Nhà Có Chính Thê

Chương 175

Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại gọi điện cho Trương Quốc Phú.

"Ông nội, bà nội đang ở chỗ con, bà bỗng nhiên té xỉu, con gọi điện cho chú Tiểu Vương, chú ấy tới thăm rồi, tạm thời không có gì đáng ngại, con gọi điện thoại nói với ông một tiếng."

"Cái gì? Cậu... Cậu là Tĩnh Tĩnh? Cậu trở lại rồi sao? Cậu, cậu chờ đấy, tôi đi qua ngay."

Trương Quốc Phú vội vàng cúp điện thoại, đoán chừng đang chạy sang bên này. Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Trương thị đang ở trên ghế salon, người còn chưa có tỉnh lại. Thảm ở trên ghế salon hơi mỏng, Quách Tĩnh Tĩnh trở vào nhà từ trong ngăn kéo cầm chăn nhỏ ra, đắp lên trên người  Trương Thị. Thời gian trôi qua mau, đồng hồ treo trên tường cũng hơn mười giờ rồi, Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này mới nhớ, nguyên lai hôm nay là Tiểu Niên, vốn là cùng Hạ Phạm Hành định hôm nay sẽ đưa quần áo mới cho ông bà, nhưng bây giờ, hết thảy cũng loạn thành một nồi cháo rồi.

Bất kể như thế nào thì cơm trưa vẫn phải làm, Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ, chờ Trương Quốc Phú tới thì giữ lão với Trương Thị ở lại ăn một bữa cơm Tiểu Niên cũng tốt vô cùng. Theo như tập tục ở nơi này thì Tiểu Niên phải ăn bánh dày gửi bếp, lúc này cậu lại không có, nhưng mà trong tủ lạnh còn nửa con gà trước Trương Thị giúp thanh lý, Quách Tĩnh Tĩnh cũng lấy ra, thả vào trong ao nước cho tan đá.

Cải trắng cắt một nửa buổi trưa ăn là đủ rồi, khoai tây thái sợi, Trương Thị một mình ở trong phòng, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không dám rời xa bà, suy nghĩ lại thì vẫn là một hồi nữa lại đi tới vườn rau hái rau đi, bây giờ trước hết cứ làm những việc trong tầm tay đã.

Cậu đang múc gạo từ vò ra thì trong phòng khách nghe có tiếng người nói, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ coi là Trương Quốc Phú nhất định là đi xe tới nên động tác mới nhanh như vậy; kết quả cầm giỏ gạo ra thì thấy, người tới đúng là Trương Quốc Phú, nhưng cậu không nghĩ tới ngay cả Yamada Edako cùng Trương Kỳ lại cũng xuất hiện ở nơi này.

"Bà nội, bà nội bà sao rồi?"

"Bà nó, bà tỉnh lại đi, bà bị sao thế này?"

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, đi tới, người mới vừa đến gần, hai chữ "ông nội" còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Trương Quốc Phú đỏ mặt, trợn mắt nổi giận mắng: "Chuyện gì xảy ra đây? Buổi sáng ra cửa còn tốt lắm mà, làm sao mà đến chỗ cậu thì lại ngất xỉu? Tĩnh Tĩnh cậu những ngày qua đã đi đâu vậy?"

"Ông nội, con..."

Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa kịp trả lời, Trương Kỳ vừa nhìn thấy cậu thì cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo. Lúc này cậu ta còn đang hành động bất tiện, hôm nay lại biết quan hệ giữa Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hàn, trong lòng hận người đến ngứa răng. Trương Quốc Phú nói như vậy cậu ta cũng bợ theo, cắt đứt lời Quách Tĩnh Tĩnh: "Còn có thể đi đâu chứ? Còn không phải là đi lêu lổng với đàn ông sao, trở về một phát là lại chọc bà nội tức tới độ ngất đi. Quách Tĩnh anh thật vô liêm sỉ!"

Trương Quốc Phú vừa nghe xong cũng nhớ tới, lão vẫn tin tưởng Trương Kỳ, mới vừa rồi cũng là do thấy Trương Thị té xỉu mà cuống cuồng quên mất đi những lời nghe được gần đây, bây giờ nghĩ lại, sắc mặt  càng khó coi, chỉ vào Quách Tĩnh Tĩnh tức giận mắng to: "Mày có chủ ý sẵn rồi, cả mày với ba mày đều có chủ ý sẵn rồi, mới vừa tìm lại được trí nhớ đã vứt nhà vứt mẹ, chẳng ngó ngàng gì tới, bà mày những năm này đối với chúng mày như thế nào trong lòng chúng mày tự rõ, tự mình cân nhắc một chút đi, đều là người có văn hóa cả mà làm sao cái tốt không học lại hết lần này tới lần khác học người ta thói lòng lang dạ sói!"

"Ông nội, con không có, con chỉ là có chút chuyện trì hoãn thôi. Bà nội con cũng để cho chú Vương nhìn rồi, chú nói đề nghị chúng ta đi bệnh viện làm siêu âm tim cho bà nội, cho nên con kêu ông tới là hy vọng ông ngày mai mang bà nội, chúng ta cùng đi bệnh viện khám một chút, bây giờ trọng yếu nhất chính là bệnh của bà nội, những chuyện khác con sẽ từ từ nói với mọi người sau."

"Không cần anh phải làm bộ hảo tâm!" Trương Kỳ phẫn nộ quát, "Đừng có mà lấy bệnh tật làm ngụy trang, bà nội chính là bị anh chọc tức đó! Anh là cái đồ gian trá giả tạo!"

Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ chỉ muốn coi Trương Kỳ như không khí, không biết làm sao Trương Kỳ lại hùng hổ dọa người như thế. Quách Tĩnh Tĩnh lạnh  mặt nhìn Trương Kỳ, ánh mắt lạnh lùng nói: "Trương Kỳ, cậu còn chê cậu làm chuyện xấu chưa đủ sao? Cậu cho rằng cậu có tư cách gì xuất hiện ở trước mặt tôi? Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu, mời cậu đi ra ngoài."

Sắc mặt Trương Kỳ trong nháy mắt trở nên xanh mét, ngay cả Trương Quốc Phú cũng đầy kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Tính tình Quách Tĩnh Tĩnh từ trước đến giờ rất tốt, có thể nói ra như vậy quả thực khiến cho người khó tin.

Sắc mặt Yamada Edako cũng thay đổi theo, Trương Kỳ là con trai bảo bối của bà ta, bị người khác làm nhục ngay trước mặt bà ta tất nhiên không thể chịu đựng, thân thể thon nhỏ đi tới đứng trước người Trương Kỳ, tuyệt đối cường thế nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Mời cậu xin lỗi con trai tôi vì đã nói nó một cách vô lý."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Yamada Edako, dựa theo lời của bà ta nói một câu: "Mời bà mang con trai bà lập tức rời khỏi nhà tôi." Yamada Edako cảm giác mình bị một vãn bối làm nhục, cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, dĩ nhiên bà ta đã bị tức, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai dám lên tiếng đuổi bà ta ra khỏi cửa như thế.

Trương Kỳ từ trước đến giờ có quan hệ với Yamada Edako rất tốt, mẹ mình bị đối đãi như vậy cậu ta cũng nuốt không trôi khẩu khí này. Quách Tĩnh Tĩnh đang cầm giỏ gạo trong tay, cậu ta liền đưa tay hất giỏ đi, gạo trắng hắt đầy đất.

"Anh cho mình là ai mà dám đối xử với mẹ tôi như thế? Anh thật sự cho là Hạ Phạm Hành sẽ che chở cưng chiều cho anh sao? Tôi nói cho anh hay, với loại người như hắn ta, anh cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi của hắn thôi!"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn gạo ở trên đất, nhìn cũng không thèm nhìn Trương Kỳ, lạnh mặt nói: "Coi như tôi chỉ là một món đồ chơi đi, nhưng mà cậu ngay cả tư cách để trở thành một món đồ chơi cũng không có!"

Vừa nói vừa xoay người đi sang một bên cầm cây chổi cùng hót rác, muốn dọn dẹp gạo trên đất một chút.

"Quách Tĩnh Tĩnh! Anh đúng là không biết xấu hổ!" Trương Kỳ thật tức giận không nhẹ, khập khễnh muốn tiến lên dạy dỗ Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng mà vô tình dẫm ở trên gạo nên trượt chân một cái, trực tiếp té ngã trên đất.

" "A!"

"Kỳ Kỳ!"

Trương Quốc Phú cùng Yamada Edako bị dọa sợ, hai người vội vàng khom người đi đỡ cậu ta. Quách Tĩnh Tĩnh lại chú ý tới Trương Thị có phản ứng, buông hót rác xuống rồi đi tới chỗ bà.

"Bà nội, bà như thế nào rồi?"

Trương Thị mở mắt, thần sắc ảm đảm.Thật ra thì ý thức của bà đã sớm khôi phục lại rồi, chẳng qua là mắt một mực không mở ra được, ngực phát hoảng tới khó chịu, những gì bọn họ vừa nói Trương Thị cũng đều nghe thấy hết. Bà nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, đột nhiên cảm giác được Quách Tĩnh Tĩnh đã thay đổi rất nhiều.

"Tĩnh Tĩnh, con... Con làm sao lại thành cái dạng này chứ?" tay Trương Thị run run, nắm lấy cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh, "Mau, gọi điện thoại cho ba con mau, để cho nó mau mau trở lại..."

"Bà nội, ba com bây giờ không trở về được, " Quách Tĩnh Tĩnh không nghe lời Trương Thị, cậu không gọi điện cho Trương Thanh, cậu không muốn để cho Trương Thanh thấy Trương Thị như thế này.

"Bà nội, bà có cảm thấy khá hơn chút nào không? Hôm nay là Tiểu Niên, sáng mai con đưa bà đi bệnh viện, chúng ta làm kiểm tra..."

"Gọi điện thoại cho ba con mau!" Trương Thị không đợi Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, vỗ chân, thanh âm run rẩy thúc giục Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh đứng nguyên không động.

"Mày bây giờ ngay cả bà của mày nói mày cũng không nghe rồi sao? Kỳ Kỳ nói đúng, mày ở bên một thằng đàn ông nên ngay cả tính tình cũng đều thay đổi rồi!" Trương Quốc Phú lấy điện thoại ra, "Mày không gọi đúng không? Mày không gọi thì tao gọi"

Quách Tĩnh Tĩnh đoạt lấy điện thoại của Trương Quốc Phú, nhíu mày nhìn Trương Quốc Phú nói: "Ông nội, chuyện của ba con sẽ giải thích rõ với mọi người,  chờ sau đó rồi gọi lại, có được hay không?"

"Mày... Mày..."

Trương Quốc Phú bị tức tới phát run, mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh đều đỏ lên. Lão làm sao cũng không nghĩ tới, Quách Tĩnh Tĩnh có một ngày vậy mà sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh cũng không riêng gì sợ Trương Thanh biết chuyện bên này mà tâm thần không yên, Trương Thị chỉ mới nghe chuyện của cậu đã tức tới ngất đi, họ gọi điện tới rồi, Trương Thanh một khi nói ra sự thật thì Trương Thị không biết sẽ tức đến độ nào nữa. Tim bà cụ thể là tình huống gì còn chưa biết, cho nên người không bình tĩnh lại trước thì cậu không thể để cho bất kỳ người gọi điện thoại được.

Trương Kỳ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, ngay cả Trương Thị từ trước đến giờ luôn thay cậu nói chuyện vào lúc này cũng nhìn cậu, trong mắt tràn đầy thất vọng. Trong lòng Trương Kỳ cười nhạt, thầm mắng Quách Tĩnh Tĩnh tự tìm đường chết, ngoài miệng lại nói: "Ông nội, anh ta bây giờ leo lên người có tiền, trong lòng trong mắt cũng xem thường con cùng bà nội là người nghèo rồi. Ông không nghe thấy anh ta mới đuổi chúng ta đi đó sao? Đi thì đi, tiếp tục ở lại chỗ này thì chúng ta chỉ có nước bị đuổi ra khỏi cửa thôi!"

"Trương Kỳ!" Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, "Làm người phải có lương tâm, hay là cậu cảm thấy bản thân trả giá vẫn còn chưa đủ? Thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn mà cậu lại vẫn cố tình làm bậy như thế, cậu đừng quên, A Kim vẫn còn ở nằm bệnh viện, một ngày nào đó cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm!"

"Không cần anh bận tâm!" Trương Kỳ bị Quách Tĩnh Tĩnh đâm đến chỗ đau, nổi khùng lên. Chuyện cậu ta tìm người đánh A Kim người nhà còn không biết, Quách Tĩnh Tĩnh thật xấu xa, lại dám vạch trần cậu ta trước mặt người nhà.

"A Kim là ai?" Quả nhiên, Trương Quốc Phú hỏi, Trương Kỳ cảnh cáo trợn mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, không cho phép cậu nói ra.

Quách Tĩnh Tĩnh cười nhạo một tiếng, trong mắt mang theo châm chọc. Trương Kỳ cảm giác mình bị ánh mắt của Quách Tĩnh Tĩnh làm nhục, dẫu sao ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh cậu ta hoàn toàn là người vô hình, những chuyện cậu ta làm kia bị bắt gặp, Quách Tĩnh Tĩnh đều là người được chứng kiến tận mắt tại hiện trường. Trương Kỳ sở dĩ nhằm vào cậu như vậy không riêng gì là vì chột dạ và trả thù mà cũng là do ghen tị.

Từ lúc thấy Quách Tĩnh Tĩnh được Hạ Phạm Hành ôm vai, thương yêu chu toàn đưa xuống thuyền, Trương Kỳ cũng biết bản thân đời này chính là khắc tinh của Quách Tĩnh Tĩnh!

Cho nên cậu ta đem tin Quách Tĩnh Tĩnh thích đàn ông tung ra ngoài, còn tìm ra rất nhiều "chứng cớ" cổ động tuyên dương, cậu ta muốn cho Quách Tĩnh Tĩnh ở trong thôn này không có đất để mà đặt chân,  cậu ta muốn đuổi người đi, đuổi ra khỏi Mã Tỉnh Sơn, đuổi ra khỏi người Hạ Phạm Hành.

Trương Kỳ biết, Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng nhớ Trương Thị, quan tâm Trương Quốc Phú, cậu ta muốn cậu mất đi tất cả những thứ này, mất đi toàn bộ. Dựa vào cái gì mà ông trời đều đem đến cho một mịn Quách Tĩnh Tĩnh mọi điều tốt, cậu ta rõ ràng so với Quách Tĩnh Tĩnh ưu tú hơn rất nhiều, tướng mạo tốt, gia thất tốt lại trẻ tuổi, cái này thật không công bằng.

Ánh mắt Trương Kỳ càng thêm hung hoành, Quách Tĩnh Tĩnh lại không có tâm tư quan tâm tới cậu ta. Cậu ta đi tới trước mặt Trương Thị, mềm giọng nói nói với Trương Thị: "Bà nội, chú đã tới khám cho bà rồi. Chú nói bà phải đi bệnh viện làm kiểm tra, không phải vấn đề lớn thì kê vài đơn thuốc. Hôm nay là Tiểu Niên, bà muốn ăn cái gì thì con làm cho bà, sáng mai con đặt xe, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, có được không ạ?"

"Ai muốn anh mèo khóc chuột giả từ bi chứ? Nhà chúng tôi có xe, anh bản lãnh lớn như vậy sao không để cho Hạ Phạm Hành lái xe tới đưa anh đi đi? Không phải là bị đá đi rồi đó chứ?" Cái mồm Trương Kỳ từ trước tới giờ chưa bao giờ có điểm dừng, cho dù bởi vì cái mồm đó mà bị thua thiệt rất nhiều lần nhưng vẫn chưa nhớ đời.

Trương Thị vừa nghe thấy tên Hạ Phạm Hành, sắc mặt liền biến đổi, thở hổn hển mà nói: "Tôi... Tôi không ngồi xe người đó. Hắn hại cháu tôi, tôi không muốn gặp lại hắn, tôi cũng không đi bệnh việnm Tĩnh Tĩnh, giống như con khi còn bé vậy, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời bà nội, bà nội bị bệnh thế nào cũng sẽ khỏi thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh cái gì cũng có thể thỏa hiệp, chỉ có chuyện này cậu không làm được, bởi vì địa vị của Trương Thị ở trong mắt cậu quá đỗi quan trọng nên cậu càng không có cách nào nói ra lời dối gian.

Nhìn Trương Thị, điều Quách Tĩnh Tĩnh có thể nói chỉ có một câu: "Bà nội, con xin lỗi."

Trương Thị nghe xong, mất hết ý chí, nhắm hai mắt lại, thậm chí không muốn nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh nữa.

"Tĩnh Tĩnh! Mày, mày bị cái gì thế? Mày bị ma quỷ nhập rồi à? Hả?" Trương Quốc Phú tức giận không nhẹ, đã nhiều năm rồi lão không đánh Quách Tĩnh Tĩnh, hôm nay lại dùng tay tát một phát lên mặt cậu. Nửa mặt của Quách Tĩnh Tĩnh đỏ rần, Trương Quốc Phú cũng sững sờ, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh không né không tránh lão tức tới nỗi giậm chân.

Yamada Edako thấy Trương Quốc Phú như vậy cũng không động thủ nữa, đứng ra nói: "Ba, chúng ta trước tiên nên đưa mẹ về đi, con nghĩ nếu cứ ở chỗ này thì bệnh của mẹ sẽ không xong đâu."

Yamada Edako nói xong, quay đầu nói với Trương Kỳ: "Kỳ Kỳ, giúp ông nội đỡ bà đi, chúng ta đi về."

"Dạ được." Trương Kỳ nhận được ý ngầm trong ánh mắt của mẹ, chống gậy một tay đi tới hỗ trợ.

Trương Quốc Phú vội vàng nói: "Không cần đâu con không cần đâu con, con chăm sóc kỹ cho mình đừng ngã là được, ông đỡ bà con là được rồi."

"Ông nội, con giúp ông."

Trương Kỳ không tránh ra, run rẩy giúp Trương Quốc Phú đỡ Trương Thị dậy. Trương Quốc Phú sợ đè lên Trương Kỳ, đem hơn phân nửa sức nặng của Trương Thị đặt trên người mình. Trương Thị không mập nhưng mà cao, xương còn hơi nặng, Trương Quốc Phú thấp bé, đỡ người cũng phải cố hết sức, lúc này dưới chân không dừng lại nữa, một hơi đỡ Trương Thị vội vã ra cửa, lên xe của Yamada Edako.

Quách Tĩnh Tĩnh đứng tại chỗ không động, vẫn nhìn theo bóng lưng Trương Thị.  Trương Thị hơn phân nửa người phải dựa vào Trương Quốc Phú, cũng không quay đầu lại mà lên xe Yamada Edako rời đi.

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn đất đầy gạo vung vãi,  ngồi xổm người xuống, bốc gạo bỏ vào trong giỏ. Chỉ có mình cậu biết, động tác này đối với cậu mà nói phải hết sức đến bao nhiêu. Làm xong những thứ này, Quách Tĩnh Tĩnh cầm gạo sạch đưa vào phòng bếp, khoai tây sợi trong giỏ thức ăn đã đổi sắc rồi. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn như vậy, xoay người lại nhìn phòng khách trống rỗng, thấp giọng lẩm bẩm, nói cái gì thì phỏng đoán ngay cả chính cậu cũng không nghe rõ.

□ tác giả lời ong tiếng ve:
Bình Luận (0)
Comment