Lúc chuông cửa vang lên,
Tiểu Mạn đang ngồi ở phòng khách chat voice với Cố Lãng, anh một câu, em một
câu cho bõ nhớ nhung. Tuần đầu tiên Cố Lãng sang bên kia đã lặn một mạch không
sủi tăm, vất vả lắm mới thu xếp được một ngày cuối tuần để dành trò chuyện với
bảo bối của anh.
Lúc này trở lại nước Mỹ
tâm trạng so với trước đây không giống nhau. Trước kia, ở bên này hô phong hoán
vũ, thực hiện ước mơ hoài bão thấy mình thực sự rất thành công, thỏa mãn vô
cùng. Vậy mà bây giờ, chân vừa đặt xuống đất đã muốn lập tức trở về, có cả vạn
thuộc hạ dưới trướng cũng không bằng ở nhà ôm vợ yêu ngủ. Cố Lãng suy nghĩ,
không phải mình già rồi đấy chứ? Tư tưởng lơ đãng nhưng vẫn không quên dỗ Tiểu
Mạn, “Lại che mất rồi, để gần lại một chút cho anh nhìn đi.” Cầm tách cà phê
nhấp một ngụm, vuốt vuốt cằm, “Xem ra không có chuyện gì.”
“Thật không? Tiều tụy
muốn chết đi được ấy.” Tiểu Mạn vuốt mặt mình, cầm cái gương lên soi soi, mấy
ngày nay không ôm anh, ngủ không ngon, mắt thâm quầng hết cả rồi. Cô vừa mới
tắm xong, quần áo bẩn không thèm giặt, lấy đại quần áo của Cố Lãng mặc vào.
Thường ngày nhìn eo của anh rất nhỏ, thế mà lúc mặc quần áo của anh lên mới
thấy rộng thùng thình, cổ áo cũng rộng nữa, miễn cưỡng lắm mới ôm được bả vai
của cô, lúc nào cũng trực tuột sang một bên. Cô nằm sấp trước màn hình máy
tính, cảnh xuân trước ngực không che lấp được cứ thế thập thò khiến cho Cố Lãng
mới sáng sớm nhiệt huyết còn hừng hực được phen rửa mắt.
Chuông cửa vang lên, Tiểu
Mạn đứng dậy định đi mở cửa. Cố Lãng lo lắng dặn cô: “Này, khoác thêm áo rồi
mới được ra, nghe không!”
“Biết rồi!” Tiểu Mạn với lấy áo khoác treo trên móc,
lúc cài khuy mới phát hiện mình từ nãy tới giờ bị ăn đậu hũ, quay sang mắng:
“Sắc lang!”
…
Ngoài cửa ngoài Lục
Nhược, còn có một cặp vợ chồng trung tuổi. Tiểu Mạn nhớ mang máng, hình như đây
là cha mẹ Lục Nhược.
Cô đi dép ở nhà, trên
người mặc áo khoác của Cố Lãng, rộng thùng thà thùng thình, nhìn cực kỳ nhỏ
nhắn xinh xắn.
Theo con mắt nham nhở của
Lục Nhược, cái cô này đảm bảo bên trong không mặc gì. Anh hơi mất tự nhiên sờ
sờ mũi, mở to mắt: “Tiểu Mạn, đây là cha mẹ tôi, bọn họ đến là muốn cảm ơn cô.”
Tiểu Mạn vốn không nghĩ
lúc này lại có trưởng bối đến, lúng túng chào hỏi: “Chào hai bác ạ.”
Lục cha, Lục mẹ cười
cười. Tần Tiểu Mạn mời hai người vào phòng. Lúc Lục Nhược khom lưng cởi giầy,
Tiểu Mạn túm lấy cánh tay anh, khẽ hỏi, “Sao tới mà không nói trước cho tôi
biết?” Tư tưởng kính già yêu trẻ đã ăn sâu bám chắc trong lòng cô, tự dưng ăn
mặc thế này tiếp khách thật không có ý tứ.
Lục Nhược phất tay, “Đi
đi, đừng có mà đụng chân đụng tay. Đi thay quần áo đi.” Ló đầu nhìn vào phòng
khác, vừa lúc bắt gặp ánh mắt mờ ám, tự tiếu phi tiếu của Lục mẹ, Lục Nhược tự
dưng toát mồ hôi lạnh, cảm ơn thì cảm ơn, cũng đừng có ý gì khác. Anh không
muốn chết không toàn thây đâu.
Tần Tiểu Mạn vào trong
phòng ngủ thay quần áo, lúc đi qua phòng khách ngượng ngùng cười với Lục mẹ.
Lục cha đang nói chuyện phiếm với Cố Lãng, còn có thể nghe thấy tiếng nói sang
sảng. Lục cha và Lục mẹ nhìn còn trẻ quá. Tần Tiểu Mạn đột nhiên nhớ tới cha
mình tóc càng ngày càng bạc, ừm, nhất định phải mua thuốc nhuộm tóc cho cha mới
được.
Tiểu Mạn quần áo chỉnh tề
bước ra. Áo len màu hồng nhạt cùng với quần thể thao màu xanh, tóc tai được
chải gọn gàng cột đuôi ngựa. Cả người chính là hai chữ: Thanh xuân! Chính là
cái loại thanh xuân non nớt muốn vắt ra cả nước.
Lục Nhược âm thầm cảm
thán, thật nhìn không ra là cô ta đã hai tư tuổi rồi.
Lục mẹ thấy Tiểu Mạn, hai
mắt sáng ngời. Cô nhóc này thật là gọn gàng sạch sẽ. Mới rồi nhìn nó cùng Lục
Nhược cười đùa, xem ra tính khí cũng còn khá là trẻ con. Lại liếc mắt nhìn sang
con trai nhà mình, nháy mắt một cái dường như rất vui vẻ. Trong lòng lại càng
có chủ ý, thân thiết kéo Tiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh, khéo léo hỏi thăm sở
thích của cô.
Tiểu Mạn ngay từ đầu đã
thấy lúng túng. Dù sao cô và Cố Lãng vẫn còn chưa kết hôn, tự nhiên ngồi như
thế này với phụ huynh của bạn bè anh, cứ có cảm giác danh bất chính ngôn bất
thuận. Thế nhưng, vừa mới nói chuyện với Lục mẹ hai câu đã phát hiện ra rất hợp
cạ. Lục mẹ cũng ngồi nghe Tiểu Mạn kể chuyện mà thích thú cười to không ngớt.
Lục cha không biết nói
chuyện gì với Cố Lãng, vẻ mặt rất nghiêm túc. Lúc nghe thấy tiếng Lục mẹ cười,
không khỏi ngẩng đầu, sắc mặt rất ôn hòa: “Đừng quên chuyện chính đấy!” Lục mẹ
vỗ đầu, “Ông xem tôi đi, chỉ mải nói chuyện thôi.” Bàn tay trắng nõn mở túi
xách, lấy ra một cái hộp dài nhỏ, đặt lên đùi Tiểu Mạn, cười nói: “Nhìn cái này
xem có thích không?”
Là một chiếc vòng trang
sức bằng bạch kim. Tiểu Mạn ngây ngốc nhìn nhãn hiệu ghi bên trên, vội vã xua
tay, “Cái này cháu không nhận được đâu. Đắt tiền lắm.”
Lục mẹ giữ lấy tay cô,
thở dài: “Có quý cũng không so được với mạng người. Nếu không có cháu Hi Hi nhà
chúng ta đã không cứu được rồi.”
Tiểu Mạn khéo léo hỏi
thăm: “Hi Hi bây giờ thế nào rồi ạ?”
Lục cha mở miệng: “Vốn là
Hi Hi nên tới cảm ơn cháu, có điều,” nét mặt ánh lên một tia cười, “Hi Hi
vừa mới sinh em bé, chúng ta cũng không nỡ để nó đi ra ngoài.”
Tiểu Mạn kinh ngạc há hốc
miệng, vui mừng nói: “Thực sự chúc mừng. Lục Nhược, anh cũng không nói cho tôi
biết.”
Lục Nhược miễn cưỡng cố
gượng cười, lấy ra một điếu thuốc, đứng lên đi ra sân thượng: “Tôi đi hút thuốc.”
Lục mẹ có chút lo lắng
dặn dò: “Đừng hút thuốc nhiều, có hại cho sức khỏe.”
Tiểu Mạn đột nhiên nhớ bộ
dáng mất kiềm chế của Lục Nhược ngày hôm đó, nghi hoặc nhìn lên màn hình, Cố
Lãng lắc đầu, ý bảo cô không nên hỏi nhiều.
Ngồi một chút, mấy người
kia cũng muốn đi. Tiểu Mạn nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, cũng không giữ lại.
Lục mẹ nắm lấy tay Tiểu
Mạn không muốn rời, nói một câu khiến cô kinh hoàng: “Bác lúc nào cũng muốn có
con dâu như cháu. Nhược Nhược, đối xử với Tiểu Mạn cho tốt vào, biết không?”
Lục Nhược bất đắc dĩ nhìn
trời: “Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, mẹ
không giục con.” Lục mẹ đối với con trai trong lòng vẫn còn áy náy, cười cười
kéo tay Lục cha đi xuống dưới lầu.
“Cô không cần phải xuống
dưới nữa. Nếu không nhị ca lại tìm tôi gây sự bây giờ.” Lục Nhược giơ tay cản
cô lại, ngữ khí có chút phiền muộn, “Chúng tôi đi đây, làm phiền rồi.”
“Lục Nhược,” Tần Tiểu Mạn
rất nghiêm túc nhìn anh, “Anh không đẹp trai bằng Cố Lãng, tính tình cũng xấu.
Giữa chúng ta tuyệt đối không có chuyện gì. Anh phải nhớ cho kỹ, tôi là chị dâu
anh đấy.”
Lục Nhược thoáng cái cáu
giận đến mức muốn giật tóc cô, cô… cái ánh mắt thương hại kia là có ý gì? Cô
dám hạ nhục nhan sắc của anh sao. Tính tình xấu, có thằng đàn ông nào tính tình
không xấu không? Lục Nhược anh đây là con người quang minh lỗi lạc cỡ nào, cỡ
nào hử? Cái loại đàn ông như cô ta mới là loại tiểu nhân!
Thực sự là nuốt giận
không xong, quay người lại, kéo Tần Tiểu Mạn ra một góc, chắc chắn rằng không
bị Cố Lãng nhìn thấy, ống tay áo khẽ rung lên, giơ tay túm lấy mặt Tiểu Mạn,
hét lớn: “CÔ LÀ CÁI ĐỒ NGU NGỐC!”. Bội phục Cố Lãng, cực kỳ bội phục, làm hàng
xóm của cô ta bấy nhiêu năm mà vẫn không bị đồng hóa.
Lỗ tai Tiểu Mạn bị hét
tới mức ong ong, nhìn Lục Nhược đi rồi, bất mãn day day trán, “Tôi nói thật mà.
Có cần phải giật mình như thế không!”
Quay về nhà, khóa cửa
thật kỹ, ôm laptop trèo lên giường, Tiểu Mạn chỉ chỉ vào mặt mình, lập tức mách
Cố Lãng: “Anh xem, in hẳn mười đầu ngón tay luôn nhé! Đều tại Lục Nhược đấy!”
“Chờ anh về sẽ xử lý nó.”
Người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói. Nhìn thì nhìn không thấy, nhưng Lục
Nhược hét to như vậy, không nghe thấy mới tài. Mặt của vợ anh mà lại để người
khác muốn đụng thì đụng sao.
“Tiểu Mạn, khi nào em về
nhà?”
“Dạ?” Tiểu Mạn ngồi lâu
hơi bị mỏi, “Cuối tuần này, em đặt vé rồi. Anh không về ăn tết thật sao?”
Cố Lãng suy nghĩ một lát,
gật đầu,
Tiểu Mạn thất vọng, “A”
một tiếng, méo mặt nhìn anh, cái vẻ mơ mơ màng màng cực kỳ khiến người ta
thương yêu.
Cô ở bên kia bây giờ là
buổi tối, rèm cửa phía sau đã buông xuống rồi, lại còn con cún chết tiệt kia
đang ườn mình, phơi cái bụng tròn quay ra ngủ nữa chứ. Quả nhiên, anh vừa đi nó
đã được bò lên giường ngủ rồi. Cố Lãng chằm chằm nhìn thế giới nhỏ trên màn
hình ấy, đôi mắt toát lên sự dịu dàng, đột nhiên trong lòng dấy lên một thôi
thúc khó hiểu.
Bàn tay có chút run rẩy móc một cái hộp nhỏ đặt trong
túi ra, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mở chiếc hộp ra, ngẩng đầu thật dịu dàng
nói: “Tiểu Mạn, em…”
…
Im lặng một chút, Cố Lãng
từ từ gấp laptop lại, không đành lòng nhìn người nào đó đúng lúc quan trọng lại
dám ngủ gật. Đồ đầu heo, mới có hai phút mà cũng ngủ được, rồi lại nhịn không
được mở máy lên, còn chảy nước miếng nữa, ngu ngốc!
Nói như vậy chứ có người nào đó vẫn cứ ngồi nguyên tại
chỗ chằm chằm nhìn màn hình máy tính suốt cả đêm đấy.
…
Có tiếng người gõ cửa.
“Vào đi.”
Người mới tới cung kính
cúi đầu, hai tay dâng lên một tấm thiệp mời, “Nhị đương gia, Nam Cung lão gia
mời ngày hôm nay tới dùng cơm.”
“Ừ, biết rồi.” Cố Lãng
bảo hắn để tấm thiệp lên bàn. Lúc người kia chuẩn bị đi lại bị gọi giật lại,
“Giúp ta mua một bó uất kim hương.”
“Dạ.”