Nam Tịch Tuyệt ôm lấy Lâm
Lâm vào lòng đặt lên giường, xoa đầu con, “Con ngoan, ngủ ở đây với cha. Cha
qua đánh mông chú Cố.”
An Nhiên cũng bất chấp
xấu hổ, ngồi dậy muốn mặc quần áo. Trên giường lộn xộn, cô qua quýt dọn dẹp
lại. Nam Tịch Tuyệt khom lưng chặn tay cô lại, “Em ngủ với Lâm Lâm đi.”
An Nhiên sốt ruột nói:
“Nha đầu chết tiệt kia ngu ngốc. Em lo lắng!”
“Anh ta tới rồi, em còn
lo cái gì?” Nam Tịch Tuyệt có chút giận dỗi. Phải chăng trong lòng cô, ai cũng
quan trọng hơn anh?
“Buông tay!” An Nhiên
trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.
“Mẹ đừng giận, Lâm Lâm
ngủ với mẹ.” Lâm Lâm nhỏ bé từ trong chăn chui ra, tới bên An Nhiên làm nũng,
kéo tay cô, “Mẹ mau nằm xuống đi, coi chừng cảm lạnh.” Nói xong, khuôn mặt nhỏ
nhắn có chút nghiêm túc quay sang Nam Tịch Tuyệt nói rằng: “Cha, không cho cha
khi dễ mẹ. Mẹ kiếm tiền mua sữa cho Lâm lâm rất khổ cực.”
Một câu nói khiến mũi An
Nhiên cay cay, quay đầu lau nước mắt, quay trở lại giường, xoa xoa lưng Lâm
Lâm, “Lâm Lâm ngoan, ngủ đi. Mẹ ngủ với con.”
Nam Tịch Tuyệt yên lặng
nhìn vệt sáng yếu ớt lưu lại nơi đầu giường. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh
lùng vạch nên đường viền trên người anh. An Nhiên mở to mắt, người đàn ông cao
lớn, kiên nghị như vậy, vì sao lúc này lại mệt mỏi đến thế? Cô nghiêng người,
vùi mặt vào vai Lâm Lâm, sinh mệnh nhỏ bé này là chỗ dựa của cô. Cô cái gì có
cũng không có, nhưng vẫn còn cái huyết mạch ruột thịt này.
Nam Tịch Tuyệt nhìn hai mẹ con nằm trên giường, thống
hận chính bản thân mình, vì sao không tìm bọn họ sớm hơn một chút, khoảng trống
lớn tới vậy, anh phải làm sao mới có thể lấp đầy?
***
Đồng cam cộng khổ với Nam
Tịch Tuyệt, Cố Lãng cho tới bây gờ vẫn không nghĩ chính mình lại gặp phải vấn
đề khó khăn tới mức này --- tín nhiệm.
“Tiểu Mạn, anh giải thích
rõ rồi, em, em vẫn còn tức giận sao?” Cố Lãng khổ não hỏi. Tiểu Mạn cúi đầu
ngồi trên sofa, thủy chung không nói một lời.
“Là thật mà, cô ta chỉ là
bác sĩ. Anh cái gì làm cũng không làm.” Cố Lãng vén tay áo để lộ ra vết thương
vẫn còn sưng tấy cho cô xem, bây giờ anh vẫn còn sốt nhẹ, khuôn mặt đỏ ửng.
Biết Tiểu Mạn hiểu lầm anh, anh vội vã trực tiếp tới đây.
Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn
cánh tay anh, khẽ chạm tay vào, giọng nói khàn khàn: “Còn đau không?”
“Không đau, không việc gì
nữa rồi.” Cố Lãng thở phào nhẹ nhõm, giang tay ôm lấy cô vào lòng, ôm thật lâu,
thật chặt. Hai người dựa vào nhau. Anh có thể nghe được tiếng trái tim nhảy
ngược lên. Thân thể của anh, toàn bộ không khiến anh lo lắng hay nghi ngờ… Cho
dù thế nào, anh vẫn không thể dứt cô ra được.
Tiểu Mạn cứng người để
mặc anh ôm, yên lặng một lúc lâu, nói rằng: “Cố Lãng, chúng ta chia tay đi.”
Cố Lãng ngừng lại, nắm
chặt cánh tay cô, mềm mỏng dỗ dành: “Nha đầu ngốc, đừng nói giỡn, chúng ta…”
“Em nghiêm túc đấy.” Tiểu
Mạn đẩy anh ra, ngẩng mặt lên nhìn anh, nói rành rọt từng chữ một.
Sắc mặt Cố Lãng thay đổi,
“Tiểu Mạn, anh không hề…”
“Không phải vấn đề của
anh, là của em,” Tiểu Mạn nắm chặt hai tay, “Em phát hiện ra em không thể hoàn
toàn tin tưởng anh được. Em luôn lo lắng, nghi ngờ. Em sợ.” Sợ một ngày nào đó
em không thể khống chế được thứ tâm tình xấu xa này. Đàn bà đố kị không biết
đáng sợ đến cỡ nào đâu, vì nghi ngờ có thể sẵn sàng bóp méo mọi sự thành đau
thương vô bờ. Em sợ sẽ có một ngày, oán hận của em đối với anh sẽ vượt qua cả
tình yêu.
Kỳ thực, suy nghĩ kỹ lại,
trực giác mách bảo cô rằng Cố Lãng không hề làm việc có lỗi với cô, thế nhưng,
cô vẫn không quản được tư tưởng của mình. Cô phát hiện ra mình là loại đàn bà
đáng sợ thích lôi chuyện cũ ra bới móc, tiểu ác ma ở trong đáy lòng không ngừng
nhắc nhở cô, Cố Lãng không đáng tin, Cố Lãng không đáng giao khó, “người đi
trước” của Cố Lãng nhiều lắm.
Sự thật trước mắt đã
chứng minh, Tiểu Mạn càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, cô
bắt đầu phủ định mình. Run rẩy, cô nói: “Cố Lãng, em vốn cho rằng tình cảm của
em đối với anh vĩnh viễn như lúc ban đầu, nhưng lại không phát hiện ra, thật ra
nó đã sớm héo úa rồi.”
“Nói gì vậy?” Cố Lãng
thực sự tức giận, đã tới mức này rồi cô còn muốn chia tay? “Chúng ta không phải
đang rất tốt sao?”
Tiểu Mạn cúi đầu, không
chịu nhìn anh, tháo chiếc nhẫn vẫn đeo trên tay, đặt lên tay anh, “Không thích
hợp với em chút nào.” Cái nhẫn trang trọng, hoa lệ như vậy, cô đeo không được.
Cố Lãng nhắm mắt, cố gắng
trấn tĩnh, chậm rãi nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc.” Nhìn
chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, anh tiện tay ném vào thùng rác, “Không thích thì
không thích, chờ em hết giận rồi, anh mang em ra băm… Còn nữa, không được nói
chia tay với anh. Đời này kiếp này em là vợ của Cố Lãng, anh tuyệt đối không bỏ
qua đâu!”
Tiểu Mạn muốn nói thêm gì
đó, lại không cách nào mở miệng, cuối cùng nhắm mắt lại.
Cố Lãng đi ra ngoài, trở
tay đóng cửa lại, phát hiện Nam Tịch Tuyệt đang đứng dựa lưng vào tường.
“Thế nào?”
Anh đi tới bên cầu thang
ngồi xuống, buồn bã nói: “Cô ấy không tin. Anh, em thực sự hối hận!”