Nghe nói Nam Tịch Tuyệt
bị thương nằm viện, Tần Tiểu Mạn trong đầu bắt đầu tưởng tượng, đây chính là
dấu hiệu bị trả thù rồi. Nam Tử thoạt nhìn có vẻ trung thực, thật ra cũng không
phải là người tốt đâu.
Tần Tiểu Mạn nhìn máy in
đang hoạt động, trầm tư suy nghĩ, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình
dong. Nam Tử chắc chắc cũng thuộc hàng phong lưu lãng tử. Anh so với Cố Lãng
lại còn có phần phóng khoáng hơn, người ta bị anh ta làm cho to bụng, bây giờ
con trai anh ta trở về báo thù. Nếu như cô mà là người bị anh ta bỏ rơi kia, cô
tuyệt đối cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.
Đàn ông ư? Tần Tiểu Mạn
ngửa mặt lên nhìn trần nhà, giơ tay sờ sờ cục u trên đầu, sao đến bây giờ vẫn
không chịu xẹp xuống a!
“Cốp”, một bàn tay khẽ gõ
nhẹ lên đầu cô, tuy rằng rất nhẹ nhưng lại trúng ngay chỗ bị thương.
“A!” Tần Tiểu Mạn lập tức
nhảy dựng lên, dọa Tô Lê Thâm sợ run, vội vàng kéo cô, “Tiểu Mạn, có sao không?
Xin lỗi!”
Tần Tiểu Mạn mắt rưng
rưng nhìn Tô Lê Thâm đột nhiên xuất hiện thấy thật ký quái, sao gần đây lại gặp
anh ta nhiều như vậy, như thế thật không tốt.
Tô Lê Thâm nhìn cô ôm
đầu, giơ tay định xoa giúp cô. Có điều, tay chưa kịp chạm tới, một bàn tay thon
dài đã túm chặt lấy cổ tay anh, “Tô tổng, như vậy không hay lắm đâu.”
Cố Lãng so với Tô Lê Thâm
cao hơn một chút, hơn nữa lại đang ở địa bàn của mình, bộ dạng rõ ràng là cả vú
lấp miệng em, Tần Tiểu Mạn liếc mắt nhìn, trò này anh làm cực giỏi luôn.
Tô Lê Thâm tức giận buông
tay, khẽ cười, “tôi đường đột rồi.” Lời còn chưa dứt, một ngón tay khác đã giơ
lên chùi chùi vết trà còn dính trên miệng Tần Tiểu Mạn, “lớn như vậy mà còn,
tật ăn uống mãi không đổi.”
“Tô tổng tới đây không
phải vì muốn làm phiền nhân viên của tôi chứ?” giọng nói Cố Lãng không tự chủ
được có chút lạnh lùng. Nghiêm mặt nhìn Tô Lê Thâm rồi lại nhìn Tần Tiểu Mạn,
càng nghĩ càng rầu. Cô từ lúc nào lại dây dưa với cái tên khó chơi như vậy?
Tô Lê Thâm lắc đầu, giơ
một hộp quà lên đưa cho Cố Lãng, “nghe nói giám đốc Nam không khỏe, tôi đại
diện Tứ Hải đến thăm hỏi. Vừa lúc gặp Tiểu Mạn ở đây…” ánh mắt lại quay sang
nhìn Tần Tiểu Mạn.
Cố Lãng bày ra bộ dáng
mời đi, Tô Lê Thâm cũng không cách nào đành đi ra ngoài.
Tần Tiểu Mạn vội vã thu
dọn đồ đạc trên bàn, cô hiện tại đã là thư ký của Cố Lãng, có rất nhiều thứ
phải học. Cô không mong muốn cuộc sống hưởng thụ. Sách nói, kiếm tiền nuôi sống
bản thân cũng là một thứ hạnh phúc. Tần Tiểu Mạn cô cũng muốn tự kiếm tiền,
không muốn làm ký sinh trùng ăn bám... mặc dù cô ở Lăng Hiên sớm đã bị người ta
nhìn bằng con mắt nhìn “kẻ giăng bẫy” rồi.
Trước mắt tối sầm lạị, Cố
Lãng đột nhiên cúi xuống ép lên đôi môi của cô, hung hăng cắn một cái. Tần Tiểu
Mạn muốn đẩy anh ra, lại bị anh túm lấy hai tay đặt trước ngực, đầu lưỡi dễ
dàng tiến vào, công thành đoạt đất mạnh mẽ, khiến miệng cô có chút đau.
Tần Tiểu Mạn vô cùng xấu
hổ, công ty lúc này nhiều người qua lại anh cũng không biết đường kiêng nể. Tô
Lê Thâm ở trong kia vẫn còn chưa đi ra mà.
Cố Lãng hung hăng mút đôi
môi của cô, dán vào lỗ tai nhẹ giọng, “chính là muốn để anh ta nhìn!”
Tần Tiểu Mạn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Cố Lãng, một
lúc lâu sau, mới có vẻ tỉnh ngộ =,=
…
Tan tầm, Cố Lãng đưa Tần
Tiểu Mạn đi bộ sang ký túc xá của Lăng Hiên đối diện bệnh viện hỏi thăm Nam
Tịch Tuyệt.
Ánh sáng mặt trời hắt
bóng hai người trên mặt đất thật dài, lại gần, rồi lại đẩy ra xa, rồi lại gần…
Tần Tiểu Mạn vui vẻ, bộ
dạng điên điên, đuổi theo cái bóng dài của Cố Lãng, cười thật sảng khoái.
Cố Lãng nhìn Tần Tiểu Mạn
vui vẻ, nhớ tới lúc còn bé, khi cô học lớp 1, lưng đeo một chiếc cặp xách thật
đo đựng đủ loại sách vở lật đật chạy theo anh. Cố Lãng chân dài, cô chân ngắn,
hại cô đi vài bước phải đứng lại thở dốc, khuôn mặt bầu bĩnh lấm tấm mồ hôi.
Lại thời gian sau nữa, anh lên trung học, Tần Tiểu Mạn cũng bắt đầu trưởng
thành. Con gái phát triển rất nhanh, chỉ có một khoảng thời gian ngắn, cô đi
cùng anh chỉ bị chậm lại một chút xíu.
Ở trường học, xung quanh
Cố Lãng lúc nào cũng chất đầy đồ ăn vặt, Tần Tiểu Mạn thường mượn cớ nhờ anh
dạy kèm, quấn quýt lấy để anh cho cô đồ ăn. Khẩu vị của cô rất kén, không được
ăn cay, ăn cay nhiều dạ dày sẽ không chịu nổi. Cô thường vui sướng ăn một lèo
thật no rồi lại vào wc để nôn ra. Vì chuyện này, anh đã từng bị cha sạc cho một
trận.
Trường học của hai người
rất gần nhau, mỗi ngày đều cùng nhau về nhà. Cho đến khi anh lên cấp ba, có một
ngày, Tần Tiểu Mạn đột nhiên không muốn cùng anh đi nữa, nói là muốn đi với
bạn. Cố Lãng cũng mặc kệ, khi đó anh còn ít tuổi, cũng không thích dắt theo con
nít bên cạnh. Chỉ là, lúc chiều muộn về nhà, vẫn quen có nắm tay cùng đi, trong
lòng thấy có chút cô đơn. Có đôi lúc, Cố Lãng vẫn nghĩ rằng Tần Tiểu Mạn đang ở
phía sau, nhưng khi quay đầu lại chỉ thấy một con đường vắng vẻ.
Nhìn nụ cười của cô, lại
để ý đến mái tóc rối do gió thổi, cũng đến lúc anh nên ổn định rồi. Lần này anh
thực sự quyết tâm. Nhiều năm như vậy lăn lộn bên ngoài, anh đã không còn là
người trong sạch. Kỳ thực, có nam nhân nào thành đạt mà hai bàn tay vẫn sạch sẽ
như lúc đầu? Chỉ cần, người trong trái tim anh chịu tha thứ cho anh, mọi sự đều
là không đáng kể.
Tần Tiểu Mạn đắc ý vênh
váo, không để ý đến cục đá trên đường, “A” một tiếng rồi chới với trực ngã
xuống, Cố Lãng vội vã giang tay ôm lấy eo của cô, “cẩn thận một chút!”
Tần Tiểu Mạn thuận đà ôm
lấy anh, cọ cọ má vào áo khoác của anh như muốn làm cho mòn luôn.
“Nhìn thật ngốc!” Cố Lãng
búng nhẹ trán cô, thấy gương mặt nhỏ nhắn của ai đó bị gió làm cho khẽ ửng
hồng, liền chỉnh lại khăn quàng cổ của cô, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đút vào túi
mình.
“Cố Lãng.”
“Hả?”
“Hôm nay, là anh ghen
phải không?” Tần Tiểu Mạn nhỏ giọng nói, mang theo chút đắc ý, cũng có chút bất
an. Vốn dĩ, anh là sếp, cô là nhân viên, thân phận chênh lệch khiến cô có chút
bất mãn, có điều, bây giờ thấy biểu hiện của anh, thật đúng là….
Cố Lãng dừng bước, khẽ
vuốt vuốt khăn quàng cổ, nhìn ai đó khóe miệng còn chưa khép lại, “Tiểu Mạn,
sau này cho dù thế nào, em cũng phải ở bên anh. Biết chưa?” Cố Lãng ôn nhu nói.
Tần Tiểu Mạn dịu dàng gật đầu. Đó là đương nhiên, giờ
phút này, cô đã hiểu ra lời nói của An Nhiên, phải qua đau thương mới có được
hạnh phúc. Chỉ là, cô không muốn nghĩ tới, bỗng dưng có một ngày lại như thế
này, cô thà người ấy vô tâm vô phế, phong lưu đa tình, nếu như vậy, cô sẽ không
yêu anh đến thế này…
…
Bệnh viện…
Tần Tiểu Mạn gặp một
người mà đánh chết cô cũng nghĩ không ra. Người kia thấy Tần Tiểu Mạn, ánh mắt
hiện lên vẻ đau thương, tưởng như muốn nhào vào lòng cô khóc lớn lên, có điều,
ánh mắt đó lúc dừng lại trên người Cố Lãng, lại nhất thời cụp xuống.
Cố Lãng có chút khó chịu,
nắm lấy tay Tần Tiểu Mạn, ôm vào lòng.
“Cậu
cùng với chồng nuôi từ bé ở chung một chỗ rồi sao?”