ khác tranh mất không còn, có chuyện phu nhân
không biết, tôi đoán tên tiểu quỷ này chắc chắn rất đói bụng, đến lúc đó chỉ cần chuẩn bị thật nhiều tiền giấy vàng mã lập đài cúng bái hành lễ, cũng không tin không hấp dẫn được nó đến."
"Thật vậy không?" Vẻ mặt Mạc Thanh hiển lộ vui mừng, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ông yên tâm, chuyện tiền nong để tôi lo."
***
Mấy ngày nay, trước khi Tô Lương Mạt ra cửa đều sẽ dặn dò nho nhỏ thú ngoan ngoãn ở nhà, lại còn mua cho nó một loạt đĩa phim hoạt hình kinh điển,
ví dụ như "Nhất Hưu Ca", "Ninja Rùa", "Cừu vui vẻ và Sói xám".
Mỗi lần trở về, trước tiên cô đều xem thử nho nhỏ thú có ở nhà hay không.
Nhưng mặc dù như vậy, trong lòng vẫn là không an tâm.
Hôm nay, Tô Lương Mạt là khoảng chín giờ tối đến Ngu Nhạc Thành, định xử lý cho xong một số chuyện, nhiều lắm là trước mười một giờ có thể trở về.
Vừa tới Ngu Nhạc Thành không lâu, liền nhận được điện thoại.
Cô nhìn màn hình, là một số lạ.
Tô Lương Mạt nhận máy rồi đưa đến bên tai, "Alo?"
"Trên bãi sân căn nhà số mười một thôn Tam Hoàn đường Đông Ngô Bắc, đêm nay
có người cúng bái hành lễ, Mạc Thanh với Hách tiên sinh muốn đối phó tên tiểu quỷ, cô mau đi đi!"
"Này, cô là..."
Lời Tô Lương Mạt nói còn chưa hoàn toàn dứt ra khỏi miệng, đối phương đã ngắt máy.
Trong miệng cô lặp lại địa chỉ vừa rồi, ghi nhớ chắc chắc rồi lập tức cầm chìa khóa xe về nhà.
Xe ma sát mặt đất có khả năng bay lên bất cứ lúc nào, Tô Lương Mạt hận
không thể gắn thêm một đôi cánh ngay lúc này, sau khi đi vào tiểu khu,
xe trực tiếp dừng thẳng trước đầu cầu thang, cô thậm chí còn chưa kịp
khóa, đẩy cửa xe ra lập tức đi xuống.
Vội vã đi lên tầng mười
một, run rẩy mở cửa đi vào, cách một cánh cửa bài hát của bộ phim "Nhất
Hưu Ca" vẫn còn đang phát, Tô Lương Mạt đẩy mạnh cửa ra, bên trong thế
nhưng không có một bóng người.
Cô không kịp suy nghĩ thêm nữa, lập tức trở xuống lầu hướng về địa chỉ nơi đối phương đã nói nhanh chóng đi đến.
Cô gọi điện thoại cho Chiêm Đông Kình, người đang ông vừa nghe cô định đi
tới đó, "Em đừng có dính vào, đợi anh, nếu bọn họ đã muốn thu phục nho
nhỏ thú, nhất định đã chuẩn bị trước biện pháp đề phòng em, nói không
chừng người của Mạc Thanh đã vây quanh ở đó, em đừng đến đó chịu chết!"
"Không kịp nữa, nho nhỏ thú đã tới đó rồi."
"Lương Mạt..."
Tô Lương Mạt bỏ tai nghe xuống, cuộc trò chuyện cũng hiện lên "kết thúc".
Chiêm Đông Kình chửi một tiếng, "Mẹ kiếp, nữ nhân chết dẫm, lời của mình một chữ cũng không nghe lọt."
Hai tay Tô Lương Mạt nắm chặt vô lăng, hệ thống định vị trên xe một mực
khóa chặt tại địa chỉ kia, một đường chạy qua, từ xa liền nhìn thấy
không ít xe dừng trước cửa lớn, đài hành lễ được bày trên khoảng đất
trống trước cửa, ở trên đài một cái án hương rất dài đầy ắp thức ăn,
phía trên đều phủ bùa chú màu vàng, Hách tiên sinh thân mặc áo đạo sỹ,
dưới chân là mấy cái khung, bên trong đều là tiền vàng với áo giấy được
chuẩn bị sẵn.
Một nắm hương đã châm lửa chen chúc nhau giữa lư hương, đối diện hương án, còn có mấy cái bồn sắt khổng lồ.
Tô Lương Mạt đậu xe tại một nơi kín đáo, nơi này chắc hẳn là nơi Hách tiên sinh thường xuyên cúng bái, có người dân đi qua cũng không ngăn cản, Tô Lương Mạt thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, tìm một vòng cũng không thấy bóng
dáng nho nhỏ thú.
Hách tiên sinh bắt đầu đốt tiền vàng áo giấy,
Tô Lương Mạt suy nghĩ một chút, lúc ấy cho dù có lệnh sấm truyền xuống
chắc chắn cũng không có tác dụng, cô phát động xe quay ngược trở lại,
vừa nãy trên đường tới đây có cái trạm xăng, lúc cô trở về, Tô Lương Mạt cố ý đi vòng qua cửa đông của tiểu khu, mang theo thùng xăng đi xuống.
Cô đem xăng tưới lên đám cây cỏ bên cạnh, xe thì đậu ở bên kia, Tô Lương Mạt lấy điện thoại di động ra, gọi 119.
Trên bãi đất trống trước cửa, khói mù xông thẳng lên tận trời, mượn gió
thổi, còn có áo giấy chưa đốt hết lăn đến bên chân Tô Lương Mạt, chân gà với chân giò lợn trên hương án đều bị hun khói, Tô Lương Mạt ngẩng đầu
một cái, nhìn thấy đã có thứ bị hấp dẫn mà đi đến.
Cô khẩn trương nhìn quanh bốn phía bên cạnh, nho nhỏ thú không đợi ở nhà, hơn phân nửa cũng là bị cái này hấp dẫn, Tô Lương Mạt ngồi xổm giữa bụi cây, không
lâu sau, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ thú như ẩn như hiện.
Nho nhỏ thú hai tay xoa bụng, nhất thời cũng không dám đến gần, liền ẩn
trốn, nhưng mùi vị đó thật sự là quá hấp dẫn, nó đã đói bụng rất lâu rất lâu rồi, thật muốn ăn một bữa no nê thỏa thích, nhưng nó nhận ra mấy kẻ xấu xa kia, nó kiễng chân lên không ngừng nhìn xem, thật muốn ăn, thật
muốn ăn.
Tô Lương Mạt muốn bảo nó mau chóng rời đi, nhưng nho nhỏ thú không có chú ý tới cô, cô gấp đến độ tim vọt thẳng lên, Mạc Thanh
đứng bên cạnh Hách tiên sinh, chỉ nhìn thấy Hách tiên sinh hô lớn một
tiếng, "Đến rồi!"
Mạc Thanh giật mình, thất kinh hướng bốn phía nhìn quanh.
Hách tiên sinh chuẩn bị hành động, Tô Lương Mạt cầm cái bật lửa mua trước
tiểu khu, cô nhặt tờ giấy ăn lên nhóm lửa rồi ném về phía bụi cây.
Thân cây đã tưới xăng nhanh chóng bắt lửa bùng lên, sau đó là bụi cây xung quanh, cô vội vàng trở lại vào trong xe.
Hộ vệ ở gần đó phát hiện ra trước, "Phu nhân, cháy rồi."
Mạc Thanh liếc nhìn, "Mặc kệ nó."
Tô Lương Mạt lái xe ra khỏi tiểu khu, liền dừng ở chỗ đậu xe lúc nãy, cô
gấp đến độ cắn chặt cánh môi, dứt khoát hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra.
Thân thể nho nhỏ thú đang tiến về phía trước, Tô Lương Mạt không quan tâm cái gì khác, "Nho nhỏ thú, đi mau!"
Thằng bé hình như bị thứ gì đó hút ra giữa không trung, dần dần khó có thể tự kiềm nén, nó nghiêng đầu lại nhìn về phía Tô Lương Mạt, bắt đầu khóc
rống lên, chắc là đang gọi "chị", nó bị hù dọa không nhẹ, nhưng chính
mình không có cách nào khống chế thân thể.
Mạc Thanh liếc mắt
nhìn, dứt khoát đứng bên người Hách tiên sinh, nếu Tô Lương Mạt đã xuất
hiện ở đây, vậy càng tốt, ở trước mặt cô thu phục nho nhỏ thú, xem cô
còn có thể có bản lĩnh gì thông thiên.
Nho nhỏ thú giãy giụa, nó
sợ hãi, bởi vì không biết con đường phía trước ở nơi nào, nó chỉ là quá
đói, muốn ăn no bụng, cho dù một bữa cũng được. Tô Lương Mạt đẩy cửa xe
đi xuống, "Nho nhỏ thú!"
Nó há miệng gọi "chị", bộ dáng kia rơi vào trong mắt Tô Lương Mạt, đáng thương làm cô cũng muốn khóc.
Cô hoàn toàn bất lực, lúc này, một hồi còi xe cảnh sát từ xa tiến đến gần, Tô Lương Mạt vội vã chui lại vào trong xe, chỉ thấy một chiếc xe cứu
hỏa chạy ngang qua cô, xe rất nhanh chạy đến cổng tiểu khu, người xuống
xe đi thẳng về phía Hách tiên sinh.
"Sao lại vẫn là ông nữa, nói với ông có khả năng gây ra hỏa hoạn ông còn không biết bớt phóng túng."
"Đội trưởng, nhìn xem, bên trong cháy rồi, nhất định là do vàng mã tiền giấy gây ra."
"Dập lửa trước đi."
Hách tiên sinh còn duy trì động tác trong tay kia, chỉ thiếu chút nữa thôi.
Đội trường phòng cháy chữa cháy thấy hắn giữ nguyên cánh tay, một phát
liền kéo cánh tay của hắn xuống, đưa tay đoạt lấy phù chú trong tay hắn, "Còn bắt quỷ nữa, ông nhìn thử con đường này xem, ông đã từng bị cảnh
cáo không chỉ một lần, muốn làm cái gì?"
Hách tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên, làm gì còn bóng dáng nho nhỏ thú.
Hắn thở dài, tức tới mức giậm chân.
Đội trưởng phòng cháy chữa cháy vừa nhìn, "Còn không phục có phải không? Có muốn tôi cho cảnh sát bắt ông vào trại tạm giam ngồi chồm hổm vài ngày
hay không, xem ông có đàng hoàng lại không."
Tô Lương Mạt thấy thế, vội thừa dịp hỗn loạn rời đi.
Hách tiên sinh lúc này chỉ có thể tạm thời thu dọn đồ đạc lại, hắn đã sớm
nói, quỷ không đáng sợ, đáng sợ chính là người, có lần nào không bị đồng loại phá đám chứ?
Xe của Tô Lương Mạt chạy đi một lúc lâu, tại
cái đèn xanh đèn đỏ đầu đường, thình lình nhìn thấy một đứa nhỏ ngồi
trên ghế lái phụ.
Cô không nói lời nào, chờ hết đèn đỏ, tiếp tục đi về phía trước.
Nho nhỏ thú cũng biết mình sai rồi, nó chỉa chỉa hai đầu ngón trỏ vào nhau, ngẩng đầu thấy Tô Lương Mạt không thèm nhìn mình, nó kề lại gần rồi lay lay cánh tay Tô Lương Mạt.
Cô cuối cùng vẫn không đành lòng,
nghiêng đầu sang ánh mặt cùng đối diện nho nhỏ thú, nho nhỏ thú chỉ chỉ
bụng của mình, tim Tô Lương Mạt liền mễm nhũn, chóp mũi phát ra chua
xót, tự nhiên không đành lòng trách cứ, trên đường nhận được điện thoại
của Chiêm Đông Kình hỏi cô ở đâu, Tô Lương Mạt chỉ nói sắp sửa về đến
nhà, sau đó ngắt điện thoại.
Đưa nho nhỏ thú về đến nhà, Tô Lương Mạt dắt tay nó đi thẳng về hướng phòng ngủ, nho nhỏ thú sau khi đi vào
liền ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, cúi gằm mặt.
Tô Lương Mạt
ngồi xổm trước giường, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, cô nắm bàn tay nho nhỏ thú, "Không sao, chị không trách em, chị biết bụng
em nhất định rất đói, vẫn chưa từng được ăn no, chị cũng không hiểu mấy
thứ đó, xin lỗi, là chị không tốt."
Nho nhỏ thú ngẩng đầu, vành
mắt hồng hồng, vừa rồi thức ăn trên hương án kia thật sự là quá mê
người, nó vẫn chỉ là đứa trẻ con, rất khó cưỡng được cái loại hấp dẫn
đó.
Tô Lương Mạt ngồi vào bên cạnh nho nhỏ thú, cô không biết những lời cô nói, rốt cuộc nho nhỏ thú có thể nghe hiểu bao nhiêu.
Cô đưa tay kéo nho nhỏ thú qua, để cho nó gối đầu lên bả vai mình, "Mấy
người kia đều là kẻ xấu, lần trước chỉ muốn bắt em đi, chị không biết
bắt được rồi sẽ đưa em đi đâu, nhưng bà già kia không phải là người tốt, chị sợ bọn họ sẽ tổn hại em, chị cũng biết bảo em trốn ở trong phòng em rất khó chịu, nhưng nếu sau này không thể gặp được chị nữa, em có sợ
không?"
Nho nhỏ thú đưa tay ôm Tô Lương Mạt, sau đó đứng dậy ngồi trước tivi, nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích.
Tô Lương Mạt hiểu, nó là muốn nói với cô, nó sau này đều sẽ ngoan ngoãn, chỉ ở trong phòng xem tivi.
Tô Lương Mạt càng cảm thấy trong lòng phát ra chua xót, cô đi tới ngồi trước mặt nho nhỏ thú, "Chị cùng xem với em."
***
Chiêm Đông Kình vội vàng về đến nhà, vừa vặn Tô Lương Mạt từ trong phòng nho
nhỏ thú đi ra, anh vài ba bước xông lên trước, sắc mặt khó coi, Tô Lương Mạt nhón chân lên, đưa tay tới che miệng anh lại, "Đừng nói em nữa,
trong lòng em rất khó chịu."
Tức giận cùng khó nhịn anh tích lũy
một đường, vừa nghe thấy giọng điệu mềm nhũn cùng yếu ớt này của Tô
Lương Mạt, liền giống như quả bóng cao su xì hơi, anh kéo tay Tô Lương
Mạt, thả đến bên miệng hôn vài cái, "Nho nhỏ thú đâu?"
"Ở trong phòng."
"Vậy thì không sao rồi."
"Làm sao đây, em sợ lắm, tiếp tục như vậy thật không phải là cách, hôm nay
nếu không có người nói cho em biết, nho nhỏ thú đã bị người ta bắt đi
rồi."
Chiêm Đông Kình kéo tay của cô trở lại phòng ngủ, "Là ai?"
"Em cũng không biết, đối phương lập tức cúp điện thoại."
"Nếu như có thể biết chuyện Mạc Thanh muốn làm, tất nhiên là người bên cạnh bà ta."
Tô Lương Mạt lúc này mới bình tĩnh nghĩ lại mọi việc, "Nhưng người bên cạnh bà ta, ai sẽ giúp chúng ta?"
"Đừng nghĩ nữa, bây giờ nho nhỏ thú không việc gì là tốt rồi."
"Nó chỉ là đứa trẻ con, vì sao bọn họ phải trăm phương ngàn kế đối phó nó như vậy?"
"Ở trong mắt Mạc Thanh, chỉ cần gây trở ngại cho bà ta, không cần quan tâm là người già hay trẻ nhỏ," Chiêm Đông Kình ôm Tô Lương Mạt lên trên
đùi, "bảo nho nhỏ thú mấy ngày nay đừng ra ngoài, anh đã phái người đi,
bên kia chắc chắn rất nhanh sẽ có tin tức."
Lúc này khắp người Tô Lương Mạt đều là mùi xăng, "Em đi tắm trước."
"Lương Mạt, hai ngày nữa Hàn tiên sinh đến đây."
"Anh ta muốn đến Ngự Châu?"
"Đúng vậy, một mặt là có việc, mặt khác, là chuyện đứa con của anh ta vẫn chưa giải quyết được."
Tô Lương Mạt dừng bước, "Đông Kình, anh nói nho nhỏ thú liệu có phải là con của Hàn tiên sinh hay không?"
Chiêm Đông Kình suy nghĩ một chút, "Chắc không phải đâu, hy vọng tốt nhất là
không phải, Hàn tiên sinh vẫn luôn nhận định con của anh ta chỉ là mất
tích, mà nho nhỏ thú lại là tiểu quỷ."
Tô Lương Mạt cắn cắn môi dưới, "Đúng vậy, nho nhỏ thú đã đủ đáng thương rồi, con của Hàn tiên sinh, nhất định vẫn còn sống."