Nhã Ái Thành Tính

Chương 18

Chiêm Đông Kình thấy cô cũng không đưa tay nhận lấy, hắn đặt ly rượu đỏ sang một bên, “Cô đem giả biến thành thật, không phải liền kích thích sao?”

Tô Lương Mạt đi ra phía cửa.

Chiêm Đông Kình cầm chìa khóa xe, “Tôi đưa cô về.”

“Không cần,” lúc Tô Lương Mạt buột miệng thốt lên còn cho là mình nghe lầm, “không cần phiền phức.”

Rõ ràng thấy cái điệu bộ cô lắc đầu nguầy nguậy, Chiêm Đông Kình vẫn nhất định khăng khăng, “Tôi không sợ phiền.”

Tô Lương Mạt đứng lại trước cửa, nói thẳng, “Nhưng mà tôi sợ, nếu anh vẫn muốn chúng ta có thể hợp tác thuận lợi, anh đừng có lăn qua lăn lại tôi như vậy nữa.”

Chiêm Đông Kình đi tới bên cạnh cô, mở cửa ra, “Tôi là lăn qua lăn lại chỗ nào của cô rồi?”

Tô Lương Mạt xuống lầu, còn chưa bước ra khỏi cổng xe của Chiêm Đông Kình liền đuổi tới nơi, “Lên xe.”

Cô nào có dám ngồi, xung quanh nhà mình nói không chừng còn có cảnh sát, cô men theo mặt đường trơn nhẵn đi về phía trước, sau lưng truyền tới tiếng còi xe liên thanh, Tô Lương Mạt xoay người nhìn lại, thấy không dưới mười chiếc xe xếp thành hàng, Chiêm Đông Kình không nhanh không chậm đi theo.

Nếu bị đưa về kiểu như vậy, Tô Lương Mạt tình nguyện đi chân đất nửa vòng quanh thành phố.

Đi được mấy bước, cô đã bị người đàn ông bắt lấy cánh tay cứng rắn kéo vào ghế lái phụ.

Tô Lương Mạt một hồi lâu không nói câu nào, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chặp đoàn xe phía sau, Chiêm Đông Kình mở mui xe ra, gió đêm gào thét truyền vào lỗ tai, lại thêm âm nhạc nóng bỏng sống động như thật, cô nắm chặt dây an toàn, đầu tóc bị gió thổi tung thỉnh thoảng sượt qua khuôn mặt người đàn ông.

“Anh gọi tôi tới, lại rêu rao gây chú ý đưa tôi về, chỉ đởn giản là muốn cảnh cáo Vệ Tắc mà thôi, nhưng mà vô dụng, Chiêm…”

Người đàn ông hất mặt, cao giọng hét lên, “Cô nói gì cơ, tôi nghe không rõ?”

Tô Lương Mạt kề sát người tới, “Tôi nói anh cho tôi xuống xe đi!”

Chiêm Đông Kình lại lần nữa xoay mặt qua, bất chợt quẹt nhẹ lên môi cô, một cái hôn nhạt rất nhạt, chuồn chuồn lướt nước cũng không hơn gì cái này.

Tô Lương Mạt mắt thấy ý cười trên cánh môi hắn càng đậm hơn, cô cắn răng, cởi dây an toàn ra rồi nhào người tới, hai tay đoạt lấy tay lái của Chiêm Đông Kình, chiếc xe vốn đàng lái thẳng về phía trước lượng thành một đường chữ S gợi cảm, Hàn Tăng đi theo phía sau thò đầu ra khỏi cửa sổ, “Chiết tiệt, xe sao lại lái thành như vậy? Có phải chơi trong xe quá kích động không?”

Chiêm Đông Kình lợi dụng ưu thế lực đạo nắm chặt tay lái, tay kia ôm Tô Lương Mạt vào sát trong lồng ngực, “Không muốn sống nữa phải không?”

Liếc thấy xe sắp đâm vào dải phân cách, Chiêm Đông Kình đánh mạnh tay trái, may mắn tránh được, Tô Lương Mạt bị hắn giữ chặt eo không thể nào cựa quậy, “Tôi từ nhỏ đã lớn mạng, anh dám liều với tôi không?”

“Phải, cô ngay cả quỷ cũng có thể nhìn thấy.” Chiêm Đông Kình thấy cô không thắt dây an toàn, cánh tay dứt khoát dùng sức, kéo cả người cô tới trước cho ngồi lên trên đùi hắn, thắt chặt dây an toàn làm hai người bị cột chặt lại với nhau.

Tô Lương Mạt đạp mạnh thắng xe một cái, lốp xe phanh gấp phát ra âm thanh chói tai.

Xe bị buộc thắng gấp, xe ở phía sau bọc lên hai bên sườn, Hàn Tăng ở bên trái dựng thẳng ngón cái, xen lẫn tiếng cười đùa ái muội làm người ta khó chịu, “Lão Đại, đừng tắt lửa a, chúng tôi thấy là đang hăng say đây.”

Thời tiết thế này, hai người chỉ mặc quần áo mỏng manh, dán chặt không có khe hở làm Tô Lương Mạt thậm chí cảm nhận được phần cứng rắn của người đàn ông, Chiêm Đông Kình nói một tiếng ‘cút đi’, tay phải lại vỗ nhẹ lên mông cô một cái, “Nếu đã thích chơi như vậy, tôi hôm nay liền ‘hảo hảo’ bồi cô chơi.”

Hắn ôm chặt eo cô, nhanh chóng vọt khỏi mấy chiếc xe phía sau, một luồng khí lạnh rót vào cổ họng Tô Lương Mạt, mấy chiếc xe bên cạnh toàn bộ đều làm nền, không trách được đàn ông thích đua xe, kích thích mạo hiểm có thừa.

Ngoại trừ cảm giác hít thở không thông, những cái khác đều không sao cả.

Chiêm Đông Kình muốn nhìn rõ đường, dứt khoát đặt cằm lên cần cổ Tô Lương Mạt, gương mặt hai người tất nhiên cũng liền dán chặt, hắn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái trước mặt, ngoại trừ sắc môi vì lạnh mà tím tái, lại không nhìn thấy vẻ sợ hãi mà hắn mong đợi.

Chiêm Đông Kình kéo một tay Tô Lương Mạt để lên trên tay lái, hắn thì thu lại cánh tay trái ôm eo cô.

Tô Lương Mạt đẩy tay hắn ra, Chiêm Đông Kình lại ôm lại lần nữa, “Cô xem trên đường anh trai ôm em gái có cả khối người.”

“Thế gian này cha nuôi với con gái còn có thể bò lên bò xuống, anh trai với em gái thì lấy đâu ra trong sáng.”

Chiêm Đông Kình đã khi nào bị người khác ăn nói với mình như vậy, lại cảm thấy rất mới lạ, “Cô có cha nuôi sao?”

Tô Lương Mạt nhìn thấy phía trước tới khúc cua, hai vai cô thuận thế dùng lực đánh tay lái đâm ra sau, bên tai nghe thấy ‘hừ’ một tiếng, nhìn thấy càng lúc càng lái gần tới nhà, “Tôi muốn xuống ở phía trước.”

“Cô nghĩ đây là xe buýt à, muốn xuống thì xuống.”

Đến khi thấy trước mắt xuất hiện tiểu khu nhà mình, Tô Lương Mạt nhìn quanh đường phố buổi đêm quạnh quẽ, “Người như các anh không phải nên ở tại địa bàn của mình, có thể không cần ra ngoài thì không phải ra sao?”

Trắn trợn như vậy, theo như kiến thức phổ cập trên tivi, nói không chừng sẽ làm ra cái bắn giết gì đó.

Chiêm Đông Kình dừng hẳn xe, “Người như chúng tôi trong mắt cô là người như thế nào? Không thể lộ ra ngoài ánh sáng phải không?”

Tô Lương Mạt không thèm quay đầu lại, ánh mắt hai người xuyên qua gương chiếu hậu lại không hẹn mà gặp đối diện nhau, cho dù cô mím chặt môi nhưng ý tứ trong mặt lại thể hiện rõ ràng, Chiêm Đông Kình cọ lên gương mặt lạnh buốt của cô.

Tô Lương Mạt lập tức quay đầu đi.

Hai tay Chiêm Đông Kình dùng sức ôm siết chặt cô, “Cô còn chưa nói cho tôi biết, đêm đó ở kho hàng Thành Bắc rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, cô làm thế nào mà ra ngoài được?”

Tô Lương Mạt nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, “Chiêm Đông Kình, anh mỗi lần quanh co không tin tưởng lời của người khác, có phải mỗi lần anh khăng khăng theo ý mình đều thích đưa người khác tới thẳng chỗ chết phải không?”

Tim của hắn chung quy là lạnh.

“Đương nhiên.” Chiêm Đông Kình nhún vai như không có gì, “Đạo lý như vậy còn phải nhờ tới cô giải thích sao?”

Tô Lương Mạt tức đễn nỗi hận không thể phun máu lên mặt hắn, cô học bộ dáng của hắn, bày ra vẻ chẳng có gì to tát, “Vậy anh còn quan tâm tôi đã làm cái gì? Tôi cũng không tin được anh, nói ra cũng uổng công như thường.”

Cô cởi dây an toàn, bởi vì bị vây giữ tay lái với Chiêm Đông Kình, không gian nhỏ hẹp không đủ làm động tác bước ra ngoài của cô thêm khó khăn, Chiêm Đông Kình giữ chặt cổ tay cô, Tô Lương Mạt nghiêng người, một chân chạm đất, một chân khác còn bị kẹt giữ hai chân hắn, bộ dáng lôi lôi kéo kéo trước cửa xe như vậy làm người ta dễ liên tưởng xa xôi. Sức lực Tô Lương Mạt còn kém xa Chiêm Đông Kình, bị hắn kéo lại gần, cô muốn khoa tay múa chân với hắn cũng vô dụng, Tô Lương Mạt chống tay lên ghế Chiêm Đông Kình, gần như là theo bản năng, rút ra một tay đưa tới trước ngực hắn ra sức nhéo lên.

Giống như hai đứa trẻ đánh nhau, hết chiêu rồi, cho nên ra sức cấu véo đối phương, ít nhất là cái kiểu nhéo thịt đó.

Lực đạo giữ lấy cô đột ngột buông ra, Tô Lương Mạt loạng choạng ngã ra sau, cô nhìn thấy Chiêm Đông Kình giống như đang cực lực nhẫn nhịn, sắc mặt rất khó coi, tựa hồ sơ với trúng một phát đạn còn đau hơn.

Cô Lương Mạt nghĩ lại, hình như là cô nhéo lên trên lồng ngực hắn, hình như cũng không giống da thịt, có lồi lên một…

Cô cúi đầu xem xét trước ngực mình, đột nhiên kịp phản ứng, trong lòng không nhịn được run rẩy, như vậy đau đến mức nào a?

Tô Lương Mạt cũng không dám đứng đờ ra đó nữa, vội vàng xách túi quay lưng, như một làn khói biến mất trước mắt Chiêm Đông Kình.
Bình Luận (0)
Comment