"Tô Lương Mạt." Âm thanh của Chiêm Đông Kình cách cô không xa vang lên.
Cô không có dừng bước.
"Cô có muốn biết còn một nguyên nhân không?"
Trái tim Tô Lương Mạt vỡ nát, nhưng thân thể cũng không nghe theo sai bảo
của cô, cô nhìn thấy hắn xoay người, sau đó từ từ đi tới.
Vệ Tắc hét lên cái gì đó cô không nghe thấy, Tô Lương Mạt đứng trước mặt Chiêm Đông Kình.
Hắn áp mặt lại gần, trong tầm mắt phóng đại của Tô Lương Mạt nhìn thấy một
đôi con ngươi màu đen tiến tới gần, Chiêm Đông Kình lại lần nữa đè thấp
thanh âm, "Nếu như tin tức cô bị bắt truyền ra ngoài, ba cô còn có thể
ngồi yên không?"
Hai mắt cô từ từ trợn tròn, "Không, ba tôi sẽ không nhìn thấy."
"Ông ta sẽ thấy, chỉ cần tôi muốn, nếu như ông ta không dám trở về trước khi tuyên án, Lương Mạt, ông ta thấy cô ngồi tù, cũng nhất định trở về Ngự
Châu."
Đầu óc Tô Lương Mạt hỗn độn cho đến khi Chiêm Đông Kình
đánh thức thế này mới đột nhiên bừng tỉnh, cô cắn chặt môi, cánh môi bị
hàm răng sắc nhọn mài xát có thể nghe thành tiếng, một luồn máu tanh vọt lên Tô Lương Mạt, nhưng lại không thể ngay trước mặt cảnh sát nói ra,
cô vung hai tay bị còng đánh lên bả vai với lồng ngực Chiêm Đông Kình,
cô giống như nổi điện gào thét xé rách, oán hận lóe lên trong mắt trong
tim tràn ngập từng tế bào của thân thể, cô gào khóc giãy giụa, người bên cạnh nhìn chỉ là lắc đầu.
Tựa hồ nhìn đến quen rồi, người đi theo cạnh Chiêm Đông Kình như vậy có thể rơi vào kết cục nào tốt đẹp?
Muốn trách chỉ trách mình tự sa đọa!
Lồng ngực Vệ Tắc như bị dao nhọn cắm lên, hắn giao Tô Trạch cho cảnh sát bên cạnh, vài bước tiến lên kéo cánh tay Tô Lương Mạt, "Đi."
Hai tay Tô Lương Mạt níu chặt cổ áo Chiêm Đông Kình, nước mắt lã chã rơi xuống, Vệ Tắc kéo cô ra phía sau, hai cánh tay kéo thẳng cùng gân xanh nổi
trên mu bàn tay nhìn vào mắt thấy mà giật mình, Chiêm Đông Kình bị cô
kéo lên trước một bước. Vệ Tắc dứt khoát ôm lấy hai vai Tô Lương Mạt
cưỡng chế tách cô với Chiêm Đông Kình ra.
"Còn ngại không đủ mất
mặt sao? Em cầm gương soi thật kỹ càng thử xem, em vẫn còn là Tô Lương
Mạt anh biết sao?" Vệ Tắc một phát kéo cô ra, "Đưa đi."
Hai người cảnh sát tiến lên một trái một phải khống chế Tô Lương Mạt kéo cô ra
ngoài, lúc đi ra khỏi cửa lớn, cô xoay mặt, ánh mắt trỗng rỗng vô vọng
nhìn Chiêm Đông Kình, trong lòng chua chát.
Vệ Tắc đến ôm Tô
Trạch, Tô Trạch đưa mắt nhìn về phía Chiêm Đông Kình, chữ "chú" mắc kẹt
ngay giữa cổ họng nó không cách nào phát ra được, nó oa oa khóc lớn
thành tiếng, "Chị, chị..."
Vệ Tắc ôm lấy thằng bé sải bước đi ra
ngoài, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, phòng khách to như vậy chỉ
còn Chiêm Đông Kình cùng với mấy người giúp việc núp sau cửa nhìn trộm.
Hắn đi tới, đầu gối sượt qua mép ghế sofa, cả người nặng nề ngồi xuống.
Tô Lương Mạt bị đẩy vào trong xe cảnh sát, cô dựa người vào ghế không nhúc nhích.
Chuyện tiến triển như vậy thậm chí vượt quá dự liệu của Vệ Tắc, hắn ngay cả
một chút năng lực nhúng tay cũng không có, Tô Lương Mạt bị đưa về đồn
cảnh sát, cô cúi gằm mặt hầu như không nói chuyện.
Lúc Vệ Tắc lần nữa đi vào, cô chỉ nói một câu, "Em muốn gọi điện thoại, có thể không?"
Vệ Tắc đồng ý, Tô Lương Mạt cũng không do dự, cô bấm số Lưu Giản, nhờ hắn giúp đỡ chiếu cố Tô Trạch.
Chuyện khác cô cũng không nói nhiều lời, Lưu Giản ở bên kia gấp muốn chết, cô vội vã liền cúp điện thoại,
"Lương Mạt, vì sao em lại giao Tô Trạch cho hắn?"
Cô chỉ giải thích một câu, "Em tin anh ta, Vệ Tắc, cũng xin anh tin em một lần cuối cùng này."
Vệ Tắc khuyên cô, bảo cô đem tất cả những gì mình biết nói ra toàn bộ,
nhưng Tô Lương Mạt nói thế nào cũng vậy, họ tên đều là cô ký xuống, cảnh sát ngay cả chứng cứ công ty này là của Chiêm Đông Kình cũng không tìm
được, Tô Lương Mạt cam chịu số phận rồi.
Kể cả phiên tòa xét xử vụ án cũng đặc biệt thuận lợi.
Tô Lương Mạt từ chối người khác đến thăm, từ chối khai báo những người hay sự việc có liên quan, cũng từ chối tiết lộ bản gốc thư của Tô Khang.
Kết quả bản án sơ thẩm đầu tiên, phán quyết hai năm.
Cô không có kháng án, bị đưa vào nhà tù cho phạm nhân nữ ở Ngự Châu.
***
Cô ngồi trên giường, hai tay ôm chặt đầu gối nhìn vạc giường trên đỉnh
đầu, Tô Trạch được Lưu Giản đón về nhà, Lưu Giản muốn giúp cô, nhưng Tô
Lương Mạt phản ứng tiêu cực, hơn nửa vụ án là chuyện ván đã đóng thuyền, ai cũng không thay đổi được.
Quản ngục khóa cửa lại, tiếng bước
chân còn chưa đi xa, ván giường trước mặt đột nhiên động đậy, sau đó mấy người tụ lại mà đến, Bàng Lệ đi xuống ngồi lên mép giường Tô Lương Mạt, "Nghe nói mày là tội phạm kinh tế vào đây?"
Cô nhắm mắt lại không muốn nói chuyện.
Bàn Lệ dùng sức xô đẩy bả vai cô, "Mẹ nó nói chuyện."
"Đừng phiền tôi." Tô Lương Mạt tiến về phía giữa giường.
"Muốn chết hả, mới đi vào còn chưa có dạy quy tắc cho mày, còn ở đây ngang
ngược với tao." Bàng Lệ tiến lên kéo tóc Tô Lương Mạt, "Xuống đây dập
đầu cho tao."
Tô Lương Mạt hất tay cô ta ra, mấy người kia chen
nhau tiến lên, trong tù tự kết bè kết cánh, đối với người mới vào nhất
định sẽ bắt nạt.
Bàng Lệ níu Tô Lương Mạt đẩy cô xuống đất, một
cước đá lên bả vai cô, mấy người phụ nữ bên cạnh cũng hung hắn tiến lên
đè đầu cô xuống, "Hôm nay liền trị cái tính khí này của mày, mau dập đầu nhanh."
Tô Lương Mạt nằm đó không động đậy, hai mu bàn tay bị
người ta dẫm đạp, Bàng Lệ nghênh ngang đứng trước mặt cô, "Mày đừng chọc tao, tao ngay cả giết người cũng dám, mày mới bao nhiêu tuổi, là bị đàn ông ném vào đây đúng chứ?"
"Cô dám giết người?" Tô Lương Mạt cười lạnh ngẩng đầu, "Vậy cô có sợ quỷ không?"
"Ta phỉ," Bàng Lệ chống nạnh, "vào tù cái nơi này, tụi tao chính là quỷ,
mày cho rằng mày vẫn còn sạch sẽ hả? Cho nó hai bạt tai trút giận cho
tao."
Một giọng nói chen vào, "Mấy người có phiền hay không, làm người ta đau đầu."
Một cô gái trẻ tuổi tiến lên, nhìn thấy gò má Tô Lương Mạt, cô vội vàng
ngồi xổm xuống, gọi một tiếng không chắc chắn, "Tô tiểu thư?"
Tô
Lương Mạt nhìn lại theo tầm mắt cô gái, đối với người trước mặt một chút ấn tượng cũng không có, cô không có lên tiếng, nhẹ giãy giụa.
Lý Đan đẩy người trước mặt ra, "Nói cho các người biết, cô ấy là ân nhân của tôi, các người đừng có chọc đến cô ấy."
"Lý Đan, mày đừng mẹ nó xem vào việc của người khác."
"Tôi cứ xem vào đấy thì thế nào? Có bản lĩnh lại giống như lần trước đánh
với tôi một trận nữa không!" Lý Đan xô đẩy đám người kia ra, kéo tay Tô
Lương Mạt, "Cô không nhận ra tôi? Trước kia ở Nhất Tràng cô đã cứu chúng tôi, tôi còn có một em gái là Lý Tư."
Tô Lương Mạt xoa xoa bả vai bị đau, chút ấn tượng còn sót lại bị lôi ra, kết hợp với Lý Đan ở trước mắt làm một, "Là cô."
Lý Đan đỡ cô đến bên giường, "Cô vì sao cũng vào đây?"
Tô Lương Mạt cúi mặt xuống, không lên tiếng.
Bàng Lệ nhổ miệng, "Cho chúng mày nhận lấy."
***
Tô Lương Mạt gần như không nói chuyện, mặc dù trong tù cũng xem như gặp
được người quen có thể giúp đỡ, phần lớn thời gian cũng yên lặng đóng
chặt miệng.
Buổi sáng đầu tiên ra tập thể dục, Lý Đan ngẩng đầu
nhìn bầu trời trên bãi sân tập, hôm nay trời đầy mây, lớp sương mù xám
xịt tụ lại một chỗ vươn tay là có thể chạm đến, Tô Lương Mạt khẽ nheo
mắt, có phải cách một cái gọi là "tường cao", đến bầu trời cũng không
giống nhau?
Cô đứng nguyên một chỗ, Lý Đan nhìn chằm chằm gò má
Tô Lương Mạt, cô thay đổi rất nhiều, cho dù hôm nay là một này nắng vàng rực rỡ chiếu trên cao, đoán chừng dù một chút ít ánh mặt trời cũng
không rọi vào được thế giới của cô.
Đôi mắt Tô Lương Mạt ẩn hiện
bi thương, cái nơi này cô phải ở đủ hai năm, đây hoàn toàn là góc đen
tối hắc ám, bị người đời thóa mạ vũ nhục, đều cảm thấy bọn họ bị trừng
phạt đáng tội, thậm chí đáng chết. Tô Lương Mạt cắn chặt cánh môi, cô
không có phạm tội, cô không nên ở nơi này, nhưng cô là con cừu thế tội,
kẻ đầu sỏ thực sự gây tội vẫn còn ở bên ngoài.
Lý Đan khẽ đẩy cô, Tô Lương Mạt hoàn hồn, đi theo đám người tiến lên phía trước.
Nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, Tô Lương Mạt duy trì một tư thế ngủ duy
nhất, cô đưa lưng về phía vách tường, mở to hai mắt, đêm càng lúc càng
sâu, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe thấy tiếng ngáy ngủ của người phụ nữ
nằm phía trên.
Toàn thân cô khó chịu, trong lòng đau đớn cực hạn
không cách nào thoát ra được, Tô Lương Mạt ôm chặt hai tay, tóc đã cắt
ngắn, sợi tóc ngắn nhọn đâm vào cổ làm cô ngứa ngáy khó chịu.
Giường phía trên khẽ lắc lư, đột nhiên vài người đứng dậy cùng lúc.
Bàng Lệ nhảy xuống trước giường Tô Lương Mạt, đưa tay kéo chăn mền của cô
ra, níu lấy cánh tay cô một phát lôi xuống đất, mấy người còn lại ùa
lên.
Lý Đan hét một tiếng "dừng tay".
Lại bị hai người phụ nữ to béo khác áp trên giường không dậy được, bả vai Tô Lương Mạt bị
đập xuống đau xót, Bàng Lệ nâng một chân đá lên bụng cô, trên người cô
lần lượt chịu mấy phát cứng rắn, Tô Lương Mạt tùy ý dán mặt lên nền gạch lạnh như băng, tự tôn của cô là bị Chiêm Đông Kình đích thân xé nát, là hắn đưa cô vào thế giới đen tối này mặc người ta chà đạp.
Tô
Lương Mạt đưa hai tay ôm đầu, cô co quắp thân thể lại thành một đoàn, Lý Đan hướng phía cô hét lên, "Lương Mạt, đánh trả đi, cô muốn bị người ta như vậy đánh chết sao?"
Đúng vậy, cô mặc dù không chịu nổi cảnh ngộ này, cũng chưa từng nghĩ qua cứ như vậy mà chết.
Cô quét một chân tới, ở ngay giữa hai chân Bàng Lệ, Bàng Lệ theo quán tính mà ngã khụy quỳ xuống, ngay sau đó Tô Lương Mạt lại thêm một cước, đá
văng người cô ta ra ngoài.
Cô từng học taekwondo, lại đi theo
Tống Các, đối phó với mấy người phụ nữ không có khí lực vẫn là dư sức,
Tô Lương Mạt một phát chế trụ bả vai một người trong đó, cùng lúc tay
vừa đẩy vừa kéo một cái, đối phương kêu lên thảm thiết thật sự bị áp đảo hoàn toàn, Tô Lương Mạt buông lỏng tay, thở hổn hển ngồi xuống mép
giường.
Bàng Lệ che bụng ngồi chồm hổm dưới đất, đột nhiên cái gáy giống như bị ai đó gõ nhẹ, cô ta sờ sờ đầu, "Đứa nào đánh tao?"
Quay đầu một cái, làm gì có người nào?
Mấy người phía ngoài cũng hai mặt nhìn nhau.
Tô Lương Mạt vén chăn lên vào giường, Bàng Lệ lại kêu một tiếng, "Đứa nào cắn tao?"
Lần này, đám người cùng thấy khó tin rồi hoảng sợ, "Lệ tỷ, chị đừng làm chúng tôi sợ chứ, dọa chết người mất."
Chính Bàng Lệ cũng bị hù dọa không nhẹ, phủi đất đứng vọt dậy, "Mẹ, còn có thể gặp quỷ thật sao?"
Lý Đan được thả ra liền tiến tới, cô vén quần áo Tô Lương Mạt lên, "Bị thương ở đâu rồi, không việc gì chứ?"
Tô Lương Mạt đè vạt áo lại, "Không sao đâu."
"Sao cô không sớm đánh trả, chỉ mấy người này còn không phải như bóp chết một con kiến sao, sao cô lại để người ta đánh?"
"Tôi quên rồi."
Lý Đan ngẩng ra, đột nhiên hai mắt đỏ lên, cô đứng dậy chỉ vào đám người
kia, "Sau này đừng có chọc hai người bọn tôi, nếu không phải sợ phiền
toái, tôi thật sự muốn đem một đám các người từng kẻ từng kẻ tiễn vào
bệnh viện."
Bàng Lệ ăn đau đớn này nhất thời cũng không dám cãi lại, cô ta nháy mắt với đám người, tức giận bò lên giường.
Lý Đan rót cho cô ly nước, Tô Lương Mạt lắc đầu, "Không muốn uống."
"Tôi biết cuộc sống ở trong này khó qua, nhưng có thể làm gì được đây? Nếu
không phải bên ngoài không tha cho chúng ta, chúng ta sẽ không đến cái
nơi này." Giọng nói Lý Đan u ám, Tô Lương Mạt dựa vào vách tường, "Sao
cô cũng đi vào đây, không phải bị Thẩm Tâm Lê bắt về lại rồi sao?"
"Lúc trước chúng tôi thiếu chút nữa có thể trốn thoát rồi, nhưng không còn
cách nào, Lý Tư khóc lóc cầu xin, tôi nói với nó đừng cầu xin cô ta, rơi vào tay Thẩm Tâm Lê còn có thể có chuyện tốt sao? Cuối cùng cô ta cho
hai chúng tôi lựa chọn, hoặc là gánh tội thay kẻ khác, hoặc là liền theo cô ta, đêm đó liền qua cửa, tôi không chịu, tôi chọn con đường thứ
nhất, nhưng Lý Tư nói vào tù rồi nửa đời sau sẽ bị hủy hoại, nó không
cam lòng, cho nên chúng tôi một người ở lại bên ngoài, một người vào
đây."
Tô Lương Mạt khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngọn đèn trên hành lang rọi vào trong, "Thẩm Tâm Lê chết rồi cô biết không?"
"Chết rồi?" Lý Đan giật mình, "Vậy em gái tôi thì sao?"
"Lúc tôi giải tán Nhất Tràng cũng không thấy em gái cô, có khả năng cô ta đi nơi khác rồi."
Lý Đan vẻ mặt lo lắng, "Nó còn có thể đi đâu đây? Tôi vào đây đến bây giờ nó cũng chưa từng đến thăm tôi."
"Đường là chính cô ta chọn." Tô Lương Mạt đè lên chỗ thắt lưng, Lý Đan hoàn
hồn, nhìn thấy miệng vết thương của cô ứ đọng máu sưng lên, "Sau này
đừng chịu đựng, càng nhẫn nhịn đám người này lại càng cưỡi lên đầu."
Lý Đan vừa mới nói xong, chợt thấy một cảnh tượng làm cô hít ngược một hơi lạnh, môi cô trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ chỉ lên cái bàn, "Lương
Mạt, đó... đó là cái gì?"
Tô Lương Mạt quay đầu, nhìn thấy nho
nhỏ thú cầm cốc chải răng của Bàng Lệ đang đi tới, Lý Đan không nhìn
thấy nho nhỏ thú, tất nhiên bị dọa chết khiếp, vẻ mặt Tô Lương Mạt đầy
bình thản, "Có thể là gặp quỷ rồi."
Lý Đan trợn tròn hai mắt, vén chăn của Tô Lương Mạt chui vào, cô dựa sát vào Tô Lương Mạt, "Thật, thật sự có quỷ sao?"
"Có."
Cốc chải răng đi thẳng đến trước giường các cô, Lý Đan bị hù dọa thiếu chút nữa quên thở một hơi, cô ôm chặt cánh tay Tô Lương Mạt, ngẩng đầu lại
thấy Tô Lương Mạt thần sắc tự nhiên, giống như là nhìn mãi thành thói
quen vậy, "Là quỷ, cô không sợ sao?"
Tô Lương Mạt không lên tiếng, cảnh tượng trước mắt càng thêm quỷ dị.
Bàn chải đánh răng từ trong cốc nhảy ra sau đó gõ gõ lên giường Bàng Lệ,
tiếng động rất vang, hai chân Bàng Lệ bây giờ vẫn còn đau, tưởng là
người trong phòng giam, "Ầm ĩ chết đi, đừng làm phiền tao."
Bàn chải đánh răng lại vọt lên chọc chọc lên người cô ta.
Bàng Lệ ngồi bật dậy, "Mẹ nó!"
Nửa câu sau bởi vì kinh sợ mà bị chặn cứng ngay giữa cổ họng, Bàng Lệ chỉ vào trước mặt, "Đó, đây, tao!"
Cô ta nói năng lộn xộn, những người còn lại nghe thấy động tĩnh cũng lần lượt ngồi dậy, "Lệ tỷ, làm sao vậy?"
"Quỷ!"
Bàn chải đánh răng trôi lơ lửng giữa không trung lại làm cái động tác đánh
răng, chải sang phải chải sang trái, chải đi lên chải đi xuống, một loạt động tác liền mạch lưu loát này làm phòng tuyến tâm lý cuối cùng của
Bàng Lệ sụp đổ, cô ta cuống cuồng bỏ chạy, hoàn toàn bừa bãi hoảng loạn, cả người trực tiếp nhảy thẳng xuống, âm thanh rơi xuống đất cực đại
nương theo tiếng gào thét thê lương, "Cứu mạng, có quỷ, a...!"
Người ở bên cạnh cũng dắt giọng ra sức kêu, "Mẹ ơi, quỷ!"
Phần lưng Bàng Lệ chạm đất, ngã một cú này nửa ngày không dậy nổi, nằm trên
mặt đất hừ hừ, nho nhỏ thú cầm lấy bàn chải đánh răng ngồi xổm xuống, da đầu Bàng Lệ tê dại, hai môi run rẩy, "Đừng đừng, tha mạng."
"Chúng mày mau tới đây a, kéo thứ quỷ quái này ra."
Mấy người còn lại nào dám nhúc nhích, nguyên một đám núp ngay trong chăn
ngay cả mặt cũng không dám thò ra, Tô Lương Mạt vén chăn xuống giường,
"Trên đời này làm gì có quỷ, không phải cô nói vào đây rồi cô chính là
quỷ sao? Vậy còn sợ cái gì?"
Lý Đan ngẩng đầu vừa vặn nhìn đến
cái bóng một bên mặt Tô Lương Mạt đánh lên ván giường, cô lẳng lặng tĩnh mịch, cái nhìn này lại làm Lý Đan rùng mình một cái, không nói ra được
cảm giác quái dị.
Bàng Lệ ngoài miệng còn cứng rắn, "Họ Tô kia, coi chừng mày nhận lấy..."
Bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng cô ta, Bàng Lệ nhắm nghiền hai mắt, thật sự là bị dọa đến bất tỉnh.
"A!"
Quản ngục nghe thấy có tiếng ồn đi tới, "Kêu cái gì mà kêu?"
"Có quỷ a."
"Không có việc gì ăn chật bụng rồi phải không?"
"Thật sự có quỷ a."
Bàng Lệ chưa tới một phút liền từ từ tỉnh dậy, cốc đánh răng của cô ta bị
vứt bên cạnh, há miệng không nói ra lời nào, Bàng Lệ đưa tay lấy bàn
chải đánh răng ra, "Cứu mạng a."
"Đừng ồn ào nữa, nhanh ngủ đi." Quản ngục nói xong cũng rời đi.
Bàng Lệ vung vung tay, tự mình dậy không nổi, lại không ai dám đỡ, cô ta
giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng túm chặt ống quần Tô Lương Mạt, "Cứu, cứu tôi."
Tô Lương Mạt chống hai tay bên người, toàn thân Bàng
Lệ giãy giụa, tư thái hèn mọn đáng thương như vậy làm Tô Lương Mạt nhớ
đến chính mình ngày đó, biết rõ mình trở thành một con cờ của Chiêm Đông Kình rồi, nhưng đối với hắn vẫn là ôm hy vọng.
Mấy ngày nay cô
đều bắt bản thân không được nghĩ đến ba chữ này nữa, hôm nay trái tim
lại lần nữa bị xé rách vết thương không tài nào khép miệng được, Tô
Lương Mạt đưa tay phải ra, đỡ Bàng Lệ đứng dậy.
Bàng Lệ nhịn đau ngồi lên mép giường Tô Lương Mạt, ngón tay chỉ chỉ trên mặt đất, "Đó, đó..."
"Lệ tỷ, Lệ tỷ chị không sao chứ?"
Bàng Lệ vẻ mặt kinh hãi, hai tay bưng mặt nhìn về phía Tô Lương Mạt, "Chẳng lẽ cô biết gọi quỷ?"
Những người còn lại vừa nghe, càng bị hù dọa đến không dám xuống giường.
Sắc mặt Tô Lương Mạt bình tĩnh, vén chăn lên ngồi vào, "Chị nghĩ nhiều rồi, ở nơi như tù ngục này đến cả quỷ cũng không dám tiến vào, chuyện tối
nay nói ra cũng không ai tin, có thể là lúc trước có người chết oan ở
đây."
Lý Đan rùng mình một cái, ôm chặt chăn co lại thành một đoàn.
Bàng Lệ đâu còn dám lên giường, cô ta đi về phía cái giường gần nhất, đùn đẩy người ở trên đó, "Thực tà môn, hù chết tôi."
Bây giờ là đêm khuya, làm gì còn ai dám ngủ, Lý Đan nhìn chằm chằm cái cốc
đánh răng lăn lóc dưới đất, ớn lạnh từ tận trong xương vọt lên, "Lương
Mạt, sao cô không sợ?"
"Tôi chưa từng làm việc gì trái lương tâm, sao phải sợ."
Cô nói nhẹ nhàng đơn giản, hoàn toàn quên rằng phàm là người đã vào tù, giống như lời của Bàng Lệ, không có ai sạch sẽ cả.
Vài người bắt đầu dũng cảm nói chuyện, Bàng Lệ nhìn Tô Lương Mạt ở giường
đối diện, "Này, sao cô lại vào đây, nhận hối hộ hả? Tôi thấy cô tuổi còn trẻ, không giống lắm."
"Cô chưa từng nghe nhìn người không thể
nhìn bề ngoài sao?" Tô Lương Mạt tựa đầu lên vách tường, mặt tường màu
trắng cứng rắn chống đỡ cái gáy làm cô phát đau, Bàng Lệ gật gật đầu,
bảo người kia xoa bóp lưng cho cô ta.
"Cô bị phán hai năm phải
không, thật ra cũng nhanh thôi, cô xem Lý Đan lúc vào đây bị phán bốn
năm, chỉ cần biểu hiện thật tốt có thể giảm hình phạt."
Tô Lương
Mạt ôm chặt đầu gối, cô không muốn giảm hình phạt, hai năm bảy trăm ba
mươi ngày cũng không lâu chút nào, cứ coi như cô trả giá vì đui mù nhìn
nhầm người, ít một ngày cũng không được.
Cô trầm mặc ít nói, nay cả Lý Đan cũng rất ít khi phản ứng, Lý Đan nhìn ra được trong lòng cô có chuyện.
Lúc trước Tô Lương Mạt cứu hai chị em cô khỏi Nhất Tràng, cho dù sau đó bị
Thẩm Tâm Lê bắt trở về, nhưng phần ân tình này cô vẫn luôn ghi nhớ.
Từ sau đêm đó, không còn ai dám trêu chọc Tô Lương Mạt, sự việc cốc đánh
răng quỷ dị kia ai cũng không cách nào giải thích được, hơn nữa thời
điểm mấu chốt Tô Lương Mạt kéo giúp Bàng Lệ một tay kia cũng có tác dụng rất lớn.
***
Tống Các từ trên xe bước xuống, ngầng đầu nhìn thấy bóng dáng trên sân thượng tầng hai.
Hắn lắc lắc đầu, gần như vào thời điểm này, mỗi lần hắn tới đều có thể thấy Chiêm Đông Kình đứng bên ngoài.
Tống Các lên lầu, đi vào trong phòng liền có thể nghe thấy một cỗ mùi thuốc
lá gay nồng, hắn đi ra sân thượng, nhìn thấy cái gạt tàn bên tay Chiêm
Đông Kình đầy tàn thuốc ở trong.
Tống Các ho nhẹ một tiếng, "Kình thiếu."
Tầm mắt Chiêm Đông Kình đánh về phía xa xa, dường như vẫn chưa phát hiện ra Tống Các đến.
Tống Các đi đến gần bên cạnh người đàn ông, "Vẫn chưa phát hiện ra tin tức Tô Khang nhắn gửi về Ngự Châu."
Chiêm Đông Kình dí tắt nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, khói trắng bốc lên phảng phất quanh quẩn giữa đầu ngòn tay hắn, "Ông ta đủ độc ác, tôi
không tin ông ta không nhìn thấy tin tức, không ngờ con gái ruột bị phán hình vào tù, ông ta vẫn còn có thể nhịn được!"
Tống Các đứng đó không lên tiếng.
Chiêm Đông Kình rút ngón tay lại, đầu ngón tay bị bỏng ửng đỏ lên, hắn vung tay một cái, "Một mùa hè cũng trôi qua rồi."
Tống Các nhìn đám cây cối úa héo thưa thớt trong hoa viên bên dưới, hắn
không phải là văn nhân nhã khách, không hiểu mấy thứ cây cỏ quý báu kia, hắn thu hồi tầm mắt, "Lúc Tô tiểu thư vào đó, mùa hè mới bắt đầu."
Chiêm Đông Kình đột nhiên vung tay nện cái gạt tàn thuốc xuống đất, đầu lọc
bên trong vung vẩy khắp nơi, tàn thuốc như bạo phá tung tóe, dính lên
ống quần Tống Các, một mảng màu xám đen.
Hắn không có tránh đi, Chiêm Đông Kình nghiêng nửa người trên ra ngoài sân thượng, "Chuyện kho hàng Thành Đông sao rồi?"
"Hàn Tăng đang phụ trách, hai ngày nữa sẽ có tin tức."
Chiêm Đông Kình vung tay xuống, Tống Các hiểu ý tứ của hắn, vội vàng lui ra ngoài.
***
Tô Lương Mạt khoanh chân ngồi bên mép giường, tựa đầu lên cạnh đầu tường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Đan không chỉ một lần nhìn thấy cô như vậy, sau khi Tô Lương Mạt vào
đây hiếm khi nói chuyện, người không biết còn tưởng cô bị câm.
Lý Đan đi tới bên giường ngồi xuống, "Lương Mạt, cô như vậy tôi nhìn thấy
cũng khó chịu, giờ mới được mấy ngày... cuộc sống của chúng ta ở đây vẫn còn dài. Chuyện của cô tôi đã nghe nói, kỳ thật buông lỏng tâm tư giữ
trong lòng ra mà nghĩ thử xem, nếu không phải là Chiêm Đông Kình ở phía
sau chu toàn, làm sao có thể chỉ phán tội hai năm? Cho dù bắt cô ngồi tù mọt gông cũng có thể."
Một loại đau đớn lan tràn trong đôi mắt Tô Lương Mạt, "Chẳng lẽ, tôi còn cần cảm ơn hắn?"
"Thời gian hai năm nói ra cũng không dài, chúng ta đi ra ngoài có thể bắt đầu lại lần nữa."
"Thật có thể sao?" Tầm mắt Tô Lương Mạt rơi xuống người Lý Đan, "Trên người
chúng ta đã có vết nhơ, đừng nói xã hội, mà ngay cả người nhà nhất định
cũng không thể tiếp nhận, tôi không để ý ánh mắt người đời, chỉ là cảm
thấy không đáng."
Lý Đan nằm bên cạnh Tô Lương Mạt, "Chúng ta
luôn phải học cách giải quyết khó khăn, lúc tôi mới vào đây cũng không
tiếp nhận được, tôi từng nghĩ, nếu tôi có một gia đình bình thường thì
tốt biết bao, nếu tôi thật sự phạm tội phải vào đây tôi không có gì để
nói, nhưng tôi là gánh tội thay, tôi không cam lòng, nhưng tôi nghĩ đến
Lý Tư còn ở bên ngoài. Tôi hy vọng nó có thể sống tốt hơn tôi, cho dù
tôi đi ra ngoài rồi, có lẽ tôi sẽ hối hận quyết định lúc trước của tôi,
tôi vẫn hy vọng nó có thể sống được tốt hơn tôi."
Vành mắt Tô Lương Mạt chua xót, cô ngã đầu tựa lên vách tường, "Tôi chỉ là không biết, hai năm này tôi làm thế nào để qua được."
Lý Đan chạy đến bên giường mình, từ dưới gối lấy ra một đóa hoa giấy, cô
đưa đồ tới trước mặt Tô Lương Mạt, "Lúc tôi cảm thấy quá khó chịu không
vượt qua được, tôi liền gấp thành bông hoa này, tâm tình cũng dễ chịu
thoải mái hơn, lúc khó chịu lại gấp. Lương Mạt, cô cũng nên tìm cách có
thể giải tỏa tâm tình của mình, nếu không ở cái nơi này thật sự không
thể vượt qua được."
Lý Đan vừa dứt lời, nhìn thấy Tô Lương Mạt
vén ống tay áo của mình lên, cô dùng ngón trỏ với ngón giữa bóp chặt lấy một phần da thịt mềm mại của mình, dùng sức vặn vẹo lôi kéo. Lý Đan
kinh hoảng mở miệng, "Cô..."
Tô Lương Mạt thu hồi động tác, chỗ
da thịt vốn là nhẵn nhụi trắng nõn thình lình hiện ra một khối máu ứ
đọng lớn, đó chính là tự mình hung hăng nhéo ra, nên có bao nhiêu đau
nhức, Lý Đan biết rõ.
Tô Lương Mạt mỉm cười, ý cười lại không che hết ướt át nơi đáy mắt, "Đúng vậy, như vậy xem ra, trong lòng tôi quả
nhiên là dễ chịu hơn nhiều rồi."