Cô lên tiếng chào
hỏi, sau đó đi vào, Vệ Tắc lo lắng không thôi, vừa thấy cô tới lập tức
xuống giường, "Lương Mạt, em chạy đi đâu vậy? Làm anh lo muốn chết?"
Tô Lương Mạt tựa đầu lên cần cổ Vệ Tắc, một hồi lâu sau, mới lên tiếng, "Vệ Tắc, em không còn ba nữa rồi."
Thân thể Vệ Tắc rõ ràng cứng ngắc, nâng tay ôm chặt cô, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ba em mất rồi," Hai mắt Tô Lương Mạt khô rát đến phát đau, lại không chảy
được nước mắt, "em đến Bắc Cảnh, em vừa mới gặp mặt ông ấy một lần..."
Vệ Tắc không nói gì, chỉ là dùng sức ôm cô.
Hai tay cô nắm chặt bệnh phục của Vệ Tắc, "Vệ Tắc, chuyện em đi Bắc Cảnh anh có nói qua với ai khác không?"
Vệ Tắc dắt tay Tô Lương Mạt dẫn cô tới giường bệnh, "Sao lại hỏi như vậy?"
"Những kẻ đó nói, bọn họ là cảnh sát."
Trong mắt Vệ Tắc thoáng hiện lên chút mất tự nhiên nhưng che giấu cực kỳ
nhanh, "Không có, em chỉ đề cập qua một lần nói em có lẽ phải đi Bắc
Cảnh, nhưng anh cũng không chắc chắn ba em có ở đó."
Vẻ mặt Tô Lương Mạt tràn đầy bi thương, cửa phòng bệnh lại lần nửa mở ra, cô thấy Trương Chính Tụng đi vào.
"Lương Mạt," Trong mắt Trương Chính Tụng có phần tiếc hận, "có chuyện chú Trương nhất định phải nói với cháu."
Tô Lương Mạt khẽ nhấc cằm, đem bi thương trong mắt áp trở lại, Trương
Chính Tụng nghiêm mặt nói, "Lúc trước bọn chú nhận được tin tức ở phía
Bắc Cảnh, nói ba cháu có khả năng ở đó, chú phái người đến muốn khuyên
ông ấy tự thú, nhưng ba cháu nổ súng chống lệnh bắt giữ, đã..."
Tầm mắt cô nhìn ra ngoài từ từ mơ hồ.
"Bọn chú bây giờ đang nghĩ cách vớt thi thể của ông ấy."
Vệ Tắc không đành lòng, đưa tay ôm Tô Lương Mạt, "Cậu, cậu đừng nói nữa."
"Chuyện này sớm muộn cũng phải cho Lương Mạt biết." Trương Chính Tụng còn nói
thêm mấy câu không có liên quan gì, chỉ là không nặng không nhẹ an ủi,
thật ra trong lòng Tô Lương Mạt đều hiểu rõ, nhưng Trương Chính Tụng
không có nói toạc ra, cô càng không thể nào thừa nhận lúc đó cô đang ở
hiện trường.
Trương Chính Tụng đi rồi, Vệ Tắc vội vàng đưa cho cô khăn rồi tới nước, Tô Lương Mạt nhìn anh chạy tới chạy lui, "Vệ Tắc,
anh ngồi với em một lúc đi."
Vệ Tắc dè dặt tới bên cạnh cô, tâm
trạng Tô Lương Mạt không có biểu hiện quá kích động, cô mở khăn nóng ra
sau đó che lên mặt, "Vệ Tắc, mẹ em còn chưa biết chuyện này, các anh bên này... có thể đừng công bố ra ngoài không?"
Vệ Tắc ôm cô vào lòng, "Anh sẽ nói rõ với cậu."
Dù sao Vệ Tắc vẫn là bệnh nhân, Tô Lương Mạt vội để anh nằm xuống giường.
"Lương Mạt, lúc anh gọi điện thoại cho em, em ở cùng với ai?"
Cô suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm, "Chiêm Đông Kình."
"Em vẫn còn tin tưởng hắn có thể giúp em sao?" Vệ Tắc nghe vậy, kích động
muốn ngồi dầy, Tô Lương Mạt nằm bên mép giường, "Vệ Tắc, đừng hỏi, bây
giờ trong lòng em rất khó chịu."
Ba đi rồi, hơn nữa cô còn không
thể đưa ông về nhà, thương tâm đến chết như vậy lại phải tránh Tống Tử
Căng, người duy nhất cô có thể mở lòng chỉ có Vệ Tắc, nhưng cho dù có
khó chịu hơn nữa hình như cũng không cách nào phát tiết ở đây, Tô Lương
Mạt biết, tối hôm qua cô đối với người nào đó đã bộc lộ hết rồi.
***
Trương Chính Tụng cho người toàn lực theo đuổi vụ án của Vệ Tắc, Tô Lương Mạt
là nhân chứng quan trọng, nhưng vừa thấy mặt Trương Chính Tụng, trong
đầu cô hiện ra cảnh tượng ở bến tàu kia, Tô Lương Mạt lúc này đâm lao
đành phải theo lao, nếu như cô im lặng không muốn dây vào, Vệ Tắc liền
gặp rắc rối.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, cảnh sát đã rút hết người bảo vệ cô, Tô Lương Mạt cầm di động vừa mới sửa định gọi cho Vệ Tắc.
Cô đưa tay bắt taxi.
Vào trong xe vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Lương
Mạt phát giác không ổn, "Bác tài, tôi muốn đến bệnh viện."
"Tôi biết, từ chỗ này đi gần hơn."
Xe taxi tăng tốc, đưa cô qua đường cao tốc, Tô Lương Mạt chồm dậy, "Bác tài, cho tôi xuống đây đi."
Người nọ tăng tốc càng nhanh, đến trước một sở hội giải trí mới dừng lại.
Cô vừa mới vươn tay về phía nắm cửa, cửa xe đã bị mở ra.
Tống Các xuất hiện trước mắt Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư."
Cô cho rằng Chiêm Đông Kình sau khi hất tay bỏ đi, sẽ không tìm tới cô gây thêm chuyện nữa.
Tô Lương Mạt xuống xe, bị Tống Các đưa vào trong sở hội.
Cô siết chặt di động, nhìn thấy Tống Các mở cửa, không có gì có thể làm cô hoảng sợ, Tô Lương Mạt đi vào, phát hiện là một căn phòng rộng rãi, bày một chiếc giường khổng lồ, ga trải giường màu trắng như tuyết, Tống Các đóng cửa lại, trong phòng ngủ trống không cũng chỉ còn dư lại mỗi mình
cô.
Cuối một bên giường, còn gắn cái máy ghi hình, Tô Lương Mạt
đi tới bên cạnh, chợt nghe cửa "cót két" bị mở ra, cô ngẩng đầu thấy
Chiêm Đông Kình đi tới.
Lúc cô nhìn thấy hắn, vẻ mặt đầy kinh
ngạc, Chiêm Đông Kình rõ ràng mới tắm qua, đầu tóc vẫn còn nước nhỏ
giọt, trên người chỉ mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, Tô Lương Mạt
nhìn cái máy ghi hình phía sau, cô sẽ không ngốc tới mức không cảm nhận
được một chút gì, "Anh muốn làm gì?"
Chiêm Đông Kình chống tay
lên hông, hắn vừa dùng khăn lông lau tóc, ánh mắt xẹt qua bên tai Tô
Lương Mạt lại không muốn nhìn thêm nữa.
Hắn đi ra bên ngoài lan
can, hai khuỷu tay chống lên lan can màu trắng ngà, Chiêm Đông Kình lấy
một điếu thuốc, nhàn nhã châm lửa.
Tô Lương Mạt đi theo ra ngoài, Hàn Tăng ở phía dưới đang đi ra khỏi sở hội, ngẩng đầu nhìn thấy hai
người, tay phải để lên thái dương làm động tác hành lễ, "Lão Đại, chơi
sảng khoái nhé!"
Trong lời nói lộ ra mập mờ cùng bỉ ổi vô cùng,
Tô Lương Mạt vô ý nhăn hai đầu lông mày, Chiêm Đông Kình cười cười với
người phía dưới, phất tay ra hiệu hắn rời đi.
"Cô hiểu tình cảnh hiện tại của mình không?"
Một lúc lâu sau, mới nghe hắn mở miệng như vậy.
Vẻ mặt Tô Lương Mạt đầy đề phòng nhìn về phía hắn.
"Cô cố ý làm chứng cho Vệ Tắc, chính là đắc tội với tôi," Chiêm Đông Kình
cong hai chân đứng thẳng lên sau đó xoay người đi về phía Tô Lương Mạt,
hắn đưa tay như muốn sờ mặt cô, đầu thuốc nóng cháy sượt qua gò má cô,
có thể ngửi được mùi tóc bị cháy khét, "Tô Lương Mạt, là lý do gì khiến
cô không biết sợ như vậy?"
"Chuyện này đến đây, không còn cách nào nữa, nếu như tôi đảo ngược lời nói lúc trước, chẳng khác nào tôi hủy hoại Vệ Tắc."
Chiêm Đông Kình đưa tay chỉ chỉ lên chiếc giường, "Tôi giúp cô nghĩ được một
cách, nếu như cô có quan hệ thể xác với tôi, chắc chắn lời khai của cô
đến lúc đó không thể tin tưởng được, như vậy cô cũng không rơi vào tình
trạng khó xử."
Hắn cười cười đem hai chữ "thể xác" đó nói ra rõ
ràng giữa hai cánh môi góc cạnh, Tô Lương Mạt tức đến nỗi hận không thể
tát tới một cái, đây được coi là cái cách gì vậy?
Cô cười lạnh, "Nếu tôi quả thực có loại quan hệ này với anh, tôi đây mở miệng còn có thể nói rõ được sao?"
Chiêm Đông Kình chỉ thích xuyên tạc ý tứ của cô, giống như trêu chọc con mèo
con đùa giỡn với cô, "Miệng nói không rõ, còn có thể dùng tư thế khác để bọn họ xem hiểu."
Phỉ.
Thể loại này đầu óc Tô Lương Mạt
căn bản không nghĩ tới được, "Thực ra tôi biết, cho dù tôi làm chứng
giúp Vệ tắc, anh cũng có cách thoát thân, nhưng anh ấy là cảnh sát,
không giống anh, xảy ra một chút chuyện anh ấy cũng sẽ bị bên ngoài níu
lấy không tha."
"Cô quan tâm đến tiền đồ của hắn, nhưng ai đến quan tâm tôi?"
Tô Lương Mạt thừa nhận, nói chuyện với Chiêm Đông Kình không thể dùng đạo
lý, giọng điệu cô không khỏi ngang ngạnh, "Nhưng lúc đó quả thật là anh
dùng súng của Vệ Tắc giết người!"
"Vậy thì thế nào?" Chiêm Đông
Kình không thèm quan tâm, "đừng có lấy vấn đề này lôi thôi với tôi, tôi
nhìn không vừa mắt thì giết đấy, cô có thể làm gì tôi?"
Cô khẽ cắn răng, nhẫn nhịn.
"Nếu bây giờ cô muốn nói rõ ràng," Chiêm Đông Kình liếc mắt về phía cô,
"hoặc là chấp nhận đề nghị của tôi, hoặc là chờ cả nhà bị đuổi giết, ba
cô mới chết, còn muốn kéo hai người trong nhà không liên can vào theo
luôn?"
Đau đớn của người khác vào miệng hắn, quá lắm chỉ là mây
trôi nước chảy, chóp mũi Tô Lương Mạt chua xót, Chiêm Đông Kình bóp tắt
thuốc lá thuận tay rút tờ khăn giấy đưa về phía Tô Lương Mạt, "Lại muốn
khóc?"