Thấy người đứng chờ ở
phòng khách Nghê Thường, Tần Tiểu Mạn mới hiểu ra bản thân mình đã bị tên Lục
Nhược kia bán đứng rồi. Nhưng mà cuối cùng cô cũng chỉ có thể kiên trì cúi đầu
nhìn chằm chằm vào mũi giày, khẽ rít lên: “Cố tổng”. Cố Lãng gật đầu thản nhiên
nói: “Đi thôi”. Dứt lời, anh dẫn cô hướng đến căn phòng đã đặt trước. Tần Tiểu
Mạn im lặng đi theo phía sau.
Vừa thấy Tiểu Mạn, thư ký
đã Lưu niềm nở kéo cô lại, nói: “ Nghe nói cô gần đây rất nỗ lực, từ khi cô đi,
thư ký Hoa ngày nào cũng nhắc đến cô đó. Đây quả thực là một dự án lớn, lần này
lập công to rồi nhé”. Không đợi Tiểu Mạn trả lời, Cố Lãng liền nói xen vào:
“Hôm nay bữa tiệc là cô định phải không, đưa đây tôi xem thực đơn.” Tiểu mạn
đứng bên cạnh ngây ra một lúc mới ý thức được là Cố Lãng đang nói chuyện với
mình, bản thân có chút luống cuống vội đưa cho anh cuốn thực đơn mình đang giữ.
Ngón tay anh nhanh chóng lướt qua một dãy dài tên các món ăn, sau đó đưa cho
thư ký Lưu bên cạnh: “Nói nhà bếp mấy món hải sản không được có vị tanh và cũng
tuyệt đối đừng cho gừng. Trầm tiểu thư không thích ăn gừng, không hợp khẩu vị
của khách thì không tốt đâu.” .“Vâng, đúng ạ.” Thư ký Lưu nói rồi vội vàng rời
đi.
Bước chân Cố Lãng chậm
lại, như vậy cho dù Tiểu Mạn không muốn vẫn phải sóng vai đi cùng anh. “Đi cùng
với cấp trên điều quan trọng là cần phải thật nhanh nhẹn. Ngẩng đầu lên!” Cố
Lãng trầm giọng nói. Trên hành lang dài trải thảm, ngoại trừ vài nhân viên của
Lăng Hiên đang im lặng bước đi, ở cuối hành lang còn có mấy cô lễ tân đang lén
đứng cười. Tiểu Mạn ngượng ngùng đỏ mặt, ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc. “Còn
nữa”, Cố Lãng đột nhiên dừng bước, quay sang nắm lấy cằm của cô, buộc cô phải
ngẩng mặt lên nhìn anh, ngừng một lát mới nói: “Điều kiêng kị nhất là để tình
cảm cá nhân xen vào công việc. Em không biết sao?”
Những người đi xung quanh
cảm nhận được bầu không khí quái dị liền tự giác lờ hai người bọn họ đi. Cố
Lãng đưa tay lau những giọt nước mắt đang trào ra trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng
hỏi lại một lần nữa: “Em không biết sao?” giọng nói mềm mại và rõ ràng nhưng
lại như búa tạ đập mạnh vào lòng, phá tan lớp vỏ ngụy trang kiên cường của cô.
Anh xem, Cố Lãng, anh muốn thương hại em cũng chẳng cần tốn nhiều công sức. Tần
Tiểu Mạn trừng mắt nhìn anh, nỗi chua xót quay trở lại và ngày càng lớn hơn,
“Tôi biết rồi, cảm ơn Cố tổng đã chỉ bảo”. Cố Lãng buông tay xuống, nói: “Vào
toilet chỉnh trang lại đi. Như thế này thì rất không tôn trọng khách mời.”
“Phải” Tần Tiểu Mạn gật đầu, nhanh chóng xoay người hướng đến toilet. Cô có cảm
giác như hai chân mình không đứng nổi nữa. Cúi đầu nhìn xuống quai giầy, chặt
đến đâu. Vì sao bước chân mình lại nặng trĩu đến thế? Nhân lúc quẹo sang hướng
khác, cô lén quay đầu lại nhìn, nhưng phát hiện ra Cố Lãng đã sớm rời đi, bóng
dáng cao lớn của anh dần biến mất ở cuối hành lang. Tần Tiểu Mạn trốn vào một
góc cho đến khi cảm xúc dần bình tĩnh trở lại. Cô cuối cùng đang làm gì vậy hả?
Từ lúc cô rời khỏi nhà Nam Tịch Tuyệt, An Nhiên lo cho cô bèn đi theo. Cô ấy
vốn dĩ luôn có định kiến với Cố Lãng, lần này lại đi nói tốt cho anh.
An Nhiên không quen nhìn
cô như đà điểu thế kia liền mắng: “Cậu như thế này là tự chuốc khổ vào thân mà,
thật không đáng! Hắn ta trước kia như thế chẳng qua là tại cậu nhỏ hơn
hắn vài tuổi, hắn nếu như có tình yêu nam nữ với cậu thì mới không bình thừơng
đó. Tiểu Mạn, cậu không thể quên việc này, mặc dù Cố Lãng chỉ vừa mới nói
yêu cậu, nhưng bất luận chuyện gì sẽ không bao giờ ngừng yêu cậu, bảo vệ cậu.”
“Im đi, mình không nghe, không nghe” Tần Tiểu Mạn cong mông, vừa lấy cái gối đè
lên đầu vừa la. An nhiên chán ghét mắng chửi cô: “Nha đầu chết tiệt kia, cậu
quả thật rất độc ác mà! Không phải bị chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ?” Sợ hãi
trước hôn nhân? Tần Tiểu Mạn bất giác sờ ngực mình, nhớ tới chiếc nhẫn của Cố
Lãng bị mình vứt đi, trong lòng đột nhiên đau xót. cô một lần nữa lại làm một
kẻ chạy trốn.
Sau khi đi làm, cô xin
chuyển sang làm trợ lý cho Lục Nhược, Cố Lãng trái lại vẫn không ngăn cản cô,
chỉ làm đúng theo trình tự, cô liền dọn dẹp đồ đạc của mình rồi chuyển sang
phòng làm việc khác. Cô tự hứa sẽ nỗ lực thêm một chút nữa, tiến bộ thêm một
chút nữa để có thể xóa bỏ hết những sự bất an, lo lắng trong lòng. Tần Tiểu Mạn
nghĩ, cô cần phải độc lập hơn nữa, không phải yếu đuối như thế này, như vậy, cô
mới có thể hoàn toàn tin tưởng vào Cố Lãng.
Ấy thế mà, Cố Lãng không
chịu chia tay nhưng lại đối xử lạnh như băng với cô. Như thế có còn là đàn ông
không, thật sự rất đáng ghét mà! Tần Tiểu Mạn tức giận giậm chân. Đột nhiên, cô
phát hiện ngoài mình ra trong toilet còn có người khác nữa, một cô nàng đang
đứng soi gương đánh son. Tiểu Mạn ngẩn ra, sau đó lễ độ đưa tay ra chào hỏi:
“Xin chào, Trầm tiểu thư.” Trầm Tịch dường như không nghĩ sẽ có người, hơi ngạc
nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường, tao nhã vén vén
mái tóc, chìa tay ra, mỉm cười: “ Xin chào, Tần tiểu thư. Lần này nghe nói Tần
tiểu thư sẽ phụ trách, thật là vất vả quá.” Tần Tiểu Mạn nở một nụ cười giả
tạo: “Trầm tiểu thư quá khen.” Cô nói với Lục Nhược là muốn đựơc thăng chức.
Lục Nhược không những không để ý tới cô mà còn lờ đi, cuối cùng không đánh lại
cô, tức giận đưa cho cô dự án, nói nếu lần này cô làm tốt sẽ có được thăng chức
quản lý. Nhưng anh không nghĩ tới, hiện giờ bên Tứ Hải, người phụ trách lại
chính là Trầm Tịch. Tần Tiểu Mạn cô bị đòi hỏi rất khắc nghiệt khiến cho nhiều
đêm cô phải thức trắng, không nhịn được lại nhớ tới Cố Lãng, muốn gọi điện
thoại cho anh nhờ giúp đỡ. Trong căn phòng nhỏ đơn độc của KTX, lúc cô cảm thấy
rất mệt mỏi, liền nhớ đến lúc cô cùng Cố Lãng ở cùng một chỗ, buổi tối cô lúc
nào cũng ngồi xem TV, lúc đó anh đang bận rộn trong phòng làm việc. Nửa đêm,
dụi dụi con mắt, Tần Tiểu Mạn rốt cục cũng ý thức được, cái gọi là có
tiền, có địa vị cần phải tự bản thân mình cố gắng mới có thể có được. Nhất là
Cố Lãng, bản thân tỏ ra không có gì nhưng ở bên ngoài lại dốc sức làm đến mức
này, trong lúc vất vả cố gắng, anh còn sợ cô không tin tưởng vào khả năng của
mình. “Tần tiểu thư và Cố tổng sắp tới có chuyện tốt phải không?” Trầm Tịch bất
ngờ hỏi. Tần Tiểu Mạn sắc mặt cứng ngắc trả lời: “Không.” Trầm Tịch nghe thế
nét mặt thể hiện sự đắc ý. Trong lòng cô đố kỵ muốn chết, vừa nãy tên sắc lang
kia còn vì Trầm Tịch mà dặn nhà bếp đừng cho gừng vào món ăn. Cái cô này, thật
là đang chọc tức cô mà! Cô nói tiếp “Là chuyện tốt đã thành”. Trầm Tịch sắc mặt
lập tức xám lại. Khuôn mặt trang điểm diễm lệ cũng không che giấu nổi điều đó.
Tần Tiểu Mạn tâm tình rất tốt, chào tạm biệt Trầm Tịch rồi bước ra khỏi toilet.
Biểu hiện không tồi. Cô tự tán thưởng bản thân.
Lăng Hiên cùng Tứ Hải
giao tình rất tốt, người của hai bên đều quen biết nhau, trên bàn ăn bầu không
khí rất thoải mái. Căn bản, nếu không có Trầm Tịch ở giữa làm khó dễ, cái hợp
đồng này đã sớm đựơc ký kết. Bên này Tứ Hải tuy đối với vị đại tiểu thư này có
oán nhưng không dám lên tiếng. Trầm Tịch tao nhã uống rượu, mắt nhìn Cố Lãng,
tay trái chỉ Tần Tiểu Mạn, cười đến chói mắt, “Cố tổng, anh với Tần tiểu thư từ
khi nào kết hôn mà không báo với em một tiếng vậy. Em có còn được coi là bạn
của anh không.” Tần Tiểu Mạn căm tức ăn một hơi toàn là thịt cá, có đứa ngốc
lúc kết hôn mới đi mời tình nhân cũ.
Nếu mẹ cô biết, thế nào
cũng xé nát cái mặt con yêu tinh đi phá hoại người khác này ra. Cố Lãng thản
nhiên liếc nhìn Tần Tiểu Mạn, đang cố gắng bình tĩnh ăn cá. Anh buông đũa
xuống, thản nhiên nói: “Uhm, mới chỉ đi công chứng thôi, vẫn chưa mời tiệc
rượu.”
Nói dối! Tần Tiểu Mạn
chột dạ nhưng cũng không dám lên tiếng phản kháng, kẻ nào đó đã làm cho cô phải
nói dối người khác >”
Tứ Hải yếu thế hơn, Cố Lãng nhân cơ hội đó tạo thêm áp
lực, Trầm Tịch cũng không còn lòng dạ nào, thẳng tay ký lên bản hợp đồng, sau
đó vội vàng rời đi. Cố Lãng cầm bản hợp đồng đưa cho Tần Tiểu Mạn, “Cầm đi.”
Nha đầu kia, mấy hôm nay không nghỉ ngơi cho tốt, đôi mắt thâm quầng không che
giấu được gì cả. Lúc trứơc, Lục Nhược nói với anh, Tiểu Mạn muốn được thăng
chức, anh kinh sợ, không nghĩ tới cô có thể chuyên tâm vào công việc đến thế.
Lục Nhược trái lại cười, nói Tiểu Mạn sợ anh vất vả quá mức nên muốn nuôi anh
thôi. Trong khoảnh khắc đó, anh vô cớ tức giận cô, muốn tìm được một người có
năng lực tốt như anh ư, có thể tìm ra không? Đồng thời trong lòng lại tràn đầy
sự xúc động. Có một người như thế, nguyện ý vì anh mà nỗ lực, loại cảm giác
được coi trọng này, quả thật đáng quý biết bao. Nhưng Cố Lãng vẫn chưa hiểu rõ
lắm, vì lẽ gì mà cô vẫn chưa trở về bên cạnh anh? Anh đưa tay ra một lúc lâu
nhưng Tần Tiểu Mạn vẫn quay lưng lại. Cố Lãng nhất thời tức giận, đem bản hợp
đồng quẳng lên bàn, quát: “Em bị ngu ngốc sao? Anh không thích thái độ
của em tí nào.” Nói xong mới thấy mình hơi nặng lời, liếc nhìn Tần Tiểu Mạn lúc
này chỉ chú ý vào đồ ăn trên bàn, anh mất tự nhiên nói: “Khẩu vị của đối tác
rất là quan trọng, việc này em không nên xem nhẹ, đổi lại là người khác cũng
như vậy thôi.” Giải thích xong tự nhiên thấy không đúng, anh sao lại nhiều
chuyện như vậy chứ! Tần Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng xoay người lại, nhìn anh
lên án, cái tên nam nhân này, thật quá xấu tính, nóng nảy mà, còn dám hung dữ
với cô nữa chứ! “Em làm sao vậy?” Cố Lãng thấy cô khó chịu, có chút sợ hãi lại
gần giúp đỡ cô. “Nói gì đi chứ nha đầu này!” Tần Tiểu Mạn cẩn thận thở ra, khó
nhọc nói: “Em......xương cá!” Cô chỉ chỉ cổ họng của mình. Mới vừa rồi ăn nhanh
quá, nuốt cả một miếng cá lớn, liền cảm thấy khó chịu, cổ họng càng ngày càng
đau, sợ là bị hóc rồi. Cô đau quá nắm lấy tay áo Cố Lãng, trong lòng buồn tủi,
đều là tại anh, trứơc đây ăn cá đều gỡ xương ra rồi mới gắp cho cô, lần này sao
anh lại không làm chứ?! Nếu cô bị mắc hóc chết, đều là do lỗi của anh hết, phải
cho anh hối hận cả đời mới được!
*Lời của editor: Ăn cơm
mềm quen rồi có khác =))*