Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, bất giác rùng mình, vẫn là liên lạc viên đánh gãy những suy tưởng không ngừng của họ, "Đang suy nghĩ gì vậy, đây là thiếu tướng và chỉ huy đó, không thể nào."
Cũng là vì đó là thiếu tướng cùng chỉ huy mới đáng sợ hiểu không!
Cả đám miễn cưỡng kìm lại cơn sóng đang trào dâng trong lòng và lặng yên không một tiếng động rời đi, họ muốn ăn thêm một nồi tôm càng để trấn tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Thang Ngũ Viên đang đi trong quân đội, luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình là lạ, thậm chí có người còn xì xào sau lưng bất chấp kỷ luật.
Lúc Thang Ngũ Viên đi ngang qua gương thì nhìn lại bản thân, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt sạch sẽ, đầu tóc không bù xù, mọi thứ vẫn rất bình thường.
Cậu còn đang nghi ngờ, một tên to lớn đi về phía cậu, khí thế hùng hổ, vừa nhìn là biết tới vì cậu.
Thang Ngũ Viên biết người này, là một trong những thân tín của Tống Kiêu Bạch, là người ủng hộ trung thành nhất của anh.
Nghe nói trước kia Tống Kiêu Bạch đã cứu mạng hắn ta, kể từ đó hắn liền trung thành với Tống Kiêu Bạch.
Tên của hắn là Chu Cường, là một Beta, người giống như tên, hắn lớn lên cực kỳ cường tráng, thân hình cao lớn, trên cánh tay phủ đầy cơ bắp.
Hiện tại hai mắt hắn đỏ ngầu, mặt đầy tức giận nhìn Thang Ngũ Viên, nhìn từ xa giống như một con thú hung mãnh vậy.
Phía sau hắn còn có mấy tên thân tín của Tống Kiêu Bạch đi theo, tất cả đều mang vẻ phẫn nộ nhìn Thang Ngũ Viên, giống như Thang Ngũ Viên gây ra tội ác tày trời vậy.
Thang Ngũ Viên ngừng bước, sờ cằm suy nghĩ, buổi sáng hôm nay cậu không cố ý gõ cửa đánh thức Tống Kiêu Bạch, cũng không cố ý giẫm vài dấu chân trước cửa nhà Tống Tiểu Bạch để thách thức bệnh sạch sẽ của anh, có thể nói biểu hiện hôm nay của cậu đã cực kỳ thân thiện, đám người này có ý gì?
Cậu đang cúi đầu suy tư, Chu Cường đã hùng hổ khí thế đi đến trước mặt cậu, lớn tiếng hỏi: "Hôm qua cậu đã làm gì thiếu tướng?"
Hôm qua...Thang Ngũ Viên trầm tư một lát, hôm qua cậu gọi cáo trạng cho cô Bạch, nhưng mà hẳn là Chu Cường không có khả năng biết chuyện này, dù sao đường đường là thiếu tướng còn phải nghe lời mẹ, nhất định Tống Kiêu Bạch không tiện nói ra.
Thang Ngũ Viên đang cúi đầu suy tư, liên lạc viên không biết vọt từ trong góc nào ra, chặn Chu Cường lại, vội la lên: "Cái người này đừng có hấp tấp, có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện với chỉ huy."
Đáng tiếc dáng người liên lạc viên quá gầy yếu, căn bản không ngăn nổi tên Chu Cường có thân thể cường tráng kia, Chu Cường tiến đến trước mặt Thang Ngũ Viên, vẻ mặt hung ác lại hỏi một câu: "Rốt cuộc thì hôm qua cậu đã làm gì thiếu tướng?"
Trừ chuyện của cô Bạch, vậy thì chỉ còn lại một chuyện, Thang Ngũ Viên hiểu rõ mở miệng, "Hôm qua tôi ăn cậu ta..."
(*) Ăn tôm của cậu ta =))
Còn không đợi cậu nói xong, Chu Cường đã đỏ ngầu hai mắt, hét lớn một tiếng rồi lao đến, "Cái tên mặt dày vô sỉ! Tôi liều với cậu!"
Thang Ngũ Viên nhìn nắm đấm Chu Cường vung tới, hai mắt đột nhiên sáng trên, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
Cuối cùng cũng có lý do chính đáng để đánh nhau rồi!
Phải biết là, từ sau khi cậu tiến vào quân đoàn kim ưng, bởi vì kỉ luật nghiêm minh của quân đoàn kim ưng, đã rất lâu rồi không đánh một trận thật sảng khoái.
Dáng người Chu Cường cường tráng như vậy, vừa nhìn đã biết đánh nhau rất giỏi, cậu đã sớm muốn tỷ thí với Chu Cường một chút, khổ nỗi vẫn không có cơ hội, lần này có thể coi là vừa lúc!
Nắm đấm Chu Cường bay thẳng vào gương mặt cậu, người chung quanh nhìn gương mặt non mềm của Thang Ngũ Viên, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác xót xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như vậy, cái tên Chu Cường sao có thể hạ thủ vậy chứ! Có người không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu đi.
Đôi mắt Thang Ngũ Viên hơi mở, nhếch môi, cực kỳ nhanh chóng né qua một bên, nắm đấm của Chu Cường lướt qua má cậu, chỉ có gió lướt qua tóc cậu.
Chu Cường thấy bị trượt, lại vung nắm đấm đến, Thang Ngũ Viên lại nhanh chóng ngồi xuống quét chân, Chu Cường không có phòng bị, thoáng chốc té ngã trên đất, người dính đầy bùn.
Khóe miệng Thang Ngũ Viên vui vẻ cong lên, vừa xông tới liền bắt đầu đánh, từng quyền đều đánh vào thịt của hắn.
Chu Cường bị cậu đánh thì kêu thảm, vất vả mới tìm được đúng lúc Thang Ngũ Viên vung quyền, nhanh chóng bò dậy, trên người hắn vừa đau vừa bẩn, lại không nghĩ được nhiều như vậy, vội vàng né tránh, bởi vì Thang Ngũ Viên thu nắm đấm vào lại đổi thành dùng chân đá, trong khoảng khắc hắn chỉ có thể hoảng loạn rút lui.
Dáng người Thang Ngũ Viên không cường tráng bằng Chu Cường, bởi vì là Omega, thể lực trời sinh yếu hơn, nhưng thắng ở việc cậu linh hoạt và nhẹ nhàng hơn, phản ứng cực xuất sắc, mỗi lần quét chân đều mang theo sức mạnh.
Sau mấy hiệp, Chu Cường không đánh nổi cậu một đâm nào, ngược lại bị cậu đánh đến dính đầy bụi đất, tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra từ trong miệng hắn, tiếng nào tiếng nấy cũng thê thảm.
Mắt thấy Chu Cường bị đánh đến không còn khí lực phản kháng, liên lạc viên tranh thủ thời gian xông lên ngăn lại Thang Ngũ Viên, lấy lòng mà nói: "Chỉ huy, ngài đại nhân đại lượng bớt giận, chớ so đo với hắn, về sau nhất định hắn không dám nữa, cậu bỏ qua hắn đi."
Thang Ngũ Viên thu lại chân, phủi tro bụi dính vào tay, từ trên cao nhìn xuống Chu Cường, không nghĩ tới dáng người thì cường tráng khỏe mạnh như vậy mà thực lực cũng chỉ đến thế.
Chẳng phải tôi chỉ ăn một đĩa tôm của thiếu tướng mấy người thôi sao! Cần phải thế không! Cái tên to xác xui xẻo này!
Chu Cường ngã trên mặt đất, nhìn ánh mắt ghét bỏ của Thang Ngũ Viên, sắp khóc, tái mặt thở hổn hển, trong lòng vừa giận vừa sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tại sao trước đó không có ai nói với hắn cái tên chỉ huy nhìn qua yếu đuối mà lại đánh nhau tốt như vậy!
Người chung quanh đồng cảm nhìn hắn, trước kia chúng tôi đã nói rồi, là chính hắn không tin!
Thang Ngũ Viên chỉnh lại quân trang trên người, ngẩng đầu liền thấy gương mặt âm trầm của Tống Kiêu Bạch, có người đứng bên cạnh hắn, người kia cười mà không phải cười nhìn Thang Ngũ Viên, dáng người của hắn cao gầy, khuôn mặt lại lộ ra vẻ tà khí, con mắt nhỏ dài giống như mọi lúc mọi nơi đều lóe lên tia sáng của loài rắn độc .
Thang Ngũ Viên vừa nhìn hắn đã thấy phiền, tên này là Tam hoàng tử của đế quốc Thịnh Liên, cũng là con riêng của Hoàng đế đế quốc hiện tại, mẹ của hắn là tình nhân công khai của Hoàng đế, không có danh phận, mà còn phách lối hơn hoàng hậu, vị Tam hoàng tử cũng thế, giống như coi bản thân là người thừa kế của đế quốc vậy, rêu rao khắp nơi, cuối cùng thì cùng lắm chỉ là một tên con riêng không có danh phận mà thôi.
Nếu như nói Tống Kiêu Bạch là đối thủ của Thang Ngũ Viên, như vậy tên này có thể nói là kẻ thù của Thang Ngũ Viên.
Trước đây Thang Ngũ Viên với Thịnh Liên cùng lớp, Hoàng đế đưa Thịnh Liên vào quân đội, vốn muốn cho hắn chút danh tiếng, kết quả trong lúc huấn luyện, hắn bị Thang Ngũ Viên chèn ép khắp nơi, đánh đến không ngóc đầu lên được.
Vậy nên hắn có oán hận rất sâu với Thang Ngũ Viên, hết lần này đến lần khác kiếm chuyện muốn bắt nạt Thang Ngũ Viên, nhưng đương nhiên Thang Ngũ Viên không dễ bắt nạt, ngược lại còn trừng trị hắn một phen, như vậy hắn với Thang Ngũ Viên coi như kết thành thù hận.
Hoàng đế đế quốc cũng không biết nghĩ như thế nào, cái tên Thịnh Liên này chẳng những lòng dạ nhỏ nhen, còn âm hiểm xảo trá, sau khi hắn tốt nghiệp hoàng đế còn chưa từ bỏ ý định đưa hắn vào quân đội, vọng tưởng cho hắn thu nạp bình quyền, việc mà chính hoàng đế cũng không thể làm được,Thịnh Liên sao lại có khả năng làm được, huống chi, hắn còn gặp Thang Ngũ Viên cùng Tống Kiêu Bạch.
Tống Kiêu Bạch cùng Thang Ngũ Viên mặc dù vẫn luôn đấu qua đấu lại, nhưng đối với việc này lại có sự thống nhất kỳ quái, tất cả đều không công nhận Thịnh Liên.
Thịnh Liên không có sự ủng hộ của bọn họ, chẳng khác nào không có sự ủng hộ của quân đoàn tinh anh nhất, dưới sự dẫn đầu của bọn họ, những quân đoàn khác đương nhiên không muốn phục tùng Thịnh Liên, bởi vậy Thịnh Liên hận bọn họ đỏ mắt, đặc biệt là chỉ huy quân đoàn vẫn luôn ngứa mắt hắn – Thang Ngũ Viên, càng khiến hắn ghét cay ghét đắng.
Vậy mà quyền kiếm soát quân đội của Đế quốc đều ở trong tay của Nguyên soái, Hoàng đế cũng không có cách nào can thiệp, cho nên Thịnh Liên dù có ghét bọn họ tới mức nào, chỉ cần bọn họ không phạm pháp thì Thịnh Liên cũng không làm gì được.
Sự chán ghét của Thang Ngũ Viên đối với Thịnh Liên chỉ có hơn chứ không kém, cậu đi qua, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Thịnh Liên: "Hôm nay sao Tam hoàng tử lại có thời gian đến quân đội vậy?"
Thịnh Liên nhậm chức ở quân đội, lại ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (*), mỗi ngày không làm việc đàng hoàng không biết đang bận cái gì, thời gian ở trong quân đội rất ít, Thang Ngũ Viên nói như vậy chẳng qua có ý mỉa mai hắn mà thôi.
(*) Ý chỉ thiếu kiên trì
Thịnh Liên nghe được cậu đang giễu cợt mình, chớp mắt sắc mặt trở nên khó coi, cười lạnh: "Tôi không đến quân đoàn thì còn không biết đấy, thân thủ của chỉ huy đúng là càng ngày càng tốt."
Thang Ngũ Viên không khiêm tốn chút nào, "Giống nhau giống nhau cả, cũng ngang như hồi trước tôi đánh nhau với cậu vậy."
Thịnh Liên rõ ràng nhớ tới hồi ức không tốt, bất giác sờ mặt một chút, hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Coi như thân thủ chỉ huy tốt, cũng không thể tùy tiện đánh cấp dưới của mình như vậy đúng không? Cậu đây là không xem kỷ luật của quân đội ra gì sao? Hay là cậu biết rõ rồi mà còn cố vi phạm, đang khiêu chiến quyền uy của thiếu tướng à?"
Thang Ngũ Viên nghe xong thì cười, Thịnh Liên đây là muốn dùng kỷ luật quân đội xử lí cậu, chỉ có điều rõ ràng là Thịnh Liên tính sai rồi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, hờ hững nói: "Là Chu Cường động thủ trước, không tin mấy người có thể xem máy giám sát, tôi đây là đang tự vệ chính đáng."
Vết thương trên mặt Chu Cường vốn không giấu được, Thang Ngũ Viên cũng không nghĩ tới việc giấu diếm, trong quân đoàn không cho phép tự đánh nhau, nhưng nơi này đúng lúc có máy giám sát, có thể ghi lại hành vi khiêu khích vừa rồi của Chu Cường.
Hành vi của Thang Ngũ Viên thuộc về việc bị ép phòng vệ mà thôi, dựa theo quy định quân đội, bị người khiêu khích thì không truy cứu, cho nên dù cho Chu Cường là người của Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch cũng chỉ có thể xử phạt mình Chu Cường.
Tống Kiêu Bạch biết lời cậu nói không sai, cúi đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt xanh xanh tím tím của Chu Cường, lạnh mặt phân phó: "Trước tiên đưa Chu Cường đến quân y kiểm tra, nếu như thân thể không có việc gì, trực tiếp mang đi giam lại."
Thang Ngũ Viên bĩu môi một cái, lúc cậu đánh thì luôn đánh vào những chỗ có nhiều da thịt, Chu Cường sẽ không bị nội thương, nhiều nhất là chấn thương ngoài da mà thôi.
Chu Cường được mọi người nâng dậy từ dưới đất, gương mặt tức giận đến đỏ lên, không phục nói: "Thiếu tướng, là chỉ huy quá đáng, cậu ta đối đãi với ngài..."
Chu Cường muốn nói lại thôi, ánh mắt lướt qua quần Tống Kiêu Bạch, hôm qua mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng nghe nói hôm qua ở bên trong ướt một mảng!
Thang Ngũ Viên nhìn khuôn mặt vẫn không chịu thua như cũ của Chu Cường, bình tĩnh nói thêm một câu: "Cậu ta còn bất kính với tôi."
Dựa theo quy tắc của quân đội, cấp dưới bất kính với cấp trên cũng bị xử phạt.
Ánh mắt Tống Kiêu Bạch thâm trầm nhìn Thang Ngũ Viên: "Lại trừ một tháng tiền lương của Chu Cường."
Mọi người nhìn Chu Cường sưng bầm mặt mũi còn bị trừ một tháng tiền lương, còn phải vào phòng giam, tất cả đều tỏ ra thương cảm.
Chu Cường tức đến không nói ra lời, chuyện lần này vẫn luôn là hắn chủ động khiêu khích, hắn bị xử phạt là đương nhiên.
Thật ra thời điểm hắn đang đánh Thang Ngũ Viên đã chuẩn bị sẵn việc bị phạt, chỉ không nghĩ tới không những không động được vào Thang Ngũ Viên chút nào, ngược lại còn bị Thang Ngũ Viên đánh một trận, lửa giận trong lòng hắn cũng không có cách nào phát ra, chỉ có thể đen mặt bị mọi người đưa đến phòng y tế kiểm tra.
Tống Kiêu Bạch nhìn Thang Ngũ Viên, ánh mắt sắc lạnh như gió, "Thang Ngũ Viên, không có ngày nào mà cậu không gây chuyện nhỉ?"
"Là cậu ta chủ động gây sự với tôi cơ mà?"
Vẻ mặt Thang Ngũ Viên không vui ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện nhau, lập tức như tóe ra lửa vậy.
Thịnh Liên nhìn bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau của hai người, lập tức vui vẻ đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, khoanh tay, giọng điệu nhàn nhã: "Thiếu tướng Tống, tính cách của chỉ huy Thang vẫn luôn như vậy, không phải cậu không biết, cậu có thể bao dung thì bao dung đi."
Hắn nhìn về phía Thang Ngũ Viên, giả vờ giả vịt thở dài: "Chỉ huy Thang này, cậu cũng nên sửa lại tính tình của cậu, cậu khiêu khích thiếu tướng Tống công khai như vậy, không phải làm khó thiếu tướng Tống hay sao? Aizz...Cũng không biết sao chỉ huy Thang lại bị nuôi chiều thành cái loại coi trời bằng vung, thành cái tính không để cấp trên vào mắt."
Lời nói này của hắn nhìn như đang khuyên bảo, thực tế là đang gây xích mích.
Thang Ngũ Viên quay đầu nhìn về phía hắn, cười lạnh một tiếng, từ trước đến nay cậu ghét cái kiểu người nói chuyện vòng vo, không rõ ràng này, Thịnh Liên thế mà có thể hội tụ đủ các nét tính cách mà cậu ghét.
Tống Kiêu Bạch nghe thấy lời Thịnh Liên nói, ánh mắt khẽ thay đổi, đôi mắt đen liếc Thang Ngũ Viên một cái, lại nhìn về phía Thịnh Liên, bỗng nhiên cong môi cười, môi mỏng khẽ mở: "Tôi chiều."
".
.
.
Cái gì?" Thịnh Liên lập tức không có kịp phản ứng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Tống Kiêu Bạch hơi nhíu mày lại, hời hợt nói: "Không phải cậu hỏi sao chỉ huy Thang lại bị nuông chiều thành loại tính tình này sao? Tôi nói là do tôi nuông chiều."
Nháy mắt Thịnh Liên cứng đờ tại chỗ, nói không ra lời, trong chốc lát giống như không quen biết Tống Kiêu Bạch vậy.
Thang Ngũ Viên nhìn Tống Kiêu Bạch, lập tức hiểu ý, hiển nhiên Tống Kiêu Bạch giống như cậu, so với cậu, Thịnh Liên đáng ghét hơn, chỉ là một cái ánh mắt, cậu cùng Tống Kiêu Bạch liền tạm thời đạt thành một sự ăn ý, tạm thời ngưng chiến, cùng chống địch..
Cậu khẽ cười một tiếng, hất cằm lên, bình thản nói: "Đúng, là do cậu ta nuông chiều."
"..." Thịnh Liên quả thật nghi ngờ lỗ tai của mình..