Nhà Có Đô Đô

Chương 22

Đô Đô rất thích đi nhà trẻ, bởi vì có rất nhiều bạn nhỏ cùng nhau chơi đùa, còn được cô giáo xinh đẹp dạy ca hát, vẽ tranh, đọc chữ, nhưng Đô Đô cũng có lúc không thích nhà trẻ, bởi vì ăn cái gì đều do các cô giáo quy định, hơn nữa mỗi người chỉ được một phần, không giống như ở nhà, ba mẹ mua cho một đống đồ ăn. Nhưng đôi khi cũng có tình huống ngoại lệ.

Có một lần, dưới cái nắng chói chang của mùa hè, những bạn nhỏ khác đều ngủ trưa, Đô Đô ngủ không được, cô giáo đều đã đi ra ngoài, một mình lấy tay mở cửa, thân thể mũm mĩm lắc lắc đi ra ngoài chơi, kết quả phát hiện thấy căn phòng cách vách chứa đầy bánh kẹo, Đô Đô cảm thấy phấn chấn, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, ăn đến thống khoái. Đô Đô ăn uống no đủ xong, liền ngã ra sàn nhà ngủ... Sau đó, sau đó đã bị cô giáo phát hiện.

Khi các giáo viên dùng cơm trưa xong, liền trở về tính cho các bạn nhỏ sắp tỉnh ngủ ăn một chút bánh kẹo, vừa mở cửa, liền phát hiện một đứa bé nằm trên sàn nhà, liền chạy nhanh lại xem, bạn nhỏ Đô Đô sau khi no bụng khoái trá nằm ngủ luôn trên sàn nhà, bụng phình to thần kì, các giáo viên trẻ tuổi đều hoảng sợ, nghĩ rằng nhóc Đô Đô đau bụng chịu không nổi ngất xỉu. Mọi người đều luống cuống tay chân, kết quả là khi mọi người đang nhao nhao nói chuyện ồn ào, Đô Đô liền tỉnh dậy mở mắt to...

Đô Đô đem bánh kẹo của tất cả các bạn nhỏ ăn hết, những bạn không có ăn đều dùng ánh mắt như máu lên án nhìn Đô Đô (giữa trưa mới tỉnh ngủ cho nên mắt các bạn nhỏ ai cũng đều hồng hồng), một khắc kia, Đô Đô cảm thấy thật xấu hổ ngại ngùng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản tinh xảo trở nên hồng thấu, tay niết lấy quần lót, xấu hổ cúi đầu, Đô Đô cũng có tự tôn a, Đô Đô cảm thấy mất mác, bộ dáng bé nhỏ đáng thương, các giáo viên cũng luyến tiếc phê bình Đô Đô, liền nhanh chóng mang theo tất cả các bạn nhỏ cùng nhau ca hát, đem sự chú ý dời đi.

Sau, ba Cảnh biết được sự việc, cười ha ha, còn khen ngợi Đô Đô một chút, ôm lấy nhóc Đô Đô xoay vài vòng, vừa muốn tài trợ nhà trẻ của Đô Đô một số bánh kẹo, làm cho Đô Đô ăn no đủ, nhưng lại bị mẹ Tô cản lại. Mẹ Tô cảm thấy được, bởi vì chính mình quá nuông chiều, cho nên phải để cho các cô giáo trông nom dạy dỗ.

Từ đó về sau, Đô Đô sẽ không ăn trộm bánh kẹo của các bạn trong lớp nữa. Lúc Đô Đô lớn thêm một chút, vừa nghe chuyện Tôn Ngộ Không ăn trộm đào tiên nhớ tới chuyện xưa liền đỏ mặt, lớn thêm một chút nữa rốt cuộc có một ngày Đô Đô cũng hiểu được, hơn nữa tin tưởng chắc chắn sẽ không bao giờ tái phạm, con người thật sự tiến hoá từ loài khỉ!

Nhưng là, giang sơn dễ đổi, lúc ở nhà trẻ, Đô Đô cũng có những lúc không nhịn được.

Trong phòng học, dán đầy những tấm thiệp rực rỡ hình vẽ, tràn ngập những con vật ngây thơ chất phác, đây chính là phòng học của nhà trẻ.

Hơn mười cái bàn nhỏ, một loạt những bạn nhỏ ngồi trên đó, một người một cái bánh ngọt cùng một quả táo.

Đô Đô cùng bạn nữ Hoa Hoa ngồi chung bàn, cái bánh ngọt hình tam giác có hai tầng, mỗi bạn nhỏ đều có một cái, mặt trên bánh còn được đặt trái anh đào, ngọt ngào ê ẩm, Đô Đô há miệng nhỏ cắn một cái quả anh đào liền biến mất, tiếp theo bánh ngọt liền bị Đô Đô một hơi ăn sạch, chính là không còn nữa, quy định mỗi bạn chỉ được phát một cái. Mắt to Đô Đô nhìn xung quanh, chớp chớp, giống như kẻ trộm, lại nhìn sang cái bánh ngọt của Hoa Hoa bên cạnh.

Hoa Hoa chính là cô nương bốn tuổi, khuôn mặt tinh tế, mỗi ngày đều thắt hai cái bím tóc ngắn ngủn, khuôn mặt búp bê thật đáng yêu, nói chuyện chậm chạp, ăn cái gì cũng chậm, Hoa Hoa khi ăn có một tật xấu, chính là vừa nhìn vừa ăn, đầu cứ ngẩng lên, nhìn xung quanh, xem đủ rồi thì cắn một cái, trong miệng ngậm thức ăn, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn các bạn nhỏ xung quanh đang làm cái gì.

Hiện tại Hoa Hoa chính là đang nhìn người phụ nữ đối diện, người phụ nữ đó chính là cô giáo, hiện giờ đang vội vàng cầm khăn lông ngắn giúp các bạn nhỏ lau miệng, Hoa Hoa quay đầu lại, nhìn cái bàn, trên dĩa vẫn còn y nguyên cái bánh ngọt, nhưng có cảm giác ít hơn một chút, Hoa Hoa cũng không nghĩ ra tại sao như thế, lại cúi đầu cắn một ngụm nhỏ, ngẩng đầu nhìn cô giáo. Cô giáo đang chăm sóc bạn nhỏ.

Lớp học, một loạt bàn nhỏ sắp xếp ngay ngắn, một đám các bạn nhỏ cùng nhau ăn bánh ngọt, mỗi người đều nhỏ nhỏ xinh xinh, thật sự là một hình ảnh cực kỳ đáng yêu.

Bánh ngọt nằm trên dĩa, cứ mất dần đi, Hoa Hoa vẫn còn đang nhìn chung quanh, Đô Đô coi chừng dĩa bánh dùm bạn, thật ngoan, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cái bánh ngọt không rời, thân thể mũm mĩm ngồi đoan đoan chính chính, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mím lại, nghiêm chỉnh.

Trên khuôn mặt trắng noản mềm mại, chính là còn dính hồng hồng mứt hoa quả, cằm nhỏ cũng bị dính tương tự, vừa lúc bị cô giáo nhìn thấy Đô Đô điệu bộ ngoan ngoãn nghiêm trang, thật muốn cười, đang tính cầm khăn mặt đi qua, bạn nhỏ Đô Đô này như thế nào lần này ăn bánh lại dính đầy mặt như thế.

Giống như là... Cô giáo vừa nhìn thấy, chỉ cần Hoa Hoa vừa quay đầu đi, Đô Đô liền hạ thắt lưng, nghiêng đầu, mở miệng nhỏ, cắn một ngụm trên cái bánh ngọt của Hoa Hoa, sau đó lại ngồi thẳng lại, cái miệng nhỏ nhắn giống như con thỏ, nhai a nhai, chỉ cần Hoa Hoa quay lại, miệng nhóc bất động, thân thể mũm mĩm không nhúc nhích, đợi thời điểm Hoa Hoa lại bắt đầu nhìn sang chỗ khác, Đô Đô liền tiếp tục hành động, nhanh lẹ cắn một hơi...Cái miệng nhỏ của Đô Đô cứ một chút lại nhai nhai, hành động giống như từ đó tới giờ chưa được ăn bánh, đứa nhóc bày ra biểu tình nghiêm túc, khiếnho cô giáo vừa buồn cười vừa có chút đau đầu.

Từ đó về sau, Đô Đô phải cùng hai bạn nam khác – Lê Lê, Tô Tô ngồi cùng một bàn. Bởi vì cô giáo nghĩ a, ngồi ba người như vậy thực an toàn, nếu Đô Đô lại tiếp tục ăn vụng bánh ngọt cũng sẽ có người phát hiện. Bởi vì ngồi cùng bạn nam, cho nên Đô Đô muốn cũng khó thực hiện dễ dàng a...
Bình Luận (0)
Comment