Nhà Có Chính Thê

Chương 280


Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Chú Dương, chú không cần phải làm gì cả, chỉ là cháu muốn nói với chú một chuyện thôi.

Chú biết xí nghiệp Bạch thị Bạch Khiêm Dập không?”
“Như sấm bên tai.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: ” Dạ, cháu đã gặp rồi.

Gần đây anh ta có ý muốn phát triển việc chữa bệnh từ thiện, cháu định dùng thân phận người đại diện pháp lý của Tể Ninh để phát triển nó thành cơ quan chữa bệnh từ thiện lớn nhất trong nước.”
Dương Luyện rung động trong lòng, ông có thể tưởng tượng được Hạ Phạm Hành sẽ làm ra quyết định như vậy quá to gan, hơn nữa đối với chính hắn cũng sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ, cho dù cái này chỉ là tạm thời nhưng dẫu sao lợi nhuận của Tể Ninh những năm nay cũng tương đối khá.
Có điều nếu Hạ Phạm Hành đã quyết định làm như vậy, Dương Luyện tất nhiên sẽ không ngăn cản.

Ban đầu ông đã cùng Hạ Khải Minh ước pháp tam chương, ông ở Tể Ninh chỉ là để thay mặt nên sẽ không tham dự bất kỳ quyết sách gì, cũng sẽ không nhận một phân tiền lời của Tể Ninh, bao gồm cả sau khi Hạ Khải Minh chết, Tể Ninh thuộc về Hạ Phạm Hành, Dương Luyện ông cũng sẽ không chiếm một phần.
Ước định đó ngày hôm nay cũng có tác dụng với Hạ Phạm Hành.
“Nếu cháu đã quyết định làm như vậy thì cứ thả tay đi làm đi, có điều cháu phải hành động trước một bước.

Thứ tự trước sau cũng có thể sai rồi, kết quả sẽ khác biệt lắm.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Cháu hiểu ý của chú, cháu biết phải nên như thế nào rồi.”
“Được, vậy thì tốt.” Dương Luyện nói xong không cúp điện thoại nhưng cũng không lên tiếng.
Hạ Phạm Hành liền mở miệng hỏi: “Chú Dương muốn hỏi chuyện của Dương Tuyền sao?”
“…” Dương Luyện trầm mặc trong chốc lát, “Thằng ranh con này, ba mươi tuổi đầu rồi còn giở trò bỏ nhà ra đi! Trông nó hình như còn chẳng muốn về nhà nữa đâu?”
“Chắc là muốn mà không dám về ạ, ” Hạ Phạm Hành hiếm thấy nói tốt thay Dương Tuyền, “Chú Dương, thật ra thì ở trong lòng Dương Tuyền, không ai sánh được với địa vị của chú trong lòng cậu ấy.”
“Ừ, thế nên nó tìm một thằng đàn ông cho chú nhìn sao!”
Hạ Phạm Hành dừng lại một chút, sau đó vẫn quyết định nói ra.
“Thật ra thì chú cũng biết người đàn ông kia.”
“Ai? Không phải là cháu đấy chứ?”
Hạ Phạm Hành co quắp khóe miệng: “Chú yên tâm, gu cháu không mặn thế.

Là Quách Tử Chương, chú đã gặp rồi, khi còn bé ba người bọn cháu hay chơi với nhau.”
“Quách Tử Chương?” Dương Luyện hiển nhiên không nghĩ tới là anh, “Là cái người mà tin tức nói từ con trai của con cả Quách gia trở thành con trai của Quách Dực đấy ư?”
“Vâng ạ.”
“Chú biết rồi, cám ơn cháu đã nói cho chú tin này.


Cháu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Vâng, chú Dương ngủ ngon.”
Bán đứng Dương Tuyền xong tâm trạng của Hạ Phạm Hành cực kì tốt, sau đó liền gọi điện thoại cho Dương Tuyền.
Dương Tuyền nghe điện thoại, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Mịe! Tôi vừa nằm mơ thấy bị ba đuổi giết thì câu gọi tới, thật sự cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng, cậu không biết trông ông ấy đáng sợ như thế nào đâu!”
“Không có gì.” Hạ Phạm Hành yên tâm thoải mái đón nhận lời cảm ơn của Dương Tuyền, “Nhưng mà nếu cậu cứ nhất quyết muốn cảm ơn tôi thì tôi cũng không ngại.

Tôi nhớ cậu quen biết kha khá bạn bè trong giới truyền thông nhỉ? Giúp tôi làm một chuyện…”
Hạ Phạm Hành nói chuyện của Hạ Vân Tuyết nói cho hắn cho Dương Tuyền.

Dương Tuyền tức giận tỉnh cả người.
“Khốn kiếp! Mụ đàn bà đấy thật không biết xấu hổ, cái trò đoạn tử tuyệt tôn này mà cũng có thể làm được.

Bà ta sợ mình tạo nghiệp chưa đủ sao? Bà ta không sợ nghiệp sẽ quật hết lên đời con đời cháu mình sao?”
Dương Tuyền chửi hết cả tông ti họ hàng sau đó lại lôi cả mười tám tầng địa ngục ra để mà chửi.
Hạ Phạm Hành cũng không có thời gian rảnh rỗi để nghe y mắng chửi điên cuồng nên lên tiếng nhắc nhở: “Nói chuyện chính đi.”
“Được, nói chuyện chính, tôi quen không ít truyền thông nhưng cũng không phải giao tình quá nhiều, nói  cho cùng cũng chỉ vì lợi ích đôi bên.

Cậu cũng biết cậu và Hạ Vân Long đang đối chọi gay gắt, thắng bại chưa phân nên bọn họ không dám đắc tội với cả hai bên, nếu muốn để cho bọn họ không báo cáo chuyện này…”
“Không phải là không cho bọn họ báo cáo,” Hạ Phạm Hành lên tiếng nói, “Mà là để cho bọn họ kéo dài một hai ngày, coi như là trao đổi, tôi sẽ dùng tin tức lớn có giá trị ngang bằng để đem ra trao đổi.”
“Cái này không thành vấn đề, bọn họ không dám đắc tội Hạ Vân Long tất nhiên cũng không dám không giữ mặt mũi cho cậu, huống chi đây là trao đổi đồng giá, nhưng mà… Tin tức lớn mà cậu nói là gì thế?”
Hạ Phạm Hành híp mắt, cười khẽ không nói.

Ngày hôm sau, chuyện Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập hợp tác, bao gồm cả việc Hạ Phạm Hành hiện tại là chủ tịch đương nhiệm của Tể Ninh lập tức xuất hiện ở đầu trang báo tài chính kinh tế lớn, từ thiện, thậm chí là các tin tức giải trí.

Cũng đành chịu thôi, độ hot ảnh hai người này chụp chung với nhau chỉ có hơn chứ không hề kém so với tin tức của những minh tinh. 
Mặc dù những năm gần đây bởi vì trong từ thiện liên tục xuất hiện những thối rữa, tham ô nên từ thiện đối với mọi người từ “vô tư” đã biến thành “chiếm làm của riêng”, nhưng đây là quỹ cứu trợ từ thiện do Bạch – Hạ thành lập nên được thương giới, người dân, thậm chí là cả giới chính trị ủng hộ mạnh mẽ.
Thật sự rất đúng với câu nói đang lưu hành hiện nay: Mặt đẹp thì làm cái gì cũng đúng.
Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập không hề lo lắng đến việc cây to gió lớn, bởi vì, để bảo đảm cho tính minh bạch và uy tín của quỹ từ thiện mà bọn họ đã mời các công ty kế toán nổi tiếng toàn cầu để kiểm tra việc sử dụng mọi khoản đóng góp.

Mỗi một quý sẽ công khai báo cáo quý, mỗi năm công bố báo cáo năm để đạt được sự minh bạch thực sự của các khoản đóng góp, bên cạnh đó các truyền thông và công chúng cũng được mời để tiến hành giám sát.

Người ta đã làm đến mức này rồi, cho dù có muốn chọc ngoáy cũng không có lí do.
Ngày thứ tư, Hạ Phạm Hành lần nữa lên headlines, nhưng lần này lại là tin tức liên quan tới mặt trái của hắn, như là chuyện Hạ Phạm Hành là con riêng của Hạ gia, nghe nói Hạ Phạm Hành luôn đối đầu với Đường Hồng Lan, ngay cả chuyện xảy ra trong hôn lễ của Hạ Vân Long cũng là do Hạ Phạm Hành sai người phá đám, sau chuyện này Đường Hồng Lan tức giận tới nỗi muốn tự sát.
Mới truyền ra chưa được nửa tiếng, chỗ bệnh viện mà Đường Hồng Lan nằm đã bị truy ra, có truyền thông liên lạc với Đường Hồng Lan, Đường Hồng Lan từ chối tất cả phỏng vấn, bản thân bà ta cũng không đưa ra lời giải thích nào.
Đôi khi yên lặng cũng là một cách ngầm thừa nhận.
Trong nháy mắt, Hạ Phạm Hành bị đẩy lên đầu gió ngọn sóng, từ người tốt đã trở thành đối tượng để người ta công kích.
Lúc Hạ lão gia đọc báo, mặt đen tới nỗi không dám nhìn thẳng, ngay cả chiếc cốc sứ thanh hoa ngày thường ông thích nhất cũng ném tan thành vụn vỡ.
“Nói xằng nói bậy!”
Hạ lão gia nổi giận mắng, chỉ vào Hạ Toàn Hữu hỏi: “Ông nói xem bao năm nay tôi có bạc đãi cô ta lúc nào chưa? Vì để bù đắp cho cô ta mà tôi đã tự tay nuôi lớn Vân Long, tìm mọi cách để bảo vệ nó, còn mẹ con nó thì sao?! Hôm nay tôi còn chưa chết mà bọn họ đã dám làm như vậy rồi, tôi mà chết chắc bọn họ trèo lên bàn thờ ngồi luôn?!”
Hạ Toàn Hữu vội vàng trấn an nói: “Lão gia, ngài đừng nói như vậy, thật ra thì hôm nay có thể thấy rõ cũng tốt, ít nhất là không quá trễ.” Hạ lão gia còn chưa đáp lời, điện thoại để trên bàn uống trà đã reo lên.

Hạ Toàn Hữu nghe điện thoại, sau đó ngẩng đầu nói với Hạ lão gia: “Lão gia, là ông Ngô gọi tới.”
Hạ lão gia  tạm thời đè xuống lửa giận để nghe điện thoại.

Nào biết nghe hết cuộc này lại đến cuộc khác, sau đó là một đống nguyên lão của Huyền Tể Đường rối rít gọi tới, hoặc uyển chuyển, hoặc trực tiếp biểu đạt ý muốn cho Hạ Phạm Hành rời khỏi Huyền Tể Đường.

Một khi chuyện con riêng này bị đưa ra ánh sáng thì cổ phiếu của Huyền Tể Đường bắt đầu tụt dốc đột ngột, bọn họ cảm thấy chuyện này làm tổn hại tới danh dự bao năm của Huyền Tể Đường, tổn hại tới lợi ích của mọi người, cho nên Hạ Phạm Hành không phù hợp ở lại Huyền Tể Đường nữa.
Hạ lão gia nhận bao cuộc điện thoại đều nói về vấn đề này, tức giận đến nỗi đập luôn cả điện thoại.
“Cái gì mà vì Huyền Tể Đường cơ chứ, xem bọn họ nói cái gì kìa, đấy là đang nói tiếng người hay tiếng vật vậy?! Dám cậy già lên mặt, thật sự coi tôi đã chết rồi sao? Phạm Hành đâu? Đi tới công ty rồi à?”
“Bây giờ cậu ấy chắc còn chưa đi.”
“Con đi làm gì nữa? Người nhà Hạ gia không đến lượt người khác nói ra nói vào! Ông gọi nó đến đây, tôi có chuyện muốn nói với nó.”
“Vâng thưa lão gia.”
Hạ Toàn Hữu ra khỏi phòng khách.

Trong phòng ăn Hạ Phạm Hành đang thong thả ăn bữa ăn sáng, thấy Hạ Toàn Hữu còn hỏi: “Chú Toàn, ông nội đâu rồi? Sáng nay có bánh tiêu ông nội thích ăn đấy.”
Hạ Toàn Hữu nhìn hắn, ôn hòa nói: “Lão gia đang ở phòng khách, lão gia muốn cậu sang đó có việc.”
Hạ Phạm Hành vừa nghe xong liền đặt điểm tâm trong tay xuống, lau tay sạch sẽ rồi đứng lên nói: “Vâng.”
Hạ Phạm Hành đi theo Hạ Toàn Hữu tới phòng khách.

Trước khi vào cửa, Hạ Toàn Hữu giống như vô tình hỏi một tiếng: “Tiểu thiếu gia đã xem báo sáng nay chưa?”

“Cháu xem rồi.” giọng điệu của Hạ Phạm Hành nhàn nhạt, nghe không ra vui giận.
Hạ Toàn Hữu tán thưởng trong lòng, gặp biến không sợ hãi, quả thật có khí chất để trở thành gia chủ.

Ông giương mắt cười híp, nói: “Tiểu thiếu gia vào đi thôi, tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
Hạ Phạm Hành gật đầu, vừa định hỏi “chờ” là ý gì, Hạ Toàn Hữu đã xoay người rời đi.
Hạ Phạm Hành nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không đuổi theo hỏi, hắn đẩy cửa ra vào phòng khách.
Hạ lão gia nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cũng chú ý tới người làm đang quét sân ở một bên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn chiếc nắp ly đang cô độc lẻ loi trên bàn uống trà, trong lòng đã sáng tỏ.
“Đọc rồi đúng không?”
“Cháu đọc rồi ạ.” Hạ Phạm Hành cười yếu ớt gật đầu.
“Hừ! Trông cháu bình thản phết nhỉ.” Tuy Hạ lão gia  ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng, Hạ Phạm Hành không phải kiểu chưa đánh đã chạy, cái này rất tốt.
“Bởi vì vào sáng sớm ba ngày trước, cháu đã biết chuyện này rồi.” Hạ Phạm Hành thản nhiên nói.
“Cái gì?” Hạ lão gia biến sắc, “Cháu biết cả rồi? Vậy tại sao không nói cho ông?”
Hạ Phạm Hành nhíu mày: “Nói cho ông thì bọn họ vẫn sẽ làm vậy thôi.”
Quả thật, nếu như bọn họ thật sự cố kỵ Hạ lão gia thì ngày hôm nay đã không xảy ra những chuyện như này rồi.

Lão gia là người thông minh, người thông minh nói chuyện với nhau không cần quá rõ ràng nhưng đôi bên cũng tự hiểu.
“Cho nên… Chuyện chữa bệnh từ thiện cũng là do cháu cố tình sắp xếp?”
“Chỉ là nói ra kế hoạch sớm hơn so với dự định thôi ạ.”, Bạch Khiêm Dập cũng không hổ là người làm ăn, thừa dịp cháy nhà hôi của, nếu không cũng sẽ không phải là cơ quan chữa bệnh từ thiện Bạch – Hạ mà là Hạ – Bạch rồi, mặc dù đó là trao đổi cắt đất bồi thường, nhưng Hạ Phạm Hành thấy rất đáng.
Hạ lão gia  gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Trước thời hạn là chuyện tốt, nếu như chuyện này xảy ra sau ngày hôm nay người đời sẽ chỉ cho rằng cháu làm từ thiện để tẩy trắng, động cơ không trong sáng.

Làm từ thiện kiêng kỵ nhất chính là điểm này, mặc dù chỉ là chậm hai ngày… Hai ngày, cháu đã sớm tính toán xong rồi à? Ông thật sự tò mò đấy, sao cháu lại biết trước bọn họ sẽ làm như vậy?”
Hạ Phạm Hành dừng một chút rồi nói ra một cái tên, sau khi Hạ lão gia  nghe xong thì hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ nặng nề thở dài.
“Uất ức cho con bé quá, nói cho cùng thì con bé mới là người khổ sở nhất.”
“Có Man thì con bé sẽ sống tốt thôi ạ.”
Hạ lão gia mím chặt môi gật đầu một cái.

Ông cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay,cuối cùng thành khẩn nói: “Cháu đi tìm chú Toàn đi.”
Hạ Phạm Hành không có hỏi nhiều, xoay người gật đầu lui ra ngoài.
Lúc ra cửa lớn, Hạ Toàn Hữu đã đứng ở trước xe chờ hắn, thấy Hạ Phạm Hành đi ra thì cười với hắn cực kì hiền hòa.

Ông xoay người giúp Hạ Phạm Hành mở cửa xe, sau khi Hạ Phạm Hành lên xe, Hạ Toàn Hữu cũng ngồi lên chỗ điều khiển.
Cho đến lúc này Hạ Phạm Hành thật ra cũng không xác định Hạ lão gia tìm hắn có phải vì chuyện kia hay không, nhưng có chuyện khiến hắn không khỏi xúc động, đó là giữa Hạ Toàn Hữu cùng Hạ lão gia thật đúng là ăn ý mười phần.
Xe chạy khoảng hai giờ, cuối cùng dừng ở cửa một bệnh viện.

Hạ Toàn Hữu đưa hắn tới phòng bệnh gặp một người, mà người này chính là cái người đã đại náo ở hôn lễ của Hạ Vân Long.
Sau khi Hạ Phạm Hành thấy thì hỏi Hạ Toàn Hữu: “Như vậy liệu có bứt dây động rừng không?”

Hạ Toàn Hữu cười một tiếng: “Không biết tiểu thiếu gia có nghe qua câu chuyện treo đầu dê bán thịt chó chưa?”

Tin Hạ Phạm Hành là con riêng đã xuất hiện trên các tiêu đề trang báo nổi tiếng được một tuần kể từ khi nó bị phanh phui, mặc dù Dương Tuyền đã gọi điện thoại tới nói không có việc gì, nhưng người trong nhà vẫn lựa chọn giấu diếm Quách Tĩnh Tĩnh.

Dẫu sao thì nhìn từ ngoài vào tình thế bây giờ quả thật bất lợi đối với Hạ Phạm Hành.

Cách yêu giữa Quách Tĩnh Tĩnh và Hạ Phạm Hành cũng bất đồng, chuyện này nếu như để cậu biết được biết, mấy người Trương Thanh lo rằng cậu sẽ suy nghĩ lung tung.
Việc sửa nhà ở quê cũng đang được tiến hành, bận rộn suốt cả mấy tháng trời, ngày hôm nay nhìn thấy thành quả cảm thấy rất tự hào.
Ngày hôm đó bắt đầu chọn nội thất trong nhà, tủ quần áo, ghế sa lon còn có giường ngủ, tất cả đều phải quyết định trước.
Bảy Bảy bây giờ càng ngày càng hiểu chuyện, bé rất thích đi ra bên ngoài, cũng may cuối thu thời tiết trong lành thoải mái, trừ sớm muộn có chút lạnh thì nhiệt độ ban ngày cũng tương đối dễ chịu. 
Cho nên Quách Tĩnh Tĩnh thường xuyên dùng xe đẩy nhỏ đẩy Bảy Bảy, dắt chó con đi ra ngoài tản bộ.

A Hoa lớn rồi, nó đã đổi tên khác, bây giờ nó có tên chính thức là Tám Nhỏ (*)! Tên là Trương Thanh đặt cho, y bảo rằng vừa nghe thôi cũng đủ biết đây là chó nhỏ của Bảy Bảy, mặc dù Quách Tĩnh Tĩnh không cảm thấy thế, nói rằng nghe cứ giống giống với Vương Bát (đồ con rùa rụt cổ/ đồ bị cắm sừng).
(*) nguyên văn là Tiểu Bát nhưng mình nghĩ để Tám Nhỏ sẽ đáng yêu hơn.
Ngày hôm đó mấy người Trương Thanh đi tới chỗ bán đồ gia dụng, Quách Tĩnh Tĩnh cũng đưa Bảy Bảy đi cùng.
Kết quả, lúc tới đây dù là cô gái bán hàng hay là dì nhân viên cũng đều vây lại nhìn Bảy Bảy, nói là chưa từng thấy đứa nhỏ nào đáng yêu như thế, mỗi người còn rút điện thoại ra chụp hình.

Bảy Bảy bắt đầu ồn ào làm loạn, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng nói với Trương Thanh một tiếng rồi ôm Bảy Bảy chạy biến.
“Người ta khen con mà con  không vui sao?” Quách Tĩnh Tĩnh vừa đẩy Bảy Bảy đi lang thang, nhìn người đến người đi ở trên đường vừa “dạy dỗ” con trai.
“Bảy bảy, chẳng lẽ con…”
Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, nhìn Bảy Bày đang thoải mái nằm đó nhìn đông ngắm tây mặt đầy khổ não, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ thích đàn ông cũng sẽ di truyền sao?
Bảy Bảy chẳng hề hay biết ba mình đang phiền não như thế nào, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn chung quanh cũng không biết nhìn thấy gì mà đang cao quý xinh đẹp bỗng nhiên lại bắt đầu huơ tay múa chân.
“Con làm gì đó?” Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy kỳ quái, Bảy Bảy rất ít khi như vậy trừ lúc nói chuyện video với Hạ Phạm Hành ra.

Bảy Bảy vừa nhìn thấy Hạ Phạm Hành thì cực kì hưng phấn, quả nhiên, máu mủ chính là máu mủ, đứa nhỏ bé như vậy nhưng cũng biết đó chính là cha ruột của mình.
Nhắc tới mới nhớ, đã mấy ngày rồi cậu và Hạ Phạm Hành không tán gẫu qua video, mỗi lần cũng chỉ gọi điện thoại nói được mấy câu.

Hạ Phạm Hành hình như rất bận rộn thì phải, đã nói chỉ đi ba bốn ngày thôi mà giờ đã đi hơn nửa tháng rồi mà còn chưa về.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, có chút mất hứng.
“Bảy Bảy, con nói xem, cha con có phải mặc kệ ba con mình rồi không?”
Quách Tĩnh Tĩnh nói thế chỉ vì muốn trêu chọc con trai, nào biết Bảy Bảy còn hưng phấn hơn, hai chiếc giày nhỏ trên chân cũng sắp bị bé quậy rơi xuống đất.
“Con làm gì đó? Không phải là thấy cha con thật đó chứ?”
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa quay đầu nhìn về hướng mà Bảy Bảy đang nhìn, không phải bé vừa nhìn thấy Hạ Phạm Hành sao? Hóa ra ở bên cạnh có một sạp báo, trong đó một quyển tạp chí mà trang bìa chính là cái mặt được phóng to của Hạ Phạm Hành, hai chữ “con riêng” cực kì chói mắt khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy vô cùng nhức mắt..

Bình Luận (0)
Comment