Tại khách sạn lớn nhất đế quốc có một căn phòng xa hoa ở tầng cao nhất một thời gian dài chỉ thuộc về một mình thiếu gia Lê Xán. Lúc này đây, xung quanh căn phòng ấy quần áo tán loạn, mùi hương ám muội lởn vởn trong không khí.
Ánh sáng từ những ngôi sao bên ngoài phòng chiếu vào trên chiếc giường lớn bên trong, chiếu lên hai con người đang quấn lấy nhau.
Thời điểm điện thoại của Thang Nhị Viên vang lên, cậu đang ôm lấy cổ Lê Xán, hai chân quấn chặt lấy eo của Lê Xán.
Thời điểm điện thoại của Lê Xán vang lên, anh đang đè Thang Nhị Viên xuống giường, hai người đồng thời hừ một tiếng.
Hai người ai cũng không để ý tới tiếng chuông ồn ào kia, một lát sau, tiếng chuông rốt cuộc cũng dừng lại, sau đó lại vang lên âm thanh thông báo tin nhắn.
Hai má Thang Nhị Viên phiếm hồng, ánh mắt mơ màng nhìn Lê Xán. Tay Lê Xán giữ chặt lấy eo của cậu, như một dã thú to lớn rong ruổi trên thân thể của Thang Nhị Viên, âm báo tin nhắn nhanh chóng bị nuốt chửng trong tiếng thở dốc dồn dập đầy quyến rũ.
Đang động tình, miệng Lê Xán hướng về tuyến thể phía sau Thang Nhị Viên, há miệng muốn cắn xuống, bản năng của Alpha làm cho anh muốn đánh dấu Omega dưới thân mình, Thang Nhị Viên hơi nghiêng đầu né tránh, cho anh một cái nhìn lạnh lùng.
Lê Xán tỉnh táo lại, cúi đầu cười khẽ, lưu lại trên cổ Thang Nhị Viên một dấu hôn thật sâu, lúc này đây Thang Nhị Viên không có trốn, để anh làm bậy.
Trong không khí đều là mùi hương nồng đậm của tin tức tố, một lúc lâu sau, căn phòng mới yên tĩnh lại.
Vẻ hồng hào trên khuôn mặt Thang Nhị Viên còn chưa tan, môi cậu hơi sưng đỏ, cả người mềm nhũn nằm ở trên giường.
Lê Xán nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, khẽ mân mê mở đôi môi của cậu ra, Thang Nhị Viên khép hờ đôi mắt, thở đều, sau đó mở to mắt không kiên nhẫn đẩy anh ra, từ chối vuốt ve an ủi.
Dù sao quan hệ của bọn họ cũng chỉ là bạn tình, không phải là kiểu mấy đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, không cần mấy biểu hiện dịu dàng giả dối này.
Lê Xán khẽ cười, không chút do dự buông cậu ra.
Bầu không khí ấm áp vừa rồi tan biến, hai người đồng thời lật người mở điện thoại.
"Tôi chia tay rồi, đi chuyến bay XXX về nước."
--Tin nhắn giống nhau, người gửi khác nhau.
Tin nhắn của Thang Nhị Viên đến từ hoa hồng đỏ trong lòng cậu, còn tin nhắn của Lê Xán đến từ hoa tường vi trong lòng anh.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, bả vai bị Thang Nhị Viên lúc động tình cào ra vài vết hồng hồng của Lê Xán vui sướng run rẩy, đôi môi Thang Nhị Viên bị Lê Xán hôn đến sưng đỏ cũng vui vẻ mà cong lên.
Ngay sau đó, hai người cùng lúc vươn mình rời giường đi về phía phòng tắm.
Hai người chen chúc ở cửa phòng tắm, nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ suиɠ sướиɠ không thể che giấu.
Lê Xán nhìn Thang Nhị Viên rồi cười một cách mờ ám: "Cùng nhau chứ?"
"Được..." Lông mày của Thang Nhị Viên cong lên, cùng anh đi vào phòng tắm.
Tuy rằng ngoài miệng nói chuyện rất mờ ám, nhưng hai người đều nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ dấu vết trên người, cả hai đều rất thành thật, không có bất kỳ hành động thân mật nào, thậm chí còn không thèm nhìn đối phương một cái.
Sau khi tắm xong, hai người mặc áo choàng tắm kiểu giống nhau, trước sau cùng bước ra khỏi phòng tắm. Quần áo họ vứt tứ tung trên sàn, không thể phân biệt trộn cùng một chỗ.
Thang Nhị Viên có chút ghét bỏ nhìn quần áo nhăn nhúm, sau đó nhìn qυầи ɭóŧ đáng thương bị xé rách trên mặt đất, bất mãn liếc nhìn Lê Xán: "Đều tại anh, không thể mặc được nữa."
Lê Xán nhíu mày, mở điện thoại ra, gọi điện cho thư ký mang quần áo mới tới, nói xong lại nhìn Thang Nhị Viên một cái, khóe miệng cong lên: "Mua thêm hai cái qυầи ɭóŧ nữa mang tới đây, một cái trong đó..."
Ánh mắt của anh lượn qua lượn lại vài vòng bên eo của Thang Nhị Viên, cảm thấy như vẫn còn chưa đủ liếm môi: "So với tôi nhỏ hơn hai cỡ."
Thang Nhị Viên tức giận trừng mắt nhìn anh, kéo kéo áo tắm trên người, sau đó đi đến sô pha ngồi xuống, cậu đã đến phòng này vô số lần, cho nên đối với mọi thứ ở nơi này đều rất quen thuộc.
Lê Xán đi tới quầy rượu, cầm một chai rượu vang đỏ rót vào ly, sau đó chậm rãi đem qua đưa cho Thang Nhị Viên.
Thang Nhị Viên cầm lấy ly rượu vang đỏ, cụng nhẹ vào ly rượu của Lê Xán, tiếng hai ly rượu chạm vào nhau tạo nên âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Cậu nhìn chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, mùi thơm êm dịu của rượu khiến đôi môi đỏ mọng của cậu càng thêm xinh đẹp.
Ngón tay Lê Xán vươn ra nhẹ nhàng ma xát vệt nước trên đôi môi cậu, ánh mắt tối sầm lại, cả người nghiêng về phía trước, ghé sát vào lỗ tai Thang Nhị Viên thì thầm: "Lại một lần nữa đi?"
Thang Nhị Viên không che dấu liếc nhìn giờ một cái, mỉm cười: "Anh chắc chắn?"
Lê Xán mỉm cười, buông lỏng tay ra, từng bước lui về phía sau khéo dãn khoảng cách.
Thư ký rất nhanh đã mua quần áo mới tới đây, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép, đôi mắt thẳng tắp đi vào, sau đó cũng không liếc ngang ngó dọc, không có cái nhìn thừa thãi, chỉ cung kính nói: "Lê tổng, Thang thiếu gia."
Mặc dù không nhìn thấy những người trong phòng là ai, nhưng anh ta không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ Lê tổng cũng chỉ có Thang thiếu gia là người duy nhất xuất hiện trong căn phòng này, tuyệt đối không có một người thứ ba.
Anh ta đã làm trợ lý vài năm bên người Lê tổng, người ở bên cạnh Lê tổng, cũng chỉ có một mình Thang thiếu gia, anh ta vốn nghĩ rằng quan hệ của bọn họ là bạn đời, tuy nhiên anh ta lại không ngửi được mùi dấu hiệu của Lê tổng trên người Thang thiếu gia.
Anh ta không hiểu nổi quan hệ của Lê tổng và Thang thiếu gia, tuy nhiên chuyện này cũng không có liên quan tới anh ta, làm thư ký, anh chỉ cần hỏi ít, làm nhiều, nghe chỉ đạo của Lê tổng là được rồi.
Giống như lúc này đây, anh ta không hề tò mò về lý do tại sao Lê tổng lại yêu cầu anh ta mua hai cái qυầи ɭóŧ.
Lê Xán nhận lấy quần áo của thư ký mua tới, phất tay để thư ký ra ngoài, vươn tay mở túi, lấy ra một bộ quần áo nhỏ hơn cho Thang Nhị Viên, sau đó khẽ cười quơ quơ chiếc qυầи ɭóŧ mới trên tay đưa cho cậu.
Thang Nhị Viên không để ý tới trêu đùa của anh, mặt không biến sắc nhận lấy qυầи ɭóŧ cởϊ áσ choàng tắm ra mặc vào.
Lê Xán cười rồi cũng cúi đầu thay quần áo.
Hai người quay lưng vào nhau tự mặc quần áo, một người mặc âu phục, một người mặc bộ quần áo đơn giản, trang phục khác nhau, đẹp trai như nhau.
Dáng người Lê Xán cao, gương mặt góc cạnh sắc nét, cả người và tên anh đều rực rỡ chói mắt, đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
(*) Xán trong tên anh cũng có nghĩa là rực rỡ chói lọi.
Dáng người Thang Nhị Viên mảnh khảnh, khuôn mặt sáng sủa, trời sinh đôi mắt đào hoa, ngay cả khi mặt không biểu cảm cũng có sức hấp dẫn mê người, huống chi, trên đuôi mắt cậu còn đọng lại chút dư vị sau hoan ái, có chút hồng hồng, xinh đẹp đến nỗi làm cho người khác không thể rời mắt.
Hai người mặc xong quần áo, Thang Nhị Viên bước tới, tự tay thắt cà vạt cho Lê Xán, ngón tay trắng nõn mịn màng dần dần trượt xuống ngực anh.
Lê Xán bắt được tay cậu, nắm chặt trong tay, hôn lên môi cậu, sau đó một tay ôm eo cậu, ngang ngược dùng sức hôn lên môi cậu.
Thang Nhị Viên hé miệng một cách tự nhiên, vui vẻ tiếp nhận nụ hôn của Lê Xán.
Một lát sau hai người dần dần tách ra, trong ánh mắt Thang Nhị Viên gợn lên ánh sáng nhỏ vụn, trong giọng nói cậu có chút nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại không dịu dàng chút nào: "Hôm nay là lần cuối cùng."
Lê Xán cong môi, sờ hai má phiếm hồng của Thang Nhị Viên, giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính: "Chúc cậu thành công."
"Cũng chúc cậu thành công."
Thang Nhị Viên ngẩng đầu, hai người nhìn nhau cười, sau đó dứt khoát xoay người, mỗi người đi một hướng.
Hoa tường vi cùng hoa hồng đỏ đồng thời quay về nước, bọn họ đương nhiên phải vội vàng theo đuổi hoa tường vi cùng hoa hồng đỏ trong lòng mình, về chuyện bạn tình, đương nhiên là không chút do dự nói lời tạm biệt với nhau.
Đây là ăn ý không cần phải nói giữa hai bọn họ.
...
Hoa tường vi là một Omega xinh đẹp, còn hoa hồng đỏ là một Alpha đẹp trai.
Hoa tường vi có cái tên như vậy bởi vì năm đó mỗi ngày Lê Xán đều kiên trì tặng cho y một bó hoa tường vi, gây chấn động vườn trường.
Hoa hồng đỏ có cái tên như vậy bởi vì năm đó Thang Nhị Viên kiên trì tặng cho hắn hoa hồng trong suốt hai năm, mưa gió cũng không thay đổi.
Thang Nhị Viên cùng Lê Xán lần đầu tiên gặp mặt, một người cầm trong tay một bông hồng đỏ, người còn lại thì cầm một bông tường vi, đối diện với nhau, hai người chậm rãi liếc nhìn nhau, thời điển bốn mắt nhìn nhau, trong không khí có một tia lửa dữ dội xẹt ngang.
Hai người đều là giáo thảo (*), chuyện tình trong khuôn viên trường ai cũng biết, đều là những người làm mưa làm gió trong trường học, tuy không quen biết nhau nhưng cũng đã từng nghe qua, biết rõ về nhau.
(*) giống hoa khôi của trường nhưng là con trai
Khoảnh khắc hai người gặp nhau, bọn họ lặng lẽ nhìn hoa trong tay đối phương một cái, sau đó rút lại ánh mắt khinh thường nhau, đồng thời thầm chế nhạo trong lòng: "Tầm thường!"
Ba năm trước, hoa tường vi cùng hoa hồng đỏ nhanh chóng phải lòng nhau, sau đó cùng xuất ngoại.
Là người theo đuổi, Thang Nhị Viên và Lê Xán cùng thất tình, cố tình trước khi ra nước ngoài hai người hoa tường vi cùng hoa hồng đỏ còn muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay. Thang Nhị Viên cùng Lê Xán vì để duy trì phong độ cuối cùng của mình, tất nhiên sẽ ăn mặc thật chỉn chu sáng sủa đến tham gia. Bởi cùng là kẻ thất tình, hai người uống say như chết, không biết như nào lại dây dưa với nhau, đêm đó liền lăn giường cùng nhau, nhiệt liệt vỗ tay(*)
(*) Là ứ ừ đó, mọi người thử vỗ tay xong nghe xem giống tiếng gì nha =)))
Sau khi vỗ tay xong, hai người thực tủy biết vị (*), vỗ hết lần này đến lần khác, liên tục trải qua ba năm như vậy, Lê Xán khống chế bản thân rất tốt, chưa bao giờ đánh dấu Thang Nhị Viên.
(*) thực tủy biết vị: Sau khi trải nghiệm lại muốn tiếp tục.
Không biết tình cảm giữa hai người có phát triển hơn không nhưng ăn ý trên giường thì càng ngày càng tăng.
....
Thang Nhị Viên ra sân bay đón hoa hồng đỏ, trên cổ là dấu hôn chói mắt, cậu miễn cưỡng dùng áo che đi, chờ đợi hoa hồng đỏ với vẻ phấn khích.
Hoa hồng đỏ từ xa đến, vẫn đẹp trai như trước, giữa hai lông mày lại có thêm một chút tang thương, nhưng trong mắt Thang Nhị Viên lại là nét quyến rũ theo năm tháng.
"Chu Trạch, ở đây!"
Đúng vậy, hoa hồng đỏ có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Chu Trạch, ừm, Thang Nhị Viên cảm thấy rất êm tai.
Thang Nhị Viên cầm trong tay hoa hồng đỏ quen thuộc, mặc một cái áo khoác ngoài màu nâu nhạt.Khuôn mặt tươi tắn của cậu càng thêm lộng lẫy, trong mắt đều là ánh sáng rực rỡ, tràn đầy năng lượng.
Sau ba năm không gặp, Thang Nhị Viên càng thêm xinh đẹp chói mắt, Chu Trạch nhìn thẳng vào cậu, sau đó dời tầm mắt về phía đóa hồng đỏ trong tay cậu.
Thang Nhị Viên đưa bông hồng đỏ cho Chu Trạch, nhưng không trông chờ việc Chu Trạch lại nhận nó, dù gì thì Chu Trạch cũng chưa bao giờ nhận bông hồng đỏ mà cậu đã tặng cho hắn trong quá khứ.
Chu Trạch nhìn bông hồng đỏ, vẻ mặt chợt lóe, do dự một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Thang Nhị Viên, hắn do dự nhận lấy bông hồng đỏ trong tay cậu.
Thang Nhị Viên mở to hai mắt, sau khi kinh ngạc thì không khỏi bật cười, đây là lần đầu tiên Chu Trạch nhận hoa hồng đỏ của cậu.
Thật là một khởi đầu tốt.
Khi cậu cười, đuôi mắt cậu hơi cong lên, vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, đẹp đẽ như bông hồng đỏ cậu vừa cầm trên tay.
Đứng cách đó không xa, Lê Xán không khỏi giễu cợt một tiếng, đã nhiều năm trôi qua, thẩm mỹ của Thang Nhị Viên vẫn không thay đổi, hoa hồng trong tay cậu sao đẹp bằng hoa tường vi.
Vừa ngẩng đầu, tình cờ nhìn thấy hoa tường vi đi ra, anh không khỏi cong lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười gần như hoàn mỹ, trầm giọng nói: "Lí Tâm Nhiên, đã lâu không gặp."
Đúng vậy, hoa tường vi tên là Lí Tâm Nhiên, Lê Xán cũng thấy rất êm tai.
---------------------------------------------------------
Một số thông tin về nhân vật cho mọi người ghi nhớ:
Lê Xán Alpha-Thang Nhị Viên Omega
Lí Tâm Nhiên-Omega-hoa tường vi-crush của Lê Xán-y
Chu Trạch-Alpha-hoa hồng đỏ-crush của Thang Nhị Viên-hắn
Note:
Thực ra nếu ai đọc qua qt hay raw thì sẽ thấy chương này ghi Chu Trạch là Beta, nhưng mình nghĩ có vẻ là tác giả ghi nhầm, vì mình đọc hết phần hai thì sau này Chu Trạch sẽ có một đoạn miêu tả liên quan đến khí thế của Alpha và trong qt/raw cũng ghi rõ Alpha luôn, cho nên anh Chu Trạch là Alpha đó =)))
Mọi người về team anh Lê Xán hay anh Thang Nhị Viên aka về team hoa tường vi hay hoa hồng đỏ nhỉ?
Hoa hồng đỏ
Hoa tường vi