Xe đến bệnh viện, Quách Dực bất hảo chờ bọn họ ở cửa. Dương Tuyền đã biết quan hệ giữa ông cùng Quách Tử Chương rồi, nghe Quách Dực nói Quách Tử Chương đến sau, Dương Tuyền nhớ tới bộ dạng nửa sống nửa chết trước kia của Quách Tử Chương liền chủ động xin đi ra cửa đón người. Dù sao chữa bệnh y cũng không hiểu, Quách Dực bên này có viện trưởng Bàng Chiêm Viên phụng bồi cũng không coi là thất lễ.
Dương Tuyền ở trong phòng khách lo lắng đi tới đi lui, đợi không hết sức chung, sức kiên nhẫn bị mài cạn sạch, vò đầu bứt tai dọa cho toàn thảy y tá bác sĩ sợ không nhẹ, từng người cẩn trọng tí một vì sợ rằng có nơi nào làm không đúng, chọc tới quả lựu đạn định giờ này thì khổ.
Khó khăn lắm mới trông được người vào cửa, Dương Tuyền há miệng vừa muốn lên tiếng kêu người, chỉ thấy bên người Quách Tử Chương lại còn có người khác.
"Kia... Đó không phải là ba Quách Tĩnh Tĩnh sao?"
Dương Tuyền mặc dù thấy Trương Thanh không nhiều nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra. Trương Thanh ôn hòa, nhìn tuổi tác cũng nhỏ, đứng cùng Quách Tĩnh Tĩnh thì không nói chắc không ai biết hai người bọn họ là cha con cả, có điều Dương Tuyền không hiểu, tại sao nhìn quan hệ giữa Quách Tử Chương cùng Trương Thanh... Lại ám muội đến thế!
Mới vừa đúng dịp một người vội vội vàng vàng từ ngoài cửa chạy vào, lúc qua người Trương Thanh còn đụng phải y một chút. Trương Thanh bị đụng hơi lảo đảo, Quách Tử Chương vội vàng xuất thủ đỡ y, động tác anh nhanh nhẹn, Trương Thanh cũng không té nhưng mặt Quách Tử Chương lại đầy khẩn trương. Người đụng quay đầu nhìn bọn họ một cái, thấy Trương Thanh không sao, không nói xin lỗi mà đã muốn bỏ đi, Quách Tử Chương lạnh lùng nói: "Không có mồm à? Đụng vào người khác không biết nói xin lỗi à?"
Người nọ không phục chỉ vào Trương Thanh nói: "Không phải là còn chưa ngã sao! Nói xin lỗi cái gì mà xin lỗi."
"Nói xin lỗi!" Quách Tử Chương hất cằm lên, hung hãn mà lạnh lùng nghiêm nghị.
Quách Tử Chương là ai chứ, từ trong mưa bom bão đạn luyện ra được khí thế, là người thoát ra từ cõi chết và máu tươi. Anh mà tức giận thật thì đối với người này đúng là một cực hình về mặt tinh thần. Hắn mới nơi đó cùng nơi đó, thân cao thượng chính là chiếm thế yếu (*). Hắn nuốt nước miếng một cái, không có mắt thì thôi đi, cũng không đến nỗi ngay cả não cũng không có. Quách Tử Chương cả người trên dưới là một người không dễ chọc, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vì vậy lắp ba lắp bắp nói một câu: "Đúng... Thật xin lỗi."
(*) chỗ này mình không hiểu nghĩa lắm nên để nguyên, mong các bạn bỏ qua TT
"Ai bảo nói với tôi!" Quách Tử Chương cao giọng, giọng lộ ra sự mất kiên nhẫn.
Người nọ lập tức quay đầu nói với Trương Thanh: "Thật xin lỗi!"
"A? Không, không có sao, tôi cũng không bị đau nơi nào cả." Trương Thanh vội vàng khoát tay, âm thầm kéo ống tay áo Quách Tử Chương: Được rồi, con trai, con dọa người ta mất rồi.
Quách Tử Chương hất hàm: "Đi đi."
Người nọ vừa nghe được hai chữ này, chạy như chạy thoát thân. Trương Thanh đành chịu nhìn Quách Tử Chương nói: "Thật ra thì... Cũng không cần khoa trương như vậy."
Quách Tử Chương nói như chuyện đương nhiên: "Bây giờ con người thật không có quy củ, dám làm việc thì ít mà ỷ thế hiếp người lại rất nhiều. Hắn hôm nay đụng người có thể không nói xin lỗi, lần sau làm người ta bị thương chắc sẽ cho là do người ta xui xẻo mất, cho nên gặp phải loại chuyện này, tuyệt đối không thể nhân nhượng!"
Trương Thanh nhìn vẻ mặt chính trực của Quách Tử Chương, không nhịn được phì một tiếng bật cười.
"Sao thế ạ?" Trương Thanh cười như vậy, Quách Tử Chương ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Không có, chính là cảm thấy con cùng A Tĩnh, hai con thật sự rất giống nhau. Thằng bé cũng như con vậy, không biết lấy chính nghĩa từ đâu nữa, từ nhỏ đã như vậy rồi. Nhớ có một lần, ba mang nó đi tới ngân hàng lấy tiền, hồi đó trấn trên lại không có máy rút tiền tự động, từng người cầm quyển sổ nhỏ đứng xếp hàng, xếp xa mấy thước lận. Lúc trở về trời lại nóng, ba dắt A Tĩnh đợi thật lâu, mắt thấy đã đến phiên chúng ta rồi thì bên cạnh lại có một người đàn ông nhập đội, vóc người cao lớn thô kệch, nhìn không dễ chọc, lúc ấy không có lấy một người đứng ra mà nói chuyện. A Tĩnh hồi đó mới lên trung học cơ sở, trên cổ còn thắt khăn quàng đỏ, nó buông tay ba ra, đi tới trước mặt người kia nói, "Chú, chú không thể nhập đội được". Người nọ cúi đầu nhìn một cái, là đứa con nít mà, căn bản cũng không quan tâm lắm, đuổi nó sang một bên như đuổi ruồi."
Quách Tử Chương đỡ Trương Thanh đi về phía trước, cười hỏi một câu: "Sau đó thì sao ba?"
"A Tĩnh tính tình bướng bỉnh, người ta đuổi nó nó cũng không đi, đi về trước vừa đứng vừa nói tiếp "Chú, chú không thể nhập đội được". Người nọ tại chỗ hung thần ác sát, giơ tay lên muốn đánh A Tĩnh, lúc ấy dọa ba sợ chết khiếp. Người tốt ở chung quanh cũng bắt đầu kháng nghị, bắt đầu nói người đàn ông kia không lịch sự, không tư chất, còn muốn đánh một đứa con nít, thật là quá đáng. Người nọ thấy mọi người đều nói hắn, một người thì hắn không coi vào đâu chứ nhiều người, từng người từng người một phỉ nhổ khinh bỉ thì chịu. Người đàn ông kia nào còn dám đánh người nữa, ảo não bỏ chạy." Đây chính là sức mạnh của dư luận.
"Thế ạ..." Quách Tử Chương nghe Trương Thanh nói những chuyện gia trưởng chuyện này, trong lòng bình tĩnh thư thái đến dị thường, nụ cười ở khóe miệng luôn gương cao.
"Quách Tử Chương!"
Bên người truyền tới một tiếng gầm. Quách Tử Chương ngẩng đầu, Dương Tuyền sầm mặt đứng cạnh bên nhìn anh, ánh mắt có thể giết chết người.
"Dương Tuyền? Sao cậu lại ở chỗ này?" Quách Tử Chương có chút bất ngờ.
Sắc mặtDương Tuyền càng khó coi, nhìn về phía Trương Thanh gật đầu với y rồi tiếp tục trợn mắt nhìn Quách Tử Chương cắn răng: "Tôi cũng đứng được hồi lâu rồi, ánh mắt cậu đắt giá mà, làm sao có thể thấy được tôi đây."
Quách Tử Chương ăn không nói có gật đầu: "Quả thật vậy."
"Cậu!" Dương Tuyền chỉ vào anh ngón tay cũng sắp trở nênvặn vẹo.
"Tử Chương." Trương Thanh lắc đầu với Quách Tử Chương, thái độ của Dương Tuyền không đúng lắm.
Quách Tử Chương lập tức đổi phó biểu tình, như dỗ trẻ con mà vỗ vai Dương Tuyền: "Được rồi, là tôi có mắt như mù, không nhìn thấy vị đại thiếu gia này, tôi xin lỗi cậu có được hay không? Đừng làm rộn, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
Dương Tuyền trong lòng nén giận nhưng cũng biết không thể trễ nãi chính sự, chỉ có thể tạm thời chịu đựng, nói: "Quách thúc thúc ở phòng viện trưởng, tôi tới đón cậu. Chú Trương tới bệnh viện vậy Tĩnh Tĩnh có chuyện gì sao?"
"Không phải, " Trương Thanh thiện ý cười một tiếng, "Tôi giống như Tử Chương."
Không biết là có phải gặp ảo giác hay không mà Trương Thanh cảm thấy sau khi mình nói xong những lời này, biểu tình của Dương Tuyền trong chớp mắt trở nên rất quái dị, có điều cũng chỉ là một cái nháy mắt mà thôi. Dương Tuyền lại khôi phục bộ dáng vốn có, nói: "Nếu như vậy, vậy chúng ta đi thôi."
" Được, phiền toái cháu rồi Dương tiên sinh."
Trương Thanh lịch sự nói cám ơn, Dương Tuyền nói tiếng không có gì rồi xoay người dẫn bọn họ tới phòng làm việc của viện trưởng. Dương Tuyền đi ở phía trước, sau lưng Quách Tử Chương cùng Trương Thanh sóng vai, bóng hai người phản trên cửa thang máy làm bằng thép không gỉ, Dương Tuyền nhìn mà chân mày nhíu chặt lại.
Đến cửa phòng làm việc của viện trưởng, Dương Tuyền lễ phép nói với Trương Thanh: "Nếu không thì chú Trương đi vào trước đi, cháu cùng Tử Chương có mấy câu phải nói với nhau."
"À, được, vậy các con trò chuyện đi"
Trương Thanh biết bọn họ, bao gồm cả Hạ Phạm Hành, mấy người này là bạn rất thân, giữa bạn bè có mấy lời phải nói cũng rất bình thường, liền không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa ra đi vào trước.
Trương Thanh vừa đi, sắc mặt Dương Tuyền liền trở nên tối sầm, kéo cánh tay Quách Tử Chương, như gió kéo người đến cửa an toàn.
"Quách Tử Chương, cậu bị điên rồi à!?"
Quách Tử Chương bỗng dưng bị chửi, còn bị Dương Tuyền dùng sức, sau lưng đụng phải vách tường, nhíu mày hỏi: "Dương Tuyền, người điên là cậu đấy? Cậu giở trò quỷ gì vậy!"
"Tôi giở trò quỷ á?" Dương Tuyền tức giận đến bật cười, "Tôi hỏi cậu, quan hệ giữa cậu cùng ba Tĩnh Tĩnh rốt cuộc là thế nào?"
Quách Tử Chương ngẩn ra, nghi ngờ nhìn Dương Tuyền: "Cậu... Đã biết rồi à?" Không thể nào.
Dương Tuyền trợn to mắt: "Vãi chưởng, các người... Đã là thế rồi á? Quách Tử Chương, cậu bị điên rồi sao? Chú ấy lớn hơn cậu nhiều như thế, hơn nữa còn là ba Quách Tĩnh Tĩnh nữa, cậu làm như vậy thì cậu cùng Phạm Hành, các cậu..."
" Chờ một chút, đợi đã, " Quách Tử Chương càng nghe càng thấy không đúng, nhíu mày nhìn Dương Tuyền, "Trước tiên cậu nói rõ cho tôi, cậu biết cái gì?"
"Còn hỏi tôi biết cái gì?" Dương Tuyền thật sự tức đến sắp bất tỉnh luôn rồi, "Cậu mới vừa không phải đã mình chính miệng thừa nhận, hai người ở bên nhau rồi sao?"
Quách Tử Chương trên dưới liếc Dương Tuyền một cái, khóe miệng nhếch lên hơi giễu cợt: "Dương Nhị Tuyền, đầu cậu cắm trên cổ là để cho đỡ trống à?"
"Không được kêu tôi là Dương Nhị Tuyền!" Dương Tuyền giơ quả đấm, không có tí gì uy hiếp hù dọa Quách Tử Chương.
Quách Tử Chương dứt khoát khoanh tay nhìn y, mặt đầy tò mò hỏi: "Cậu rốt cuộc từ nơi nào nhìn ra tôi cùng chú Trương là loại quan hệ đó?"
"Còn từ nơi nào nữa? Cậu mấy ngày trước còn nửa chết nửa sống, hôm nay liền mặt đầy gió xuân, đây không phải là yêu thì là cái gì? Còn nữa, cậu mới vừa rồi ở đại sảnh khẩn trương như thế, mắt lác cũng nhìn thấy! Vẫn còn ở trong thang máy mà còn thân mật thắm thiết, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ nói cậu thế nào đây? Vạn nhất truyền tới tai chú cậu thì lại sẽ nghĩ như thế nào?" Dương Tuyền phân tích rõ ràng mạch lạc như thật.
Quách Tử Chương híp mắt nhìn Dương Tuyền, cười hết sức quỷ dị.
"Dương Tuyền, tôi với ai chung một chỗ thì kệ chứ, cậu làm gì mà tức giận như vậy? Sẽ không phải là vẫn luôn thầm mến tôi đó chứ?"
"Cục cít!"
Dương Tuyền trực tiếp nhảy cỡn lên, như bị kinh sợ liên tiếp lui về phía sau, cho đến khi sau lưng dán lên mặt tường thì không thể lui được nữa.
Quách Tử Chương thấy sắc mặt y đều thay đổi rổi cũng không tiếp tục bắt nạt y nữa.
"Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, tôi cùng chú Trương cũng không phải là loại quan hệ mà cậu nghĩ đâu, đi thôi."
Dương Tuyền là có chút nhị, nhưng y cũng không ngốc, Quách Tử Chương vừa nói như vậy, y lại cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu quả thật không phải loại quan hệ đó, vậy tại sao hai người lại trở nên thân thiết như thế chứ? Dương Tuyền nhắn mày gọi lại Quách Tử Chương: "Cậu chờ một chút, cậu có phải lại có chuyện gạt tôi hay không?"
Quách Tử Chương không lập tức lên tiếng, không nói là một chuyện, nói láo chính là một chuyện khác. Dương Tuyền cũng biết là mình đã đoán đúng, gật đầu cười nhạo một tiếng nói: " Được, tôi muốn hỏi, Phạm Hành có biết chuyện này hay không?"
Quách Tử Chương mím môi gật đầu một cái.
"A!" Dương Tuyền cười lạnh, "Rất tốt, Quách Tử Chương, cậu được lắm, thì ra các cậu đều biết hết, chỉ có mình tôi không biết mà thôi, tôi ngu lắm có đúng không? Ở trong lòng cậu rốt cuộc có người anh em này hay không đây?"
Quách Tử Chương định giải thích: "Dương Tuyền, tôi cũng không phải không xem cậu là anh em, chẳng qua chuyện này giải thích quả thật có chút phức tạp. Phạm Hành biết là bởi vì chuyện này đúng dịp cũng liên quan tới cậu ta thôi."
"Tôi thì không quan hệ gì sao? Tôi cùng các cậu cũng không có quan hệ gì phải không?"
Quách Tử Chương cảm thấy, Dương Tuyền có chút vô lý không có đầu óc. Dương Tuyền vừa thấy anh cau mày bày ra bộ biểu tình này, cũng biết anh đang suy nghĩ gì.
"Cậu có phải cảm thấy tôi tranh cãi vô lý đúng không? Tôi con mẹ nó chính là cảm thấy tâm lạnh, uổng công tôi mấy ngày nay bởi vì chuyện của cậu tới nỗi ăn không ngon ngủ không yên, nhưng cậu thì hay rồi. Tất cả mọi chuyện đều lừa tôi, có nói chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ. Các cậu thích đùa bỡn người khác, được, tôi để cho các cậy trêu cợt đi, coi như dỗ hai cậu vui vẻ một chút, nhưng những thứ gần đây là chuyện nhỏ sao? Tôi con mẹ nó thật sự lo lắng nửa đêm nhận được điện thoại từ quán rượu, để cho tôi tới nhặt xác cậu về!"
Quách Tử Chương thật không nghĩ tới, Dương Tuyền bởi vì chuyện của anh mà lại để ý như vậy, bây giờ nhìn kỹ người trước mặt mới thấy quả thật đã gầy đi rồi, phía dưới mắt còn có quầng thâm. Quách Tử Chương đi tới vỗ vai Dương Tuyền, trầm giọng nói: "Xin lỗi, Dương Tuyền, tôi..." Không đợi anh nói xong, Dương Tuyền đã nhắm hai mắt lại, đẩy tay anh ra.
"Được rồi, tôi không muốn nghe những thứ này, tôi về phòng làm việc trước đây, chú bên kia có Bàng viện trưởng chăm sóc rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."
Dương Tuyền nói xong, đẩy cửa ra rời đi. Quách Tử Chương đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của y, tịch mịch và cô độc.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Dương Nhị tuyền tiểu tâm linh bị mười ngàn điểm tổn thương! Đáng thương hai ngây ngô.
Cảm ơn nhìn thẻ, syuan, núi anh cùng ta hai tư yêu, tương di, màu tím nhà gỗ khen thưởng —(3_3_)3r〜
Lời của editor: edit chương 147 mà có nhiều chỗ tui edit dở quá. Tui không hiểu nghĩa nhiều chỗ lắm, cho nên truyện chỉ đúng tầm 70% thôi nha, đừng trách tui TT tui sẽ cố gắng cải thiện sau, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người