Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 43

Thang Nhị Viên đi tới cửa thì gặp được một nam nhân đeo kính râm, khuôn mặt xuất chúng, thân hình cao ráo.

Hai người đồng thời dừng chân, nam nhân kia nhìn thấy khuôn mặt có chút giống Thang Tam Viên của Thang Nhị Viên, ngập ngừng nói: "Anh là..."

"Tôi là anh trai của Tam Viên, Thang Nhị Viên." Thang Nhị Viên hướng hắn gật đầu một cái, Thang Nhị Viên đã nhìn thấy hắn qua TV, là Cố Ngạn.

Cố Ngạn tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, còn nghiêm túc giới thiệu: "Xin chào, tôi là Cố Ngạn."

Thang Nhị Viên hướng hắn nở nụ cười: "Cậu tới tham ban Tam Viên sao?"

Cố Ngạn gật đầu, khi nhắc đến Thang Tam Viên ánh mắt rõ ràng nhu hòa đi một chút: "Ừm, hôm nay đúng lúc có thời gian, anh ấy có ở bên trong không?

"Có, cậu đi vào liền có thể nhìn thấy em ấy." Thang Nhị Viên thấy trong mắt hắn đều là ý cười dịu dàng, rõ ràng có tình cảm với Thang Tam Viên, căn bản không phải là không quan tâm như lời Thang Tam Viên nói.

Thang Nhị Viên chớp mắt, cậu cảm thấy được Thang Tam Viên hẳn là cũng là thích Cố Ngạn, cho nên quyết định trợ giúp Thang Tam Viên một tay.

Cậu dừng một chút, cố ý nói không rõ ràng: "Vừa mới quay xong cảnh thân mật, hiện tại đang nghỉ ngơi bên trong."

Sắc mặt Cố Ngạn rõ ràng trầm xuống: "Cảnh thân mật?"

Thang Nhị Viên gật đầu: "Đúng, trong bộ phim điện ảnh này có cảnh thân mật của hai diễn viên, bố trí trên giường bên trong còn chưa có tháo ra đâu."

Cậu cũng không nói dối, chỉ là không nói chuyện thế thân thôi.

Ánh mắt Cố Ngạn trở nên nghiêm túc, mím môi gật đầu với Thang Nhị Viên, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Vậy tôi đi vào trước."

Lê Xán đuổi theo ra thì thấy Cố Ngạn như một cơn gió lướt nhanh qua người Thang Nhị Viên, không khỏi khẽ nhíu mày, hỏi: "Ai vậy?"

Thang Nhị Viên nhìn thấy bóng dáng của Cố Ngạn thì tươi cười suиɠ sướиɠ: "Chồng tương lai của bé Ba!"

Lê Xán lại nhìn qua phương hướng của Cố Ngạn, sau đó mới cười nói: "Tôi đưa cậu về."

Thang Nhị Viên nghe vậy nhướng mày: "Cậu không cần ở đây với Lí Tâm Nhiên?"

"Cậu như vậy tự mình trở về sẽ không an toàn."

"Tôi thì làm sao?"

Lê Xán nhìn thấy khóe mắt còn phiếm hồng của cậu, suy nghĩ rồi nói: "...Phong tình vạn chủng?"

Thang Nhị Viên không nhịn được mà đá anh một cái.

...

Lê Xán không có trực tiếp đưa Thang Nhị Viên về nhà, mà điều khiển xe rẽ trái rẽ phải, hướng khách sạn nơi hai người từng đi.

Sau khi Thang Nhị Viên nhìn thấy rõ tuyến đường, hai má hơi ửng đỏ: "Không phải nói đưa tôi về nhà sao?"

"Trước tiên đưa cậu đi ăn kem hoa anh đào, không phải cậu muốn ăn hay sao?" Lê Xán một bên đánh tay lái một bên nói, khóe mắt lướt qua hai má ửng đỏ của cậu, nháy mắt hiểu được, không khỏi nở một nụ cười xấu xa: "Cậu nghĩ cái gì đó?"

Thang Nhị Viên mất tự nhiên ngoảnh mặt đi: "Không nghĩ gì."

Phía trước đúng lúc có đèn đỏ, Lê Xán không trêu chọc cậu nữa, mà nghiêm túc nhìn đường.

Cửa hàng kem cách đó không xa, Lê Xán lái xe ổn định nhanh chóng, rất nhanh đã tới nơi.

Sau khi xuống xe, hai người sóng vai đi vào quán kem, phong cách trang trí của quán rất tươi mát, có đầy đủ nhiều loại kem phong phú, chỉ có kem hoa anh đào là món chính của mùa mới nên có nhiều người mua, xếp hàng dài, Lê Xán kêu Thang Nhị Viên tìm chỗ đợi, còn anh thì vào xếp hàng.

Thang Nhị Viên tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, chung quanh đều là học sinh các trường cao trung gần đó, hiện tại là vừa mới tan học nên đều đi vào mua kem, trong tay bọn họ là đủ loại kiểu kem, Thang Nhị Viên không khỏi nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nhìn phía trước Lê Xán còn có năm người, xem ra phải một lát nữa mới đến phiên anh.

Thang Nhị Viên đành phải thu hồi ánh mắt, vị trí cậu ngồi vừa nhấc đầu có thể nhìn thấy khách sạn mà trước kia cậu cùng Lê Xán thường đi, cậu nhìn chằm chằm vào cái tầng cao nhất quen thuộc, sau đó tai đỏ lên, dời tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn.

Trong cửa hàng có tiếng nhạc du dương vui vẻ, bộ dáng Thang Nhị Viên non nớt, ngồi trong một đám học sinh cao trung, trông không có vẻ gì là khác biệt, nghe thấy tiếng ồn ào của những học sinh xung quanh, cậu không khỏi ngâm nga một đoạn nhạc, tựa như trở về thời học sinh.

Một lát sau, Lê Xán rốt cục mang theo hai cây kem hoa đào trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Nhị Viên ngẩng lên nhìn chằm chằm cây kem trong tay anh, Lê Xán không nhịn được cười một chút, đưa một cây kem trong tay của mình cho Thang Nhị Viên.

Giống như cái tên của nó, cây kem có tạo hình là những bông hoa anh đào màu hồng, ai thấy cũng thích, Thang Nhị Viên cầm trên tay, nhìn rồi nóng lòng muốn cắn một miếng, hương vị kem ngọt ngào ngon miệng, ăn ngon giống như trong lời đồn, Thang Nhị Viên không khỏi ăn liên tiếp mấy miếng.

Lê Xán cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, chính mình cũng nếm một miếng kem: "Ăn ngon không?"

Thang Nhị Viên liên tục gật đầu, cái lưỡi nhỏ hồng hào nhẹ nhàng liếm kem, giống như một con mèo nhỏ vậy.

Lê Xán thấy mà thèm, nếu như trước đây thì đã sớm kéo người đến khách sạn đối diện, bây giờ chỉ có thể cắn que kem để hạ nhiệt, để cho hơi nóng trong người tiêu tán.

Thang Nhị Viên ăn kem ngon miệng, tâm tình tốt hơn, câu được câu không nói chuyện phiếm với Lê Xán, cả hai hiếm thấy thoải mái như vậy.

Lê Xán nhìn học sinh cao trung chung quanh, cong môi: "Cậu nói hai chúng ta có giống học sinh cao trung hay không?"

Thang Nhị Viên ghét bỏ nhìn anh một cái: "Cậu không giống, tôi giống."

Lê Xán cười thật tươi: "Rõ ràng hai chúng ta cùng tuổi."

"Bộ dáng của cậu già hơn." Thang Nhị Viên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lê Xán, nói trái với lương tâm.

Lê Xán nở nụ cười, cắn hai miếng đã ăn xong kem trên tay, kem được làm rất đẹp và tinh xảo, tuy nhiên số lượng lại rất ít.

Anh đem bao bì kem ném vào thùng rác, cười xấu xa đè thấp thanh âm: "Học sinh cao trung kỳ thật cũng không tốt, muốn thuê phòng cũng không thuê được."(*)

(*) ý chỉ thuê phòng khách sạn.

Căn cứ theo quy định của tinh tế, vị thành niên chưa đủ mười tám tuổi thì không thể thuê phòng.

Nhắc tới thuê phòng, Thang Nhị Viên nghĩ đến khách sạn đối diện, những cảnh tượng thân mật trước đây, không biết vì sao lúc trước thuê phòng, cậu không thấy xấu hổ, nhưng bây giờ nghĩ đến lại có chút ngượng ngùng, hai má cậu đỏ lên, sặc một chút, không nhịn được che miệng ho.

Lê Xán vội vàng vỗ lưng cậu, đi tới quầy lấy một chén nước cho cậu.

Thang Nhị Viên uống một ngụm nước nhỏ, cuối cùng cũng không còn ho nữa, mới xua tay bảo Lê Xán không cần tiếp tục vỗ, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Trạch mở cửa bước vào.

Chu Trạch nhìn thấy khoảng cách quá gần giữa hai người, dừng một chút, sau đó nở một nụ cười hoàn mỹ, bước đến chào hỏi: "Nhị Viên, Lê Xán, hai cậu ở đây à, thật là trùng hợp."

Động tác Lê Xán chậm chạp, thu tay lại, sau đó thờ ơ nở một nụ cười, từ khi còn là học sinh, anh đã không thích Chu Trạch.

Thang Nhị Viên nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên, vui vẻ đứng lên: "Chu Trạch, cậu cũng đến mua kem?"

Nhắc tới kem, nụ cười của Chu Trạch cứng một chút, vẻ mặt rõ ràng tối sầm lại, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Ba tôi nhờ tôi mua kem cho...em trai của tôi."

Mẹ của Chu Trạch luôn có sức khỏe kém, bà đã sống trong viện dưỡng lão trong một thời gian dài, hiếm khi có thời gian ở nhà, quan hệ người một nhà đều rất lạnh nhạt.

Ba của hắn bên ngoài có một tình nhân nhỏ, ở cùng một chỗ rất nhiều năm, mọi người Chu gia đều biết, mẹ của Chu Trạch cũng biết, chỉ là không có sức lực đi quản. Tiểu tình nhân này vài năm trước sinh cho ba hắn một đứa con, ba hắn đã già đương nhiên rất vui vẻ, lại càng cưng chiều tiểu tình nhân, nhưng mà mẹ Chu Trạch là con gái danh giá cùng ba hắn môn đăng hộ đối, hai nhà có quan hệ lợi ích. Ba của Chu Trạch sẽ không dễ dàng li hôn với mẹ hắn, tình nhân kia vẫn không có danh phận, đứa con kia cũng danh không chính ngôn không thuận

Mấy năm nay khi Chu Trạch ra nước ngoài, ba hắn nghe lời tình nhân xúi giục, tiền bạc hao tốn không ít, nhưng lại đối với đứa con kia càng ngày càng tốt, còn mấy lần dẫn hắn đi gặp người khác, thậm chí còn đưa hắn đến yến tiệc Chu gia, rất có ý tứ nhận con trai về nhà mình, mẹ của Chu Trạch cũng không ít lần tức giận vì sự việc này.

Vài năm này, Chu gia náo ra không ít tai tiếng, hiện tại Chu Trạch đã trở lại, không biết có thể thay đổ chủ ý của ba hắn hay không.

Thang Nhị Viên gật đầu với Chu Trạch, mặc dù biết một chút chuyện về gia đình của Chu Trạch, nhưng cậu cũng không hỏi quá nhiều, hoặc là nói cậu cũng không quan tâm.

Chu Trạch cười, dịu dàng hỏi: "Nhị viên, cậu ăn xong rồi sao? Nếu ăn xong rồi để tôi đưa cậu về nhà đi."

Thang Nhị Viên do dự trong phút chốc, bất giác cảm thấy chột dạ nhìn thoáng qua Lê Xán.

Lê Xán nhìn Chu Trạch, nói bằng một giọng lạnh lùng, trong giọng nói còn có buồn bực khó tả: "Không phải cậu mua kem cho em trai sao? Đợi lát nữa tôi đưa Nhị Viên trở về là được."

"Không mua cũng không sao, đương nhiên Nhị Viên quan trọng hơn, tôi tin ba có thể hiểu được." Chu Trạch ngẩng đầu nhìn anh: "Lê Xán, tôi nghe nói cậu đang theo đuổi Tâm Nhiên, vậy chăm sóc Tâm Nhiên thật tốt là được rồi, Nhị Viên để tôi chăm sóc."

Lê Xán nhìn hắn, hai mắt đối diện nhau, trong mắt không có cảm xúc dư thừa, trên mặt Chu Trạch vẫn là một nụ cười, còn Lê Xán vẫn vô cảm như cũ.

Lê Xán thậm chí còn cười một chút, chỉ là giọng nói có chút lạnh như băng: "Chu Trạch, muốn chăm sóc Nhị Viên thật tốt thì trước tiên xử lí chuyện gia đình thật tốt, đừng cầu hôn dễ dàng, làm cho Nhị Viên sau khi kết hôn với cậu thì cả ngày còn phải lục đục đi theo cậu tranh quyền đoạt lợi, tâm tư cậu ấy đơn thuần, cũng không thích hợp với cuộc sống như vậy, nếu không thể bảo vệ cậu ấy thì tốt nhất đừng hứa hẹn dễ dàng, đừng lôi kéo cậu ấy tiến vào vũng bùn"

Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn Lê Xán, tim đột nhiên nảy lên vài cái, thế nhưng lại cảm thấy anh như vậy có chút đẹp trai.

Chu Trạch nhớ tới trước kia mình hăng hái đưa Lí Tâm Nhiên ra nước ngoài, lại chật vật về nước, hắn cảm thấy Lê Xán đang châm biếm hắn, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, giọng nói cứng ngắc: "Chuyện nhà của tôi đương nhiên tôi sẽ xử lý thật tốt, sẽ không nhọc Lê tổng hao tâm."

Lê Xán mỉm cười: "Đương nhiên tôi sẽ không quan tâm, nhưng mà Nhị Viên là bạn của tôi, tốt nhất cậu đừng tổn thương cậu ấy, cũng đừng cho bất kỳ điều gì lộn xộn trong nhà cậu làm tổn thương cậu ấy. "

"...Đương nhiên." Chu Trạch quay đầu nhìn về phía Thang Nhị Viên, giọng nói quay về dịu dàng: "Nhị Viên, chúng ta đi thôi."

Thang Nhị Viên gật đầu, cậu nghe ra bầu không khí khó chịu giữa Lê Xán cùng Chu Trạch, vẫn nên rời đi trước.

Cậu ngẩng đầu chào tạm biệt Lê Xán: "Tôi đi trước đây."

Lê Xán nhíu mày, nhưng không có ngăn cản cậu, chỉ gật đầu.

Khi đi ra cửa, Chu Trạch cẩn thận mở cửa cho Thang Nhị Viên, sau khi Thang Nhị Viên bước ra ngoài hắn mới đi theo sau.

Hắn là người như thế, chu đáo và thận trọng trong mọi việc, điều táo bạo nhất hắn đã làm trong cuộc đời mình, đó là đưa Lí Tâm Nhiên ra nước ngoài, nhưng cuối cùng lại trở về trong chật vật.

Lê Xán nhìn Chu Trạch sóng vai rời đi cùng Thang Nhị Viên, không biết vì cái gì, trong lòng lại dâng lên một tia phiền muộn không nói nên lời.

Anh cáu kỉnh quay lại đi mua thêm hai cây kem hoa anh đào nữa, nhưng lần này đến khi ăn hết sạch kem, cảm giác ngột ngạt trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.

-----------------------------------------------------

Note: Nếu bạn không thấy các chương sau mà lên chương 54 thì ko phải do lỗi, do tui chưa dịch xong. Nếu bạn thấy danh sách chương bị đảo lộn, do tui cố tình để vậy cho mọi người biết có chương mới rồi sẽ chỉnh sau.

Bình Luận (0)
Comment