Tống Kiêu Bạch đi tới, ngăn trước mặt Thang Ngũ Viên rồi nhìn Khương Thắng Lượng, lạnh lùng nói: "Quay về."
Khương Thắng Lượng bị thiếu tướng nhìn thì khẽ run rẩy trong lòng, hắn cảm thấy hôm nay thiếu tướng lạnh lùng vô cùng, không khỏi sinh lòng khϊếp đảm, nhưng hắn nghĩ tới việc thần tượng phải chịu sự lăng nhục lớn như vậy, trong lòng chua xót khó nhịn, hắn không thể tỏ ra hèn nhát vào lúc này được.
Hắn hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Thiếu tướng, tôi đang cầu hôn chỉ huy, ngài cho tôi một chút thời gian đi."
Tống Kiêu Bạch nghe hắn nói vậy thì hơi nhướng mày, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng nhìn hắn nửa giây, sau đó trầm mặt nghiêm nghị nói: "Hiện tại là thời gian huấn luyện, ai cho phép cậu rời khỏi? Lập tức ra ngoài chạy mười vòng!"
"...Rõ" Khương Thắng Lượng không dám làm trái mệnh lệnh, đúng là khi hắn vừa nghe thấy tin tức thì không nhịn được chạy ra ngoài trong thời gian huấn luyện, nhưng không ngờ lại bị thiếu tướng bắt tại trận.
Hắn đành phải chán nản rời đi, trước khi đi còn lưu luyến không rời mà nhìn chỉ huy, đáng tiếc thiếu tướng che chỉ huy cực chặt chẽ, ngay cả một góc áo hắn cũng không thấy được, ngược lại còn bị thiếu tướng trừng mắt.
Đợi sau khi Khương Thắng Lượng rời đi, Tống Kiêu Bạch mới quay đầu nhìn về phía Thang Ngũ Viên, lạnh giọng hỏi: "Khỏe hẳn rồi hả? Còn có thì giờ láo nháo cùng cậu ta?"
"Cậu ta gõ cửa phòng của tôi, tôi nghe thấy tiếng thì ra." Thang Ngũ Viên ngẩn người trước giọng điệu lạnh như băng của anh, không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác oan ức trong lòng, trong kỳ phát tình bị Alpha của mình mắng, sẽ khiến Omega cảm thấy rất buồn, cậu cố gắng đè lại cảm giác cổ quái này xuống, sau đó mới hỏi: "Tôi còn chưa hỏi cậu, sao lại đưa tôi đến phòng của cậu?"
Tống Kiêu Bạch nhận thấy được vẻ mất mát của cậu, mặc dù không biết đó là phản ứng bản năng của Omega, giọng điệu của anh cũng nhẹ nhàng hơn: "Tôi không có chìa khóa phòng cậu, mà kỳ phát tình của cậu còn chưa qua, trong phòng tôi có mùi của tôi, cậu ở bên trong sẽ càng có cảm giác an toàn hơn."
Nghe Tống Kiêu Bạch nhắc đến kỳ phát tình, Thang Ngũ Viên mất tự nhiên hơi gật đầu, quay người trở lại phòng Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch nói không sai, khắp nơi trong căn phòng này đều là mùi hương của anh, quả thật sẽ khiến cậu càng có cảm giác an toàn, ở bên trong làm cậu chỉ hít thở không thôi cũng cực kì thoải mái.
Tống Kiêu Bạch đi vào phía sau cậu, sau đó đóng cửa lại, đặt cái túi đang cầm trong tay bỏ lên trên bàn, vừa tìm thứ gì đó trong túi, vừa nói với Thang Ngũ Viên: "Tôi đã xin nguyên soái cho cậu nghỉ rồi, chờ kỳ phát tình của cậu qua đi, cậu đi xử lý vấn đề thân phận của cậu là được rồi."
Thang Ngũ Viên gật đầu: "Đã biết, cảm ơn cậu."
Tống Kiêu Bạch do dự một chút, vẫn mở lời: "Tôi cũng xin nghỉ cho tôi rồi, mấy ngày này tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu cho đến khi kỳ phát tình qua đi, cậu không cần lo lắng."
Thang Ngũ Viên đỏ mặt gật đầu, "Nguyên soái...!Biết chuyện của chúng ta rồi?"
"Ừ, tôi đã nói đại khái với ông một chút." Tống Kiêu Bạch lấy một chai dịch dinh dưỡng từ trong túi ra, cắm ống hút vào đưa cho cậu, "Hai ngày này cậu đã bị hao tổn thể lực rất nhiều, bác sĩ nói Omega trong kỳ phát tình có thể uống cái này để bổ sung dinh dưỡng."
Thang Ngũ Viên nhận lấy dịch dinh dưỡng, cắn ống hút, ngoan ngoãn uống, dịch dinh dưỡng có vị sữa, uống rất ngon, đúng là hương vị cậu thích, cậu vui vẻ uống nhanh hơn một chút.
Tống Kiêu Bạch nhìn cậu ngoan ngoãn uống dịch dinh dưỡng, không khỏi nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục lục tìm kiếm trong túi.
Thang Ngũ Viên nhìn anh, hỏi: "Bác sĩ có nói có biện pháp có thể chấm dứt kỳ phát tình hay không?"
Động tác Tống Kiêu Bạch ngừng lại một chút, giọng điệu cứng rắn: "Không."
"...Ồ." Thang Ngũ Viên không cam tâm gật đầu, xem ra mấy ngày này cậu vẫn phải quấn lấy đối thủ của mình để vượt qua kỳ phát tình.
Cậu nhấp một ngụm dịch dinh dưỡng, không khỏi có chút buồn phiền, đối thủ không hổ là người đoạt huy chương vàng năm đó, thể lực thực sự quá lớn, cậu có chút không chịu nổi, mà đối thủ một khi đã quyết tâm, cậu cầu xin như nào cũng vô dụng, ngược lại còn giày vò cậu dữ dội hơn.
Nhớ lại bộ dạng bị đối thủ của mình ép đến rơi nước mắt thật sự không phải là một hồi ức gì đẹp, cậu nhanh chóng lắc đầu, không dám nghĩ đến nữa.
"Nằm xuống." Giọng nói của Tống Kiêu Bạch ngắt mạch suy nghĩ của cậu.
Thang Ngũ Viên sững sờ, gương mặt chậm rãi đỏ lên, "Tôi còn chưa có uống xong đâu...!Hơn nữa còn có thể chịu đựng thêm một lúc nữa, cơ thể không nóng lắm, có thể chờ một lát..."
Tống Kiêu Bạch nhìn cậu, nhẹ giọng giải thích,"...!Cậu nằm xuống, tôi xát ít thuốc cho gáy của cậu."
"...Hả?" Thang Ngũ Viên kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Tống Kiêu Bạch cầm thuốc mỡ trong tay mới phản ứng được, lúc này mới nhận ra, chán nản thu lại ánh mắt: "Ồ ồ ồ...."
Cậu xấu hổ gật đầu, sau đó vội vàng nằm úp sấp trên giường, chôn đầu vào trong gối đầu mềm mại, không dám nhìn Tống Kiêu Bạch.
...Đúng là mất mặt mà.
Tống Kiêu Bạch nhìn mái tóc mềm mại đen nhánh lộ ra của cậu, bất giác cong môi, ngồi ở bên mép giường xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: "Lộ mặt ra đi, đừng nín đến ngạt thở."
Thang Ngũ Viên không nói lời nào, yên lặng dịch đầu lên, lộ ra cái mũi để thở.
Tống Kiêu Bạch cong khóe môi, vươn tay hơi kéo áo Thang Ngũ Viên xuống để lộ ra phần gáy, cơ thể Thang Ngũ Viên cứng lại một chút, nhưng không ngăn cản động tác của anh, chỉ là vành tai chậm rãi đỏ lên.
Làn da Thang Ngũ Viên vốn trắng, dấu răng trên gáy cậu lại đặc biệt rõ ràng, làn da trắng nõn, dấu răng đỏ hồng, một đỏ một trắng, có thể gợi lên khát vọng sâu xa nhất trong lòng người.
Tống Kiêu Bạch tới gần phần gáy Thang Ngũ Viên, cúi đầu ngửi mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ tuyến thể của Thang Ngũ Viên, hương vị thơm ngọt ngọt ngào kia lúc này pha trộn một chút tin tức tố của anh, đây là ấn ký anh dành cho Thang Ngũ Viên, là bằng chứng Thang Ngũ Viên thuộc về anh.
Anh cúi đầu xuống vô thức muốn hôn lên tuyến thể của Thang Ngũ Viên, khi cách gáy của Thang Ngũ Viên còn một xăng ti mét, anh kịp thời dừng lại.
Anh nhìn chằm chằm vào dấu răng trên gáy Thang Ngũ Viên trong chốc lát, duỗi ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn tuyến thể Thang Ngũ Viên, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Anh còn nhớ lúc cắn vào đây, khóe mắt Thang Ngũ Viên bị ép ra giọt nước mắt trong suốt, những ngón chân trắng hồng co quắp lại, nghẹn ngào rêи ɾỉ như một con thú nhỏ đáng thương bị ép vào trong góc tường hẹp, thanh âm yếu đuối lại quyến rũ chưa từng có, bây giờ anh nhớ lại vẫn còn cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thậm chí còn có loại kích động muốn bức ép Thang Ngxu Viên lộ ra dáng vẻ đó lần nữa cho anh thấy.
"Không đau nữa." Thang Ngũ Viên khẽ lắc đầu, trả lời câu hỏi của Tống Kiêu Bạch, sau đó sợ nhột hơi co lại gáy, nhỏ giọng nói: "Đừng đụng vào đó."
Tuyến thể sau gáy Omega cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi sự đụng chạm của Alpha, nhất là Tống Kiêu Bạch đã đánh dấu cậu, Omega đều sẽ rất nhạy cảm đối với Alpha của mình, Tống Kiêu Bạch chạm vào tuyến thể của cậu như vậy, toàn bộ cơ thể cậu như nhũn ra, thoải mái đến mức vô thức dùng chân cọ nhè nhẹ lên ga đệm dưới thân.
Tống Kiêu Bạch dời ngón tay, lấy thuốc mỡ ra, miết một chút lên ngón tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên tuyến thể của cậu, xoa đều để thuốc mỡ lan ra.
Thang Ngũ Viên thoải mái híp mắt, sau khi bôi thuốc mỡ lên thì có cảm giác man mát lành lạnh, rất là dễ chịu, chỉ có điều tuyến thể cũng bị nhào nặn không ngừng theo, người cậu hơi nóng lên.
Tống Kiêu Bạch cố gắng không nhìn loạn, động tác nghiêm túc xoa xoa gáy cho Thang Ngũ Viên, sau khi thuốc được tán đều mới thu tay về, đến phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, ngồi lại lên giường xoa bóp eo cho Thang Ngũ Viên.
Bác sĩ nói tần suất phát tình của Omega sẽ rất thường xuyên, anh muốn nhân lúc Thang Ngũ Viên chưa phát tình, cố gắng để Thang Ngũ Viên dễ chịu một chút, nếu không sau khi kết thúc kỳ phát tình, Thang Ngũ Viên sẽ rất mệt mỏi.
Thang Ngũ Viên ghé vào trên gối đầu, bị Tống Kiêu Bạch xoa bóp, toàn thân trở nên mềm mại như ngâm mình trong nước, cả người đều rất thoải mái, cậu nhắm mắt lại, vô thức hừ nhẹ một tiếng, âm cuối cao lên, mềm mại mang theo vị ngọt.
Tống Kiêu Bạch nghe thấy tiếng hừ nhẹ của cậu, hai tay dừng một chút, giọng nói ngập ngừng hỏi: "Nơi đó của cậu...Lúc trước tôi nhìn có hơi sưng, có muốn xoa chút thuốc hay không?
Thang Ngũ Viên bị anh xoa bóp cho đang có chút buồn ngủ, nghe thấy vậy, mất một lúc mới hiểu là anh đang nói đến nơi nào, hai má đỏ bừng, nhanh chóng tỉnh táo mở mắt ra, lập tức từ chối: "Không cần, tự tôi thoa là được."
"Vị trí đó, tự cậu thoa...hình như không tiện lắm." Giọng Tống Kiêu Bạch vẫn bình tĩnh, như đang nói chuyện thường tình, nhưng chóp tai đỏ rực lại phản bội anh, anh thấp giọng ho khan một tiếng, nói: "Bác sĩ nói cho tôi, đây là lần đầu tiên cậu phát tình, phải chú ý chăm sóc, khi không phát tình thì bôi chút thuốc mỡ để dưỡng, mới không bị đau."
Thang Ngũ Viên nghe xong thì đỏ mặt, cuộc đối thoại này, không hiểu sao lại khiến cậu sinh ra một ảo giác rằng cậu và đối thủ của mình là lão phu lão thê, may mà bác sĩ không trực tiếp nói với cậu những lời này, nếu không chắc cậu chỉ còn nước tìm lỗ nẻ mà chui."
Những năm gần đây cậu quen làm một "Beta" trong quân đội rồi, có đôi khi cũng quên mất mình là một Omega, đối với mấy kiến thức này thì càng ù ù cạc cạc, trong lúc Omega khác đang tìm hiểu về sinh lý học thì cậu đang huấn luyện trên sân đến mồ hôi đầy đầu, múa kiếm luyện súng.
Cậu cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói cũng tận lực trôi chảy nhất có thể, "Nếu là bác sĩ nói, vậy thì làm phiền cậu."
Dù sao cậu với đối thủ chỗ nào nên nhìn cũng đều nhìn cả rồi, chỉ là thoa thuốc mà thôi, không có việc gì lớn cả, cậu nghĩ như vậy, hít sâu một hơi, giả bộ tự nhiên cởϊ qυầи, "Tới đi."
Tống Kiêu Bạch: "..."
Về sau, bọn họ từ thoa thuốc thoa đến tình, cuối cùng lăn lộn với nhau như thế nào, bọn họ cũng không nhớ, chỉ nhớ là tin tức tố của hai người hòa vào nhau lan tràn ra mọi ngóc ngách trong phòng, khiến cho cơ thể của họ đều nhuốm mùi hương của nhau, tuy hai mà một, thân mật khăng khít.
Cơ thể họ từng là thù địch của nhau thì giờ có một cám dỗ chết người đối với bọn họ, bọn họ vô thức chìm vào trong đó, muốn dán vào nhau càng chặt hơn, trở nên càng thêm thân mật, chỉ hận không thể hòa làm một thể
....
Đám binh sĩ quân đoàn Kim ưng phát hiện, từ khi vây bắt đám hải tặc trở về thì không thấy bóng dáng thiếu tướng và chỉ huy của họ đâu, chỉ huy có lẽ là quá mức đau lòng, tạm thời không muốn gặp người, thế nhưng mà vị thiếu tướng cho đến bây giờ cũng chưa từng xin nghỉ phép một lần của bọn họ, vì sao lại đột nhiên xin nghỉ phép?
Lúc này có người kinh ngạc phát hiện kỳ nghỉ mà Thiếu tướng xin hóa ra là nghỉ phát tình (*), lý do là Omega trong nhà phát tình!
(*) giống kiểu nghỉ hè, nghỉ đông
Nhà thiếu tướng có Omega từ bao giờ vậy?
Người của quân đoàn Kim ưng rơi vào sự kinh ngạc và nghi ngờ, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra..