Nhà Có Chó Dữ

Chương 8.4

“Tư Nam” Tu gõ cửa đi vào “Có muốn đến phòng họp xem một đoạn video không?”

“Được!” Tư Nam đứng dậy, liếc nhìn A Kim bên chân “Cùng đi đi.”

“Ẳng!” [Được]

Mang theo đại cẩu cùng đi đến phòng họp, không ngờ đã thấy Đặng Tấn ngồi bên trong chờ sẵn.

“Chào, Đặng Tấn!” Tư Nam gật đầu.

Đặng Tấn đối Tư Nam cười hảo: “Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để gặp cậu!”

“Ồ?” Tư Nam nhíu mi nhìn Đặng Tấn “Tôi làm cái gì?”

“Cậu không có làm cái gì, mà là có người làm gì đó với cậu!” Đặng Tấn ấn điều khiển từ xa “Sau khi Phong Lân xảy ra tai nạn, tôi theo chỉ dẫn của Tu, thêm rất nhiều hệ thống camera giám sát ở Uông thị, ngoài phòng an ninh của tòa nhà này, thông tin vẫn được cập nhập liên tục ở tổng bộ của công ty vệ sĩ Kì Lân.”

Trên màn ảnh lớn trong phòng họp, xuất hiện hình ảnh của bãi đỗ xe, trong góc là chiếc xe của Uông Phong Lân có biển số 0902 mà mấy ngày nay Tư Nam dùng.

“Tư Nam, nhìn kỹ nha!” Tu nhắc nhở.

Một người phụ nữ đem xe đậu ở đối diện, tiếp đến đi qua xe bên cạnh, giống như chỉ là son lại môi hoặc soi gương ở cửa kính xe, sau đó liền rời đi.

“Ân?” Tư Nam mặt nhăn nhíu mày “Người phụ nữ này hình như là Tỉnh Thượng Đan thì phải?”

“A?” Lời này vừa nói ra, Đặng Tấn và Tu đồng loạt nhìn về phía cậu “Cậu nói nữ nhân kia là Tỉnh Thượng Đan?”

Tư Nam gật đầu: “Nhưng mà, cô ta đứng bên cạnh xe làm cái gì?”

“Tiếp tục xem đi!” Tu chỉ vào màn hình.

Người phụ nữa kia đi qua, tiếp đến là một người giống nhân viên giao hàng, mũ lưỡi trai đội rất thấp, tay giống như là vô tình quẹt lên thành xe.

“Từng Khải Ninh?” Tư Nam nhíu mày “Đây là sao?”

“Oa, Tư Nam, mắt cậu rất tốt nha!” Đặng Tấn cười cười “Tôi thật sự chưa nhìn ra hai người này là ai. Lại rất tò mò ai thuê bọn họ, còn có thể dễ dàng ra vào bãi đỗ xe của Uông thị như vậy.”

“Bọn họ làm gi với chiếc xe?” Tư Nam hỏi.

“Đúng vậy.” Đặng Tấn gật đầu “Những động tác kia đều là để che dấu, bọn họ đã bôi một lượng lớn mạt thuốc nổ lên cửa kính xe.” 

“Mạt thuốc nổ?” Tư Nam nhìn Đặng Tấn “Để làm gì?”

“Nếu tốc độ xe của cậu đạt đến mức độ nào đó, mạt thuốc nổ ma sát với không khí, sau đó sẽ tự bốc cháy.” Đặng Tấn giải thích “Bởi vì nơi bị cháy sẽ là thành xe và cửa xe, cho nên cậu sẽ bị nhốt ở bên trong, nếu trong lúc đó cậu bối rối hốt hoảng” Đặng Tấn dương dương tự đắc nhướng mi “Kết quả……..Cậu cũng biết đó!”

Tư Nam gật gật đầu, khóe mắt liếc nhìn A Kim bên cạnh, nhìn ra được cẩu cẩu thực sự tức giận, nếu lúc này người tỉnh là Uông Phong Lân, chẳng biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.

A Kim nhìn Tư Nam một cái, xoay người đi ra khỏi phòng họp.

“A Kim……” Tư Nam gọi hắn, nhưng cẩu cẩu không chịu quay đầu, đi thẳng ra ngoài cửa.

Tư Nam bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn sang Đặng Tấn: “Vậy bây giờ xử lý như thế nào?”

“Tôi đã đem xe đi tẩy rửa sạch sẽ rồi” Tu giải thích.

“Sao bọn họ lại nhắm vào tôi?” Tư Nam cau mày “Nếu thèm khát quyền lực của Uông thị, thì trước tiên phải nhắm vào Tu mới đúng chứ?”

“Bọn tôi cũng không rõ chỗ này” Đặng Tấn lắc đầu “Cho nên, hi vọng là mau chóng tìm ra nguyên nhân bọn họ làm như vậy, bằng không chúng ta không có biện pháp để biết được bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.”

“Phải!” Tư Nam gật đầu.

“Khấu khấu” Phan Già gõ cửa phòng họp “Uông tổng tỉnh, mời các vị qua đó.”

Tư Nam cười khẽ, đúng là đại cẩu thiếu kiên nhẫn, chỉ còn một tiếng nữa, lỡ như dùng hết, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao, biết phải làm sao đây?

Ba người đi theo Phan Già vào phòng họp, Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ cũng tiến vào.

Uông Phong Lân nằm ở trên giường rõ ràng là đang tức giận, thấy mọi người tiến vào, lập tức mở miệng: “Xảy ra chuyện gì? Sao Đặng Tấn lại ở đây!”

Tư Nam nghiêng mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cười thầm cái người đang nằm trên giừng, hừ, còn giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là đang tức giận.

“Là như thế này, Đặng Tấn ở tổng bộ của công ty vệ sĩ Kỳ Lân nhìn thấy điều bất thường xảy ra ở bãi đỗ xe, phát hiện có người động tay động chân với xe của Tư Nam, muốn cho xe nổ tung.” Tu giải thích.

“Lại là Từng Khải Ninh?” Uông Phong Lân hỏi.

“A? Phong Lân, thât lợi hại nga, làm sao mà đoán được đó là Từng Khải Ninh chứ không phải Trịnh Thụ Thần?” Đặng Tấn hỏi.

“Tên họ Trịnh vẫn chưa gặp qua tư Nam.” Uông Phong Lân hỏi “Tôi nghĩ bọn họ thật sự tin rằng tôi chỉ còn hai tháng, cho nên muốn tiêu diệt hết những người thân cận xung quanh tôi, tránh cho Uông thị rơi vào tay kẻ khác”

“Khả, vì sao lại là Tư Nam?” Tu hỏi.

“Người khác không biết, Tu, cậu cũng không biết sao? Nếu bọn chúng muốn dọn sạch người bên cạnh cậu, hẳn là phải đi tìm A Kha trước nhỉ?” Uông Phong Lân cười lạnh.

Tư Nam lẳng lặng ngồi ở ghế sô pha trước cửa sổ, ánh mắt vô tình chạm phải cái nhìn của Phan Già, thấy cô nàng cười với mình vô cùng ái muội, cũng không nề hà cười lại. Xem ra Uông Phong Lân cũng không có ý định giấu diếm quan hệ của hai người, ngày mai sẽ hoàn toàn thanh tỉnh, hôm nay sẽ quyết định công bố sao? Thôi thì cứ theo anh ấy vậy!

Tu gật đầu: “Nhưng mà, ngày đó Từng Khải Ninh và Tỉnh Thượng Đan chắc đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ?”

“Cậu có tin không, lão già lại bắt tôi kết hôn cùng Tỉnh Thượng Đan?” Uông Phong Lân   hỏi.

“Vì sao?” Tu hỏi.

“Bởi vì, Tỉnh Thượng Đan nói rằng cô ta mang thai.” Uông Phong Lân đưa ra một đáp án ngoài dự định của mọi người.

“Ngày đó, cậu sẽ không……” Mạnh Tam trợn mắt trắng dã.

“Sao có khả năng?” Uông Phong Lân lườm y một cái, lại nhìn Tư Nam “Anh cái gì cũng chưa làm!”

Tư Nam chỉ là cười cười, không lên tiếng.

“Nói đúng hơn là Tỉnh Thượng Đan dùng cái bầu đó để yêu cầu lão tổng, bắt cậu kết hôn cùng cô ta? Mà ả ta cũng cho rằng, Tư Nam là nguyên nhân ngăn cách hai người đến với nhau?” Tu nhìn Tư Nam, lại thấy bạn nhỏ Đường của chúng ta ngồi vọc góc áo, giống như vấn đề mà bọn họ đang bàn luận không liên quan gì đến mình.

“Nếu tôi đoán không lầm, đây hẳn là thành quả của Tỉnh Thượng Đan và Từng Khải Ninh. Theo lí thì Từng Khải Ninh là anh em cùng cha khác mẹ của tôi, cho nên khi xét nghiệm ADN, mặc dù không giống 100%, nhưng ít nhất cũng có quan hệ với tôi!” Uông Phong Lân lý trí phân tích “Hơn nữa, bọn họ cho rằng tôi không còn bao nhiêu ngày nữa, vậy thì đứa con trong bụng Tỉnh Thượng Đan chính là người thừa kế!”

“Bởi vậy bọn họ mới muốn trừ khử Tư Nam, để cậu an tâm kết hôn cùng Tỉnh Thượng Đan?” Tu hỏi.

“Tôi nghĩ chính là như vậy.” Uông Phong Lân lại nhìn Tư Nam, nhưng cậu lại không nhìn hắn, bởi vì bạn nhỏ Đường vẫn còn đang vọc góc áo. Góc áo chơi tốt như vậy sao?

“Nếu hôm nay chiếc xe kia không nổ, ngày mai chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện gì đó không ổn.” Tư Nam có chút không yên lòng “Khó lòng mà phòng bị. Hay là để em lái chiếc xe đó ra ngoài để cho nó nổ một cái.”

“Không được!” Uông Phong Lân lập tức kêu lên.

Tư Nam ngẩng đầu liếc Uông Phong Lân một cái, nhưng không có trả lời hắn, mà quay đầu sang Đặng Tấn: “Tôi nghĩ đây là biện pháp duy nhất để bọn họ không bày ra trò hề gì vào ngày mai, cũng chỉ có biện pháp này mới có thể tranh thủ thời gian tìm được chứng cớ của bọn họ. Dù sao, chỉ dựa vào hệ thống an ninh cũng chưa đủ để xác nhận gì cả!”

Đặng Tấn gật đầu:“Đúng vậy, trên cơ bản thì đúng là vậy.”

“Nhưng chúng ta cũng không thể để Tư Nam mạo hiểm được!” Tu lắc đầu.

Uông Phong Lân cũng lập tức lắc đầu: “Không thể!”

Tư Nam vẫn tiếp tục nói chuyện với Đặng Tấn: “Thật sự là có biện pháp chạy thoát?”

Đặng tấn gật đầu rồi lại lắc đầu: “Mặc dù nói như vậy, nhưng có ai lại đem những thứ còn đang thí nghiệm ra thử đâu chứ?”

Tư Nam cười cười: “Cứ giao cho tôi đi! Không sao đâu.”

“Tư Nam, không thể.” Uông Phong Lân lo lắng “Đặng Tấn, tìm người đem hai tên khốn nạn kia kềm lại, tôi sẽ có biện pháp xử lí bọn họ!”

“Có biện pháp?” Tư Nam nhìn về phía Uông Phong Lân “Nhưng mà, lỡ như bọn họ biết được anh phát hiện kế hoạch của bọn họ thì sao đây!”

“Nhưng anh không thể để em mạo hiểm được.” Uông Phong Lân cơ hồ là gào lên.

Tư Nam cho hắn một ánh mắt xem thường, quay qua Đặng Tấn: “Tôi đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện gì hết, Đặng Tấn, phiền anh chuẩn bị giúp tôi, xe của tôi sẽ cách nhà khoảng hai ngã tư thì bốc cháy, giúp tôi tìm nhân chứng mục kích. Còn có, nói với Lâm, sắp xếp cho tôi một phòng ở bệnh viện của y, Ok?”

“Không thành vấn đề!” Đặng Tấn gật đầu.

“Tư Nam!” Uông Phong Lân lại hú lên, lại phát hiện ra, trong phòng ngoài Phan Già quăng cho hắn cái ánh mắt bất đắc dĩ, những người khác thì không ai thèm để ý đến hắn.

“Chúng tôi ra ngoài chuẩn bị trước” Tu đứng dậy “Tư Nam, chừng nào chuẩn bị sao thì cậu báo cho chúng tôi biết.”

“Ok!” Tư Nam gật đầu.

Vì thế tính cả Phan Già, mọi người đều đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại mình Tư Nam và Uông Phong Lân.

“Sao em lại mạo hiểm như vậy?” Uông Phong Lân vội vàng kéo lấy tay Tư Nam.

“Anh thật ồn ào nha!” Tư Nam vuốt tay hắn “Em nói anh cũng không chịu để ý, lại còn lớn tiếng với em! Ngày mai tất cả đều trở về lại như bình thường, anh cũng sẽ khôi phục lại bộ dáng trước khi biến thành A Kim, bởi vậy, cho dù em không tồn tại, cũng không liên quan đi?”

“Sao em lại nói như vậy?” Uông Phong Lân bất mãn ủy khuất, kích động biện bạch “Anh rất lo lắng cho em! Em phải biết là anh không muốn em mạo hiểm. Nhìn thấy bọn họ uy hiếp em, trong lòng anh đau khổ bao nhiêu, tức giận bao nhiêu, em có biết không? Hiện tại anh chỉ hận không thể thuê sát thủ chém chết bọn họ! Tiểu Nam, không nên hiểu lầm anh! Anh rất lo lắng cho em! Nếu anh thực sự không thể đường đường chính chính đấu với bọn họ, anh nguyện lấy Uông thị để đổi lấy sự an toàn của em! Tiểu Nam, anh không muốn em mạo hiểm!”

“Ngu ngốc!” Tư Nam giương mắt nhìn hắn, khóe miệng hiện lên ý cười “Em chỉ đùa thôi mà, vậy mà anh cũng không nhìn ra!”

“Không được như vậy nữa!” Uông Phong Lân ôm lấy cậu “Em có biết là anh rất lo lắng, rất lo lắng cho em!”

“Anh không tin em có thể tự bảo vệ chính mình sao!” Tư Nam chọt chọt ngực hắn “Thời gian của anh dùng xong rồi đi? Còn muốn quan tâm việc này sao, nếu hôm nay còn chừa lại chừng ấy thời gian, nhỡ xảy ra việc gì thì sao?”

“Chỉ cần em không xảy ra việc gì là tốt rồi!” Uông Phong Lân dụi đầu vào cổ Tư Nam “Anh nhớ hôm nay công ty có một việc lớn, buổi chiều Tu sẽ kí hợp đồng với một tập đoàn lớn của Anh, nếu không thành công thì cùng lắm thì Uông thị bị mất vài triệu thôi, huống chi, Tu cũng không để chuyện này xảy ra!”

“Em không có nói chuyện công ty, nếu có người uy hiếp anh thì làm sao đây?”

“Không phải đã có Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ bảo vệ anh rồi sao? Còn nữa, phải qua được Phiên Gia muội muội khó nhai kia thì mới đến gần được anh chứ?” Uông Phong Lân tiếp tục dụi vào cổ Tư Nam “Ngược lại là em, cái bọn chết dẫm kia uy hiếp em, mà em còn phải chăm sóc A Kim nữa!”

Tư Nam nhìn đồng hồ, ôm lấy thắt lưng Uông Phong Lân, dựa đầu vào vai hắn: “Anh yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Yên lặng, Uông Phong Lân ngủ trong lòng Tư Nam. Tư Nam đặt hắn xuống, nằm ngay ngắn ở trên giường, cẩn thận dịch góc chăn, ở trên chán hắn hôn một cái, xoay người đi ra ngoài.

Hai giờ sau, Tư Nam ngồi bên trong xe, nhìn A Kim bên người, nghiêm túc dặn dò: “Em sẽ không sao, nhưng anh phải nhớ kỹ, khi xe vừa cháy, mở cửa ra, anh phải lao ra ngoài trước!”

“Gâu gâu?” [Vậy còn em?]

“Em sẽ an toàn, không sao đâu, anh ngoan ngoãn nghe lời, được không?” Tư Nam sờ sờ phần lông ở cổ A Kim “Em muốn anh an toàn vượt qua hôm nay.”

“Ẳng!” [Hảo.] nhìn đến ánh mắt kiên định của Tư Nam, A Kim gật đầu, tin tưởng bảo bối của mình có thể được an toàn.

Tư Nam lại sờ sờ đầu của hắn: “Ngày mai, tất cả đều sẽ trở về bình thường!”

“Gâu gâu gâu!” [Hy vọng hôm nay có thể bình an vượt qua.]

Khởi động xe, mở nhạc, khóe miệng Tư Nam hàm chứa ý cười: “Hôm nay coi như chúng ta đi hóng gió, đi ra bờ biển được không.”

“Ẳng!” [Hảo!] nghiêng đầu nhìn cậu, ngày mai không thể nhìn Tư Nam từ góc nhìn của cẩu cẩu, ngày mai phải hảo hảo ôm em ấy vào lòng, sẽ không để em ấy tiếp tục mạo hiểm nữa.

“Ngồi cho chắc nga!” Tư Nam chân nhấn ga, tăng tốc.

Lúc này là buổi chiều, xe trên đường không nhiều lắm, xe của Tư Nam rời nhà một khoảng không xa thì quẹo vào một ngõ vắng, lại nhấn ga một lần nữa, xe lao nhanh như bay, trong nháy mắt, cửa xe liền bốc cháy. Tư Nam ngay lập tức dừng xe lại, không biết từ khi nào trên tay đã cầm một cái điều khiển từ xa, ngón tay nhấn một cái, cửa xe bên cạnh A Kim liền mở ra.

“Chạy!” Tư Nam hô một tiếng, A Kim nghe lời lao ra ngoài, nhưng vẫn là không quên quay đầu lại nhìn.

Tư Nam cũng lắc mình theo sau A Kim, một chiếc màu đen khác chạy đến bên cạnh, mở cửa ra.

“Lên xe!” Tư Nam lại ra lệnh, đợi A Kim lên xe, cậu cũng nhanh chóng nhảy lên, đóng cửa xe lại.

Chiếc xe màu đen tăng tốc, lao nhanh một đoạn, chiếc xe phía sau liền nổ ầm lên, chỉ còn lại một đám khói lửa mịt mù.

Người lái xe nhìn vào kính chiếu hậu hỏi: “Thế nào? Kích thích không?” Là A Kha.

“Rất đã! Kỹ thuật lái xe của cậu lại tăng rồi nha!” Tư Nam cười, đồng thời xoa nắn bộ lông sau cổ A Kim, trấn an hắn.

“Chứ sao? Tớ thường xuyên luyện tập đó!” A Kha đắc ý cười “Buổi tối hôm trước tên chết bầm kia đua xe với tớ, anh ta lái kém đến nỗi muốn lọt xuống cống luôn a.”

“Ha ha, Tu sao? Y mà cũng đua xe á?” Tư Nam nhìn A Kim, cẩu cẩu cũng làm ra biểu tình khó tin.

“Ai, vì sao cái tên chết tiệt mà tôi biết lại không giống với mấy người gặp vậy chứ!” A Kha thở dài.

“Chúng tớ cũng cảm thấy như vậy.” Tư Nam cười “Hiện tại, nên đến bệnh viện của Lâm đúng không?”

“Đúng vậy! Lâm nói đã chuẩn bị cho cậu nguyên phòng cấp cứu luôn rồi.” A kha từ kính chiếu hậu nhìn A Kim một cái.

“Ha ha, cái tên đó chỉ sợ thiên hạ không loạn.” Tư Nam cười ha hả “Nếu y dám biến tớ thành xác ướp, nửa đêm tớ nhất định sẽ đi bóp cổ y đến trợn trắng mắt luôn!”

A Kim cười to nhìn Tư Nam, xác ướp? Tưởng tượng ở Tư Nam lõa thể không mặc gì, trên người chỉ quấn băng gạt, sau đó kéo xuống một cái, băng gạt đều rơi ra, cảnh xuân bên trong lập tức xuất hiện, thật đúng là xinh đẹp mà.

“Đừng có mà nghĩ bây bạ!” Tư Nam thấy ánh mắt của cẩu cẩu nhìn mình thèm nhỏ dãi, đúng lúc nhắc nhở hắn.

Lại bị phát hiện! Cẩu cẩu đùa giỡn, ở trong lòng Tư Nam cọ qua cọ lại.

Lúc này, tại hiện trường vụ án cháy nổ. Vài nhân chứng nhìn thấy xe cứu thương, xe cảnh sát. Lôi được từ trong chiếc xe bị cháy ra hai cái xác, một người một chó, đã bị thiêu đến nỗi không còn nhận ra được là ai.
Bình Luận (0)
Comment