Cửa bị đá mấy cước liên tục, cuối cùng bị đá văng.
Tô Lương Mạt trốn trước giường, trong tay cô cầm chiếc đèn bàn.
"Mau mở đèn."
"Tao nào biết đèn ở đâu?"
Tên đàn ông đưa tay sờ lên vách tường, đèn pin trong tay hắn quét quanh căn phòng ngủ, Tô Lương Mạt nắm chặt đèn pin, đèn vừa mở cô thình lình đưa
đèn pin nhắm ngay tên đàn ông trước cửa, đối phương vô thức nheo hai mắt lại, Tô Lương Mạt dùng đèn bàn trong tay hướng lên đầu hắn gõ xuống.
Tên đàn ông rên lên một tiếng, bả vai bị đẩy ra, hắn đưa tay ôm đầu, "Mau đuổi theo!"
Tô Lương Mạt đối với nơi này quen thuộc, rất nhanh đã chạy ra cửa chính,
cô chạy xuống cầu thang, tiếng bước chân đằng sau cực kỳ sát, tùy thời
đều có khả năng nhào đến trước mặt cô.
Tô Lương Mạt vừa đưa tay
vào trong túi móc súng, may mà cô mang giày bình thường, lúc cô chạy từ
hành lanh ra cũng không thấy hai hộ vệ kia, Tô Lương Mạt chạy ra khỏi
cổng rồi rẽ qua đường bên cạnh, bởi vì tiểu khu khá cũ, đèn đường gần
như không có mấy cái sáng, cô nín thở ngưng thần, tận lực kéo dài thời
gian.
Lưu Giản lái xe tới rất nhanh, hắn nhận được điện thoại của hộ vệ dưới nhà Tô Lương Mạt gọi tới lập tức chạy đến.
Lá gan cô thật là lớn, giờ này còn dám xông vào nhà mình.
Hai tên kia chạy xuống lầu, hét to thành tiếng, gần đó lại nhảy ra thêm mấy tên.
"Nhìn thấy người chưa?"
"Chúng tôi ở ngay phía trước không thấy đi ra, chắc chắn vẫn còn ở gần đây."
Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống.
"Nhanh tìm đi."
Đám người chia thành hai toán chia nhau ở hai bên con đường tìm kiếm, Tô
Lương Mạt nghe tiếng bước chân đến gần, cô vọt dậy thật nhanh chạy về
phía trước.
"Ở đó, đuổi theo!"
Bọn chúng cũng không dám ở
trong khu dân cư nổ súng, Tô Lương Mạt chưa ổn định hơi thở, chỉ nghe
thấy tiếng bước chân dồn dập nặng nề của mình nện lên màng nhĩ, một
chiếc đèn pha xe hơi đánh tới, Tô Lương Mạt không có ngừng bước, chạy
đến trước xe, thì thấy có người đẩy cửa xe đi xuống.
Là Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt không có khí lực chạy nữa, cô khom lưng chống hai tay lên đầu gối, tiếng thở dốc áp đi kinh hoảng trong lòng, Chiêm Đông Kình đi tới
tựa lên mui xe, đằng sau còn có mấy chiếc xe đi theo.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, Tô Lương Mạt dán chặt hai mắt xuống đất, bóng bóng dáng người đàn ông phóng đại dưới chân cô, "Lên xe."
Cô giống như không có nghe thấy.
Người đuổi theo phía sau nhìn mặt nhau, liền nhấc chân chạy về phía sau,
Chiêm Đông Kình cũng không vội đuổi theo, Tô Lương Mạt khó khăn thở ra
hơi, cô biết những kẻ kia sẽ không đi xa, một khi Chiêm Đông Kình rời
đi, bọn chúng tất sẽ còn xuất hiện.
Tô Lương Mạt thấy tài xế mở
cửa ghế lái phụ cho xô, cô ngẩng đầu nhìn Chiêm Đông Kình, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm trầm lắng, hắn không nói lời nào cũng không cứng rắn
lôi cô đi, để cô tự mình quyết định.
Tô Lương Mạt lại có cảm giác khó chịu không nói ra được, "Anh đi đi, tôi sẽ không lên xe của anh."
"Em còn muốn bị kẻ khác đuổi giết à?" Đôi con ngươi Chiêm Đông Kình ảm đạm, "Lên xe, về với tôi."
"Tôi nói tôi không về"