Nhà Có Chính Thê

Chương 28

"Phải không?" Hạ Phạm Hành nói thật dửng dưng, "Nếu như tôi nói tôi trước đó cũng không biết chuyện này, cậu có tin hay không?"

Hạ Phạm Hành ban đầu thật sự không biết chuyện này, hắn cho là Đường Đại Nghiệp làm như vậy đơn thuần một mũi tên giết hai con nhạn, hắn thậm chí cho rằng gã làm như vậy thật ra thì cũng là muốn chỉnh hắn, nhưng khi hắn trong lúc vô tình tiết lộ mình đối với "Chuyện đêm đó" rất hài lòng, Đường Đại Nghiệp ngược lại lộ ra có chút khó khăn, tìm vô vàn cớ, tóm lại chỉ có một ý, đứa nhỏ kia tìm không được. Hạ Phạm Hành sợ Đường Đại Nghiệp âm thầm đùa bỡn hoa chiêu, phái người âm thầm tra một chút, tra ra mới biết nguyên lai là có người thay mận đổi đào.

Quách Tĩnh Tĩnh nghe lời Hạ Phạm Hành, nhìn kỹ mặt đối phương, chắc chắn hắn không nói láo mới thu hồi lại nắm đấm, giọng cứng ngắc nói: "Tóm lại, chuyện đêm đó, quá khứ liền cho qua đi. Tôi chỉ hi vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau."

Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, siết quả đấm xoay người đi vào cửa nhà, hai chân đã muốn cứng đờ. Nói thật thì chuyện này ở trong lòng cậu, thật ra thì vẫn chưa hoàn toàn là quá khứ.

Hạ Phạm Hành không đuổi theo, hắn nhìn Quách Tĩnh Tĩnh từng bước một đi vào sân nhà, nhìn cậu đẩy cửa ra vào phòng, trở tay đem cửa đóng chặt, nhìn bên trong nhà đốt đèn đuốc. Nụ cười trên mặt hắn mất hết, híp mắt nhìn ngôi nhà kia, sắc mặt có chút lạnh lẽo cứng rắn.

Đi tới phía trước xe mình, hôm nay hắn không mang theo tài xế, qua mắt Đường Đại Nghiệp tới nơi này một mình. Trước bánh xe bên phải đầy tàn thuốc, Hạ Phạm Hành đứng ở đằng kia lại đốt một điếu, đốm lửa ở trong đêm tối gợi cảm giác tịch mịch.

Quách Tĩnh Tĩnh đi vào nhà, cửa phòng Trương Thanh rộng mở, trong phòng truyền đến tiếng vang.

"A Tĩnh? Con trở lại rồi?"

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới cửa phòng ngủ của y, âm thanh tivi được vặn rất nhỏ. Trương Thanh tựa vào đầu giường, phỏng đoán vừa mới ngủ, nghe động tĩnh cậu trở về, dụi mắt một cái buồn ngủ mông lung nhìn cậu.

"Không phải nói không cần chờ cửa con sao? Mệt thì đi ngủ trước đi."

Quách Tĩnh Tĩnh đi vào phòng, đi tới đỡ Trương Thanh nằm xuống, đem hai cánh tay ở bên ngoài nhét vào trong chăn, kéo cao mền đắp đến cằm y. Trương Thanh nhìn những cử chỉ thân thiết này của con trai, cười thực vui vẻ an tâm.

"A Tĩnh, các con hôm nay có xem phim không?"

"Xem."

"Phim có hay không?"

"Khá tốt, lần sau đưa ba cùng đi xem."

"Ừ, tốt, con trai ba hiếu thuận nhất." Trương Thanh vừa nói giọng còn có chút kiêu ngạo, nói xong lúc này mới dè đặt chuyển về vấn để mình muốn hỏi nhất, "A Tĩnh, con... Con cảm thấy A Mỹ kia như thế nào? Con có thích hay không a? Ba nói với con, hôm nay có người chủ động tìm bà nội, nói muốn giới thiệu cho con. Con xem, chưa tới mấy tháng liền hết năm,người từ vùng khác đều trở về, con không hài lòng A Mỹ, chúng ta có thể tiếp tục chọn."

"Không có, A Mỹ rất tốt, ba, ba nói với bà nội, con không có ý kiến, chân đạp hai chiếc thuyền cũng không tốt." Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, trước tiên bất luận cậu cùng Triệu A Mỹ có nói tới chuyện yêu đương hay không, thì tình huống bọn họ bây giờ, cậu cũng không thể chọn nữa. Kết hôn không phải đi siêu thị mua đồ ăn, Đông gia hỏi một chút Tây gia hỏi một chút, cuối cùng chọn chọn mua đồ nào giá rẻ tiện nghi.

Hơn nữa, cậu thật lòng cảm thấy Triệu A Mỹ không tệ, nếu như kết hôn sống cùng nhau cả đời, hẳn là không thành vấn đề.

Trương Thanh suy nghĩ không khác Quách Tĩnh Tĩnh là mấy,người không có biện pháp mới là Trương Thị. Trương Thị cảm thấy chọn nhiều cũng không có sao, Triệu A Mỹ, vạn nhất có người tốt hơn phù hợp hơn với cậu, bà cũng cao hứng hơn. Tóm lại vì tới vì đi, còn chẳng phải là hi vọng cháu mình có thể tìm được một người thật tốt.

Nhưng Trương Thanh lúc này nghe cậu khen Triệu A Mỹ, thật sự vui vẻ. Y nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt trong đêm tối cong thành hình lưỡi liềm.

"Thật tốt, chớp mắt một cái A Tĩnh cũng sắp cưới vợ rồi, còn nhớ khi còn bé ba mới vừa mang con về nhà, con còn nhỏ như vậy, mềm mềm nộn nộn.."

"Ba, ba nhớ chuyện hồi đó sao?" Quách Tĩnh Tĩnh thật tỉnh táo nói, dẫu sao hồi đó Trương Thanh còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, đối với mình cái dạng gì, Trương Thanh khả năng nhớ được là không lớn.

Trương Thanh bị con trai lật tẩy cũng không cảm thấy mất mặt, vểnh miệng không vui lẩm bẩm: "Trẻ con cũng không như vậy sao, mềm mềm nho nhỏ... A Tĩnh, con phải nhanh kết hôn nga, con kết hôn rồi, ba chờ con sanh con. Con yên tâm, phương diện này ba rất có kinh nghiệm."

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Trương Thanh nghĩ quá nhanh rồi, cau mày thầm nghĩ: Con tạm thời không muốn có con.

Cậu cảm thấy mình còn chưa làm xong bước chuẩn bị, đối với con trẻ, vẫn tồn tại trong quan niệm "người khác" của cậu, cậu... Hay là trì hoãn mấy năm rồi hãy nói, một đám mềm nhũn như vậy, tay cậu cũng không dám đưa tới ôm.

"Khụ khụ... Ba đi ngủ sớm một chút đi, sắc trời không còn sớm, ba ngày mai còn phải dậy sớm đấy."

Quách Tĩnh Tĩnh nói xong cúi đầu nhìn thấy Trương Thanh đã ngáy rồi. Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã quen rồi, mỗi lần muốn nói chuyện trời đất là Trương Thanh, chịu không nổi ngủ quên luôn.Cậu xoay người tắt ti vi, đi ra khỏi phòng, quỷ thần xui khiến thế nào thời điểm đi ngang qua cửa, cậu lại theo khe cửa đi ra ngoài nhìn một tí, liền thấy ánh sáng đỏ hồng cách đó không xa trên dưới đung đưa.

Người nọ tại sao còn chưa đi? Hắn tới đây rốt cuộc làm gì? Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ, không nghĩ sâu xa nữa, cau mày xoay người đi tắm, chờ cậu tắm xong đi ra, Hạ Phạm Hành đã đi rồi.

Một đêm kia, Quách Tĩnh Tĩnh mơ thấy một giấc mộng rất chân thực, bởi vì cảnh tượng trong mộng đã từng phát sinh. Ngày thứ hai tỉnh lại, quần đã ướt một mảng, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, mình thật sự nên kết hôn rồi.
Bình Luận (0)
Comment