Nhã Ái Thành Tính

Chương 31

Chiêm Đông Kình thấy buồn cười, ngón tay chỉ chỉ hai mắt của mình, "Như thế nào là "háo sắc"."

Tô Lương Mạt tránh đi đề tài này, dứt khoát hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Hai người đến nơi vừa đúng lúc sau buổi trưa, tài xế đem hành lý vào khách sạn, Chiêm Đông Kình thì dẫn Tô Lương Mạt đi ăn trưa.

Sau khi ăn xong, tài xế đúng giờ đi tới đón.

Rẽ ra khỏi đô thị náo nhiệt, cách đó không xa là một thôn trang cực rộng lớn, bởi vì xung quanh vừa mới xây dựng lại còn đang trong thời gian sử dụng thử, rất ít xe cộ qua lại, xe dừng ở đầu đường, Tô Lương Mạt theo Chiêm Đông Kình xuống xe.

Người đàn ông hôm nay ăn mặc rất đơn giản, Tô Lương Mạt hứng ánh nắng mặt trời không khỏi nheo mắt, hắn trời sinh là móc treo quần áo, cổ áo da chồn màu nâu nhạt vừa vặn vòng quanh nửa cổ sau rồi hạ xuống đầu vai, tóc ngắn màu đen gọn gàng càng làm nổi bật cả người tràn đầy tinh thần, Chiêm Đông Kình đứng ở chỗ có hàng rào vây quanh, phía dưới còn có hố sâu mười mấy thước, bên trong đủ loại cây cối đốn từ trên núi xuống.

"Cha anh chính là xảy ra chuyện ở chỗ này?"

Sắc mặt Chiêm Đông Kình không tốt lắm, quay đầu lại nhìn cô, "Không phải cô nói nhìn thấy nơi ông ấy bị sát hại sao?"

"Tôi đã sớm nói với anh, là tôi gạt anh."

Chiêm Đông Kình dời ánh mắt đi nhìn xuống cái hố sâu dưới chân, "Lúc xe quẹo ra bị phục kích, đâm nát đoạn hàng rào này rồi rơi xuống, nhưng tất nhiên sợ ba tôi có thể tránh được một kiếp nạn, nên có kẻ đi đến cho ông ấy một phát súng trí mạng trên thái dương."

Tô Lương Mạt nghĩ tới hình ảnh như vậy, trái tim nảy lên kịch liệt giống như co giật liên hồi, nếu như trước khi cô bị cuốn vào chuyện này, có người nói với cô những lời như vậy cô nhất định cho rằng đối phương đã xem phim quá nhiều rồi.

Quả thực, tin tức cướp của giết người ngày nào cũng có, nhưng bị bắn chết kiểu như vậy sẽ không thể nào được đưa tin thực tế.

Chiêm Đông Kình nhảy qua hàng rào, quay đầu lại muốn kéo cô qua, đã thấy Tô Lương Mạt khom người chui về phía của mình.

"Cũng không phải chó."

Tô Lương Mạt vỗ vỗ vết bẩn trên vai, "Anh quản tôi đi qua bằng cách nào à."

Người đàn ông vẫn là giữ chặt cánh tay của cô kéo cô tới bên người, tài xế đem tới một cái thang di động, cố định một đầu sau đó, kéo thẳng cái thang tới đáy hố.

Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình lần lượt đi xuống.

Bởi vì nơi này không có ai trông nom, cỏ dại gần như mọc cao đến đầu gối, ở đây không lớn lại rất ẩm ướt, có ánh nắng ngẫu nhiên xuyên qua giăng đầy tầng tầng lá cây rụng xuống, Tô Lương Mạt đi theo cạnh Chiêm Đông Kình, hai ngày trước trời mưa, mùi vị thấm vào cây cỏ làm trên chân hai người đều là nước.

Chiêm Đông Kình thấy cô đi chậm chạp, kéo tay dắt cô đi.

Nơi xảy ra chuyện đã sớm không còn dấu vết, nhưng Chiêm Đông Kình nhớ rất rõ ràng, Tô Lương Mạt dừng bước, hình như còn có tiếng sột soạt ở bên tai, cô ngẩng đầu nhìn Chiêm Đông Kình, cho dù khuôn mặt không chút biểu cảm, đáy mắt vẫn có bị thương không che giấu được.

"Chính là ở đây."

Hắn buông tay ra, Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, vốn không cảm giác được có chỗ nào không ổn.

Chiêm Đông Kình đi lên phía trước, dùng hai tay ra hiệu, "Đầu xe hướng về phía bên này, đại khái là bị lật xe ở đây."

Tô Lương Mạt đi qua theo, cũng nghe rất nghiêm túc, cô ngẩng đầu nhìn phía trên, từ độ cao như vậy rơi xuống người khẳng định là bị mắc kẹt trong ghế không ra được, Chiêm Đông Kình tra xét bốn phía, thực ra sau đó cũng có tới một lần, chỉ là không phát hiện ra được gì.

Tô Lương Mạt nhặt cành cây đẩy đẩy cỏ dại ra, bùn đất bị thấm ướt rất khó đi.

"Cô có cảm giác được gì không?"

Tô Lương Mạt lắc đầu, cô tiến lên trước mấy bước, "Chẳng lẽ anh muốn cho tôi gặp quỷ...A!" Dưới chân bị mắc cái gì đó, cả người nặng nề trượt một bước, cánh tay cô đập phải một nhánh cây, cành cây trong tay cũng rơi xuống chân.

Chiêm Đông Kình vặn hai đầu lông mày, đi tới bên cạnh cô, hai đầu gối Tô Lương Mạt đập xuống đất, hắn kéo cánh tay cô, Tô Lương Mạt sờ sờ ngón tay xuống, đụng phải một cái hốc nhỏ rất kỳ quái.

"Đây là cái gì?" Bởi vì lúc nãy bị cây cỏ ngăn trở, cũng không ai chú ý tới, ngón tay Tô Lương Mạt dính đầy bùn đất tìm kiếm thứ ở bên trong, có một lỗ lõm xuống không quá 2 phân, "Bên trong hình như có gì đó."

Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, từ trong túi móc ra cái đèn pin nhỏ, lúc soi vào bị phản chiếu, hắn rút dao Thụy Sĩ, hướng xuống cái hốc đâm tới một phát.

Tô Lương Mạt dè dặt nhìn hắn, thấy toàn thân Chiêm Đông Kình lệ khí bao vây làm người ta khó mà lại gần, cô dứt khoát lui ra sau, một lúc lâu sau, bên trong lộ ra một đoạn nhỏ thứ gì đó, Chiêm Đông Kình nắm lấy thử mấy lần mới rút ra được.

Lại là một viên đạn.

Tô Lương Mạt kề sát lại nhìn, "Có phải của hung thủ lưu lại không?"

Ánh mắt Chiêm Đông Kình thâm trầm, "Không phải, đầu đạn phát hiện lúc đó không phải cỡ này."

"Vậy là của người phía ba anh?"

"Cũng không phải."

Tô Lương Mạt đứng dậy, Chiêm Đông Kình nắm chặt viên đạn trong lòng bàn tay, "Theo lý không thể có viên đạn nào bị bắn lạc."

Tô Lương Mạt thuận miệng nói một câu, "Nói không chừng hiện trường còn có kẻ thứ ba muốn cho ba anh chết, có thể là trước khi những kẻ kia động thủ, nhưng mà không bắn trúng, hoặc là còn có nguyên nhân khác."

Chiêm Đông Kình kéo căng hai mắt nhìn cô chằm chằm, Tô Lương Mạt bị hắn nhìn da đầu tê lên, "Tôi đoán đại như vậy."

"Cô nói không sai, đây là cách giải thích hợp lý nhất."

Lái xe đưa bọn họ trở về, lần này cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, Tô Lương Mạt về đến khách sạn vội vàng vọt vào phòng tắm tắm rửa, cô tất nhiên hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra chân tướng Chiêm Đông Kình muốn, Tô Lương Mạt đứng trước bồn rửa tay lau tóc, có một cơ hội cô sẽ làm hắn nhanh chóng đưa Tô Khang ra nước ngoài.

Cái gì mà tuân thủ luật pháp, cái gì mà tự thú, Tô Lương Mạt tự nhận thấy mình không phải người xấu, ai có thể quy định con người không thể ích kỷ?

Mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đi vào phòng ngủ, thời gian cũng còn sớm, cô nằm dài trên giường muốn ngủ một lúc, ngủ được một giấc cũng không biết đã qua bao lâu, cô đói bụng tỉnh dậy, Tô Lương Mạt dụi mắt, đưa tay muốn lấy điện thoại di động, bởi vì tướng ngủ không tốt, chăn đơn bọc lấy cả người giống hệt con sâu lông. Tầm mắt Tô Lương Mạt lướt qua một bóng đen đứng trước cửa sổ, cô giật mình, nửa người trên tựa lên mép giường trượt một cái, không nặng không nhẹ lăn xuống sàn.

"Sao anh lại ở đây?"

Chiêm Đông Kình khoanh hai tay trước ngực xoay người lại, Tô Lương Mạt luống cuống đứng dậy, người còn chưa đứng vững, chân lại vấp một cái, ngã cú này nửa ngày cũng không dậy nổi.

"Nhìn thấy quỷ cũng không sợ, nhìn thấy tôi có gì đáng kinh ngạc sao?"

Chiêm Đông Kình đi tới, Tô Lương Mạt còn tưởng hắn muốn kéo cô, cô vươn tay, "Nhìn thấy anh còn đáng sợ hơn thấy quỷ nhiều."

Áo choàng tắm của cô bị chèn ép ra sau, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, Chiêm Đông Kình không có chút ý định chìa tay ra, hắn chiếu theo mép giường ngồi xuống, hai chân bao bọc trong quần dài kéo căng, "Cô có thể bảo nho nhỏ thú của cô đỡ cô."

Tô Lương Mạt xoa xoa thắt lưng, nhất thời thật sự không dùng lực được, khốn kiếp lại thêm máu lạnh, dù sao buổi chiều cô còn giúp hắn một chuyện lớn.

Chiêm Đông Kình nheo mắt, "Có phải cô đang chửi tôi không?"

"Dù sao cũng không có khen anh." Tô Lương Mạt chống khủy tay bên người, Chiêm Đông Kình cúi người xuống, kề sát mặt lại gần Tô Lương Mạt, "Đêm nay tôi có bữa tiệc, có lẽ cần đánh vài ván bài, cô đi theo giúp tôi."

"Anh coi tôi như công cụ kiếm tiền?"

"Không cần cô thắng tiền, bất quá chơi đùa một chút là xong," Chiêm Đông Kình biết là Tô Lương Mạt đang nói tới chuyện lần trước, "tất nhiên, nếu cô dám làm ra chuyện khiến tôi mất mặt, không cần về tới khách sạn, tôi nửa đường là có thể có cách đối phó với cô."

"Được," giọng điệu Tô Lương Mạt có phần châm biến, "không bằng anh nói rõ muốn thắng đi, quanh co lòng vòng rất thú vị chứ hả?"

Chiêm Đông Kình đưa tay kéo cô, thấy cô bất động, liền đứng dậy làm động tác muốn ôm, Tô Lương Mạt nhịn đau tự mình đứng lên, "Anh thích nho nhỏ thú như vậy, nhận nó làm con trai đi?"

Sắc mặt Chiêm Đông Kình xanh mét, bị cô mắng cầm thú lần thứ hai không nói, cũng không biết phải nhiều thêm mấy tuổi nữa mới thấy mặt con trai tiểu quỷ?
Bình Luận (0)
Comment