Nhà Có Chính Thê

Chương 116

Khi đi học, Quách Tĩnh Tĩnh cũng theo thói quen cất điện thoại ở ngăn kéo bàn làm việc cho nên điện thoại của Vương Giang Dân cùng Trương Thanh Quách Tĩnh Tĩnh đều không thể nhận được.

Cuối cùng sau khi kết thúc một giờ học, Quách Tĩnh Tĩnh phải ở trong lớp, chờ phụ huynh tới đón bọn trẻ, có điều hôm nay rất kỳ quái, học sinh cả lớp đều đã về hết rồi, chỉ có Quách Tiểu Niên một người còn ngồi ở đó, nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

"Quách Tiểu Niên, hôm nay ai tới đón con tan học?"

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, ngồi xuống ở bên người Quách Tiểu Niên. Quách Tiểu Niên tự giác dời cái mông nhỏ, dính sát vào người Quách Tĩnh Tĩnh bên cạnh.

Quách Tiểu Niên gãi gãi cằm nói: "Là ông cậu ngu ngốc kia của con đó, mẹ con buổi sáng nói qua với con rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh bàn đặt tay lên đầu nhóc, nói: "Không thể nói cậu mình là ngu ngốc được đâu."

"Nhưng cậu ấy cũng nói con thế mà!" Quách Tiểu Niên không vui, dựa vào cái gì cậu có thể nói nhóc mà hắn không thể nói cậu chứ.

"Vậy cũng không được." Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm nghị, "Chúng ta phải làm đứa bé ngoan lễ phép, đối với trưởng bối trong nhà, cho dù bọn họ làm sai cũng không thể nói bọn họ như vậy."

"Tại sao cơ?" Quách Tiểu Niên không hiểu.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn nhóc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Con hy vọng sau khi mình trưởng thành sẽ biến thành hạng người giống như cậu con à?"

Quách Tiểu Niên không chút do dự gật đầu: "Muốn ạ."

"..." Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, nín nửa ngày mới phun ra một câu, "Con không phải nói cậu con ngu ngốc sao?"

"Đúng vậy, " Quách Tiểu Niên nháy nháy mắt, "Nhưng là, điều này có liên quan tới việc con muốn trở thành người như cậu sao?" 

"Như vậy con cũng sẽ biến thành ngu ngốc." Quách Tĩnh Tĩnh chế nhạo.

"!!" Quách Tiểu Niên hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn, trên gương mặt chỉ còn lại một đôi mắt to lấp lánh.

Cách một lúc lâu, Quách Tiểu Niên mới thận trọng nói: "Tĩnh Tĩnh, con nghĩ xong rồi, con cũng không muốn thành người như cậu con đâu. Mẹ con nói, cậu con cũng bởi vì quá xấu nên mới cưới không được vợ. Con tương lai còn muốn cưới vợ nữa, cho nên con không muốn trở thành loại người như cậu đâu."

Quách Tĩnh Tĩnh không còn cách nào cười một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu Quách Tiểu Niên. Quách Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt thật to mang theo kỳ vọng nói: "Tĩnh Tĩnh, chờ con trưởng thành rồi con cưới thầy có được hay không."

Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, hai tai đỏ ửng, biểu tình quái dị nói: "Không được."

"Tại sao?" Trẻ nhỏ luôn hỏi tại sao rất nhiều.

"Bởi vì thầy là đàn ông."

"Thế à."

Quách Tiểu Niên mặt ra vẻ "con hiểu mà", kết quả không đợi Quách Tĩnh Tĩnh lấy hơi, Quách Tiểu Niên bỗng nhiên đã nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay của cậu, nhóc ngẩng đầu cười vô cùng rực rỡ với Quách Tĩnh Tĩnh.

"Vậy... Thầy cưới con đi!"

"Tĩnh Tĩnh, thầy sao thế? Sao lại không động đậy chứ? Tĩnh Tĩnh?"

Quách Tĩnh Tĩnh không muốn cùng nhóc thảo luận lại cái vấn đề này, đứng lên dắt nhóc nói: "Đi, ta đi phòng làm việc lấy điện thoại di động, sau đó gọi điện thoại cho cậu con."

"Nha." Quách Tiểu Niên nháy mắt mấy cái, tung tăng tung tẩy lắc lắc mông nhỏ đi theo phía sau Quách Tĩnh Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, sau này chúng ta kết hôn rồi có thể ở chung với mẹ con không? Thầy đừng lo lắng, mẹ con rất tốt, sẽ không cãi nhau với thầy đâu, thầy không cần lo lắng về mẹ chồng nha. Còn có, đồ chơi của con cũng để cho thầy chơi, sô cô la con cũng sẽ chia cho thầy một nửa, phim hoạt hình... Không sao, con có thể cầm tiền mừng tuổi của con mua cho thầy một cái tivi nữa, hai chúng ta một người một cái, ừ... Còn có cái gì ta? Để cho con suy nghĩ một chút..."

Quách Tĩnh Tĩnh chỉ làm như mình cái gì cũng không nghe được, bước nhanh hơn trở về phòng làm việc, cầm điện thoại di động lên đã nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, riêng ba cậu đã gọi mấy cuộc rồi.

Quách Tĩnh Tĩnh vừa định gọi lại cho ba, nghĩ một chút vẫn là gọi cho Quách Tử Chương trước. Nguyên lai Quách Tử Chương có chuyện đột xuất nên không thể tới đón Quách Tiểu Niên được, Quách Tử Chương còn mở miệng nhờ cậu trông hộ Quách Tiểu Niên, Quách Tĩnh Tĩnh không có biện pháp nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý trông cái cục nợ nhỏ này.

Cúp điện thoại, cậu nói với Quách Tiểu Niên: "Cậu con có chuyện không thể tới được, buổi trưa con ở với thầy, buổi tối cậu con lại tới đón con tan học"

"Thật sao! Vậy thì tốt quá!" Quách Tiểu Niên vui mừng vỗ tay, sờ cằm nhỏ mặt đầy trầm tư, " Ừm, thật ra thì con cảm thấy chúng ta quả thật nên ở bên nhau nhiều hơn, càng hiểu nhau rõ hơn nữa, trên ti vi cũng nói như vậy đó thầy."

Quách Tĩnh Tĩnh cũng lười để ý tới nhóc, đi tới một bên gọi điện cho Trương Thanh.

" Này, A Tĩnh..."

Trương Thanh bị thương, y nói bị mảnh vụn thủy tinh  cắt đứt tay. Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, mặc dù giọng Trương Thanh nghe không có gì đáng ngại nhưng cậu luôn cảm thấy có chút không yên tâm. Cậu biết, coi như Trương Thanh bị thương nghiêm trọng đến mấy đi chăng nữa thì Trương Thanh cũng sẽ không nói cho cậu biết, bởi vì y không muốn để cho cậu lo lắng, nếu như vậy thì Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn ép buộc y, hai người nói mấy câu.  Điện thoại vừa cúp, Quách Tĩnh Tĩnh liền lập tức gọi  cho Vương Giang Dân.

Nhưng trong điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở, bên kia đã tắt máy, Quách Tĩnh Tĩnh không thể gọi được, không có cách nào cũng chỉ có thể chờ buổi chiều tan học về xem một chút.

"Tiểu Niên, đi thôi"

Quách Tĩnh Tĩnh mang Quách Tiểu Niên đi tới tiểu khu đối diện trường học. Bây giờ buổi trưa mỗi ngày cậu sẽ tới bên này ăn cơm trưa, ngủ trưa, Hạ Phạm Hành cũng mỗi ngày trở lại cùng cậu ăn cơm. Nhà có mời dì giúp việc chỉ phụ trách nấu cơm, làm xong cơm, chờ Hạ Phạm Hành trở lại thì liền rời đi, chén đũa cũng không cần dì rửa, Hạ Phạm Hành đang học làm một số việc nhà đơn giản một chút.

"Tĩnh Tĩnh, nơi này là nhà thầy sao? Thầy không phải ở trong nông thôn hả? Lần trước cậu còn mang cho con kẹo đậu phộng, ăn ngon lắm nha. Cậu nói đó là bà nội của Tĩnh Tĩnh làm nha."

Quách Tiểu Niên thấy Quách Tĩnh Tĩnh mở cửa vào sân, cảm thấy rất trong lành, nhóc nhìn bốn phía một chút, quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, Quách Tiểu Niên liền lại hỏi một lần nữa.

"Tĩnh Tĩnh, nơi này có phải là nhà thầy không?"

"Đúng đó."

Quách Tĩnh Tĩnh không thể không gật đầu một cái, ngẩng đầu lên  đã nhìn thấy Hạ Phạm Hành dựa vào khung cửa bên, nở nụ cười ôn nhu như đang tỏa sáng. Quách Tĩnh Tĩnh bởi vì câu trả lời vừa rồi mà hai tai đỏ bừng, dời tầm mắt qua một bên không dám đối mặt với Hạ Phạm Hành.

Hai người cứ đứng như vậy, ai cũng không động đậy, chỉ có Quách Tiểu Niên nói: "Tĩnh Tĩnh, hóa ra thầy cũng có hai căn nhà giống con cơ à... Chú Hạ, sao chú cũng ở đây thế?"

Nghe thấy Quách Tiểu Niên kêu mình, Hạ Phạm Hành vẫn như cũ không dời tầm mắt đi chỗ khác, không trả lời câu hỏi của Quách Tiểu Niên mà chỉ nói một câu: "Mau đi vào ăn cơm thôi."

Lời này là nói cho Quách Tiểu Niên, cũng là nói với Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh bước nhanh vào phòng, làm sao còn nhớ nổi cục nợ nhỏ ở đằng sau.

Lúc ăn cơm, Quách Tĩnh Tĩnh đơn giản nói qua chuyện Quách Tử Chương có việc không thể đón Quách Tiểu Niên được, sau đó mới nhắc tới Trương Thanh.

"Ba em có nói vết thương không nghiêm trọng không?"

" Ừ, ba nói như vậy đấy." Tốc độ ăn cơm của Quách Tĩnh Tĩnh  cũng chậm lại so với bình thường.

"Bác sĩ Vương thì sao? Em có gọi điện cho bác sĩ Vương không? Hắn nói thế nào?" Hạ Phạm Hành gắp thức ăn cho cậu, trong chén Quách Tĩnh Tĩnh đều là cơm."Không có ai nghe cả, tắt máy hết trơn."

"Thật không?" Tay Hạ Phạm Hành gắp thức ăn hơi dừng lại một chút, trong mắt thoáng qua một tia ám quang.

Điện thoại di động trên bàn reo lên, là Dương Tuyền gọi tới, Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động lên, alo một tiếng. Dương Tuyền bên kia nói một câu, Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, đứng dậy đi qua một bên tiếp.

Quách Tiểu Niên một mực ngoan ngoãn ăn cơm của mình, cho đến khi nhìn thấy Hạ Phạm Hành rời đi, miệng nhóc dính đầy cơm, quay đầu nhỏ nhỏ giọng hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, tại sao chúng ta phải ăn cơm với chú Hạ ạ?"

Quách Tĩnh Tĩnh nghe khẩu khí này của nhóc liền hỏi: "Con không thích chú Hạ sao?"

Quách Tiểu Niên xoắn xuýt: "Cũng không phải, có điều con không quen thân với chú ấy lắm, cậu con có quan hệ tốt với chú ấy lắm. Chú ấy ở chỗ này nên con chẳng dám nói xấu cậu với thầy đâu, nếu không bị cậu con biết thì cậu lại đánh mông con."

"Thầy không phải đã nói rồi sao? Không thể nói xấu trưởng bối, con không phải cũng nói không muốn trở thành người như cậu con sao?"

"Nhưng vạn nhất con không cẩn thận nói ra thì làm thế nào đây?" Quách Tiểu Niên cầm đũa, hai tay nắm thành quả đấm nhỏ, kéo mặt mình, thở dài như người lớn."Ai, con muốn trở thành người lớn ghê, chờ con thành người lớn như cậu rồi cậu con sẽ không dám đánh con nữa"..." Quách Tĩnh Tĩnh cắm đầu ăn cơm, nói hồi lâu rồi mà hóa ra vẫn còn dậm chân tại chỗ.

"Sao thế? Biểu tình này là sao đây?" Hạ Phạm Hành nghe điện thoại xong trở lại, buồn cười nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy xoắn xuýt. Quách Tĩnh Tĩnh uể oải lắc đầu, hỏi: "Dương Tuyền tìm anh có chuyện gì không?"

Hạ Phạm Hành nhìn cậu không lên tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "Sao thế anh? Có phải Trương Kỳ lại làm cái gì hay không?"

"A Tĩnh, Trương..."

Hạ Phạm Hành mới vừa há miệng, điện thoại di động của hắn lại vang lên, tên hiển thị trên điện thoại di động khiến Hạ Phạm Hành rất kinh ngạc.

Hạ Phạm Hành lần nữa đứng dậy, nói với Quách Tĩnh Tĩnh: " Chờ một chút sẽ nói cho em, anh đi nghe điện thoại trước."

Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động đi qua một bên, ấn nút nghe.

" Xin chào."

"Xin chào, Hạ tiên sinh, là tôi, Quách Tử Hoa, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, Quách tiểu thư, đúng rồi, quên chúc mừng chị, bây giờ chị là Phó thị trưởng đúng không? Chúc mừng."

"Cám ơn."

Bởi vì quan hệ với  Quách Tử Chương mà Hạ Phạm Hành cùng Quách Tử Hoa đã gặp mặt mấy lần, đã từng lịch sự trao đổi số với nhau, hoàn toàn không nghĩ tới lại thật sự có công dụng.

Bất quá dẫu sao hai người  cũng không phải là quá quen thân, sau khi chào hỏi đơn giản thì hai bên lại lâm vào trầm mặc.

Hạ Phạm Hành biết, Quách Tử Hoa không thể nào bỗng dưng vô cớ tìm hắn, bây giờ lại ấp a ấp úng, đoán chừng là có lời khó nói. Hắn thân sĩ cười nói: "Quách tiểu thư có lời gì thì cứ nói thẳng đi."

"Tốt lắm, vậy tôi cũng không khách khí nữa, " Tính cách Quách Tử Hoa từ trước đến giờ rất quả quyết, Hạ Phạm Hành nói như vậy thì cô cũng rất trực tiếp, "Tôi nghe Tử Chương nói một ít về tình huống của cậu bây giờ, nghe nói cậu yêu người cùng phái...rồi có bầu?"

" Ừm." Hạ Phạm Hành không chút nào giấu giếm, "Có điều chuyện này vẫn hy vọng Quách tiểu thư có thể thay tôi giữ bí mật."

"Dĩ nhiên, " Quách Tử Hoa đáp cũng rất khẳng định, "Hạ tiên sinh, tôi có một điều thỉnh cầu, hy vọng cậu có thể đáp ứng."

"Chị nói đi."

"Tôi có thể... Gặp mặt người yêu cậu không? Cậu yên tâm, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn thấy tận mắt thôi."

"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Xin lỗi."

Quách Tử Hoa hiển nhiên cũng không có ý định nói ra, Hạ Phạm Hành suy xét một hồi rồi nói: "Chuyện này tôi cần trưng cầu ý kiến của em ấy một chút."

"Dĩ nhiên, như vậy đi,tôi đợi điện thoại của cậu."

Cúp điện thoại của Quách Tử Hoa, Hạ Phạm Hành ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là có tâm sự.

Quách Tử Chương đem chuyện này nói cho Quách Tử Hoa, xem ra anh muốn từ chỗ Quách Tử Hoa biết chút gì đó, như vậy Quách Tử Hoa rốt cuộc biết được bao nhiêu đây? Giả sử mọi phỏng đoán của hắn lúc trước đều là thật, thời điểm đó Quách Tử Hoa chắc mới có mười tuổi thôi chứ? Mười tuổi mặc dù vẫn còn con nít nhưng đã có thể nhớ được, cô sẽ biết chút gì đó cũng không phải là không thể được.

"Anh tại sao không đi ăn cơm? Thức ăn cũng sắp lạnh rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh thấy Hạ Phạm Hành đứng ở trên ban công, nửa ngày không có vào trong, buông chén đũa xuống đến tìm hắn. Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn cậu, đưa tay ra. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn vào trong phòng, Quách Tiểu Niên đang ở trong phòng khách xem phim hoạt hình và ăn cơm, tự mình đổi kênh bằng điều khiển từ xa còn thuần thục hơn cả cậu.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, đưa tay tới, Hạ Phạm Hành kéo tay cậu nắm thật chặt, nói khẽ với cậu: "Tử Chương nói chuyện của em với chị cậu ta, Quách Tử Hoa muốn gặp em."

"Quách Tử Hoa?" Quách Tĩnh Tĩnh chợt nhớ tới chuyện ngày đó ở cửa trường học, lúc ấy người trong xe ngồi ngay ngắn là Quách Tử Hoa.

Thấy nghi ngờ trên mặt Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành cũng đã biết cậu đang suy nghĩ gì, cười nói: "Không sai, hai người đã gặp một lần rồi, có điều lần này không giống, lần trước em như thầy của Quách Tiểu Niên gặp cô ấy, lần này người cô ấy muốn gặp là người yêu anh."

Gò má Quách Tĩnh Tĩnh hơi nóng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này có liên quan tới Quách Tử Chương sao?"

Hạ Phạm Hành kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, lại không giấu giếm,  gật đầu một cái, nói: "Anh nghĩ vậy."

Quách Tĩnh Tĩnh trong mắt hiện lên nghi hoặc, cậu nhìn Hạ Phạm Hành hỏi: "Quách Tử Chương cùng chuyện này rốt cuộc có quan hệ thế nào? Anh không phải nói anh ta không thể nào là người tổn thương ba em sao? Vậy tại sao..."

"Rất nhiều chuyện anh đến bây giờ cũng không có được câu trả lời chính xác, cho nên cũng không có cách nào nói rõ với em được, có điều có thể bảo đảm, Tử Chương cùng chị cậu ta không có ý định làm tổn thương ba em."

Quách Tĩnh Tĩnh siết quả đấm, nói một chút đến Trương Thanh, mặc dù Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhắc tới cậu liền sẽ trở nên phá lệ nhạy cảm, đây cũng là nguyên do Hạ Phạm Hành không có lập tức đáp ứng Quách Tử Hoa cho cô gặp mặt cậu. 

"Nếu như em không muốn gặp thì anh có thể từ chối, anh cũng sẽ bảo Tử Chương kín miệng lại."

Quách Tĩnh Tĩnh không có trả lời ngay, Hạ Phạm Hành cũng không thúc giục, yên tĩnh chờ cậu.

"Em..." Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút, "Em không muốn gặp cô ấy."

Hạ Phạm Hành nở một nụ cười khiến người khác an tâm, gật đầu nói: " Được."

Hạ Phạm Hành nói cho Quách Tử Hoa quyết định của cậu, Quách Tử Hoa mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu.

"Tôi biết rồi, cám ơn."

"Không có gì."

Sau khi cúp điện thoại, Quách Tử Hoa cả người tỏ ra vẻ mệt mỏi. Từ đêm đó sau khi nói chuyện với Quách Tử Chương cô liền không ngủ qua một giấc an ổn, trong đầu một mảnh hỗn loạn, luôn luôn hiện lên một ít hình ảnh năm xưa. Cô biết mình gọi cho Hạ Phạm Hành có chút đường đột, nhưng nếu như không gọi thì lòng cô làm sao cũng không ổn định lại được.

Như trong dự liệu, cô bị cự tuyệt, đầu mối lại bị cắt đứt.

Quách Tử Hoa đang ngồi trước bàn làm việc, tay chống trước trán, nhíu mày nhắm hai mắt biểu tình rất thống khổ. ĐIện thoại trong tay reo lên, cô cho là Hạ Phạm Hành thay đổi chủ ý nên vội vàng xem, nhưng lại là dãy số từ thủ đô.

"Dạ, ba..."

Quách Lương nói với cô một ít lời, sắc mặt Quách Tử Hoa trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

"Ba nói là chú... Tại sao, chú tại sao lại không chịu tiếp nhận chữa trị, không phải nói chẳng qua là giai đoạn đầu thôi sao?" Quách Tử Hoa trở nên rất kích động.

"Tử Hoa, con bình tĩnh một chút đi, chú con có quyết định như vậy, nói thật ba một chút cũng không cảm thấy bất ngờ. Những năm này, tuy rằng chú con còn sống nhưng trong lòng đã sớm..." Không thể nói hết lời muốn nói, Quách Lương liền ngừng lại.

Quách Tử Hoa làm sao không hiểu được, hít một hơi thật sâu hỏi: "Các chú biết không ạ?"

"Không, cho đến bây giờ cũng chỉ có ba cùng con biết,  loại chuyện này, cấp trên đã cho chú con cho nghỉ dài hạn, con để cho Tiểu Niên gọi điện cho chú đi, trước tiên khuyên chú con đi tới bên kia điều dưỡng. Tử Chương gần đây có phải ở chỗ con hay không?"

Quách Tử Hoa sửng sốt một chút, gật đầu: " Dạ"

"Để cho Tử Chương... ở bên cạnh chú con nhiều một chút."

"Ba!" Quách Tử Hoa cả kinh, rõ ràng có lời muốn nói.

"Lãnh đạo của Tử Chương đã gọi điện cho ba, trước như vậy đi, chờ chú con đi qua rồi thì con gọi điện cho ba."

Quách Lương hiển nhiên không muốn nói thêm gì nữa, vội vội vàng vàng liền cúp điện thoại. Quách Tử Hoa đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy tay chân một trận lạnh như băng.
Bình Luận (0)
Comment