Nhà Có Chính Thê

Chương 16

Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không quan tâm Hoàng giám đốc nói cái gì, trong lòng trong mắt cậu chỉ có mục tiêu trước mắt. Hoàng giám đốc cách cậu càng ngày càng gần, chỉ còn một centimet, chính là bây giờ!

Khi Quách Tĩnh Tĩnh chuẩn bị ra tay, nhìn thấy thiếu niên - người đã khiến mình bị cuốn vào vòng xoáy này - đang hướng tới cánh cửa gần đó chạy đi. Đúng là ngu xuẩn! Có tổng cộng sáu cái cửa, cậu ta lại cố tình chọn cái cửa gần với chỗ đám người này, nhất định cực kì ngu xuẩn!

Bây giờ chỉ cần cậu có động đậy một chút, tiểu tử kia khẳng định bị phát hiện. Trán của cậu bị ép vào tường, nổi đầy gân xanh, thân thể căng thẳng, đôi môi mím chặt cho đến khi Hoàng giám đốc lấy ra một chai thuốc nhỏ trong suốt từ túi của y. Y đưa chai nhỏ đến phía dưới lỗ mũi của Quách Tĩnh Tĩnh. Cậu âm thầm nín thở, Hoàng giám đốc phát hiện, đấm một quyền lên bụng cậu.

"Muốn dùng trò bịp với tôi? Cậu còn non lắm."

Quách Tĩnh Tĩnh bị buộc thở hổn hển, một cỗ mùi gay mũi chui vào trong mũi, loại thuốc thôi miên như vậy thật kinh khủng, chính là khiến cho cả người mất hết sức lực nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh.

Hoàng giám đốc thu lại cái chai, cầm lấy cái bịt mắt che đi mắt của Quách Tĩnh Tĩnh, y cười lạnh một tiếng: "Mang đi."

Quách Tĩnh Tĩnh cả người không nhúc nhích được, cảm nhận mình đang được mang lên cầu thang, tiếp tục đi thêm một đoạn không xa lại vào thang máy, tiếp lại thêm một đoạn đường ngắn, có tiếng mở cửa, cậu bị mang vào một căn phòng, cuối cùng bị người dùng lực ném lên một chiếc giường mềm mại.

Cái bịt mắt bị lấy ra, ánh đèn trên đầu khiến cậu có chút hoảng hốt, khó khăn lắm mới thích ứng được mới phát hiện căn phòng này so với phòng trước kia lớn hơn nhiều, trang trí đẹp vô cùng, đời này cậu cũng chưa từng thấy qua căn phòng nào như vậy.

Không chờ cậu nhìn xong mọi ngóc ngách của căn phòng, quần ở dưới hạ thân đã bị lột xuống.

Quách Tĩnh Tĩnh mặt tối sầm lại, há miệng muốn mắng người, nhưng phát hiện đầu lưỡi đã tê rần, phát ra chỉ có một âm tiết.

"Ngô ngô!", khốn kiếp, các người muốn làm gì! Lại cởi quần cậu! Còn cởi áo cậu!

"Ta kháo! Tiểu tử này thân thủ sao lại tốt như vậy! Vóc người này, cơ bụng này, học sinh sao có thể mạnh mẽ như thế!"

Áo bị cởi hết, có người đối với vóc người của Quách Tĩnh Tĩnh chảy nước miếng, Hoàng giám đốc liền cho gã một cái tát: "Cút ngay! Người này cũng dám nhìn, mày có còn muốn con mắt của mày nữa không?!"

Người nọ sợ hãi lui về phía sau, không dám nhìn nữa.

Hoàng giám đốc quay đầu lại, cười thô bỉ với Quách Tĩnh Tĩnh: "Đừng kêu nữa, giữ sức, lát nữa sẽ cho cậu kêu! Thật không nhìn ra, mặt non như vậy mà có dáng người thế này. Tôi nhớ cậu rất yêu thích chơi bóng rổ mà đúng không? Quả nhiên luyện tập không tệ."

Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt: Tôi cũng không phải tiểu bất điểm, gương mặt này cùng vóc người này tràn ngập hương vị nam nhân!

Vào lúc này có người đưa tới một cái bình sứ, thuận nay đem bình sứ mở ra, Hoàng giám đốc dùng ngón tay gẩy ra một ít thuốc bột, ngón tay ở trên bụng chà xát, thuốc bột tan ra, nhơm nhớp như thuốc dầu (loại thuốc mà nó là chất lỏng đặc nhầy nhầy á, không biết diễn tả sao =))) Hoàng giám đốc cúi người xuống, đến gần Quách Tĩnh Tĩnh.

Khốn kiếp! Gã muốn làm gì!

Quách Tĩnh Tĩnh trợn to mắt, muốn dùng ánh mắt để phản kháng, hiển nhiên chiêu này không thành công, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay Hoàng giám đốc dính thuốc bột từng điểm từng điểm chạm vào chỗ kia, đầu ngón tay trượt vào địa phương nơi mà cậu còn chưa từng chạm qua.

"Ngô!", Quách Tĩnh Tĩnh xấu hổ tới nỗi mặt đỏ như tôm luộc, đôi mắt dưới cặp kính trừng lớn như muốn ăn thịt người. Cậu nhìn Hoàng giám đốc, trong lòng chỉ có ba chữ: Giết hắn! (ba chữ là do bản gốc như này nè 杀了他)

"Mẹ kiếp, quả nhiên là chim non, thật đặc biệt chặt..."

Hoàng giám đốc khạc ra một hơi, ngón tay ra vào mấy lần, cảm giác rất nóng và chặt, có chút không muốn rút ngón tay ra.

Hoàng giám đốc nhanh chóng phủ chăn lên người Quách Tĩnh Tĩnh, nói với thuộc hạ: "Đi thôi."

Vừa nói xong, một đám người như tổ ong lui ra ngoài.

Quách Tĩnh Tĩnh trong chăn môi cắn đến muốn nát, cậu chưa từng bị khuất nhục như vậy. Từ nhỏ ở trong núi lớn lên, cậu ở phương diện khác thực sự là một đứa nhỏ trong sáng. Cậu thậm chí còn không biết Thương lão sư, ở trong tư tưởng của cậu, lần đầu tiên nên để cho vợ của mình trong đêm tân hôn. Cậu mới vừa bị một người đàn ông làm loại chuyện đó, cậu mặc dù không quá hiểu hành động này, nhưng xác thực cảm thấy bị khuất nhục. Cái tên họ Hoàng kia, lần sau gặp lại cậu nhất định phải đem khuất nhục ngày hôm nay đòi lại.

Bất quá chuyện trọng yếu bây giờ chính là, cậu phải mau rời đi.

Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ ý chí sức lực so với người khác đều mạnh hơn, lúc ở trường cảnh sát cũng là như vậy. Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, cậu lại một mình yên lặng hoàn thành nó. Cũng may vừa rồi hút vào không nhiều, cậu từ trên giường ngồi dậy. Mặc quần áo là chuyện không thể nào, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở mép giường, miễn cưỡng chỉ có thể lấy ga trải giường buộc ở cổ, vênh váo đứng lên, từng bước từng bước di chuyển ra phía cửa.

Tốt lắm, Quách Tĩnh Tĩnh, mày có thể làm được, chỉ cần lên sân thượng, mày có thể thoát khỏi nơi này!

Cậu vừa mới quan sát, thang máy rất nhanh sẽ dừng lại, chứng tỏ tầng không cao, từ ban công nhảy xuống, ghê gớm lắm thì gãy cái tay què cái chân, nam tử hán đại trượng phu, chút đau đớn này có là gì!

Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng tự động viên bản thân, nhưng thực tại luôn tàn khốc, ngay vừa khi cậu đi được không tới nửa thước, địa phương vừa bị người khác bôi thuốc bỗng truyền tới một trận tê dại, hướng tới mạch máu toàn thân.

"A!"

"Bịch" một tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh ngã lăn ra đất, cơ thể dần nóng lên, nơi vừa bị chạm qua thật nóng, đầu có cảm giác như bị say rượu, nặng trĩu mà bất tỉnh, trước mắt cũng bởi vì sung huyết mà nổi lên một cục sưng vù.

Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, gương mặt Đường Đại Nghiệp xuất hiện ở cửa, gương mặt to béo cười lên như muốn nở hoa.

"Phạm Hành, đừng nói cậu không thương cháu, người ta là tự mình đưa tới cửa đó. Cháu yên tâm, chuyện này chỉ có cậu biết cháu biết, thủ đô bên kia cậu dám thề, cái gì cũng không biết được. Mau, vào đi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vang đấy! Hahaha..."

"Cậu.."

Hạ Phạm Hành còn muốn từ chối, Đường Đại Nghiệp đã không cho hắn cơ hội, đưa tay đẩy hắn một cái, Hạ Phạm Hành "mỏng manh" bị đẩy vào trong phòng. Cửa phòng bị đóng lại, Hạ Phạm Hành đứng ở cửa híp mắt không động, chỉ nghe chốt cửa rắc rắc một tiếng, ổ khóa rơi xuống.

"Hừ!"

Hạ Phạm Hành cười lạnh một tiếng, xoay người, động tác có chút thô lỗ đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ, đi tới ghế salon ngồi xuống, từ đầu đến cuối không thèm liếc tới trên giường một cái.
Bình Luận (0)
Comment