Nhà Bên Có Sói

Chương 66

Năm đó, Tần Tiểu Mạn 15 tuổi, Cố Lãng 20 tuổi. Trước Lễ Giáng Sinh 1 ngày.



Nhìn một mảng tối thui trong nhà, Tần Tiểu Mạn lại lần nữa sờ sờ lần lần khắp người, thậm chí là bên trong bít tất cũng lục soát. Nhưng chung quy lại vẫn là không tìm thấy chìa khóa nhà cô đâu cả.

Chưa từ bỏ ý định, cô gõ cửa: “Có ai ở nhà không vậy? Cha, mẹ!”

Không có tiếng đáp lại.

Nhớ tới sáng nay, Tần mẹ mở cửa phòng đứng bên giường cô kêu cô dậy: “Tiểu Mạn, chìa khóa nhà mẹ để trên mặt bàn, buổi trưa hâm lại thức ăn mẹ để hết trong nồi mà ăn cơm. Thế nhé, mẹ muộn mất rồi.” Tiểu Mạn vẫn đang ngủ, mông lung tùy ý đáp một tiếng. Trước khi ra khỏi nhà, Tần cha lo lắng dặn dò thêm lần nữa: “Đừng quên cầm chìa khóa đấy nhé, cha mẹ hôm nay không về nhà đâu. Nếu không con sẽ phải đứng ở ngoài đông lạnh một đêm đó.”

Tần Tiểu Mạn có chút bực mình kéo chăn che đầu, oán giận cha nói dông dài. Cô bây giờ đã là học sinh cao trung rồi, mỗi việc nhỏ đó thôi mà cũng có thể không nhớ được sao?

Nhưng hiện thực tàn khốc. Tần Tiểu Mạn nỗ lực nghĩ lại, hình như buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, cái chìa khóa nhà kia vẫn nằm lặng lẽ ở góc trái trên bàn, thế nào mà cô lại không cầm đi theo? Chiếc chìa khóa cứ thế hiện lên càng thêm rõ ràng trong đầu, Tiểu Mạn nhỏ giọng lầm bầm: “Chìa khóa, tới đây.”

(⊙o⊙)… Bàn tay trống trơn.

A! Tần Tiểu Mạn xoa đầu vò tóc như phát cuồng. Công ty cha mẹ cô tổ chức đi du lịch, vì thế cha mẹ cô đều đã thu thập hành lý đầu đủ rời đi mất rồi. Bây giờ phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại đứng chờ ở bên ngoài cả một đêm? Dưới cái thời tiết âm bảy, tám độ, sáng ngày mai người ta sẽ phát hiện ra Tần Tiểu Mạn đã bị đông cứng chính tại ở cửa nhà mình. Sau đó các ông bố bà mẹ khác sẽ dạy dỗ con mình sẽ lấy cô ra đó mà nêu gương xấu: “Ngày trước, một chị không nghe lời ba mẹ, luôn làm mất chìa khóa. Có một ngày đã bị chết cứng ngay trước cửa nhà mình….”

Tiểu Mạn hấp háy mũi, cố lấy dũng khí móc điện thoại ra, bàn tay sắp cứng lại vì lạnh của cô run run ấn nút gọi vào số điện thoại của mẹ cô. Cô sắp bị đông cứng rồi đây. “Bíp Bíp Bíp… Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang ở ngoài vùng phủ sóng. Vui lòng gọi lại sau.” Thật là xui xẻo mà! Tần Tiểu Mạn vẻ mặt bi thương ngồi xổm xuống trước cửa nhà, hoảng hốt nhớ lại lời mẹ nói. Lúc này chắc ba mẹ cô đã không còn ở trong nước nữa rồi.

Cửa nhà Cố gia bất thình lình mở ra được mở ra, ánh sáng đột ngột khiến cho Tần Tiểu Mạn phải giơ tay che mắt. Bàn tay được một mảnh ấm áp bao lấy, tiếp theo đó người bị kéo dậy.

“Nói bao nhiêu lần rồi không nghe. Em lại quên chìa khóa rồi chứ gì?” Hai bàn tay Cố Lãng không ngừng chà chà xoa xoa hai tay Tiểu Mạn, các ngón tay cô lạnh cứng lại, không khỏi cả giận nói. Ngẩng đầu căm tức nhìn Tiểu Mạn, cái con bé này, càng ngày càng ngố. “Này, đối với anh trai tốt cố ý vội vã trở về, miễn cho em khỏi một đêm lưu lạc đầu đường xó chợ, không có gì để nói sao?”

“Anh.. tại sao lại về?” Tiểu Mạn hỏi. Cố Lãng từ lúc lên đại học, mọi năm thường tới tận đêm 30 mới về đến nhà. Bây giờ nói cái gì cố ý trở về gấp, cô không tin đâu.

“Thích thì về thôi.”

Cố Lãng trực tiếp kéo cô đến bên cạnh máy sưởi hơi, cầm tay cô kê vào đó: “Sưởi ấm cái đã, lạnh như đá rồi này.”

Tiểu Mạn “Vâng” một tiếng, trong lòng nhất thời có cảm xúc gì không rõ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hình như anh lại đẹp trai hơn thì phải. Hơn nữa, bây giờ so với ngày trước lại càng khác. Nhớ tới trước đây có một cô bạn tự xưng là người hiểu rõ về vấn đề nam nữ, đồng thời luôn đối với các bọn con trai cùng tuổi khinh bỉ, nói rằng bọn nó khì tràng yếu ớt, đàn ông phải có khí tức mạnh mẽ, hơi thở nam tính mới khiến người khác say mê. Tần Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng, quả thực thân thể so với nngafy trước cường tráng hơn rất nhiều, còn nữa, anh đang dựa vào người cô ăn táo, nhìn hầu kết của anh chuyển động lên xuống, mỗi một động tác nuốt xuống của anh thật đẹp, hê, gợi cảm…

“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Cố Lãng ném hạt táo vào sọt rác vô cùng chuẩn xác, lười biếng lên tiếng. Tần Tiểu Mạn lúng túng, e thẹn buông mí mắt cúi đầu. Trời ơi, người ta vừa mới biết yêu, cũng đừng có cự tuyệt trắng ra vậy chứ.

“Này.”

Gì vậy? Tiểu Mạn ngẩng đầu, một miếng gì đó lạnh lạnh giòn giòn đang bị Cố Lãng nhét vào miệng. Hóa ra là táo.

Cố Lãng cầm lấy con dao nhỏ gọt táo, cắt một miếng đưa cho Tiểu Mạn, cô máy móc nhận lấy ăn. Cố Lãng cười nói: “Nhìn bộ dáng tham ăn của em kìa. Bên kia còn nhiều lắm.” Nói xong hât cằm về phía sofa.

Trên sopha là một túi nilon to, bên trong là những gói nhỏ màu sắc rựa rỡ, tất cả đều là táo. Nói rõ hơn là, thứ quả ngọt này, mang ý nghĩa bình an. Hai tư mao tiền một quả. Truyền thuyết nói, nếu dùng 24 đồng xu, mà phải là tiền do tự mình kiếm được, mua táo đem tặng cho nam sinh mình thích. Trước Giáng Sinh một ngày, chỗ nào cũng thấy nữ sinh đỏ mặt thẹn thùng, đứng trước cửa ký túc xá tặng cho nam sinh mà mình thầm ngưỡng mộ.

“Đều là người ta tặng cho anh à?” Tần Tiểu Mạn hỏi, trong ngực cảm thấy chua chua.

Cố Lãng gật đầu: “Đúng vậy. Không ăn thật lãng phí quá. Nhiều quả cũng không giòn lắm.”Tayanh đột nhiên đặt lên vai Tiểu Mạn, cô cả kinh ngả người về phía sau, kinh ngạc nhìn anh. Cố Lãng tay kìa đè nặng lên đỉnh đầu cô so so: “Em cũng cao lên nhiều rồi đấy.” Anh cười rất gian tà, đem bàn tay đang đặt ở đỉnh đầu của cô hướng xuống dưới eo khoa chân múa tay: “Hồi trước em mới đến đây anh.”

“Anh mới lùn như thế.” Tần Tiểu Mạn ưỡn ngực thẳng lưng lên, đối với việc Cố Lãng vũ nhục thân thể cô mà tự cao tự đại chiều cao của mình cô rất là oán giận. Hiện cô đã cao 1m6, không thể nói là lùn được, sau này cô còn có thể cao tới 1m7 không chừng.

“Phải không?” Cố Lãng quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, tâm tình vô cùng vui bẻ. Tayanh lại túm lấy chỗ tóc đuôi ngựa của cô giật giật: “Tóc thì cũng dài ra đấy. Bất quá…” Ánh mắt anh trượt xuống: “Phẳng.”

Trước khi Tiểu Mạn kịp tức giận, Cố Lãng đã buông tay ra đi vào trong bếp, rất nghiêm túc hỏi: “Tối nay muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn.”

Tần Tiểu Mạn thuần khiết ngu ngơ một lúc, mới bổ nhào từ phía sau giơ nanh múa vuốt : “Sắc lang, anh nói cái gì phẳng hả? Anh mới phẳng!!!!!!!!!!!!!!!”.



“Hết giận đi mà, anh chỉ đùa em tí thôi.” Xét thấy Tiểu Mạn vẫn còn xấu hổ giận dữ không để ý tới mình, Cố Lãng thấy không vui chút nào, thế là đành xuống giọng giảng hòa với cô.

Tiểu Mạn mặt vẫn nhăn nhó xem TV, không thèm nhìn anh nữa. Anh cũng không dám nói thêm câu nào cả, len lén quét mắt về phía bộ ngực đang phát triển của Tiểu Mạn. Nhỏ mà, cố làm gì?Cố Lãng già mà không kính, dĩ nhiên đem phương diện này ra để mà đùa giỡn..không thể tha thứ được!!!!!!

Cố Lãng đột nhiên giơ hai tay ôm cô vào trong ngực. Không khí xung quanh phút chốc tràn đầy hương vị của anh, Tiểu Mạn lập tức cảm thấy choáng váng. Anh vuốt tóc cô, tựa như đang vuốt ve thú cưng: “Tiểu Mạn ngoan. Nếu như mà không ngoan thì anh sẽ đem em nhốt ở bên ngoài đấy nhé. Bên ngoài trời lạnh như vậy, em nói xem phải làm sao bây giờ?”

Cái đồ gian xảo! Đây chính là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn. Tần Tiểu Mạn luôn luôn tự xưng là một người biết thời thế, hiểu được thời điểm này không nên đắc tội anh, nếu không cô chính là đầu gỗ. Vì thế, cô cũng không thèm giận nữa =.,=

Lúc chín giờ tối, Tần ba gọi điện về nhà mình thì không thấy ai bắt máy, cũng tưởng tượng được hoàn cảnh của con gái mình, đành gọi thử sang nhà Cố Lãng, biết cô không phải lưu lạc đầu đường mới thở phào nhẹ nhõm, “Cái tính của con thật là đánh chết không chừa, sau lớn lên thì phải làm sao?”

Tiểu Mạn vâng vâng dạ dạ nghe papa thuyết giáo, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Mẹ con đâu ba?”

Tần ba khụ khụ vài tiếng nói: “Mẹ con đang ngâm nước nóng lâu quá, bây giờ đang mê man.”

Cúp điện thoại, phát hiện ra Cố Lãng đang loay hoay chiếc điện thoại di động của cô. “Giờ nào rồi mà vẫn còn dùng cái loại máy này. Em đổi cái khác đi.” Cố Lãng kiến nghị.

Tiểu Mạn đợt lại nói: “Anh chỉ được cái nói hay. Em làm gì có tiền.”

Nhìn Cố Lãng như nhà ảo thuật lấy ra một cái hộp tinh xảo, lòng Tiểu Mạn nhảy lên, nuốt nuốt nước bọt, hơi khẩn trương hỏi: “Cái này là cho em à?”

Cố Lãng khóe miệng nhếch nhếch: “Không phải.”

Tiểu Mạn cứng miệng, dỗi rồi. Không thèm để ý đến anh nữa.

“Anh nói đùa thôi mà, là tặng em đấy.” Cố Lãng lấy lòng nói thêm: “Tặng em mà, mở ra xem đi.”

Tiểu Mạn ngại ngùng một chút rồi cũng mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động mới cóng rất đẹp.

“Thế nào?” Cố Lãng cực kỳ đắc ý. Chiếc điện thoại này là anh dùng số tiền lương kiếm được lần đầu tiên trong cuộc đời mua cho cô, riêng việc chọn lựa cũng tốn kha khá thời gian rồi.

Tần Tiểu Mạn bây giờ đã biết cảm giác mở cờ trong bụng là như thế nào. Ruột gan như muốn bung ra, ô, cô nhìn bên ngoài trời đen kịt, trời đêm thật là đen, đen tuyền… ô, đẹp thế :”>..



Cố Lãng ngồi xe lửa gần mười tiếng để trở về nhà, mười một giờ rưỡi đã không thể chịu đựng được nữa, ngáp một cái thật dài định về phòng ngủ.

“Từ từ đã, anh chờ thêm một chút đi mà.” Tiểu Mạn kéo anh lại. “Còn có ba mươi phút nữa thôi.”

Cố Lãng bất đắc dĩ bỏ tay cô ra, cầm lấy cái đồng hồ trên bàn, dùng ngón tay kéo kim giờ lên đến số 12: “Được rồi, mười hai giờ rồi. Bắt đầu đi.”

Tiểu Mạn toát mồ hôi hột =.=, xua xua tay: “Như vậy sao được.” Trường cô lưu truyền một truyền thuyết là, rạng sáng đêm Giáng sinh, đứng trước gương gọt táo, phải gọt sao cho không bị đứt, gọt xong, trong gương sẽ xuất hiện chân mệnh thiên tử của mình. Mặc kệ truyền thuyết này có đúng hay không nhưng mà cái này nghe thích chết đi. Chẳng qua, đối với Tần Tiểu Mạn mà nói, ở trong phòng tắt đèn soi gương, thực sự thử thách lòng can đảm của cô mà, nếu như từ trong gương mà có cái gì nhảy ra nữa, chắc chắn cô sẽ bị hù chết. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định bắt Cố Lãng đứng một bên cho cô làm.

“Anh không phải đồng ý rồi à, không được chạy làng!!!” Tiểu Mạn dùng vấn đề danh dự để giữ lấy Cố Lãng.

Bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, không còn là bàn tay nhỏ nhỏ mũm mĩm ngày xưa nữa, bắt đầu có cảm giác tinh tế của thiếu nữ tuổi dậy thì. Hai năm qua, khuôn mặt bầu bĩnh khi trước cũng thon gọn lại. Bất quá, đôi mắt vẫn như vậy, trong veo như nước. Cô nhìn anh như thế khiến anh nghĩ rằng, nếu như không đồng ý với cô, chính là hành hạ, chà đạp lên trái tim thiếu nữ. Quá ư bỉ ổi đi =.,=!

Kết quả là, Cố Lãng ngáp thêm mấy cái nữa rồi ngồi xuống một bên.

Cách 0h chỉ còn năm phút, Tần Tiểu Mạn khẩn trương ngồi ở trên ghế trong phòng Cố Lãng, ngồi nhìn chằm chằm vào cái gương ở cửa tủ quần áo. Cố Lãng đóng cửa lại nói: “Anh tắt đèn nhé.”

“Anh tắt, tắt đi.” Tần Tiểu Mạn bộ dạng như chuẩn bị quyết tử, một tay cầm dao gọt trái cây, một tay cầm quả táo, giọng nói run run..

Đèn tắt.

Tần Tiểu Mạn cẩn thận gọt táo. Quả táo to tướng này là cô tự mua. Cô cúi gằm xuống không dám nhìn gương. Cuối cùng, từng vòng, từng vòng vỏ táo rơi ra, chỉ còn phần thịt trắng trơn trên tay. Cô nhắm mắt lại, vô cùng thành kính ngẩng đầu lên.

Trong gương ngoại trừ chính cô ra thì thật sự còn một người con trai khác.

Tuy rằng chỉ có nửa người, nhưng mà nhìn là biết được vóc dáng rất cao. Vai rộng lại phẳng, khuôn mặt thật sự rất tuấn tú. Tần Tiểu mạn cơ hồ muốn bổ nhào vào trong gương luôn. Thật hạnh phúc, chân mệnh thiên tử của cô là một siêu cấp đại mĩ nam. Trời ạ, Tần Tiểu Mạn cô thật có phúc khí. Thiên tử đại nhân thế mà lại động lòng với cô!. Tần Tiểu Mạn kinh hỉ chăm chú nhìn tiếp, hoàn toàn quên cả sợ hãi. Thiên tử đại nhân há to miệng kìa. Hế, răng thật trắng, thật đều. Thiên tử đại nhân lại còn lấy tay che miệng….

Chờ đã, cái động tác này, Tiểu Mạn nghi hoặc. Giống… Suy nghĩ một lúc, hùng hổ quay người lại: “Ai cho anh đứng sau lưng em!”

Cố Lãng ngáp sái cả quai hàm, dụi dụi con mắt cô khốc nhìn Tiểu Mạn đang đùng đùng nổi giận: “Không phải em nói muốn anh ngồi cùng em sao? Xong chưa? Đã thấy chân mệnh thiên tử của em chưa?” Anh vừa nói vừa nhìn cái gương.

Tiểu Mạn căm giận vứt quả táo trong tay xuống nói: “Anh làm hỏng phép thuật của em rồi.”

Cố Lãng buồn cười bật ra một tiếng cười nhạo ngắn ngủi.

Xuất phát từ một cái nguyên nhân nào đó, Cố cha Cố mẹ lại đi khóa cửa phòng ngủ bọn họ lại. Như vậy, Tiểu Mạn không thể không ngủ cùng với Cố Lãng.

Mặc dù theo như Tiểu Mạn đọc tiểu thuyết, cũng có những tình huống giống như bây giờ, thì con trai phải phong độ chủ động ra ghế sopha nằm. Thế nhưng rất tiếc con sói già nào đó lại không có cái tự giác đó, thản nhiên trải chăn ra, chỉ chỉ bên trong nói: “Em nằm trong.” Anh thực sự rất mệt mỏi, nhấc chăn rồi nằm bên ngoài.

Tiểu Mạn nghi ngờ anh phá rối nhân duyên của mình, cũng lại sợ anh nhốt ở ngoài cửa nên cũng không dám phàn nàn bắt bẻ. So sánh giữa ghế sofa và giường của Cố Lãng, cuối cùng cô quyết định bỏ qua tôn nghiêm, trèo qua người anh nằm vào bên trong. Cũng may, giường anh rất rộng.

Lăn qua lăn lại một hồi, Tiểu Mạn rất nhanh đã ngủ say.

Cố Lãng xoay người, thấy khóe miệng cô chảy ra dòng nước trắng trắng, khóe mắt giật giật, cuối cùng giơ tay lau đi cho cô, nhẹ giọng cười nói: “Còn chảy nước dãi nữa.” Tần Tiểu Mạn đang ngủ cũng rất phối hợp, chép chép miệng.

Ma xui quỷ khiến… Sau lúc đó, Cố Lãng khẳng định chính mình bị hồ đồ.. Anh xoay người, nằm gần lại Tiểu Mạn hơn, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt cô một lúc lâu, ngay khi Tiểu Mạn định trở mình, anh đã cúi đầu ép môi lên môi cô…Miệng của cô hơi hé mở, đầu lưỡi Cố Lãng cũng lập tức ma xui quỷ khiến đi vào, quấn lấy đầu lưỡi non mềm kia

Rời khỏi môi cô, Cố Lãng ôm lấy miệng giấu mặt vào trong chăn. Anh, anh chắc chắn là bị bóng đè rồi!!!
Bình Luận (0)
Comment