Quách Tĩnh Tĩnh vốn là muốn gọi điện thoại Hạ Phạm Hành nói cậu buổi trưa không thể về ăn cơm được, nhưng khi thấy mặt Quách Dực, suy nghĩ một chút vẫn là đổi thành gửi một cái tin nhắn ngắn, nói phụ huynh học sinh mời cậu ăn cơm, buổi trưa không trở về. Hạ Phạm Hành rất nhanh gửi lại một tin nhắn, Quách Tĩnh Tĩnh vừa định xem thì Quách Dực vốn đang đối diện với Quách Tiểu Niên lại quay sang nhìn cậu.
"Thầy Quách quen biết với Tử Chương sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh lập tức nhét điện thoại di động vào trong túi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: " Vâng."
Quách Dực nhìn về phía Quách Tử Chương, Quách Tử Chương giải thích: "Tĩnh Tĩnh cùng Phạm Hành là bạn."
"Phạm Hành?"
"Cháu trai Hạ lão gia của Huyền Tế Đường, Hạ Phạm Hành."
"À, " Quách Dực hơi suy nghĩ một chút, "Có chút ấn tượng, trước đó ở bữa tiệc sinh nhật của ông nội cậu ấy đã gặp rồi, rất giống cha cậu ta, đầu óc làm ăn không tệ."
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy có chút kỳ quái. Quan hệ giữa Quách Tử Chương cùng Hạ Phạm Hành tốt như vậy, Quách Dực là chú Quách Tử Chương, tại sao lại dường như hoàn toàn không biết chuyện này thế? Có điều trước mắt thì cái này không phải chuyện mà cậu cần để ý tới.
Quách Dực hỏi cậu: "Nói như vậy, cha mẹ thầy Quách cũng là người làm ăn sao?"
"Cha tôi nuôi chút gà để bán, làm ăn nhỏ mà thôi."
"Như vậy mẹ là giáo sư?"
Thái độ của Quách Dực giống như là đang tán gẫu về trưởng bối cùng với tiểu bối vậy, nhưng Quách Tử Chương cũng không nghĩ như vậy. Chú của anh từ lúc nào lại quan tâm tới gia cảnh của người khác thế?
"Tôi không có mẹ, " Quách Tĩnh Tĩnh mím môi. Cậu không quen nói dối, cho tới bây giờ đối với việc nhà mình là gà trống nuôi con cũng thấy chẳng có gì để xấu hổ cả.
" Xin lỗi,đã nhắc tới chuyện thương tâm của cậu rồi." Quách Dực gật đầu nhẹ.
"Không phải ý đó, " Quách Tĩnh Tĩnh biết Quách Dực hiểu lầm rồi, "Tôi là con nuôi của ba, ba tôi cả đời không lập gia đình."
"Thật sao?" Trong mắt Quách Dực mang một vẻ kinh ngạc.
Quách Tiểu Niên tâm tư đơn thuần, phỏng đoán vào lúc này mới phản ứng được, hai mắt mở thật to nhìn Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: "Tĩnh Tĩnh không có mẹ sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái.
"Vậy... Đó không phải là rất đáng thương sao?"
" Không phải, " Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy kiên định, "Bởi vì ba thầy đã cho thầy tất cả tình thương của cha và mẹ rồi, thầy quá may mắn rồi.”
Quách Dực lại lần nữa quan sát Quách Tĩnh Tĩnh một phen, gật đầu nói: "Xem ra cha cậu là một người rất giỏi."
“Đúng vậy." Giọng Quách Tĩnh Tĩnh mang theo chút kiêu ngạo.
Quách Dực bị cậu gợi lên hứng thú, mặc dù khách sáo là chủ yếu nhưng cũng mang mấy phần thật lòng nói: "Có cơ hội thì tôi muốn gặp gỡ ba cậu một chút."
Quách Tĩnh Tĩnh một mực không trả lời tin nhắn, Hạ Phạm Hành bên kia trực tiếp gọi điện thoại tới. Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Dực nói một tiếng, Quách Dực không ngại khoát tay một cái.
Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại di động đi qua một bên.
"Hạ Phạm Hành."
"Em ở chỗ nào? Làm sao không trả lời tin nhắn của anh?" Thanh âm Hạ Phạm Hành có chút nóng nảy, đoán chừng là vẫn luôn đợi cậu trả lời.
"Em đang ở với Quách Tử Chương, " suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu, "Còn có ông nội Tiểu Niên nữa."
Trong điện thoại, Hạ Phạm Hành trầm mặc một chút, hỏi: "Chú Tử Chương sao?"
" Vâng." Cậu nghe Quách Tử Chương gọi như thế.
"Mọi người ăn cơm ở chỗ nào? Ăn xong rồi anh tới đón em"
"Xe anh không phải bị tông hỏng, đang mang đi sửa đó à?"
"..." Đầu kia không biết tại sao dừng lại một chút, "Nói cho anh địa chỉ là được, anh đi đón em."
"Được, vậy đợi em đi hỏi Tử Chương, em không biết chỗ này."
" Được, mau đi đi."
" Ừ, anh cứ ăn đi rồi hẵng tới, dù sao cũng không gấp, đúng rồi,... Em buổi chiều nghỉ."
"Hả?" Hạ Phạm Hành đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền khẽ nở nụ cười, " Được, anh biết rồi."
"Bái bai." Quách Tĩnh Tĩnh nói xong lập tức cúp điện thoại, âm thầm hít một hơi, lúc này mới trở về chỗ ngồi.
"Xin lỗi."
Quách Tĩnh Tĩnh lịch sự nói tiếng xin lỗi với Quách Dực, Quách Dực thấy cậu gọi một cú điện thoại sau khi trở lại mặt đỏ rần, bộ dáng nghiêm trang biết điều như vậy khiến cho người ta muốn được khi dễ.
"Làm sao, báo cáo với người yêu à?"
Quả nhiên, Quách Dực phát hiện sau khi mình nói xong, người trẻ tuổi đối diện không chỉ đỏ mặt mà lỗ tai cũng đỏ, làm sao lại dễ xấu hổ như thế chứ.
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, không thể trả lời cái vấn đề này, Quách Dực chỉ coi cậu là đang mắc cỡ cũng sẽ không khi dễ cậu. Nhân viên phục vụ bưng thức ăn tới, Quách Dực hỏi cậu: "Thầy Quách uống rượu không?"
"Tôi không uống rượu, cám ơn."
Quách Dực gật đầu: "Cũng tốt, uống rượu tổn hại tới sức khỏe, tôi gần đây cũng đang cai rượu, vậy chúng ta hôm nay để cho người nhỏ nhất làm chủ nhé. Tiểu Niên, con muốn uống gì, con quyết định đi."
"Có thật không ạ? Ông nội!" Quách Tiểu Niên vừa nói liền bắt đầu lật thực đơn, "Vậy chúng ta uống gì thì mới tốt đây ta..."
Quách Tĩnh Tĩnh thừa dịp Quách Tiểu Niên chọn thức uống, né người thấp giọng nói với Quách Tử Chương: "Làm phiền anh một chút, có thể gửi địa chỉ của nơi này cho Hạ Phạm Hành được không? Anh ấy nói một lát nữa sẽ tới đón tôi.”
"Không cần cậu ta đón, cơm nước xong tôi đưa cậu về. Cậu ta cứ việc yên tâm, tôi vẫn có thể lái xe được." Nếu không làm sao sẽ bị chị gái lấy cái này làm cớ, đoạn thời gian này sung làm tài xế cho Quách Dực chứ?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hai ông cháu ngồi đối diện nói: "Không cần đâu, bên ngoài tuyết lớn lắm, anh đưa thằng nhỏ với lão...thằng nhỏ với Quách tiên sinh về là được. Hơn nữa nơi này cách trường học cũng không xa, để Phạm Hành tới đón tôi là được."
Quách Tử Chương có lòng tốt cười một tiếng, cầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hạ Phạm Hành.
Bởi vì không uống rượu nên thời gian ăn cơm giản ngắn đi rất nhiều. Cảm giác sắp đến lúc kết thúc rồi, Quách Tĩnh Tĩnh gửi cho Hạ Phạm Hành một cái tin nhắn, để cho hắn tới đón mình.
Từ tiệm cơm đi ra, Quách Dực cười nói: "Nhà thầy Quách ở đâu? Để cho Tử Chương đưa cậu về."
"Không cần, bạn tôi tới đón tôi rồi."
"Như vậy à, vậy tôi liền không miễn cưỡng nữa."
Quách Dực ngược lại cũng không khách sáo, Quách Tĩnh Tĩnh đã nói như vậy rồi thì cũng chẳng miễn cưỡng làm gì. Quách Tử Chương giúp ông mở cửa xe, Quách Dực ngồi xuống, Quách Tiểu Niên kéo kéo vạt áo Quách Tĩnh Tĩnh.
"Tĩnh Tĩnh, nếu không thầy đến nhà con chơi đi, con không bỏ thầy được đâu..."
"Mau trở về đi thôi, không phải con nói nhớ ông nội, phải ở bên cạnh ông nội thật nhiều sao? Nếu là muốn chơi tuyết thì chú ý đừng làm ướt quần áo biết không?"
"Dạ, con biết rồi, vậy con đi nha." Quách Tiểu Niên dẩu môi, xoay người leo lên xe.
Quách Tử Chương đóng cửa xe, anh còn đem xe cửa sổ mở ra, vẫy tay kêu: "Tĩnh Tĩnh tạm biệt nha, con sẽ nhớ thầy lắm..."
Làm như ly biệt nơi bến xe không bằng.
Quách Tử Chương đưa tay kéo đầu nhóc trở về: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không cho phép thò đầu ra ngoài cửa sổ."
"Hừ! Con ghét cậu nhất!" Quách Tiểu Niên thở phì phò thu đầu về, còn đóng cửa sổ xe lại, quay đầu bày ra cái điệu không thèm để ý.
Quách Tử Chương biết tính nhóc, chính xác ba phút kiểu gì cũng sẽ sáp lại gần anh đòi chơi cùng ngay ấy mà. Anh đành cười một tiếng, quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Phạm Hành đã tới chưa?"
“Tới rồi.”
Quách Tử Chương cười một tiếng: "Tốt lắm, vậy tôi đi trước đây, cậu cẩn thận nhé, tuyết trơn lắm đấy.”
Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên biết anh nói cẩn thận là chỉ cái gì, mím môi gật đầu một cái. Quách Tử Chương biết tính cậu, cũng không trêu chọc cậu nữa, xoay người lên xe.
"Cậu đáng ghét! Không cho cậu lên xe! Cậu dám bỏ Tĩnh Tĩnh ở lại một mình, đồ đại bại hoại! Cậu sẽ bị chú cảnh sát bắt đi đó!" Quách Tử Chương vừa lên xe, Quách Tiểu Niên đã xông tới, ỷ có ông nội ở đó mà lá gan cũng to ra.
Quách Tử Chương muốn cười nhưng lại không cười quát một tiếng: "Quách Tiểu Niên, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho cậu, nếu không con sẽ là người đầu tiên bị chú cảnh sát bắt đi đó!”
Vừa nói, Quách Tử Chương chỉ chỉ cảnh sát giao thông đứng ở trong tuyết để khai thông đường cách đó không xa, Quách Tiểu Niên lập tức đặt mông ngồi ở bên người Quách Dực, kéo tay Quách Dực không dám lộn xộn.
"Con lá gan lớn lắm mà, cậu còn tưởng con muốn lên trời luôn đấy."
Quách Tử Chương vừa nói, qua kính xe nhìn lướt qua Quách Dực, khẩn trương cầm tay lái. Anh khi dễ Quách Tiểu Niên như vậy, Quách Dực sẽ không trách mắng anh không biết người trên kẻ dưới đó chứ? Dẫu sao Quách Tiểu Niên cũng là bảo bối của Quách Dực.
Nhưng kết quả là Quách Dực không có, ông chẳng qua là ôm lấy Quách Tiểu Niên dựa vào người ông ngồi yên, thấp giọng trấn an nói: "Tiểu Niên ngoan, bên ngoài đường trơn lắm, con ngoan ngoãn ngồi yên, đừng quấy rầy chú con lái xe, biết không?"
"Con biết rồi, ông nội." Quách Tiểu Niên ngoẹo đầu dựa vào trong ngực Quách Dực, một bộ khôn khéo khác hẳn vừa rồi.
Quách Tử Chương mím môi, Quách Dực dùng phương thức gián tiếp nhắc nhở anh lo lái xe đi, cũng không nguyện lên tiếng cùng anh trò chuyện. Quách Dực không thích anh, một điểm này Quách Tử Chương biết chứ, thật ra thì không thích chỗ nào, còn mang vẻ chán ghét chứ
Tại sao? Ông ấy biết mình là...
Lần này gặp lại Quách Dực, tâm trạng Quách Tử Chương khó dằn, lái xe cũng không nhịn được mất thần, cho đến khi thanh âm Quách Dực không nóng không lạnh vang lên lần nữa.
"Thầy Quách ở chung một chỗ với Hạ Phạm Hành?"
"Cái gì?"
Quách Tử Chương cả kinh, lấy lại tinh thần đồng thời cũng bởi vì lời của Quách Dực mà giật mình.
"Chú..."
"Cậu biết ý của tôi." Quách Dực không có kiên nhẫn cắt đứt lời anh.
Quách Tử Chương khổ sở, gật đầu một cái: "Vâng."
"Hừ!" Quách Dực hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang sự châm chọc.
Quách Tử Chương liếm liếm môi hỏi: "Chú không coi trọng bọn họ sao? Cháu cảm thấy hai người ấy là thật lòng"
"Coi trọng? Thật lòng?" Quách Dực trong mắt đều là hoang đường, "Hạ Phạm Hành đúng là một người có chủ kiến, nhưng dù cho cậu ta có chủ kiến hơn đi chăng nữa thì người làm chủ Hạ gia bây giờ cũng chẳng phải do cậu ta làm chủ. Hạ lão gia tử năm đó ngay cả mẹ cậu ta cũng không chấp nhận thì huống chi là một người đàn ông? Cậu nếu là bạn tốt của Hạ Phạm Hành thì thay tôi khuyên một câu, cần đứt là đứt, chớ đến cuối cùng, hại người hại mình!"
Gân xanh trên mu bàn tay của Quách Tử Chương nổi lên rõ rệt, có lẽ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên anh nhất thời không thể khống chế tốt ưu tư, nghe lời này, không nhịn được nói lại: "Chú cũng như người đời, cảm thấy giữa hai người đàn ông cũng không thể yêu nhau rồi sánh đôi sao?" Sở dĩ năm đó chú cũng là bởi vì cái này nên mới không thể tiến tới với người yêu mình sao? Vậy anh coi là cái gì?
"Nói bậy bạ gì đó!" Đồng tử Quách Dực bỗng nhiên co rút nhanh, nhìn Quách Tử Chương nghiêm nghị quát lên. Giọng ông thời điểm ăn nói nhẹ nhàng ôn tồn thì nghe không có gì, chứ mà đề cao âm lượng lên, thanh âm khàn khàn sau đó còn ho kịch liệt.
"Chú!"
Quách Tử Chương thấy ông ho khan rất dữ dội, vội vàng mở ra đèn, ngừng xe ở bên đường, quay đầu xem tình huống của ông, chỉ thấy Quách Dực nghiêng đầu sang một bên ho khan nói không ra lời, hai tay lại bịt chặt tai Quách Tiểu Niên.
Quách Tử Chương thầm chửi mình hồ đồ, nhiều năm như vậy cái gì mà chưa từng chịu đựng qua mà lại hồ đồ vào lúc này cơ chứ.
"Thật xin lỗi, chú, cháu đưa chú đi bệnh viện trước đi."
Quách Dực dùng sức khoát tay không để cho anh đưa đi, Quách Tiểu Niên cũng sợ hãi, nhào tới trên người ông ra sức hỏi: "Ông nội, ông nội bị sao thế? Ông nội... Ô ô..."
"Trở về... Trở về!"
Quách Dực dù nói cũng phải dùng sức nhưng thái độ trong lời nói khiến người khác không thể cự tuyệt được, Quách Tử Chương vùng vẫy mười mấy giây, đạp cần ga xe đi ra ngoài, bánh xe ở trên mặt tuyết có chút trơn trượt nhưng Quách Tử Chương vào lúc này căn bản không để ý tới những thứ này.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cầu đề cử đi ~ đề cử quá ít, khác cũng không biết viết cái gì tốt lắm, chương sau tiếp tục ngược ngược Tử Chương, thật đáng thương (0)