Nhà Có Tà Phu

Chương 7

Có chỗ ở rồi, nhưng chuyện ngủ ngược lại lại thành vấn đề lớn.

Tô Thanh vũ bất đắc dĩ nhìn Tư Đồ Đấu: “Tư Đồ giáo chủ, ta không cần ở cùng một gian phong với ngươi.” Nơi này dù sao cũng là nhà nàng, nàng không cần phải ủy khuất chính mình như thế.

“Vợ chồng ở chung một phòng là lẽ thường tình.” Hắn nói như thế.

“Tư Đồ Đấu.” Nàng ý đồ cùng hắn giảng đạo lý: “Mặc kệ bên ngoài đồn đại như thế nào, ta đối với ngươi không phải vợ chồng.”

“Vậy đêm nay liền làm vợ chồng đi.” Hắn nói cứ như là chuyện đương nhiên vậy.

Tô Thanh Vũ nhìn hắn, cái gì cũng không nói nên lời.

“Làm vợ chồng phải có danh phù kỳ thực, bằng không chẳng phải tự uổng cái hư đanh dể thế nhân chê cười sao.” Tư Đồ Đấu nhìn nàng, trên mặt lại hiện lên nét cười tà tứ quen thuộc.

Tô Thanh Vũ cố mà nói với hắn: “Ta còn có một số việc cần nói với đại ca, đi trước.”

Chỉ tiếc, nàng còn chưa có động tác gì hắn đã chắn ở trước người nàng, mắt xếch xinh đẹp dần dần súc tích, ẩn ẩn một cơn gió lốc.

“Ba năm không gặp, chúng ta tựa hồ càng ngày càng sinh lưu.”

Tô Thanh Vũ không khỏi âm thầm cười khổ, ba năm không gặp, hắn tựa hồ càng ngày càng khó chơi: “Tư Đồ giáo …”

“Nương tử!” Thanh âm thản nhiên lại mang theo khí thế bức người.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Ta muốn ngươi.”

Tô Thanh Vũ kinh ngạc.

Tư Đồ Đấu đi đến trước người nàng, đưa tay xoa mặt nàng: “Cho dù ngươi đúng là vẫn phải đi, ít nhất hãy để ta có được một lần, nếu vậy thì cả đời này sẽ không hối tiếc.”

Nhìn hắn, trong lòng nàng một trận rung mạnh. Sao hắn lại biết?

“Nếu ngươi sẽ lưu lại thì đã không vội vã đoạn tuyệt quan hệ với ta.” Hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng: “Sợ ta chìm đắm quá sâu không thể tự kiềm chế? Nhưng là, Vũ nhi, đã quá muộn rồi.”

“Ngươi làm gì …” phải chấp nhất như thế.

“Đây là chuyện của ta, hiện tại ta chỉ muốn nàng.”

“Tư Đồ Đấu …” Nàng thật muốn bổ đầu hắn ra để xem bên trong có chứa cái gì.

“Roẹt” một tiếng, xiêm y trên người nàng đã bị hắn mạnh mẽ xé rách.

Nàng trừng mắt hắn, cánh môi anh đào mím chặt.

Tư Đồ Đấu nhìn thẳng vào nàng, tự tự rõ ràng nói: “Nàng có thể ngăn cản ta, hoặc là theo ta. Hiện tại ta cho nàng cơ hội lựa chọn.”

Tô Thanh Vũ thùy hạ mi mắt, than nhẹ một tiếng, cái gì cũng chưa nói.

Khóe miệng khẽ nhếch, hắn vươn tay ôm chặt nàng đi đến bên giường.

Giường duy thùy lạc, quần áo bốn phía, ngoài cửa sổ, trăng ẩn mình sau rặng mây trôi, hoa lồng vào bóng tối. (Quân: Đoạn này cho phép ta thay đổi một chút vì ta thấy để như nguyên tác thì trắng trợn mà thô quá)

Không lâu sau, giường không gió mà động, giường lớn khắc hoa trong đêm yên tĩnh phát ra những tiếng vang hài hòa như từ xa thẳm đâu đây vọng lại, cùng với đó là những tiếng hô hấp dồn dập cùng tham âm khinh ngâm rền rĩ của nam nhân cùng nữ nhân.

o0o

Ánh mặt trời ấm áp rơi trên thân ảnh sắc xanh nhạt dưới tàng cây, nàng so với bất luận người nào trong trang viên đều dạy sớm hơn, đứng dưới gốc cây đại thụ này, nửa như trầm tư, nưa như hồi tưởng điều gì đó.

Trước đây trang viên lúc sáng sớm luôn yên tĩnh mà sâu thâm, nay lại bởi vì hôn sự mà trở nên ồn ào cùng bận rộn.

“Vũ nhi.” Theo sau tiếng gọi, một kiện áo choàng rơi xuống trên đầu vai nàng.

Tô Thanh Vũ quay đầu hướng người vừa tới mỉm cười: “Ngươi như thế không ngủ thêm một chút?”

Ánh mắt Tư Đồ Đấu đi tuần tra xuống hạ thể của hắn, khóe miệng cười không tự giác mang theo vài phần ái muội cùng mê hoặc: “Trong lòng thiếu nàng nên không ngủ được.”

Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng làm nàng hơi hơi thẹn thùng, vành tai lặng yên một mảnh đỏ ửng, nhịn không được nhẹ giọng mắng: “Không đứng đắn!”

Tư Đồ Đấu vươn tay đem nàng ôm vào lòng, dán sát vào bên sườn tai nàng mà nói: “Chuyện vợ chồng vốn dĩ không có gì là không đứng đắn cả. Nàng nói có phải hay không, nương tử?”

Phó dịch đi ngang qua không hẹn mà cúi đầu bước cho nhanh.

“Bọn họ dường như không biết nàng.” Trong lòng hắn có nghi vấn.

Tô Thanh Vũ cười đáp: “Nơi này bình thường cũng sẽ không có người, hơn nữa những người trong lâu không phải ai cũng từng gặp qua ta.”

Tư Đồ Đấu hiểu được: ‘Tựa hồ chỉ có quản sự mới được gặp nàng.”

“Bởi vì ta theo chân bọn họ giao tiếp a.” Huynh muội bọn họ không phải lúc nào cũng ra mặt, một tổ chức như Thính Phong lâu cũng không cho phép bọn họ hoàn toàn bại lộ thân phận trước mặt người khác, cần phải có vài phần sắc thái thần bí.

Mà nàng, chính là ám cọc lớn nhất của Thính Phong lâu.

“Ngươi ra khỏi đó từ bao giờ?”

Tô Thanh Vũ hơi sững người, nàng nghĩ hắn sẽ không hỏi: “Nửa tháng trước.”

“Sao không đi tìm ta?” Nếu hắn không đến Duơng Châu, có phải hay không bọn liền như vậy đoạn tuyệt tất cả? Vừa nghĩ đến khả năng này, tay hắn không tự chủ được mà càng buộc chặt nàng.

Cảm giác được thắt lưng truyền đến một trận đau đớn, Tô Thanh Vũ không có kêu đau, chỉ thùy hạ mi mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi thành thân.”

“Nàng sợ?”

Nàng lắc đầu: “Ngươi nếu đã thành thân thì ta không nên tái xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Điều này tốt cho cả ta và ngươi.” Cho nên nàng không có hỏi thăm thê tử của hắn là ai, vì sao thành thân, tự mình bỏ lỡ thì không có gì để oán giận.

Hắn luồn tay vào mái tóc dài của nàng vuốt ve thưởng thức, tuấn dung mang theo ý cười nhu hòa: “Người giang hồ phần lớn chỉ biết ta đã cưới vợ mà không biết ta cưới người nào.”

“Nếu ta vĩnh viễn không xuất hiện, vậy chẳng lẽ ngươi cứ thế ôm một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực mà sống cô độc hết quãng đời còn lại sao?”

Nàng phi thường hoài nghi xem xét hắn.

“Nếu không phải nữ nhân ta muốn thì sống cô độc cả quãng đời còn lại cũng đâu có sao.”

“Ngươi thực không giống một kẻ si tình.”

“Si tình không phải giống như do dự không quyết đoán, tựa như Liễu đại minh chủ ra vẻ đạo mạo vậy.” Ánh mắt hắn hướng về phía trước nhìn lại.

“Tư Đồ giáo chủ nói chuyện vẫn bất lưu đường sống như trước.”

Liễu Thanh Lam trước đây luôn một thân quần trắng áo trắng hiện tại cũng đổi thành một thân áo lam, đón nắng sớm chậm rãi đi tới, lại làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch. Tô Thanh Vũ tựa người trong lòng Tư Đồ Đấu hướng hắn mỉm cười thăm hỏi: “Liễu minh chủ, biệt lai vô dạng.”

“Đa tạ cô nương quan tâm, tại hạ vẫn khỏe.”

Tư Đồ Đấu hừ lạnh: “Nàng là thê tử của ta, Liễu minh chủ dùng ‘cô nương’ để xưng hô tựa hồ không ổn.

Liễu Thanh Lam nhìn Tô Thanh Vũ.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Liễu minh chủ có thể gọi ta là Tư Đồ phu nhân.”

Tư Đồ Đấu nghe xong lộ ra nụ cười vừa lòng.

Liễu Thanh Lam có chút trầm lặng, đáy mắt hiện lên một chút đau đớn, bất đắc dĩ sửa miệng: “Tư Đồ phu nhân.”

“Như thế nào không thấy Tôn phu nhân? Chẳng lẽ Liễu đại minh chủ đi một mình đến chúc sao?” Cho dù đã chiếm thế thượng phong, Tư Đồ Đấu vẫn không nghĩ sẽ buông tha cho hắn.

“Thân thể nàng không khỏe.”

“Ồ, là vậy sao …” Tư Đồ Đấu ý vị thâm trường kéo dài âm cuối, ý tại ngôn ngoại, trong lòng lẫn nhau đều biết rõ ràng.

Tô Thanh Vũ âm thầm lắc đầu, vì cái tính không thuận theo cũng không buông tha này của Tư Đồ Đấu mà thở dài không thôi. Chẳng lẽ vì chuyện năm đó mà hắn phải nhớ hận cả đời sao?

“Phu nhân tới tham gia hôn lễ của Phong lâu chủ sao?”

“Chỉ là tiện đường nên ghé qua thôi.” Nàng nói như thế.

“Chỉ là tiện đường?” Có người bất mãn, mà kẻ bất mãn không phải ai khác chính là chủ nhân đương nhiệm của trang viên.

Nàng đón nhận ánh mắt chất vấn của đại ca: “Nếu vô sự thì đã không có chuyện tiện đường này.”

Phong Thiếu Tuyên thu được sự quan tâm của muội muội, thả lỏng thần sắc: “Vũ nhi, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Tô Thanh Vũ nói với Tư Đồ Đấu: “Ngươi cùng Liễu minh chủ tự ôn chuyện đi.”

“Không cần ta đi cùng nàng sao?”

Nàng lắc đầu: “Không cần.”

“Vậy đi thôi.”

“Liễu minh chủ, Tư Đồ giáo chủ cứ thong thả mà tán gẫu. Tại hạ trước xin cáo từ.” Phong Thiếu Tuyên lễ phép chắp tay vi lễ.

Tư Đồ Đấu lãnh đạm nói: “Không tiễn.”

Liễu Thanh Lam mỉm cười hoàn lễ: “Lâu chủ đi thong thả.”

Trong mật thất, bên cái bàn đá cẩm thạch, Phong thị huynh đệ ngồi đối diện nhau.

Viên dạ minh châu trên vách tường phát ra ánh sáng nhu hòa, tỏa ánh rạng ngời. Bọn họ đã trầm mặc một hồi lâu không nói, bởi vì không biết phải nói từ đâu.

Phong Thiếu Tuyên xấu hổ mở mắt, ho nhẹ một tiếng: “Vũ nhi.”

Nàng giương mắt nhìn hắn, mỉm cười: “Đại ca.”

Phong Thiếu Tuyên cũng cười: “Qua nhiều năm như vậy rồi, chúng ta hình như rất ít khi tâm bình khí hòa mà ngồi nói chuyện phiếm với nhau, ta thực sự có chút không quen.”

Ánh mắt nàng nâng lên, nhẹ giọng nói: “Kể từ khi tên của ta không còn gọi là Phong Thiếu Bảo nữa, kỳ thật, ta đã từng hận ngươi.”Khóe miệng mang theo một tia cười mờ mịt, như sương mù trong đêm, như mưa trút nặng hạt: “Nhưng, tất cả đều đã qua đi.”

“Ngươi …” Phong Thiếu Tuyên muốn nói lại thôi.

Tô Thanh Vũ hiểu rõ tâm tư hắn: “Ta chỉ là tạm thời có chút việc muốn làm nên mới trở về thôi.” Hai mươi tám tinh tú, ba mươi sáu cầm đèn, cộng thêm sáu cái trưởng lão, nàng hiểu được cả đời này  sẽ sống như thế nào.

“Tư Đồ Đấu biết không?”

“Biết.”

“Các ngươi …”

“Được rồi, ca, có một số việc chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.”

Phong Thiếu Tuyên thấy nàng không muốn tiếp tục đề tài này nên cũng hợp thời đình chỉ: “Sẽ lưu lại đến đêm ta thành thân chứ?”

Do dự một hồi, nàng đáp: “Ta tận lực.”

Phong Thiếu Tuyên nhịn không được cười khổ: “Có thể lưu lại thì tốt, nhưng tên Tư Đồ Đấu kia xem ra rất khó chơi.”

“Khó chơi đến mấy cũng là đại ca tự mình đưa tới.”

Phong Thiếu Tuyên trừng lớn mắt: “Ta đưa tới?” Hắn khi nào thì có cái bản sự lớn đến thế.

Tô Thanh Vũ nghiêm trang nói: “Nếu địa ca không nhận ủy thác của Liễu minh chủ ta sẽ không đến Miêu Cương. Ta không đến Miêu Cương tự nhiên sẽ không gặp phải Tư Đồ Đấu. Ta không gặp Tư Đồ Đấu, đại ca đương nhiên sẽ không cùng hắn có điều khúc mắc.” Cuối cùng nàng nhìn chằm chằm huynh trưởng, trong mắt mang theo ý cười nói: “Chẳng lẽ không đúng là do đại ca trêu chọc mà thành?”

Phong Thiếu Tuyên nhất thời á khẩu.

Tô Thanh Vũ trừng mắt nhìn, vô tội nói: “Chẳng lẽ ta nói sai sao?”

Hắn cười khổ: “Không có, chuyện ngươi nói tất cả đều là sự thật.”

“Cho nên, đại ca à, ngươi nên nén bi thương mà thuận theo đi.”

Phong Thiếu Tuyên chỉ có thể hai mắt ngó trừng muội muội.

“Sự tình đã nói xong, ta muốn đi ra ngoài.”

Phong Thiếu Tuyên có ý tứ hàm xúc khác, cười hỏi: “Sợ nếu không đi ra ngoài thì sẽ có người lo lắng sao?”

Tô Thanh Vũ tứ lạng bạt thiên cân hỏi lại: “Không phải người nên lo lắng là đại ca mới đúng sao?”

Hắn thở dài: “… Vũ nhi, ngươi chừng nào mới có thể có phản ứng giống như người bình thường đây?”

“Rõ ràng ngươi không bình thường là đại ca ngươi a.” Nàng đúng lý hợp tình nói.

“Ta không thảo luận với ngươi vấn đề này.”

Nàng thực đồng ý gật gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vấn đề này nên thảo luận với người bình thường thì tốt hơn.”

Phong Thiếu Tuyên ngoan (tuyệt) trừng nàng, giống như phải ở trên người nàng trừng ra hai cái động mới cam tâm.

Tô Thanh Vũ cười khẽ, thản nhiên đứng dậy, bước chân chỉnh tề lên thềm đá, tỏ vẻ chuyện đến đây đã kết thúc.

Ngay khi thân ảnh của nàng sắp biến mất ở chỗ rẽ, Phong Thiếu Tuyên rốt cục mở miệng: “Vũ nhi, thực xin lỗi.”

Những lời này hắn thiếu nàng đã lâu lắm rồi, lâu đến mức hắn cũng không dám hồi tưởng.

Thân ảnh Tô Thanh Vũ không có tạm dừng ở chỗ rẽ mà biến mất, tới khi đến một nơi mà nhắn nhìn không thấy, trên mặt của nàng mới  xuất hiện một chút cười khổ.

Có những chuyện đã thiếu quá lâu, ngay cả người bị thiếu cũng quên đi rồi. Hắn kỳ thật không cần nhắc lại với nàng.

Qua một lúc, nàng lại nhìn thấy Tư Đồ Đấu.

“Nói xong rồi?” Hắn nguyên bản dựa người vào cột trụ ở hành lang khi thấy nàng liền thẳng người đứng đậy, ngữ khí phóng phật, thoải mái tựa như đang nói rằng ‘thời tiết tốt lắm’.

Nhưng Tô Thanh Vũ lại tinh tường cảm giác được một tầng hàn băng từ trên người hắn rút đi vi diệu biến hóa, nàng cười trấn an: “Ừ! Liễu minh chủ đâu?”

“Hắn đi đâu ta không quan tâm, nàng lại càng không cần quan tâm.” Ngửi được mùi vị dấm chua, Tô Thanh Vũ đành phải cười cười, không nhắc tới nữa.

“Chúng ta đi thôi.”

“Đi?” Nàng nhịn không được kinh ngạc nhướn mày.

“Hôn lễ của người khác có cái gì tốt mà tham gia, đến chúc phúc là đủ rồi.”

“Tư Đồ …” Nàng ý đồ muốn nói cái gì đó nhưng liền bị hắn đánh gãy.

“Chẳng lẽ ngươi hy vọng được thấy một hồi hôn lễ mới mẻ không giống người thường sao?”

Nàng nghe ra trong lời nói của hắn có up hiếp, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta đi.” Xem ra hôn lễ của đại ca nàng nhất định vắng mặt rồi.

Thời điểm Phong Thiếu Tuyên thu được tin tức thì bọn họ đã đi rồi, người không buồng trống, chỉ còn lưu lại tràn đầy nuối tiếc. Cuối cùng tất cả liền chấm dứt như vậy sao?

Mấy trăm năm qua, Cẩm Tú điện làm việc luôn luôn thần bí, người trong điện đi lại trên giang hồ cũng rất ít người biết, rất nhiều lần đảm nhiệm điện chủ nhưng lại chỉ nghe danh kỳ mà không thấy nhân, tất cả những gì lưu lại trong “Giang hồ bí văn lục”cũng chỉ là do có một số ít người phỏng đoán mà thành.

Vũ nhi lần này đi, … đồng thời cũng trở thành một truyền thuyết khác, quan hệ của bọn họ đã xa nay lại càng xa thêm.

Nếu biết trước hết thảy mọi chuyện sẽ như thế này, hắn nhất định sẽ không làm ra cái quyết định như năm đó.

Tuyệt đại đa số người giang hồ chỉ biết Cẩm Tú điện là thánh địa võ học mà võ lâm nhân sĩ tha thiết ước mơ, đều biết nơi đó có võ học điển tịch khôn cùng và tài phú làm người ta phải thèm nhỏ dãi. Nhưng lại có rất ít người biết, Cẩm Tú cơ hồ là một đại danh từ ngăn cách, vừa vào Cẩm Tú điện, cả đời tuyệt thế trần. Mà lâu chủ các đời nhiều lần đảm nhiệm Thính Phong lâu lại không khéo là những người biết tin tức chân chính ấy. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, liên hệ của bọn họ cùng Cẩm Tú điện là thiên ti vạn lũ.

o0o

Một người nếu cố ý phải đi thì vô luận như thế nào cũng không cản trở được.

Ngày thứ năm sau khi rời khỏi Dương Châu, Tô Thanh Vũ biến mất.

Vừa mới tỉnh giấc, người bên cạnh đã không thấy bóng dáng đau, trừ bỏ kinh hãi thì cảm giác phẫn nộ có phần nhiều hơn.

Hắn cùng với nàng quen biết nguyên bản chỉ như một trò khôi hài, nay xem ra, rõ ràng là một hồi bi kịch.

Một người nam nhân nếu đối với một nữ nhân cảm thấy quá mức hứng thú thì đến cuối cùng ngay cả tâm của chính mình cũng sẽ mất đi.

Tư Đồ Đấu ngay từ đầu vốn tưởng mình đã nắm chắc phần thắng nhưng rồi đến cuối cùng lại phải ảm đạm thất ý, tất cả chỉ còn nỗi chua xót tự làm tự chịu.

Nếu lúc trước không ác ý đùa giỡn nàng, có phải hôm nay hắn sẽ không cảm thấy thất bại như thế không?

Hắn không biết đáp án, cũng không có người nào biết đáp án.

Một ngày sau khi sự tình phát sinh, hắn lẻ loi một mình quay trở về Dương Châu.

Không lâu sau, Tư Đồ Đấu thiện vị cấp giáo nội hộ pháp, đạm ra giang hồ.

Đồng thời, trong phong cảnh Lư Sơn tú lệ xuất hiện thêm một khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, một hắc y nam tử làm cho người ta không thể ngờ là sẽ trầm mê đến mức phạm sai lầm.

Cho dù biết Cẩm Tú điện ngay tại Lư Sơn, nhưng trong suốt ba năm khi Tô Thanh Vũ biến mất, hắn cơ hồ đã đi khắp Lư Sơn mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Cẩm Tú điện.

Nếu nàng ở Lư Sơn, hắn liền canh giữ ở Lư Sơn, ít nhất bọn họ cũng cùng ở dưới một vòm trời, chỉ là nàng ở ngay bên người hắn mà không tự biết thôi.

Tin tức Bái Nguyệt giáo tiền nhiệm giáo chủ truyền ra, từ nay về sau trở thành cơn ác mộng của người giang hồ mỗi khi đến Lư Sơn. Nếu vận khí không tốt đụng tới Tư Đồ Đấu thì chín phần mười là sống không bằng chết. Khi hắn ở Lư Sơn “làm xằng làm bậy”, Tô Thanh Vũ thân ở Cẩm Tú điện cũng không thể tránh khỏi thu được hồi báo của thuộc hạ.

“Điện chủ, ngài nên khuyên hắn có chừng có mực.” Đại trưởng lão đại biểu cho mọi người lên tiếng.

Tô Thanh Vũ từ quyển sách trong tay ngẩng đầu lên, nhìn đại trưởng lão chỉ bạc như tuyết liếc mắt một cái, mỉm cười nói: “Từ hắn đi đi, nếu cuối cùng không thể cùng một chỗ thì cần gì phải để hắn chờ mong.”

“Điện chủ …”

“Ta còn muốn tiếp tục nghiên cứu bản bí kíp này.” Nàng lại cúi đầu nhìn quyển sách, hạ lệnh trục khách.

Đại trưởng lão nhíu mày nhìn điện chủ lại vùi đầu vào sách, âm thầm lắc đầu, yên lặng lui ra.

Thời điểm trong phòng chỉ còn lại Tô Thanh Vũ, nàng để quyển sách xuống bàn, tay nâng cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Chỗ của Cẩm Tú điện cực kỳ bí ẩn, mặc dù có người dẫn đường nhưng muốn vào đến nơi cũng thập phần khó khăn. Hắn tìm không được liền đơn giản ở lại Lư Sơn canh giữ. Nàng không khỏi âm thầm lắc đầu, người này hành sự luôn tùy hứng làm bậy như thế.

Gần đây không ngừng có tin tức từ ngoài điện truyền đến, nói rằng người nào đó lại đả thương vài giang hồ nhân sĩ, hạ độc ai đó, cũng ở trong núi này trồng thực vật độc dược, thiết lập cạm bẫy, hơn nữa gần đây những người trong điện thường xuyên phải ra ngoài lại trúng mấy cái bẫy cùng độc dược của hắn làm bọn họ đối với hắn căm thù đến tận xương tủy.

Khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt Tô Thanh Vũ hiện lên một tia ý cười xấu xa. Những người này do cố kỵ quan hệ giữa hắn và nàng nên không thể cùng hắn trực tiếp động thủ, cho nên chỉ còn cách trình lên chờ nàng giải quyết.

Nàng không thể không thừa nhận, hành vi của Tư Đồ Đấu ở một trình độ nhất định nào đó đã đạt tới mục đích mà hắn mong muốn rồi.

Ban đêm, ánh trăng mông lung rọi xuống núi rừng tĩnh lặng, một đạo thân ảnh tựa như khói trắng lượn lờ xuất hiện trên dãy núi, mơ mơ hồ hồ mà quỷ mị.

Đi tới rừng đào trên đỉnh núi, xuất hiện trước mắt nàng là một căn phòng nhỏ làm bằng trúc, nàng hơi hơi giật mình.

Chỉ thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đang lặng lặng đứng tựa người vào cửa trúc ốc, khoanh tay mà đứng, nhìn áng mây phiêu bồng nơi phương xa, tựa như nàng ngày đó vậy.

“Tư Đồ!” Dường như sợ quấy nhiễu cái gì đó, nàng thấp giọng gọi một tiếng.

Thân ảnh đứng lặng nãy giờ bất chợt run lên mạnh mẽ, rồi sau đó từ từ xoay người lại nhìn nàng.

Quần áo màu bạc như thiên thượng nguyệt hoa vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như ngày đó, nhưng trong con ngươi lại để lộ sự vui sướng khó nén nổi.

“Vũ nhi.” Thanh âm của hắn nhịn không được có chút run khẽ. Đây là mộng sao?

“Là ta.” Nàng hướng hắn gật đầu.

Hắn vươn tay đem nàng ghì chặt vào lòng, thanh âm mang theo một chút chiến ý: “Nàng rốt cục cũng xuất hiện.”

“Ngươi ở trong này gây ra đủ trò như vậy chẳng phải vì muốn làm cho ta xuất hiện sao?”

Hắn gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng nhịp đập trái tim nàng, câu hỏi của nang như mang theo sự tươi mát của núi rừng, hương vị của cỏ cây, nàng  — thật sự đang ở trong lòng hắn.

“Có thể ở lại bao lâu?”

“Trước hừng đông phải rời đi.”

Tư Đồ Đấu không khỏi phát ra một tiếng cười nhẹ: “Đạp đêm tìm hoan sao?” (Quân: Anh này đạo từ câu ‘đạp tuyết tìm mai’ đấy ạ =.=)

Tô Thanh Vũ trên mặt nóng bừng, thầm mắng: “Nói bậy bạ gì đó.”

“Là nói bậy sao?” Trong thanh âm như mang theo tiếng cười, hắn ôm lấy nàng đi nhanh về phía trúc ốc: “Muốn thử hay không?”

Tô Thanh Vũ không có đáp lại hắn.

Hắn chưa bao giờ hỏi nàng còn có thể đến nữa không, nàng cũng chưa bao giờ hứa hẹn lần sau nhất định sẽ đến.

Nhưng tựa hồ giữa hai người có sự ăn ý, tiểu trúc ốc độc lập trên đỉnh núi từ nay đã không còn cô tịch lạnh lùng nữa, thường xuyên trong những đêm dài vang lên tiếng nỉ non yêu ngữ của nhân gian.

Mưa, rơi nặng hạt. Đứng trước cửa sổ, tựa hồ có thể nghe được phía chân trời tiếng sấm rền ngay gần bên tai. Khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập một tầng âm hoắc, bạc môi mím chặt, ẩn ẩn làm cho người ta có cảm giác uy hiếp như sắp bùng nổ.

Đã bảy ngày rồi. Nàng chưa từng lâu như vậy mà không xuất hiện, đã xảy ra chuyện gì, hay là người trong điện ngăn không cho nàng ra ngoài?

Tư Đồ Đấu không rõ ràng lắm, nhưng cũng thật chết tiệt, bởi vì không rõ nên hắn mới có thể nôn nóng bất an như vậy.

Bởi vì đã đáp ứng nàng sẽ không gây chiến cho nên hắn hiện tại chỉ có thể đứng ở chỗ này, nhìn cơn mưa to ngoài phòng mà sinh hờn dỗi.

Có lẽ chờ khi sắc trời lại trong xanh, nàng sẽ xuất hiện. Cho tới nay, mỗi khi bọn họ gặp nhau, có khi là làm chuyện thân mật, có khi cái gì cũng không làm, chỉ lặng lặng ôm nhau dưới ánh trăng mà ngồi, cảm thụ sự bình thản cùng thỏa mãn.

Nếu ngay cả một hy vọng như vậy cũng không thể, hắn không ngại khiến cho giang hồ đại loạn, nếu đó là cách duy nhất để Cẩm Tú điện tái xuất giang hồ.

Hai mươi mấy ngày trôi qua, Tư Đồ Đấu đã muốn tân lâm bùng nổ rồi.

Rồi một đêm, thân ảnh nhanh nhẹn xa cách hơn nửa tháng lại xuất hiện, chỉ là vẻ mặt thoạt nhìn có chút tiều tụy.

“Vũ nhi, xảy ra chuyện gì?” Hắn nhíu mày đưa tay xoa liên gò má tái nhợt của nàng.

Tô Thanh Vũ ôn nhu cười, nắm lấy bàn tay hắn đang dán trên mặt mình, nhẹ giọng nói: “Tư Đồ, ngươi phải làm cha.”

Tư Đồ Đấu kinh ngạc, rồi sau đó mừng như điên: “Nàng có?”

Nàng ngượng ngùng mà hạnh phúc gật đầu nhìn hắn, sau đó cầm tay hắn đặt lên bụng mình: “Hắn thực không an phận, cơ thể của ta phản ứng rất lớn, cho nên không thể ra ngoài đi lại được. Đã làm ngươi lo lắng rồi.”

“Không có.” Hắn lập tức phủ nhận, không muốn làm nàng bất an.

Tô Thanh Vũ cũng không vạch trần hắn, chỉ cười nói: “Người trong điện vì muốn ta an tâm dưỡng thai nên dù là ở lại trong điện hay ở lại bên cạnh ngươi đều có thể.”

“Đương nhiên là ở bên cạnh ta.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.”

“Ừ, ta cũng đã nói với bọn họ như vậy.

Tư Đồ Đấu cẩn thận ôm nàng, trên mặt bày ra vẻ nhu hòa, ôn nhu khó có được. “Người một nhà chúng ta về sau cũng muốn hảo hảo sinh hoạt cùng nhau.”

“Được.”

Tại đây, nơi Lư Sơn thế ngoại đào nguyên, huyết vũ tinh phong chốn giang hồ tựa hồ đều tiêu thất, chỉ còn lại cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà, giang hồ thì vẫn tồn tại, mà giang hồ cho tới nay chưa bao giờ là yên bình.

Đêm hôm đó, một vị khách không hề báo trước đã tới thăm trúc ốc bên sườn vân hải.

Người tới một thân máu tươi, đã không còn vẻ thanh hoa nghiên lệ, Tô Thanh Vũ cơ hồ không nhận ra nàng là Tư Họa xinh đẹp trong trí nhớ kia.

“Giáo chủ, giáo nội có biến, mau trở về …” Thanh âm cũng theo sinh mệnh của nàng ngã xuống mà im bặt.

Tư Đồ Đấu nhìn người đổ nằm trong người, trầm mặc không nói.

Cuối cùng vẫn là Tô Thanh Vũ đánh vỡ trầm mặc: “Tư Đồ, về Miêu Cương đi.”

“Còn nàng thì sao?”

“Ta cũng đi.”

“Có thể chứ?”

“Được!”

“Ngày mai chúng ta về Miêu Cuơng.”

Hai người yên lặng mai táng Tư Họa ở một chỗ cách đó không xa trong sơn cốc, dưới ánh trăng cô tịch đứng lặng hồi lâu.

Giang hồ mưa gió, luôn làm người ta phải phiền muộn.
Bình Luận (0)
Comment