Nhà Có Chính Thê

Chương 135.2

Vì đây kể về thời trẻ của Quách Dực nên mình tạm đổi ngôi xưng là "hắn" nhé.

————

Mộc Thanh và Quách Dực (1)

Quách Tử Hoa là đứa trẻ ra đời đầu tiên ở Quách gia trong thế hệ đó, mặc dù là một bé gái nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều, tất cả trưởng bối trong nhà vô cùng thương yêu cô, chỉ trừ một người, người đó chính là chú cô Quách Dực.

Quách Dực so với cô vừa vặn lớn hơn mười tuổi, sinh nhật hai người cũng cách rất gần, cho nên từ nhỏ đến lớn đồ thích cũng gần giống nhau. Em trai nhỏ nhất của Quách Tử Hoa nhỏ hơn cô tám tuổi, so với một đứa em trai chỉ vừa mới học đi, cả ngày chảy nước mũi thò lò nãi thanh nãi khí gọi cô là chị thì Quách Tử Hoa càng thích quấn lấy Quách Dực hơn.

Cho nên, từ nhỏ đến lớn, Quách Tử Hoa luôn dính lấy Quách Dực không buông. Quách Dực khi đó cũng hai mươi, ở thời đó thì cái tuổi này chính là thời đại hoàng kim, có thể thỏa thích chơi đùa! Hỏi thử xem có ai nguyện ý mang theo một đứa cháu gái mười tuổi chứ?

Vào giữa hè năm kia, lúc đó Quách gia chính là mặt trời ban trưa, phát triển không ngừng, tất cả mọi người đều vội vàng đến mức chân không chạm đất, nhưng vào lúc đó Quách Dực lại gây họa, hắn đánh một vị công tử nhà Tham mưu trưởng, đánh rụng hai cái răng cửa, đừng nói bị thương có nặng hay không, mấu chốt hai người bọn họ động thủ còn là vì một nữ sinh, việc này lúc ấy phải bị đuổi học. Quách lão gia tử dưới cơn nóng giận đã đánh hắn một trận tơi bời, còn cho chuyển trường, dọn dẹp một thứ, trực tiếp bỏ túi đem người đưa tới nhà bà ngoại Quách Dực.

Quách Dực thật bực bội, trước khi đi một ngày kéo một đám hồ bằng cẩu hữu uống đến say khướt, cầm chai rượu đứng ở trên ghế hô to: Ông đây sẽ còn trở lại!

Ngày thứ hai lúc đi chỉ thấy Quách Tử Hoa tết tóc hai bên, đeo túi sách nhỏ của mình, nháy nháy mắt đứng ở trước xe nhìn hắn. Quách Dực ngẩn ra buồn nôn, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, nhắc tới hai cái bím tóc của Quách Tử Hoa như hai cái sừng trâu, hỏi: "Tiểu nha đầu không đi học mà đứng trước xe ông làm gì? Không bỏ được ông đây à?"

Quách Tử Hoa há ra một miệng toàn răng trắng, nói: "Chú, cháu muốn đi theo chú đến nhà cụ, ông nội nói chú phải chăm sóc cháu, chú mà không chăm sóc cháu kỹ thì ông nội sẽ dạy cho chú một bài học đó nha!"

Quách Dực bối rối tại chỗ. Đây là tình huống gì? Hắn chưa từng thấy qua cái trường hợp bị lưu đày mà còn phải mang theo con ghẻ đâu, như thế này có còn thiên lý hay không!

Không cần biết hắn kêu gào như thế nào thì người vẫn phải do hắn quản, ba hắn còn ban lệnh tử: Bà ngoại mày lớn tuổi, Tử Hoa trước đây hay sau này, đi học tan học mày đều phải đón. Yên tâm, trường hai đứa bây ở đối diện nhau, không cần lo lắng mày sẽ tới trễ. Đúng rồi,về nhà nhớ dạy kèm cháu gái mày làm bài tập, nếu cháu gái mày thành tích hạ xuống thì trở về ba lột da mày!

Quách lão gia tử nói lột da, đó cũng không phải là nói để hù dọa trẻ con, tuy nói không đến nỗi nghiêm trọng như lột da gì gì đó nhưng ít nhất cũng phải để cho trầy da sứt thịt.

Quách Dực không có biện pháp nào cả, chỉ có thể mang Quách Tử Hoa cùng đi đến nhà bà ngoại.

Bà ngoại Quách Dực năm nay đã bảy mươi mấy rồi, ông ngoại qua đời sớm, bà ngoại lại bị mù một mắt, lão thái thái không muốn ở cùng con cái liền tự mình trông nom tứ hợp viện, cũng không đi đâu cả, con cái tìm cho bà một người vú em, để cho tiện chăm sóc bà, một nhà của bà vú em đều vào ở trong tứ hợp viện.

Quách Dực kéo Quách Tử Hoa mới vừa bước vào tứ hợp viện liền nghe thấy tiếng cãi nhau của phụ nữ. Một người phụ nữ béo mập mặc một cái áo sơ mi tay ngắn kẻ ca rô, chỉ vào đứa bé trai trước mặt mắng nhiếc thậm tệ.

"Mẹ cái đồ quỷ đòi nợ này! Tao đời trước đã đào mồ đào mả Mộc gia nhà mày hay thế nào mà một người hai người đều khi dễ tao đúng không? Mày đúng là đồ sao chổi, khắc chết cha mẹ của mày rồi bây giờ lại tới gieo họa cho tao! Tao cả ngày cho mày ăn cho mày uống còn chưa đủ sao? Còn muốn đi học không? Mấy chục đồng tiền một tháng kia của chú mày làm sao đủ được? Mày còn dám tới trước mặt chú mày sỉ nhục tao? Mày là cái con bạch nhãn lang, hôm nay đừng nghĩ tới việc ăn cơm nữa!"

"Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì, trong vòng tám trăm mét đều nghe thấy tiếng của cô " lão thái thái chống gậy ba-toong từ trong nhà đi ra, Quách Tử Hoa lập tức kêu một tiếng: "Cụ ơi!”

Hô xong liền chạy tới chỗ lão thái thái, lão thái thái vốn đang nhíu mày, nghe một tiếng này xong, quay đầu nhìn về bên này, lập tức cười không thấy tổ quốc.

"Nha đầu tới rồi à? Chú con đâu?" Ngẩng đầu thấy Quách Dực đang đứng ở cửa, lão thái thái ngoắc ngoắc tay, "Tiểu Tứ con đó à, bà ngoại mong con mãi thôi, mau tới đây để cho bà ngoại nhìn con một chút xem nào."

"Bà ngoại." Quách Dực ngẩng đầu cười rực rỡ với bà.

Lúc nhìn qua đứa bé trai bên người, Quách Dực trong mắt mang theo khinh thường. Đường đường là một thằng đàn ông mà lại để tóc dài như thế, mặt đều bị che hết đi, y như đàn bà, trên người cũng không lường được, gầy như cây trúc, mấu chốt còn bị một người phụ nữ chỉ thẳng mặt mà mắng chửi! Thật không có tiền đồ!

Mà người đàn bà mới vừa rồi mặt còn đầy sát khí, vừa thấy tình hình này lập tức cười lấy lòng, bước nhanh về phía trước nói: "Ai ôi, thiếu gia cùng tiểu thư tới rồi à, lão thái thái lần này ngài làm sao có thể không cao hứng chứ? Vào nhà trước đi, bên ngoài mặt trời có hại, để tôi đi bưng thức ăn lên, đi cả một đoạn đường chắc thiếu gia và tiểu thư đói bụng lắm.”

Đây chính là lần đầu tiên Quách Dực và Mộc Thanh gặp nhau, nói chính xác thì đây là của Quách Dực mà không phải là của Mộc Thanh, bởi vì Mộc Thanh đứng ở trong sân, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu nhìn qua bất kỳ một người nào cả.

*

Hai người ở cùng dưới một mái hiên, theo lý thuyết tuổi tác xấp xỉ thì hẳn rất mau có thể làm thân, nhưng Quách Dực tới đây gần phân nửa tháng mà số lần ra mắt Mộc Thanh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nửa tháng này đã đủ để Quách Dực kết thêm một đám bạn mới, bao gồm con trai của bà vú ở tứ hợp viện Mộc Vĩ. Mộc Vĩ biết thân phận của Quách Dực, dẫn một đám người tới nịnh hót Quách Dực, phủng người thành thái tử gia.

Rốt cuộc, Quách Dực sau khi đưa đón Quách Tử Hoa một khoảng thời gian, cuối cùng không nhịn được. Một ngày nọ sau khi tan học, một đám người la hét nói muốn đi quán bar nhảy disco, mấy nữ sinh xinh nhất lớp cũng ở đó, Quách Dực như trung tâm của vũ trụ bị các nàng lôi kéo đi.

Quách Tử Hoa đứng ở cửa trường học, từ khi có mặt trời đến khi không có mặt trời, từ trời sáng đến khi trời tối cũng không thấy bóng dáng chú đâu. Quách Tử Hoa tới bên này thời gian không lâu, cô cũng không nhiều kinh nghiệm như Quách Dực, cuộc sống không quen đứng ở cửa trường học mới, mắt thấy trời đã tối rồi cũng không có ai tới đón mình, cô đứng ở đằng kia bắt đầu rơi nước mắt.

Cô bé đang khóc đến thở không ra hơi thì Mộc Thanh xuất hiện, vẫn là một đầu tóc dài kia, mồ hôi theo tóc y nhỏ giọt xuống. Mộc Thanh đỡ đầu gối thở dốc, nhìn dáng dấp kia chắc là chạy tới đây.

"Quách Tử Hoa, cụ em nói để anh đưa em về nhà"

Mộc Thanh ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trên mặt y. Không biết có phải do không nhìn thấy ánh mặt trời quanh năm hay không mà mặt Mộc Thanh vô cùng trắng, môi màu hồng như bôi phấn, mắt rất lớn, lông mi cũng rất dài, mặt còn như em bé, thanh thanh tú tú, cả người vô cùng sạch sẽ.

Quách Tử Hoa nhìn Mộc Thanh, cô thật ra thì không quen thuộc với người này chút nào, bởi vì thân phận mà người nhà thường xuyên nói với cô, không nên nói chuyện với người lạ, không được đi cùng người lạ, nhưng khi Mộc Thanh đưa tay ra với cô, Quách Tử Hoa không có một chút do dự nào cả, cô đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra, đặt vào trong lòng bàn tay của Mộc Thanh.

Quả nhiên, Mộc Thanh nắm chặt lấy tay cô, cười vô cùng nhu hòa, khi đó không lưu hành tướng mạo như, mọi người thích loại như Quách Dực hơn, ngũ quan sâu sắc, đẹp trai như ánh mặt trời, mang một chút cảm giác hỗn huyết, nhưng Quách Tử Hoa không giống thế. Cô rất thích tướng mạo như Mộc Thanh, nụ cười của y giống như người anh trai mà cô luôn kỳ vọng trong mộng, che chở cô, bảo vệ cô.

Đêm hôm đó, Mộc Thanh dắt bàn tay nhỏ bé của Quách Tử Hoa, hai người dưới trăng sáng trở về nhà, Mộc Thanh luôn tỉ mỉ hỏi cô: "Em có mệt hay không? Có đói lắm không? Lập tức tới nhà ngay, em cố nhịn thêm chút nữa nhé. Em có tê chân không?”

Những lời này không chỉ là Quách Dực mà ngay cả ba mẹ cô cũng không có hỏi cô như thế, đây là một loại ấm áo mà Quách Tử Hoa chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Quách Dực cùng ngày trở về rất khuya, lặng lẽ đẩy mở cửa sân, làm như kẻ gian vào phòng. Trong viện một mảnh đen tối, y tới phòng Quách Tử Hoa nhìn một chút, cô bé ngủ ở bên người lão thái thái, ngủ phá lệ ngọt ngào.

Quách Dực từ trong phòng lui ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa đắc ý.

"Ha! Không phải là về được đó sao? Còn thế nào cũng phải để cho ông đón, đều là do mấy người nuông chiều quá thôi, ông không chiều!" Nói xong mặt đầy hưng phấn, "Lần này tốt rồi, sau này tan học ông muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, bây giờ suy lại thì tới bên này tốt hơn, không người quản không người nhắc cuộc sống này quá thoải mái!"

Hắn vừa nói, hai bàn tay đan chéo ở sau ót, khẽ ngâm nga tiểu khúc muốn trở về phòng mình, bỗng nhiên cảm giác sau lưng vô cùng lạnh lẽo, giống như đang có người nhìn mình.

"Ai!"

Quách Dực đột nhiên xoay người, chỉ thấy một thân ảnh đơn bạc đứng ở dưới cây hòe trong sân, tóc ướt còn nhỏ tóc tách, cầm trong tay một cái chậu gỗ, mặc quần ngắn, cánh tay, chân lộ ra ở bên ngoài giống như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy. Quách Dực nghe Mộc Vĩ nói qua, tiểu tử này kêu là Mộc Thanh, một tên ăn nhờ ở đậu.

Mặc dù không thấy rõ mặt của người kia, nhưng Quách Dực cảm giác ánh mắt của y khiến mình rất không thoải mái, giống như tràn đầy đối nghịch cùng trách cứ. Quách Dực “chậc” một tiếng, một bộ bá vương, ác thanh ác khí rống lên một câu: "Nhìn cái gì vậy! Ông khoét mắt giờ có tin hay không!"

Hắn mới vừa nói xong, vẫn đang chờ Mộc Thanh đánh lại đây, nào biết Mộc Thanh lại xoay người trở về phòng. Quách Dực thật ra thì rất hy vọng y phản kích lại, tốt nhất là nhào tới đánh cho một trận ra trò, như vậy mới tính là một thằng đàn ông, nhưng không nghĩ tới Mộc Thanh lại là thái độ này, cảm giác kia giống như là, ngươi dùng sức đánh một quyền, kết quả lại đánh vào bông, khiến trong lòng hết sức khó chịu.

Quách Dực cắn răng đứng ở đó, nói một câu: "Quả nhiên là giống như lời của Mộc Vĩ, tiểu tử này thật sự khiến cho người khác chán ghét.”

Có một thì có hai, Quách Dực chính là người như vậy, từ lần trước sau khi hắn phát hiện Quách Tử Hoa có thể về nhà mình, hắn liền mặc kệ, hoàn toàn mặc kệ, hiếm lạ nhất là, cái đuôi nhỏ Quách Tử Hoa kia gần đây cũng không dính hắn nữa, Quách Dực cuộc sống này như được giải phóng.

Mấy ngày nay Quách Dực đều bám vào vai Mộc Vĩ lảo đảo về nhà, hôm nay không tệ, trời vừa tối (*) đã về. Quách Tử Hoa ngồi trong sân viết xong bài tập như tên lửa phóng tới trước mặt hắn, duỗi tay nói: "Chú, cho cháu tiền."

(*) 擦着黑, mình không biết edit thế có đúng không.

Quách Dực thu tay mình, ngón tay chọc chọc đầu Quách Tử Hoa nói: "Ha! Lá gan không nhỏ nhỉ, nhóc không có tiền sao? Không có tiền thì tìm ba nhóc đi, còn chạy đến tìm chú làm gì!"

Quách Tử Hoa xoa xoa đầu bị chọc, trợn mắt nhìn hắn nói: "Chú có cho hay không? Nếu chú không cho cháu sẽ nói với ông nội chú ngày ngày đều ăn chơi ở ngoài, còn không đón cháu tan học!"

Quách Dực buồn cười, vênh váo nhìn Quách Tử Hoa, hơi hất cằm nói: "Nha đầu thối, gan lớn quá nhỉ? Dám dọa chú luôn? Đòi tiền á? Không có, ra chỗ khác chơi đi, trẻ con cần gì tiền!”

Quách Tử Hoa thở phì phò nhìn Quách Dực, xoay người trở vào trong nhà, Quách Dực ở sau lưng đắc ý ha ha cười to, Mộc Vĩ lấy lòng nói: "Anh Quách, cháu gái anh thật là buồn cười!”

"Đúng…’

Quách Dực lời còn chưa nói hết liền nghe thấy tiếng Tử Hoa dứt khoát truyền ra từ trong phòng:

□ " A lô, xin chào, giúp cháu chuyển máy cho Quách chính ủy..."

tác giả lời ong tiếng ve:

Giá thiên văn trong, Trương Thanh cũng không phải là truyền thống lên phụ CP, phải nói, hắn cùng Quách Dực đúng là phụ CP, nhưng hắn cũng chưa tính là vai phụ
Bình Luận (0)
Comment