Nhà Có Chính Thê

Chương 142

"Ba?" Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Trương Thanh, sắc mặt Trương Thanh trắng bệch, trên môi cũng không có chút huyết sắc nào.

Trương Thị cũng phát hiện ra, hỏi vội: "A Thanh, con bị sao thế?"

"Không... Không có gì ạ, vô tình đụng phải góc bàn thôi, con đi thay đũa." Trương Thanh đứng dậy, cười một tiếng với mọi người rồi nhấc chân vào phòng bếp.

Trương Quốc Phú nhìn Quách Tử Chương hỏi: "Vậy chú con tại sao không đi bệnh viện thế? Bây giờ y học phát triển, kể cả mắc bệnh ung thư thì cũng có thể chữa khỏi mà."

"Đúng vậy, " Trương Thị cũng nói."Tiểu Quách, chắc chú con tuổi không lớn lắm nhỉ?"

"Không lớn, chưa tới năm mươi ạ" Quách Tử Chương tỉnh bơ liếc nhìn phòng bếp bên kia, thời gian Trương Thanh đi lấy đũa hình như hơi lâu.

Quách Tĩnh Tĩnh đã gặp qua Quách Dực rồi, cậu rất khó tưởng tượng một người như vậy lại mắc bệnh ung thư, ông nhìn một chút cũng không giống như người đang đau ốm bệnh tật, dẫu sao cũng coi là quen biết, mặc dù không quen thuộc nhưng theo phép lịch sự, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn hỏi một tiếng: "Quách tiên sinh bị bệnh sao?"

Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ánh mắt có chút phức tạp, cách một lúc lâu anh mới mím môi gật đầu một cái.

"Năm mươi còn chưa tới nữa, mới có tầm trung niên, còn có thể kéo dài cuộc sống thì tại sao lại không đi viện chứ?" Trương Thị không nghĩ ra, "Nhìn Tiểu Quách như này chắc gia cảnh nhà con cũng không tệ đúng không?"

"Bà nội, vấn đề không phải là tiền." Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn, Trương Thanh đã trở lại.

" Cái này... Nếu vấn đề không phải là tiền thì tại sao bà lại vừa mới nghe con nói là chú con lại không muốn đi chứ?" Trương Thị hỏi. Quách Tử Chương hơi do dự, nhất thời  không lập tức trả lời ngay.

"Nếu không tiện nói thì không cần nói đâu, nhưng mà chú con như thế thì vẫn nên khuyên nhiều thêm chút đi, cũng không thể ngay cả vợ con cũng không cần chứ?"

Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn Trương Thị nói: "Bà nội, chú con không có vợ con, chú đến nay vẫn một thân một mình."

"Một người? Không lấy vợ à?" Trương Quốc Phú hết sức giật mình.

Quách Tử Chương lắc đầu: "Không có ạ."

" Cái này... Đây là vì cái gì?" Xem ra đối với Trương Quốc Phú, lí do không lập gia đình không cưới vợ chỉ có một loại, đó chính là có quá nhiều anh em, căn cơ trong nhà lại không tốt, điều kiện quá kém, trường hợp như vậy luôn sẽ có anh em cá biệt nào đó không có tiền lấy vợ, nhưng mà loại chuyện này dẫu sao cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn tập trung ở cái tuổi của Trương Quốc Phú thôi. Ở thôn Mã Tỉnh Sơn có mấy người già neo đơn, mấy năm trước già đến ngây ngốc rồi mới được con cháu đưa tới viện dưỡng lão.

Nhưng giống như chú của Quách Tử Chương, đến tuổi đó là nhà nhà đều sinh đẻ được nhiều  lắm rồi, bốn người coi như là hưng thịnh rồi, hơn nữa gia cảnh lại tốt, không có lý do gì để không lập gia đình lấy vợ cả. Thử vào năm đó mà làm như thế thì nhất định sẽ bị nhiều người cười chê.

Trương Quốc Phú hỏi ra miệng, Trương Thị lập tức đánh lão: "Đây là chuyện riêng của người ta, ông còn không biết xấu hổ mà hỏi." Trương Thị mặc dù không hiểu cái gì gọi là riêng tư nhưng cũng biết chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, tóm lại không phải là chuyện tốt thì việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

"Tôi đây không phải là quan tâm thằng nhóc đó sao". Trương Quốc Phú ủy khuất nói.

Quách Tử Chương thấy hai ông bà còn đang cãi vã, cười một tiếng cắt đứt lời hai người: "Thật ra thì cũng không có gì không thể nói đâu ạ, chẳng qua là quá trình cụ thể con cũng không rõ lắm, lúc ấy con còn chưa có ra đời, chỉ nghe  trưởng bối trong nhà nói, chú lúc còn trẻ có người thích."

Quách Tử Chương nói, dần dần thu lại nụ cười,  mắt nhìn Trương Thanh.

"Khi đó, chú cùng người nọ cả ngày sớm chiều sống chung, cảm tình càng ngày càng sâu đậm, sau đó có một ngày bị ông nội con phát hiện ra chuyện này, bởi vì người kia có thân phận đặc thù nên ông nội sống chết không đồng ý chú con ở bên người đó, để chú cắt đứt với người nọ. Sau khi hai người họ tách ra, chú con cả ngày buồn bực không vui, thậm chí vì thế mà nghỉ học một năm, còn bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh thì chú vào quân đội làm lính. Ông nội con muốn chú trở về lấy vợ sinh con, chú liền dứt khoát năm năm không trở về nhà, ông nội bị buộc không biết làm sao, thẳng đến lúc qua đời cũng không dám ép chú nữa, chú con tất nhiên sẽ cả đời cũng chưa lập gia đình."

Quách Tử Chương nói xong, trên bàn ăn liền chìm trong bầu không khí yên tĩnh. Trương Thanh cúi đầu, không một ai thấy rõ  biểu tình trên mặt y. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn về phía tay y đang cầm đũa, khớp xương tay cũng trở nên trắng bệch, có thể thấy lực đạo cầm đũa không nhẹ. Quách Tử Chương cũng đang nhìn y, phát hiện Quách Tĩnh Tĩnh đang nhìn chằm chằm mình, Quách Tử Chương nhìn lại Quách Tĩnh Tĩnh, ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt, khẽ vuốt cằm.

Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cảm giác nói cho cậu biết, Quách Tử Chương sở dĩ sẽ nói những lời này thật ra thì đều là nói cho Trương Thanh nghe, mà Trương Thanh nghe những điều này cũng không dễ chịu gì cho cam. Sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt lạnh xuống.

Trương Quốc Phú há miệng nhìn lại ngắm Trương Thị nói: " Cái này... Nguyên lai trên thực tế thật đúng là gặp chuyện như vậy, thật sự giống y xì như diễn trên sân khấu luôn,  không phải cũng là kẻ thù truyền kiếp gì gì đó chứ?"

"Có biết nói chuyện hay không đấy!" Trương Thị thật sự cạn lời với cái miệng của Trương Quốc Phú.

"Không phải, tôi cũng không không ý tứ gì khác, chỉ là tôi cảm thấy, ông nội nó làm không đúng, con cháu tự có phúc của con cháu, bọn nó yêu ai ở bên ai thì cứ để chúng nó theo ý mình mới phải, làm sao phải như vậy, làm cho tất cả mọi người đều không thoải mái làm cái gì?"

"Ông đừng có mà khịa ai, " Trương Thị  đen mặt. Năm đó bà cũng ngăn cản Trương Vu Hà với Yamada Edako đó thôi, "Cha mẹ không để cho ở bên nhau nhất định là có  lý do mới không đồng ý, bề trên vì bề dưới vậy cũng cũng là chân tâm thật ý, chẳng lẽ cha mẹ lại sẽ đi hại con mình sao?"

"Cũng không thể nói như vậy. Nếu không phải năm đó ông nội Tiểu Quách ngăn cản thì cũng sẽ không đến mức như ngày hôm nay, chú nó bị bệnh mà cũng không có ai chăm sóc? Đã nhiều năm như vậy rồi, nhìn những anh em chị em thành gia lập nghiệp, có con có cái, nhưng riêng chỉ bản thân lại một mình một bóng thì không cô đơn à?  Nửa đêm tỉnh ngủ, nửa bên giường lạnh lẽo không bóng người thì trong lòng có thể không có cảm giác sao?"

"Theo như ông nói thì hai người ở bên nhau là được rồi à? Người nhà cũng không để ý tới luôn? Những lời lưu ngôn phỉ ngữ không mặc kệ luôn? Cái này không gọi là bên nhau mà gọi là ích kỉ đấy Làm người sao có thể chỉ nghĩ tới mình, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi mình lớn, kết quả còn giúp người khác nuôi nữa, có cái lý này sao?"

"Chú Trương!"

" "Ba!"

Người đầu tiên phát hiện Trương Thanh có gì đó không ổn là Quách Tĩnh Tĩnh và Quách Tử Chương, chỉ thấy Trương Thanh bỗng nhiên che miệng lại, nôn mửa hai tiếng, tiếp đó đột nhiên đứng dậy, xông ra ngoài cửa.

"A Thanh? A Thanh con bị sao đó?" Trương Thị cũng sợ hãi, một nhóm người vội vàng đuổi theo phía sau Trương Thanh đi ra ngoài.

Trương Thanh đứng ở dưới cây liễu, hai tay vịn lấy cây, nôn ra trong cống nước, vì buổi sáng chỉ ăn cháo với trứng gà nên nôn cũng chẳng ra cái gì.

"Chú Trương..."

Quách Tử Chương đưa tay muốn đỡ người dậy thì Quách Tĩnh Tĩnh đã kéo anh ra, ánh mắt nhìn Quách Tử Chương lạnh như băng. Quách Tử Chương mím môi, thu hồi cánh tay đang giơ ra giữa không trung.

Sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh rất khó nhìn, tới đỡ Trương Thanh vỗ vỗ lưng cho y.

"Ba, ba sao rồi? Có phải chỗ nào đó không thoải mái hay không ba? Để con đưa ba đi bệnh viện."

"Không... Không cần, " nôn sạch sẽ rồi, Trương Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Y đỡ lấy cánh tay  Quách Tĩnh Tĩnh, suy yếu xua xua tay."Ba không sao, vừa rồi dạ dày hơi khó chịu thôi, chắc là bị lạnh."

"Dạ dày bị lạnh? Con mau về nằm đi, mẹ lấy rượu đánh gió cho con" Trương Thị nói xong, vội vội vàng vàng vào phòng tìm bát và muỗng sứ.

"A Thanh, không có sao chứ?" Trương Quốc Phú cũng đứng ở bên cạnh hỏi một tiếng, "Làm sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy, có cảm giác lạnh hay không con? Không biết có phải sốt không?"

"Không cảm thấy lạnh đâu ạ, chỉ là dạ dày bị lạnh thôi, ba đừng lo lắng."

Trương Thanh trấn an cười một tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh cứng rắn nói: "Trước ba lên giường nằm, nghỉ ngơi một chút đi."

"Ba biết rồi"

Thấy con trai tức giận, Trương Thanh ngoan ngoãn gật đầu một cái, tùy Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Quốc Phú một người đỡ một bên cánh tay vào phòng. Quách Tử Chương đứng ở một bên, cả người cứng ngắc.

Trong phòng, Trương Thị cầm muỗng sứ cùng rượu cồn đánh gió sau lưng cho Trương Thanh. Trương Thanh nằm ở trên giường, mặt hướng xuống dưới, Trương Quốc Phú cầm chén múc rượu đứng bên cạnh, quay đầu nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, con đừng có nhìn nữa, mau dẫn Tiểu Quách đi ăn cơm đi, mới vừa ăn được một nửa thôi, không ăn thì thức ăn nguội mất."

Trương Thị cũng nói: "Đúng vậy, Tĩnh Tĩnh, đi  ăn trước đi, ba con không có chuyện gì đâu."

Quách Tĩnh Tĩnh hiếm thấy không cự tuyệt, gật đầu: " Dạ."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tử Chương, Quách Tử Chương biết ý của cậu, đi theo phía sau ra khỏi phòng, vừa ra đến trước cửa còn đi tới chỗ giường nhìn Trương Thanh một chút. Trương Thanh giọng ồm ồm nói với Trương Thị: "Mẹ, một hồi nữa đánh gió ở lưng xong rồi thì đừng đánh gió ở cổ nữa..." Cái việc đánh gió này làm ở trên lưng còn được, thịt nhiều, diện tích lớn, nhưng mà đổi sang đánh gió cổ thì tư vị kia thì không phải người bình thường mới có thể chịu được.

Trương Thị vừa nghe liền hù dọa: "Bị bệnh còn muốn yêu cầu cái gì, không đánh gió cổ thì sao khỏi được?"

"Dạ..."

Cảm giác được trong giọng Trương Thanh có chút bực bội, Quách Tử Chương không nhịn được  lắc đầu một cái. Chú cùng anh đều là người không sợ đau, làm sao vị này cứ  sợ đau thế nhỉ...

Quách Tĩnh Tĩnh dẫn Quách Tử Chương ra cửa, vòng qua vách tường bên trái, đi tới rừng tùng ở sân sau, Quách Tĩnh Tĩnh tiến lên nắm lấy cổ áo Quách Tử Chương, lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ anh với Hạ Phạm Hành có quan hệ như thế nào, chỉ cần anh  dám làm tổn thương tới ba tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Quách Tử Chương ngược lại không kinh hoảng chút nào, anh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt lại là loại thần sắc phức tạp, Quách Tĩnh Tĩnh bị nhìn liền cau mày.

"Tĩnh Tĩnh, ba cậu đối với cậu có tốt không?" Quách Tử Chương đột nhiên hỏi.

Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút. Cậu phát hiện bản thân hình như đã nhìn thấu cái cảm giác mất mát mờ mịt trong đôi mắt của Quách Tử Chương. Quách Tĩnh Tĩnh buông tay ra, vểnh môi nặng nề gật đầu với Quách Tử Chương.

"Phải không."

Quách Tử Chương lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như là đang đùa cợt, hoặc giống như là đang khổ sở.

"Quách Tử Chương, tại sao anh phải nói  cho ba tôi mấy thứ kia? Tôi biết là  anh cố ý nói cho ba tôi nghe, anh muốn nói cho ông ấy cái gì?"

"Xin lỗi, cái này tôi vẫn không thể nói cho cậu được." Sự áy náy day dứt của Quách Tử Chương là chân thành, "Nhưng tôi có thể thề, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương Chú Trương."

Quách Tĩnh Tĩnh biết, Quách Tử Chương không có nói láo, mặc dù thời gian bọn họ quen biết  không lâu nhưng mà ấn tượng của cậu với anh cũng không tệ lắm, nếu như không liên quan đến Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không gấp tới độ kéo cổ áo Quách Tử Chương như vậy.

Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ ngợi trong chốc lát rồi đột nhiên hỏi: "Ba tôi cùng chú anh, hai người bọn họ là quan hệ như thế nào?"

"Cậu..." Quách Tử Chương có chút giật mình, "Phạm Hành nói với cậu cái gì à?"

"Anh ấy không nói gì cả, " Quách Tĩnh Tĩnh có chút tức giận, "Các anh đều biết nhưng hết lần này tới lần khác không có nói cho tôi biết, phải không?"

Quách Tử Chương cười khanh khách: "Cậu đừng trách Phạm Hành, dẫu sao tình huống cậu bây giờ đặc thù, chắc cậu ấy cũng là không hy vọng cậu phiền lòng." Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, nhưng mà nhìn vẫn rất tức giận. Cậu bây giờ có thể khẳng định, Quách Tử Chương cùng Hạ Phạm Hành,  hai người này quả thật có chuyện gạt cậu, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ.

Quách Tử Chương đành chịu nhìn cậu, khẽ cười nói: "Tôi cùng Phạm Hành biết nhau mười mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cậu ta quan tâm săn sóc ai như vậy, tôi nhìn ra được, cậu ấy thật sự quan tâm tới cậu đó. Hai người ở bên nhau có thể sẽ gặp phải chút trở ngại, nhưng mà cậu nhất định phải tin tưởng cậu ấy,Phạm Hành nhất định có thể bảo vệ cậu cùng đứa nhỏ."

Trong mắt Quách Tĩnh Tĩnh lộ ra sự kiên định: "Tôi là đàn ông, tôi có thể bảo vệ chính bản thân mình, cũng nhất định sẽ bảo vệ con của tôi, dĩ nhiên, còn có Hạ Phạm Hành."

"A..." Quách Tử Chương cảm thấy vui vẻ yên tâm thay cho Hạ Phạm Hành. Hắn có thể gặp được Quách Tĩnh Tĩnh có lẽ là may mắn to lớn nhất cuộc đời này, "Tóm lại, nếu như cậu thật sự muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp đi hỏi Phạm Hành đi, cậu ta sẽ nói cho cậu biết. Tôi nghĩ nếu cậu hỏi tất cả mật mã thẻ ngân hàng, động sản cùng bất động sản thì cậu ta cũng sẽ bày tất cả ra trước mặt cậu thôi, huống chi trong tay cậu còn có một con tin."

Quách Tử Chương vừa nói, ánh mắt liếc tới trên bụng Quách Tĩnh Tĩnh tỏ ý. Quách Tĩnh Tĩnh không dấu vết nghiêng người đi. Không để cho anh nhìn đâu!

"Tĩnh Tĩnh, " Quách Tử Chương chỉ làm như không nhìn thấy hành động ngây thơ của Quách Tĩnh Tĩnh, cười nói, " Chờ đứa trẻ sinh ra rồi thì có thể để cho tôi làm cha nuôi không?"

"Mười..."

Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa nói hết, Quách Tử Chương đã vỗ vai cậu chòng ghẹo.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chờ đứa trẻ ra đời rồi tôi nhất định sẽ mang tới một phần đại lễ!"

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Editor lời ong tiếng ve: tui thì lười mà còn tận 160 chương dài ngắn khác nhau nữa.... Thực sự đến bây giờ tui vẫn không hiểu lúc đó tui ăn cái gì mà lại chọn trúng cái bộ dài như vậy...
Bình Luận (0)
Comment