Nhà Bên Có Sói

Chương 52

Tần Tiểu Mạn hờn dỗi đẩy tay của anh ra, một câu chọc trúng tim đen Cố Lãng: “Anh có chuyện gì đó gạt em!” Ở trước mặt anh, cô đã thành thói, không tự chủ được mà làm nũng. Lúc này, đôi mắt đỏ lên, giọng nói so với thường ngày lại càng yếu đuối đáng yêu, người nào đó lại cũng quen thương hoa tiếc ngọc, kết quả là---



Cố Lãng ngồi thẳng dậy, chậm rãi hỏi, “Điều này đối với em rất quan trọng sao?” Anh quay lưng lại, vô tình che mất ánh đèn, bóng anh cao lớn phủ lấy người cô, bỗng dưng vô hình trung tạo cho cô một áp lực. Trên người anh lúc này vẫn còn dư lại chúc tàn nhẫn.

Tiểu Mạn vốn đang ngồi xếp bằng ở mép giường hai tay chống lưng bất giác muốn lùi ra sau một chút.

Trưởng bối hai nhà chơi đoán số một hồi, Cố cha thua cuộc bất đắc dĩ đi gõ cửa, “Này, Lãng Lãng, xong chưa?”

Mặt mũi Tiểu Mạn phút chốc đỏ bừng, mắc cỡ vùi đầu vào giữa hai chân. A a a, cô không phải con gái ngoan, lại càng không phải con dâu tốt!

“Cha, bọn con ra đây.” Cố Lãng cười đáp, rướn người ra kéo cô lại, “Xấu hổ cái gì, nhanh về làm vợ ngoan của anh là được. Tay anh đau, giúp anh mặc quần áo đi.” Ánh đèn chiếu lên người anh, đây mới chính là dáng vẻ khiến người khác an tâm. Nhìn ai đó ngây ra, Cố Lãng khẽ búng múi cô, “Nhìn cái gì mà ngây người ra vậy? Anh đẹp trai vậy sao?”

“Tự kỷ!” Tiểu Mạn bò xuống giường lại tủ quần áo lấy áo len cho anh, chân vừa chạm đất đã lảo đảo suýt ngã…

Cổ áo hơi chật. Cố Lãng chật vật một lúc mới thò được đầu ra, nhìn cái áo xanh thẫm trên người, “Cái này, là em mua cho anh nhỉ.”

Tiểu Mạn đang đỡ cánh tay bị thương của anh tròng vào tay áo, nghe vậy “Ừ” một tiếng, vẻ chán nản, “Eh, làm sao vậy, vẻ mặt này là sao?” Cố Lãng trêu cô.

“Không có gì.” Tiểu Mạn phồng má. Cái áo này cô phải đi làm thêm để dành tiền mua cho anh, đáng tiếc người nào đó mặc áo mới liền chạy đi hẹn hò với bạn gái luôn.

“Đừng như vậy mà, nể tình anh xa ơi là xa vẫn vội vã trở về đi mà,” mặc xong quần áo, Cố Lãng xấu xa ôm lấy cô không buông, một bàn tay trượt xuống một chỗ nào đó xoa nhẹ, “Còn đau không? Hay là, hay là anh giúp em xoa bóp nhé?”

Tiểu Mạn vội vã lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên.



Lúc hai người trở lại phòng khách Tần gia, mặt Tần cha đã xị xuống, lúc ngồi cạnh Cố Lãng, rất trẻ con “Hừ” một tiếng, lại còn mặc áo con gái mình mua nữa! Cố cha định nói gì đó, lại bị Cố mẹ lôi về nhà nghỉ ngơi. Tần mẹ nhìn đồng hồ trên tường, cũng 3 giờ sáng rồi, liếc mắt nhìn Cố Lãng, tiểu tử, dì đi nha.

“Lãng Lãng về rồi thì để hai đứa thức đêm canh đi.” Tần mẹ bưng ấm trà về phòng, không quên lôi ông chồng đang mắc vài vấn đề của người cao tuổi theo.

Tiểu Mạn ngoan ngoãn co mình một góc trên sofa, gật đầu. Cố Lãng rất tự nhiên, liếc qua liếc lại phòng khách nhà cô một chút, tìm được đĩa DVD “Slam Dunk” giơ giơ lên, “Còn sớm, muốn xem không?”

Tiểu Mạn quả nhiên không phụ kỳ vọng của Cố Lãng, lập tức dẹp đống lúng túng sang một bên, kích động lao qua, “Muốn xem, muốn xem, anh tìm thấy ở đâu vậy? Em cứ nghĩ em làm mất lâu rồi chứ.”

Cố Lãng ngồi xổm trước đầu đĩa, đắc ý: “Đưa cho em cái gì còn lâu mới giữ được, muốn xem tập nào?”

“Xem tập Shohoku vs Ryonan.”

“Ừ.”

Xem người ta đấu nhau gay gắt được hai tập, Tiểu Mạn đã hoàn toàn nhập tâm, còn hô Hanamichi cố lên. Cố Lãng vuốt cằm: “Nhìn đi nhìn lại, Akira cực mạnh ở phương diện này.” Bất mãn nhìn người nào đó ngồi đối diện si mê Hanamichi, cười nhạo, “Không có đầu óc.”

Tiểu Mạn gân cổ lên cãi lại, “Không được vũ nhục Hanamichi nhà em. Anh xem, Akira là cái gì, tóc tai dựng đứng, xấu chết. Lại còn con mắt, rõ ràng là cá tính nham hiểm còn làm bộ trong sạch, tiểu nhân đê tiện.”

“Nha đầu chết tiệt kia.” Cố Lãng không khách khí nhéo má cô, “Nhìn đi, gặp nguy không chùn, mất đi trụ cột chính vẫn có thể giữ vững khí thế của đội bóng, đó mới người thực sự mạnh mẽ.”

Tiểu Mạn khinh bỉ nhìn anh, “Anh tự khen mình hở. Em nhớ có người nào đó ngày trước còn học người ta vuốt tóc mào gà kìa.”

Bị chọc trúng điểm yếu, vành tai Cố Lãng đỏ lựng lên. Hồi đó, có ai mà không thích “Slam Dunk?” Một đám thiếu niên nhiệt huyết vì ước mơ của mình mà hăng hái phấn đấu. Lần đầu nghe Lục Nhược gọi Nam Tịch Tuyệt là “Lão đại” anh đã rất không nể tình cười một tràng. Nam Tịch Tuyệt thực sự rất có khí chất làm anh cả, có điều lại anh ta cũng lại hời hợt không kém.

Tiểu Mạn mân mê vành tai đỏ ửng của ai đó, nghịch ngợm vặn vẹo, “Anh xấu hổ hở, tiểu Lãng Lãng.” Cố Lãng thẹn quá hóa giận, nghiêng người chận lên người cô, nổi giận đùng đùng, “Không muốn sống nữa hử?”

Anh cứ như vậy thọc léc cô. Tiểu Mạn mỏi miệng cầu xin, thở hồng hộc đẩy lên khuôn ngực vạm vỡ, cười chảy nước mắt, “Em sai rồi, anh là nhất mà, đừng cù nữa, nhột, ha ha, nhột mà!”

Cánh tay Cố Lãng vẫn còn hơi đau, nghe cô cầu xin cũng không nháo nữa, khẽ cụng lên trán cô: “Còn nhớ lúc ấy em giặt quần áo cho anh không?” Tiểu Mạn ôm cổ anh, cười nói: “Tất nhiên là nhớ rồi. Anh gạt em làm cu li cho anh, không biết xấu hổ, bắt nạt trẻ nhỏ!”

Lúc ấy, Cố Lãng học cấp hai, mỗi ngày trở về đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quần áo đi đá bóng về cũng không thèm giặt. Cố mẹ vào phòng anh dọn dẹp, thấy con trai ưu tú nhà mình lại tích trữ cả đống quần áo bẩn. Nghĩ đến con mình tiêu xài hoang phí, Cố mẹ dịu dàng rốt cuộc cũng phẫn nộ, trừ luôn tiền tiêu vặt của anh, còn tuyên bố trong vòng một năm sẽ không mua quần áo thể thao cho anh nữa. Cố Lãng ghét nhất là giặt quần áo, lại cũng không chịu nổi mặc quần áo bẩn trên người, đành phải nhờ vả Tiểu Mạn. Lúc ấy Tiểu Mạn học tiểu học, cái gì cũng muốn tự làm, rất vui vẻ đồng ý. Thế là bị bắt giặt đến tận lúc anh tốt nghiệp cấp ba. Có lúc cô kháng nghị, liền bị con sói già nào đó dùng mỹ nam kế lấy lòng. Tiểu Mạn ngây thơ đành cam nguyện chịu áp bức.

Anh mắt anh khẽ di chuyển, dừng tại chỗ nào đó rất mềm mại, giả bộ mê mẩn nói: “Đâu có nhỏ đâu?”

“Anh …..” Tiểu Mạn giơ tay muốn đánh anh mấy cái, lại nhớ ra anh bị thương, đành rụt ta lại, ngóc đầu lên cắn một phát vào cổ anh, “Hạ lưu!”

Cố Lãng cười vui vẻ, hôn chụt một cái lên má cô, “Anh đã về rồi, cũng không được cấm anh.”

“Cái gì?”

“Chẳng phải có người nào đó nói,” Cố Lãng giả giọng cô, “Anh mà dám không về, em sẽ không chờ anh nữa!” Tiểu Mạn một từ mà mẹ cô hay nói với cha cô: “Chết chung đi!”

Cố Lãng cùi đầu gặm gặm cái mũi cô, “Em không thích anh đến thế chứ!”

Một câu nói khiến trong ngực Tiểu Mạn chua xót, đúng vậy, cô thích anh. Tiểu Mạn còn nhỏ ngây ngô đem tâm sự trong lòng thổ lộ với Đậu Phụ, cô ấy liền quấn lấy cô đòi đến trường cấp ba nhìn lén Cố Lãng, phát hiện ra anh chính là nhân vật nổi tiếng thường xuyên xuất hiện ở trường, lắc đầu, nhìn Tiểu Mạn đầu thông cảm.

Cô vẫn luôn cho rằng Cố Lãng vẫn luôn giống như trong suy nghĩ của cô, cao như những đám mây, không thể nào với tới. Bây giờ cô lại nghĩ, tuy rằng anh không đợi cô, nhưng lại cho cô cái thang để đuổi theo anh.

“Tiểu Mạn,” Cố Lãng chống tay nhìn cô, đôi mắt đen thẫm như mực, “Thực sự là để em đợi quá lâu rồi.”

Trái tim Tiểu Mạn nóng lên, anh muốn nói với cô điều kia phải không?



6h sáng, Cố Lãng nhận được tin nhắn từ Aron: Mọi chuyện OK. Nam Cung lão đầu mời anh dự tiệc, chính thức tiếp nhận sản nghiệp của Nam Cung Quân Như.

Thu dọn đồ đạc, Cố Lãng cúi người hôn lén người nào đó vẫn say sưa ngủ, giơ tay chùi nước miếng nơi khóe miệng cô, “Nói bao nhiêu lần rồi, chẳng thay đổi gì cả.” Đi ra ngoài mấy bước, không đành lòng lại trở lại, ngồi xổm trước mặt cô, lấy chiếc nhẫn vẫn đem theo bên mình, một viên đá xanh thẫm đính trên chiếc nhẫn bằng bạch kim, thon dài hình quả trứng, tiếp nhận ánh sáng mặt trời, mặt đá ánh lên hình một người con gái. Chậm rãi đeo lên tay cô, “Girl, My sky.” Giọng nói khàn khàn nỉ non vướng vít bên tai, Tiểu Mạn còn tưởng rằng cô đang nằm mơ, nghiêng người tiếp tục ngủ.

Thật lâu sau đó, Tiểu Mạn lúc này đã thành Cố phu nhân, giơ ngón tay hỏi chồng mình, lúc lén lút đeo lên cho cô có nói gì nữa không. Sói già tất nhiên mặt không đỏ lập tức phủ nhận.

Tần cha đứng chờ ở cửa, thấy Cố Lãng cứng ngắc nói: “Lúc này không gọi được taxi, để ta đưa cháu ra sân bay.” Cố Lãng khiêm tốn cảm ơn: “Cảm ơn cha!”

Tần cha xoay người… coi như không nghe thấy chữ cuối cùng.

“Lần này đi, khi nào về?” Tần cha lái xe ra khỏi ga-ra, thẳng thắn nói, “Tiểu Mạn chờ không nổi đâu. Sang năm nay nó cũng 25 rồi. Chúng ta làm cha làm mẹ, chẳng cầu điều gì, chỉ mong muốn mấy đứa nên chuyện. Đã là đàn ông, phải cho người phụ nữ của mình cảm giác an toàn thì mới được.”

Cố Lãng ngồi ở ghế phụ, trầm mặc một chút, rất nghiêm túc trả lời: “Con nghĩ, chức vị tổng giám đốc Lăng Hiên với con mà nói, như vậy là đủ rồi.”

Tần cha gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Lúc Tiểu Mạn thức dậy, biết Cố Lãng đã bay sang Mỹ, cũng không có biểu hiện gì. Tần mẹ và Cố mẹ an ủi cô, cô cũng chỉ thản nhiên nói: “Con biết rồi.”

Hai mẹ nhìn nhau, Tiểu Mạn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, phiền muộn nói: “Không phải tiểu thuyết đều viết như vậy sao?”

Cố cha uống trà, thể hiện mình kiến thức uyên bác: “Cúc hoa chi ước a.”

Vừa lúc Tần cha đi vào, nghe thấy Cố cha lại khoe khoang học vấn, tiện tay quăng tờ báo sang, “Lão cố, nói bậy gì thế? Hai đứa đồng tính mới kêu là cúc hoa chi ước chứ!”

Cố mẹ rất ăn ý nói: “Đúng vậy, đó là cuốn tiểu thuyết của Nhật thời…”

Tần mẹ kinh hoàng cắt ngang, nét mặt già nua ửng đỏ, “Mấy người già mà không kính, nói cái gì đấy? Không đứng đắn!” Bà gần đây đã lên trình, bắt đầu quan tâm đến đồng tính luyến ái, cũng biết rõ là loại hoa vốn trong sạch ấy còn có hàm ý khác.

Cố mẹ lườm bà, rất thành thực nói: “Tôi cuối cùng cũng biết Tiểu Mạn di truyền từ ai rồi.”

“Bà dám nói thế sao?” Tần mẹ không vui, chống nạnh quát, “Bà cứ nói mẹ con tôi một lứa đi! Tiểu Mạn, mẹ con ta đuổi bà già yêu quái kia ra ngoài!”

Hai người hăng hái cãi nhau, ba người còn lại vội bịt tai.
Bình Luận (0)
Comment