Nhà Bên Có Sói

Chương 27

Thứ sáu chính là sinh nhật của Tần cha và Cố mẹ. Đối với chuyện trùng hợp này, Tần mẹ vẫn luôn để bụng. Tần mẹ lúc nào cũng tin tưởng vào quan niệm về số mệnh với nhân duyên, sự trùng hợp này khiến bà có cảm giác không an toàn. Biết chuyện Tần Tiểu Mạn cùng Cố Lãng chuẩn bị làm một cái bánh ga-tô mừng sinh nhật Tần cha và Cố mẹ, bà kiên quyết phản đối, còn uy hiếp nói, nếu dám làm vậy Tần Tiểu Mạn ngày Tết sẽ không được về nhà.

Lần gần đây nhất gọi điện về, nghe được giọng nói của Tần mẹ nồng nặc mùi giấm, Tiểu Mạn lúc đầu mặt tươi như hoa không ngờ đáp lại là chỉ là một tiếng “Ừ.” miễn cưỡng.

“Làm cái gì mà làm? Đã lớn tuổi vậy rồi, thành ông già bà già thì mừng lắm sao? Mặc kệ muốn làm gì thì làm!” Tần mẹ tức giận, rất khí thế cúp điện thoại.

“Thế nào? Dì không muốn?” Cố Lãng thấy Tiểu Mạn mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, hỏi.

Tiểu Mạn gật đầu, “Sớm biết thế này đã không nói cho mẹ rồi.” Lỗ tai cô bị hét lớn vẫn đang còn thấy ong ong này.



Mặc dù Tần mẹ hạ lệnh không được chuẩn bị, tối thứ năm, Cố Lãng và Tiểu Mạn vẫn theo kế hoạch cùng nhau làm bánh kem.

“Cố Lãng, anh nói xem vì sao mẹ em lại thích cãi nhau với mẹ anh như vậy?” tại nhà bếp, Tiểu Mạn đứng một bên đánh trứng, lo lắng hỏi.

“Ai biết được.” Cố Lãng đối với loại chuyện này đã không còn hứng thú. “Dây lưng tạp dề bị tuột rồi, giúp anh buộc lại đi.”

Tần Tiểu Mạn vốn thích hoa hòe hoa sói, tạp dề cũng không ngoại lệ, viền cánh sen thật to, cực kỳ xinh đẹp quyến rũ. Cố Lãng mặc áo phông trắng, quần thụng ở nhà, hơn nữa còn đeo cái tạp dề này, nhìn vô cùng gần gũi, quen thuộc.

Lúc này anh đang nhào bột, mười đầu ngón tay đều dính đầy bột trắng. Tiểu Mạn ngơ ngác nhìn một lúc, có chút đỏ mặt cúi xuống giúp anh buộc lại dây đeo phía sau lưng. Vì sao anh làm cái gì đều dễ nhìn như vậy?

Dây lưng hơi dài, Tiểu Mạn phải phải vòng tay ra trước giúp anh buộc lại. Phía sau lưng đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại, trái tim Cố Lãng nhảy dựng lên. Bên trong ấm áp so với bên ngoài lạnh lẽo, phòng bếp nóng hầm hập trên cửa kính còn đọng lại hơi nước, mờ mờ in bóng dáng hai người ôm nhau. Đồng chí Cố Lãng vì động tác nhỏ ấy tâm đã hóa thành hồ nước xuân rồi.

Tần Tiểu Mạn âm thầm đố kỵ vòng eo Cố Lãng, mạnh bạo ôm lấy anh, cơ bụng cách cả lớp vải vẫn có thể cảm nhận được. Trên người anh từ trước tới giờ chưa từng dư ra tẹo mỡ nào. Thật không công bằng! Nhớ tới dạ dày mình dạo này tiêu hóa nhiều đến mức phát phì ra, cô không ngừng hối hận mấy ngày nay phóng túng, ăn quá nhiều đồ ngọt.

“Được rồi.” Tần Tiểu Mạn thu tay lại, đứng sang một bên.

“Ding” một tiếng, Cố Lãng từ trong mộng xuân ấm áp tỉnh lại, cúi đầu nhìn thắt lưng phía trước xiêu xiêu vẹo vẹo một cái nơ bướm, trên trán giăng đầy hắc tuyến… cái nha đầu này….



“Trưa mai có đến nơi được không?” Tần Tiểu Mạn cầm hộp bánh cẩn thận đưa cho Cố Lãng, lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi.” Cố Lãng xoa đầu cô, máy bay chuyên dụng vận chuyển, không đến nơi mới là lạ. Vốn dĩ anh muốn đưa cô ngồi máy bay tư nhân trực tiếp trở về, lại sợ cô nghĩ lung tung, bảo anh là đại tư bản, anh lại lười giải thích. Thôi đành để đến Tết về vậy.

Làm xong bánh ga-tô, đến lúc viết thiệp chúc mừng, Tần Tiểu Mạn lại phát hiện ra khó khăn kinh khủng. Cố Lãng muốn viết “Chúc cha mẹ sinh nhật vui vẻ”, như vậy là một mũi tên trúng hai đích, vừa là chúc phúc cho hai vị trưởng bối. Hơn nữa, sớm muộn gì Tiểu Mạn cũng là vợ anh, cũng nên sửa lại cách xưng hô đi là vừa. Có điều, Tiểu Mạn vừa nghe đã hoảng, những lời này nghe như cha mẹ hai nhà gian tình với nhau vậy. Thương lượng một chút, hai người quyết định viết hai tấm thiệp, mặc dù có chút quái dị nhưng được cái là không gây hiểu nhầm.

Nhìn Cố Lãng thắt dây ruy băng, Tiểu Mạn lo lắng sờ sờ hộp quà, “Hai người cùng làm hình như tốt hơn.”

Cố Lãng nhìn người nào đó mặt mũi đều dính bột mì, lấy tay khẽ khẩy khẩy bột lem trên mặt, sờ sờ cằm. “Cùng nhau làm là tốt nhất mà!”

“Vâng.” Tần Tiểu Mạn không để ý người nào đó nhãn thần đã lộ thú tính, thoải mái vươn vai đi vào nhà tắm.

“Phù…” ngâm mình trong bồn tắm, Tiểu Mạn khoan khoái thở dài. Lười biếng dựa vào thành bồn, nước nóng đem mọi mệt nhọc tan biến đi đâu hết. Nghĩ tới hai ngày tiếp theo không phải đi làm, cô đem toàn bộ tâm sức thả lòng, thả lỏng, lại thả lỏng….



Nước đột nhiên tràn ra ngoài, bồn tắm rộng rãi bỗng trở nên chật chội. Tiểu Mạn đứng bật dậy, hai tay che lấy người, căm tức nhìn người nào đó vừa mới mặt dầy đi vào, “Đi ra ngoài!”

“Không!” Cố Lãng cố ý tiến lại gần, dồn ép Tiểu Mạn vào một góc cho đến lúc cô không còn đường lui.

Tần Tiểu Mạn tuy không phải tiểu thư khuê các nhưng cũng đường đường là một tiểu cô nương thuần khiết, Cố Lãng cái gì che cũng không che lại dám nhảy vào đòi tắm chung với cô. Cô mặt mũi đã sớm đỏ bừng từ trong ra ngoài. Sau vài lần kháng nghị vô hiệu, Tiểu Mạn rốt cuộc cũng phẫn nộ, dừng sức đẩy anh ra, “Anh muốn bức chết em à!”

Cố Lãng quay đầu, đôi mắt đầy hơi nước nheo nheo lại vẻ vô cùng ngây thơ, “Tiểu Mạn, em hình như rất gấp phải không?”

“Bức chết, không phải gấp!” Tần Tiểu Mạn xoay mặt anh đi chỗ khác, “Không được nhìn!”

Cố Lãng nhàn nhã dựa vào thành bồn tắm, “Anh biết mà, con gái trước và sau kỳ sinh lý tính dục rất cao. Anh là muốn giúp em thôi.”

Tần Tiểu Mạn đang nỗ lực quấn khăn che lấy người, nghe được lời nói vô sỉ kia, thực sự không nhịn được rồi, đứng lên định chạy trốn.

Chân đột nhiên đạp phải vậy gì đó trơn trượt, cả người lảo đảo lại ngã xuống bồn nước.

“Em xem, lớn như vậy rồi mà còn xúc động như thế.” Cố Lãng đỡ cô ngồi dậy, thản nhiên ôm cô vào lòng.

Tần Tiểu Mạn nhìn bàn tay to lớn đang túm lấy cô, ai oán nghĩ, có cần phải nhân thể ôm eo cô như vậy không?

Trong phòng tắm, Cố Lãng coi như bội thu, đợi đến khi lên giường, Tần Tiểu Mạn triệt để bị anh ăn sạch không chừa lại chút gì.

Bạn Cố Lãng tinh lực dồi dào nhiệt tình “vận động” đến tận sáng mai lúc mặt trời lên phơi nắng cả cái mông mới thôi. Tiểu Mạn sống dở chết dở bị “lên lên xuống xuống” nhiều lên sớm đã hôn mê bất tỉnh rồi.



9 giờ sáng, bánh ga-tô Cố Lãng và Tiểu Mạn chuẩn bị đã được hai người mặc đồng phục hàng không đưa tới tận cửa hai nhà. Cố cha kinh ngạc nhìn người chuyển phát, xoa xoa kính mắt một lần nữa mới xác định chắc chắn là không phải người ngoài hành tinh.

Tần mẹ đứng cạnh oán hận nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần cha và Cố mẹ cầm bánh ga-tô, nhìn nhau cười cười nói nói, ngực toàn vị giấm chua lè.



Cùng lúc đó, Cố Lãng ngủ dậy thể lực hồi phục lại bắt đầu khi dễ người nào đó. Thỏa mãn thú tính xong tâm tình cực kỳ tốt, ôm lấy cô, híp mặt lại nghỉ ngơi.

Điện thoại đáng ghét không chịu buông tha cô, rung lên không ngừng. “Nghe không?” Cố Lãng hảo tâm đưa điện thoại cho cô.

Tiểu Mạn lắc đầu, một từ cũng không nói nên lời chỉ muốn lập tức đánh một giấc.

“Dì?”

Nghe thấy giọng Cố Lãng, Tần mẹ cảm giác như đầu bị ai đánh vào, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, còn chưa tới chín rưỡi. Sao giọng nói Lãng Lãng lại nghe sắc tình vậy a?

“Lãng Lãng, cậu làm gì Tiểu Mạn nhà tôi vậy?” Tần mẹ đem bụng tức dồn nén từ nãy tới giờ đổ lên đầu Cố Lãng. Quả nhiên, kêu một tiếng lập tức thu hút sự chú ý của Cố mẹ và Tần cha đang mừng rỡ quây xung quanh bàn cắt bánh ga-tô. Tần mẹ hắng giọng càng nói lớn hơn nữa: “Sáng sớm tinh mơ cậu ở trên giường Tiểu Mạn nhà tôi làm cái trò gì vậy?”

Cố mẹ vừa bỏ miếng bánh vào miệng đã quên mất phải nuốt xuống.

Cố mẹ đời này, trừ lúc trước mặt Cố cha tim đập chân run hay lúc cãi nhau với Tần mẹ, lúc nào cũng thuộc mẫu phụ nữ hiền thục đoan trang. Cố cha ít nói, hai người lấy nhau nhiều năm như vậy vẫn chưa một lần cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, thường ngày tức giận sinh khí đều là do khắc khẩu với Tần mẹ. Năm ấy, Cố mẹ cũng một thời là hoa khôi, nghe nói từng thích một ca ca lớn hơn ba tuổi. Thế nhưng, một người thông minh xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy lại bị một người cả ngày không phun ra một chữ như Cố cha dùng một chén cơm lừa về nhà, thực khiến mọi ngưởi hoảng hốt.

Về phần Cố mẹ có chuyện tình ái với ca ca kia hay không chỉ có Cố cha là hiểu rõ nhất. Vợ ông tuy rằng bình thường phong lưu nhưng thực ra rất thuần khiết. Lúc hai người kết hôn, sính lễ kèm theo đồ cưới cũng chỉ đòi hai chiếc giường với chăn bông, cả chiếc vòng mạ bạc đeo trên cổ Cố Lãng lúc mới đẻ cũng nghe nói là đồ gia truyền.

Vốn dĩ Cố mẹ rất đắc ý, bà đời này chuyện hài lòng nhất là về làm vợ Cố cha, thứ hai là cãi nhau với Tần mẹ từ trước tới giờ chưa thua lần nào. Nhìn Tần mẹ bộ dạng muốn vì sự trong sạch của con gái ngoan mà đòi công lý, bà tự thấy đuối lý, quay sang cầu cứu Cố cha.

Tần cha tuy đã sớm hiểu rõ con gái nhà mình cùng ở một nhà với tiểu sắc lang kia, sớm muộn cũng xảy ra chuyện nhưng vẫn cảm thấy không tài nào chấp nhận được. Đừng đùa, bảo bối ông vất vả nuôi dưỡng cưng chiều bao nhiêu năm sao có thể hai tay dâng lên cho người ta? Không nhanh không chậm nuốt miếng bánh xuống, “Bà xem, bà nói cái gì vậy? Giờ cũng không phải nửa đêm, bà căng thẳng cái gì.”

Nghe vậy, Cố mẹ và Cố cha tạm thở phào nhẹ nhõm. Người già dù thế nào tư tưởng vẫn bảo thủ, mặc dù xác định Tiểu Mạn sau này sẽ làm dâu con nhà mình vẫn không nghĩ đến ban ngày ban mặt lại làm cái chuyện như vậy. Cố mẹ trong bụng lại lo lắng thêm về đám cưới của hai nhà, nếu Tiểu Mạn mà mang tôn tử nhà mình trong bụng, Tần mẹ thể nào cũng được dịp đè đầu cưỡi cổ bà mà tác oai tác quái!

Cố mẹ trấn tĩnh lại nuốt nuốt miếng bánh ngậm trong miệng đã lâu, “Tôi nói, Lưu Hương Liên nhà bà cứ làm như con trai nhà này hư hỏng không bằng. Lãng Lãng nhà tôi tôi còn không biết sao? Từ nhỏ đã là thanh niên ưu tú làm sao lại có chuyện ức hiếp Tiểu Mạn được. Lãng Lãng là đứa rất có chừng mực.”

Cố cha nghe bà xã nhà mình nói vậy cũng rất phối hợp gật gật đầu.

Tần mẹ thấy không ai hỗ trợ mình, nhất thời thấy thế giới này thật bi thương biết bao. “Tiểu Mạn, Tần Tiểu Mạn, nha đầu chết tiệt kia, nghe điện thoại mau! Lãng Lãng, đưa điện thoại cho nó, ta phải hỏi nó cho ra nhẽ!”

Tần Tiểu Mạn ngủ mê mệt chẳng biết trời trăng đất hỡi gì nữa, Cố Lãng gọi vài tiếng không được đành để mặc cô.

“Dì à, Tiểu Mạn vẫn còn ngủ.”

“Lãng Lãng, cậu cùng con nhà tôi làm cái trò gì thế?” Tần mẹ cố ý dài giọng ra hỏi. Ba người còn lại đang ăn bánh đểu dỏng tai lên nghe.

Đại khái là thần giao cách cảm, Tần mẹ tâm tình chấn động cũng liên lụy đến tiềm thức của Tiểu Mạn, cô dụi dụi mắt, ôm lấy chăn ngồi dậy. Ánh mắt Cố Lãng dừng lại ở bờ vai trần kia giằng co hồi lâu.

“Dậy rồi sao?”

“Ừm, quần áo em đâu?” Tần Tiểu Mạn mắt nhắm mắt mở.

“Đây.” Cố Lãng lấy một bộ nội y mới đưa cho cô, đồ đưa vào tay lại bị người nào đó quẳng sang một bên.

“Em chẳng còn sức, giúp em mặc đi.” Tiểu Mạn nhào vào lòng Cố Lãng làm nũng, giọng nói lười biếng như vừa mới ngủ dậy.

Cố Lãng đương nhiên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể tiếp xúc với cô. Một tay khẽ vuốt ve, một tay dỗ dành, “Còn đau không? Để anh giúp em.” Thấy cô một dọc từ vai đến eo đều lưu lại vết tích thô lỗ của anh, con ngươi tối sầm lại, cúi người xuống liếm liềm. Vừa ngứa vừa nhột, lại có chút đau, Tiểu Mạn “ưm” một tiếng nghe đặc biệt bất lương.

Tần mẹ để chứng minh mình nói đúng, cố ý bật chế độ rảnh tay của điện thoại phát loa ngoài cho cả nhà cùng nghe, thấy khuê nữ nhà mình với con sói háo sắc nhà bên đối thoại càng ngày càng quá giới hạn, mới đỏ mặt cúp điện thoại. Nha đầu chết tiệt kia, chờ ngươi về xem lão nương xử ngươi như thế nào!

Ba người còn lại rất ăn ý ho nhẹ một tiếng, vờ như cái gì cũng không nghe không biết. Tần mẹ nhìn Tần cha cúi đầu tránh ánh mắt của mình, bĩu môi, nức nở: “Tôi biết ngay là ông với bà ta có chuyện mà!”

Hồi ức Tần mẹ quay trở về thời thiếu nữ, lúc Tần cha tới phiên làm cơm ở căn tin, luôn luôn dành phần cho bà cùng với Cố mẹ nhiều như nhau. Có thể thấy được….

***

Chạng vạng, Cố Lãng nhận được tin nhắn từ Cố cha: “Nghỉ Tết về nhà kết hôn với Tiểu Mạn.” Anh thừa biết rằng cha mẹ đã bàn bạc kỹ rồi mới thông báo cho anh, ngoéo môi một cái, cực kỳ ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”

Cơ bản, bạn Cố Lãng vốn kế thừa gen của cả cha và mẹ, tạo thành tính cách đặc biệt biến thái, không những thế lại còn học theo Tần cha phong thái phong lưu đa tình, mới trưởng thành như bây giờ.

Cùng lúc đó, Tần Tiểu Mạn đang nhắn tin với An Nhiên thì nhận được tin từ cha già nhà mình: “Gian tình bại lộ, chuẩn bị nhảy vào nấm mồ hôn nhân.”

Tần Tiểu Mạn sửng sốt một lúc rốt cuộc cũng ý thức được, hình như lúc ngủ mình đã bỏ lỡ mất chuyện gì rồi….
Bình Luận (0)
Comment