Chiêm Đông Kình nhìn bộ dạng Tô Lương Mạt mặt mũi khó chịu, nôn cũng không nôn được, hắn xiên một miếng bỏ vào miệng.
Lực nhai vừa đủ, đầu lưỡi trằn trọc còn có thể thấy chút màu đỏ chói mắt.
Cô nghĩ không sai, hắn là cố tình làm cho cô buồn nôn.
“Cô mấy ngày chưa ăn uống đàng hoàng, ăn chút cháo trước đi.” Chiêm Đông
Kình bỏ dao nĩa xuống, đúng lúc thốt ra một câu, hắn cũng không phải đột nhiên lương thiện, mà cứ như vậy muốn đùa chết cô, hắn muốn có đáp án
thì tìm ai được đây?
Tô Lương Mạt dùng tay trái ra sức đè ép dạ
dày, kéo chén cháo ở bên cạnh qua, cho dù đói đến ngực dán vào lưng,
những cô chỉ có thể ăn từ từ từng muỗng nhỏ.
Chiêm Đông Kình chỉ
ăn một miếng bít tết, bỏ lại cầm lấy miếng sandwich, Tô Lương Mạt là
người ăn xong cuối cùng, cô giương mắt thấy Chiêm Đông Kình cầm khăn lau tay, “Thấy khá hơn chưa? Các người đi được rồi.”
Thật sự cứ như vậy chịu thả cô ra?
Tô Lương Mạt cho dù nghi ngờ, lại không trì trệ chút nào, một bữa sáng
không thể hồi phục tốt tinh thần, cô ôm em trai vào trong ngực, bước
chân mềm oặt nhưng mục tiêu mười phần là ra khỏi cửa.
Vừa đúng lúc chạm mặt Tống Các với Hàn Tăng.
Hàn Tăng chắc là cũng đã biết hai ngày trước mình vô duyên vô cớ té xỉu là
chuyện ‘tốt’ của Tô Lương Mạt, hắn sải rộng bước chân đi lên trước, nhìn thấy Tô Trạch co rúc phía sau Tô Lương Mạt, “Ranh con chết tiệt, theo
ta đi luyện thử bia bắn thế nào?”
Chiêm Đông Kình ngồi yên một chỗ, không nói lời nào.
“Mời tránh ra cho.”
Tô Lương Mạt dắt Tô Trạch, tránh khỏi Hàn Tăng tăng nhanh bước nhanh.
“Lão Đại, người như vậy là muốn thả cô ta đi?” Tống Các đi về phía bàn ăn.
Chiêm Đông Kình gật gật đầu.
Hàn Tăng là người đầu tiên giậm chân, “Thả cô ta đi? Lão Đại, cô ta ngày đó còn muốn giết người! Dù không cần cái mạng của cô ta nhưng thế nào cũng phải phế cô ta đi rồi mới nói, nếu người chơi đùa chán rồi, cũng cho
tôi chơi thử đi?”
Chiêm Đông Kình đứng dậy, chân dài bước qua
trước bàn ăn, Tô Lương Mạt mang theo Tô Trạch đã ra khỏi cửa, Hàn Tăng
tất nhiên không chịu để yên, Chiêm Đông Kình một phát bắt được bả vai
Hàn Tăng nghiêng về phía trước, “Ta tự có tính toán.”
Bình thường hắn nói những lời này, có nghĩa là không muốn thuộc hạ nói nhiều nữa.
Hàn Tăng hôm nay lại không có nhãn lực, “Nhưng mà…”
Chiêm Đông Kình xiết chặt năm ngón tay, sắc mặt đột ngột sa sầm, Tống Các lập tức ra mặt không để Hàn Tăng tiếp tục lộn xộn. Chiêm Đông Kình đi tới
cửa, ánh nắng chiếu lên một bên vai Tô Lương Mạt, hai chân giống như
đang đánh nhau nhưng vẫn cứ ương ngạnh tiến lên phía trước, thực sự thú
vị.
Hàn Tăng cao lớn lỗ mãng cũng bị ánh mắt vừa rồi của Chiêm
Đông Kình áp chế, Tống Các vỗ vỗ vai hắn, “Sớm muộn cũng có ngày cái
mạng nhỏ của ngươi phải giao ra do cái tính hấp tấp này, ngươi có khi
nào thấy có kẻ nhổ râu lão Đại còn bình yên vô sự rời đi?”
“Nhưng ta thấy cô ta vẫn yên ổn.”
Tống Các lắc lắc đầu, đầu óc thật đơn giản, nói thêm nữa cũng chỉ phí công,
“Đây rốt cuộc là kết thúc, hay là bắt đầu, ai biết được?”
Tô
Lương Mạt ra khỏi tòa biệt thự, luôn không dám quay đầu lại, cả khu vực
quanh căn biệt thự hình như không có người nhàn tản, vắng lặng nghiêm
trang làm người ta thấy sợ.
“Chị, thật kỳ quái, trên đường không có ai cả, cũng không nhìn thấy quảng trường ca hát.”
Tô Lương Mạt ôm hai vai nó, đến khi ra khỏi con đường này, mới dám quay đầu lại nhìn thử.
Nơi này là vương quốc hắc ám của Chiêm Đông Kình, nói trắng ra là thành phố của hắn, cũng không cần thiết phải ẩn trốn, phóng tầm mắt đi cũng đếm
không hết số khu vực hắn quản lý trong tay, chỗ của hắn hang ổ của hắn ở đây, có người phục vụ có người lo lắng, chỉ cần lập tức có ngay.
Tô Lương Mạt đưa Tô Trạch đi bộ hơn một giờ, mới bắt được taxi.
Đến khi ngồi vào trong xe, cô vẫn có cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Xe taxi đưa hai chị em tới trước một tiểu khu, căn nhà trước kia đã bị
niêm phong, nơi này là nhà cũ mấy năm trước, nhưng cũng không quá tệ,
đầy đủ tiện nghi, mười tám mét vuông cũng đủ cho ba người sinh sống.
Tô Lương Mạt đi lên trên tầng gác nhấn chuông cửa, mẹ quả nhiên ở đây, cửa mở liền thấy Tống Tử Căng hai mắt đỏ bừng, Tô Lương Mạt ngập ngừng mở
miệng, “Mẹ.”
Tống Tử Căng một tay kéo cả hai chị em vào, “Các con đi đâu vậy, sắp dọa mẹ đến chết rồi, điện thoại cũng không gọi được.”
Tô Lương Mạt ở trên xe đã dặn kỹ Tô Trạch không được nói lung tung, “Mẹ,
con ở chỗ Mạch Tử ngủ lại một đêm, hôm trước không phải nói với mẹ rồi
sao?”
“Còn con?” Tống Tử Căng đưa ngón tay chọc chọc lên trán con trai, “Không ở trường đi học, đi đâu đó?”
“Mẹ, cuối tuần mà, ngày thứ sáu dù sao trường học cũng cho sinh hoạt tự do, con liền đón Tô Trạch về.”
“Con thật là,” Tống Tử Căng nhìn thấy hai đứa con trở về, tâm tình treo lủng lẳng cuối cùng cũng ổn định, “Nhưng sao cô giáo ở trường nói Tô Trạch
vốn không có tới trường?”
“Mẹ, chúng con không phải vẫn ổn sao?”
Tô Lương Mạt sợ bị lộ tẩy, “Di động của con cũng mất rồi, hai ngày nay
chơi mệt quá, mẹ xin nghỉ cho Tô Trạch đi.”
Nói xong, cô cất bước đi về phòng.
“Lương Mạt, sắc mặt con sao lại khó coi như vậy, có phải bị bệnh rồi không?”
Lời nói của mẹ bị chặn lại ngoài cửa, Tô Lương Mạt đưa tay đè chặt bụng, vén chăn lên cuộn mình vào giữa giường.
Bên ngoài truyền tới
tiếng Tống Tử Căng huyên thuyên, “Không đứa nào để mẹ được tĩnh tâm, ba
con mất tích đến bây giờ cũng chưa có tin tức…”
Buổi trưa, Tô
Lương Mạt mơ mơ màng màng ngủ, Tống Tử Căng đẩy cửa tiến vào, “Ăn chút
cơm đi, nếu không thân thể cũng không khỏe được.”
Tô Trạch tiểu quỷ đầu kia miệng còn cứng hơn chị nó, hỏi nửa ngày cũng không cạy ra được một câu.
Tô Lương Mạt chống hai tay ngồi dậy, “Mẹ, mẹ đi làm đi, con không sao.”
“Mẹ hôm nay xin nghỉ rồi, làm gì còn tâm tư…”
Tống Tử Căng đưa chén cơm vào tay con gái.
“Mẹ, chú Trương có tới không?”
“Chú Trương?” Tống Tử Căng lắc đầu, lại tiện đà thờ dài, “Ba con đang bỏ
trốn, bạn bè trước kia làm gì còn tới lui, con cũng đừng đi tìm bọn họ,
nếu người nhà cũng muốn tránh đi hà tất phải sáp lại làm người ta lạnh
mắt làm gì?”
“Mẹ, con chỉ là hỏi thử một chút.”
“Vụ án năm đó, từng lớp từng lớp đè xuống,” Tống Tử Căng cười lạnh một tiếng, “Ai
cũng muốn phủi bỏ sạch sẽ quan hệ, nhưng sự việc ồn ào thành như vậy lại phải có một người gánh vác, được rồi,” bà lặp lại một cậu, “như vậy
cũng tốt, trốn thoát so với ở trong tù bị đày đọa đến chết còn tốt hơn.”
Tô Lương Mạt trầm mặc, nuốt một miếng cơm muốn để đề tài này nhanh qua đi.
Tô Trạch rốt cuộc chỉ là trẻ con, ở nhà ngoan ngoãn một ngày, hôm sau liền vui vẻ theo Tống Tử Căng đi học.
Sức khỏe Tô Lương Mạt còn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng dù sao cũng là
công ty thử việc xin nghỉ nhiều không tốt, buổi trưa chỉ ăn qua loa liền đến công ty.
Cô mở cửa đi ra ngoài, vừa xoay người nháy mắt liền thấy trên bức tường trắng tinh lúc trước có mấy chữ viết to màu đỏ như
máu, hô hấp đột nhiên ngưng trệ, chìa khóa trong tay cũng rơi xuống đất.
Trên mặt bức tường là hai chữ ‘đền mạng’ rất to, trên đỉnh khung cửa còn có chữ giết người đền mạng khủng bố y chang.
Tô Lương Mạt vội nhặt chìa khóa lên khóa trái cửa, cô chưa hoàn hồn đi vào thang máy, chỗ nào đó mâu thuẫn trong lòng đột nhiên như bế tắc được
khai không, có luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bây giờ rốt cuộc nghĩ
thông suốt rồi.
Chiêm Đông Kình làm sao có thể thật sự dễ dàng
buông tha cô? Mặc dù cô từ chối tài xế hắn đã sắp xếp đưa về, nhưng hôm
đó chiếc taxi kia lại lái thẳng đưa cô về tới cổng.
Còn có...
Đám người lúc trước bắt cóc Tô Trạch kia, mặc dù ở kho hàng đã bị Chiêm
Đông Kình kết liễu, nhưng chưa có ai nói qua với cô liệu có cá lọt lưới
hay không, càng không có ai nói với cô, rời khỏi địa bàn của Chiêm Đông
Kình cô đã an toàn rồi.