*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[Hừmmmmm...Thần tượng của tôi cùng đối thủ ở cùng một phòng?]
[Đối thủ biến thành roommate...Mẹ nó, nửa đêm đối thủ sẽ không dậy cho thần tượng của tôi một đấm chứ? Không được, đêm nay tôi sẽ không ngủ, tôi phải nhìn chằm chằm vào buổi phát sóng trực tiếp này, nếu trong buổi phát sóng truyền đến tiếng thét chói tai của thần tượng nhà tôi, tôi lập tức lao vào bảo vệ cậu ấy.]
[Mọi người bình tĩnh, đừng để đối phương thêm nhiệt, đối thủ mà hấp dẫn thêm một fan mới là về sau lúc chúng ta bỏ phiếu lại nhiều thêm một đối thủ!]
...
Khu bình luận vô cùng náo nhiệt, trong biệt thự mọi người đã lần lượt lên tầng, đều lên phòng thu xếp hành lý, chỉ có Thái Khả Khả như lời cậu ta nói lúc trước đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Vali của Cố Ngạn đã sớm để ở trên tầng hai khi anh đến vào buổi sáng, cho nên lúc lên tầng động tác tự nhiên, cầm vali của Thang Tam Viên lên, dễ dàng xách lên trên tầng.
Thái Khả Khả lập tức cho anh một ánh mắt xem thường, khẽ hắng giọng làm nũng với Thang Tam Viên: "Anh Tam Viên, nếu đã có người bằng lòng mang vali cho anh rồi, anh giúp em mang vali lên tầng đi, vali rất nặng, em không cầm được..." Cậu ta nói xong thì chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
Thang Tam Viên: ".." Vậy lúc nãy cậu làm thế nào để xách được vali từ bậc thang bên ngoài vào vậy.
Bước chân của Cố Ngạn dừng lại, ánh mắt chuyển đến trên người Thái Khả Khả, hơi híp mắt lại, trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau với Thái Khả Khả, cánh tay anh xách vali bỗng nhiên run lên, đột nhiên ui một tiếng: "Anh Tiểu Tam, anh mau tới đây giúp em nâng vali với, vali này nặng quá, cánh tay người ta đau quá, anh không đau lòng người ta sao?"
Thái Khả Khả: "..." Đúng là một đóa sen trắng cực phẩm.
Vẻ mặt của Thang Tam Viên nhất thời méo mó, lần sau khi chuẩn bị bắt đầu diễn thì xin hãy cho tôi chuẩn bị chút đã.
Cậu thấp giọng khụ một tiếng đi qua, cùng Cố Ngạn xách chiếc vali "nặng trĩu", sau đó quay đầu rất lạnh lùng nói: "Khả Khả, cậu tìm người khác giúp cậu đi."
Hai người không chút do dự vứt bỏ Thái Khả Khả, cùng đi lên tầng, Cố Ngạn lúc đi lên còn cố ý "Aizz" một tiếng: "Vẫn là anh Tiểu Tam biết thương người."
Khuôn mặt Thái Khả Khả bình tĩnh, đứng tại chỗ, thở phì phì dậm chân, xem ra lần này cậu ta gặp phải đối thủ rồi, cậu ta phải càng thêm cố gắng mới được, tuyệt đối không để đối tượng tuyệt hảo cho chuyện xấu Thang Tam Viên bị Cố Ngạn "cướp đi", bằng không cố gắng trước kia của cậu ta đều vô ích!
Cậu ta thu lại cảm xúc, hơi giương mắt nhìn cameras xung quanh, lộ ra vẻ mặt mất mác, cúi đầu rũ vai đi vào bếp.
Khu bình luận lại xảy ra một hồi tranh cãi, mà fan của Cố ngạn đều một lời khó nói trật tự ,một số fan còn vội vàng xem có hoạt động mê tín thời phong kiến nào có thể cứu được thần tượng của mình không, thần tượng của mình trở nên như thế này trừ khi bị ma nhập, nếu không thì tuyệt đối không thể trở nên như vậy được!
Căn phòng trên tầng hai rất rộng rãi, Nhạc Lạc Phong chọn căn phòng ở giữa, Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn lấy hành lý, đi vào căn phòng ngoài cùng bên phải, phòng này có một cái cửa sổ sáng sủa, rất lớn, phía song cửa còn đặt một vài chậu cây, nhìn qua rất đáng yêu, hai chiếc giường đơn được đặt sang hai bên, trong phòng có một cái bàn thấp, bên trên bày một số trái cây đã được rửa sạch.
Thang Tam Viên mở vali thu dọn đồ đạc, lấy ra những thứ cần dùng hàng ngày rồi bày ra từng thứ một.
Cố Ngạn đem vali của mình đi vào, Thang Tam Viên phát hiện ngoài chiếc vali đơn giản anh còn mang theo một cây đàn guitar.
Thang Tam Viên nhìn chiếc đàn guitar kia nhiều hơn vài cái, sau khi cậu đồng ý xào CP với Cố Ngạn, liền lên mang tra tư liệu của anh, anh chơi guitar và piano rất tốt, thời điểm Cố Ngạn bắt đầu sáng tác đều dùng hai nhạc cụ này.
Cố Ngạn đột nhiên hỏi: "Anh muốn nghe tôi đánh đàn không?"
Cố Ngạn khi đối mặt với Thái Khả Khả thì khác hẳn, lúc này khí chất toàn thân có vẻ hơi lạnh, nhưng ánh mắt nhìn Thang Tam Viên lại vô cùng tập trung, con ngươi đen nhánh sáng ngời, khiến người ta khó có thể nhìn thấy cảm xúc bên trong.
Bị Cố Ngạn phát hiện bản thân nhìn chăm chú vào đàn guitar, Thang Tam Viên bất giác có chút xấu hổ, lỗ tai nóng lên, do dự một chút, thuận theo lòng mình gật đầu.
Khóe miệng Cố Ngạn cong lên, giọng nói có chút dịu dàng lướt qua: "Lát nữa sẽ đàn cho anh nghe."
Tim Thang Tam Viên đột nhiên hẫng một nhịp, cậu nhìn Cố Ngạn đối diện, bỗng nhiên có chút căng thẳng, cũng sinh ra một chút hối hận, cậu muộn màng nhận ra cậu là một Omega, Cố Ngạn lại là một Alpha, ở cùng một chỗ như này...Tuy rằng cậu luôn mang thuốc ức chế bên người, nhưng có vẻ có chút nguy hiểm khi cùng ở với nhau trong một căn phòng như thế này.
Khi cậu vẫn đang nghĩ ngợi, dưới tầng bỗng nhiên truyền đến những tiếng vang loảng xoảng, tiếp theo là tiếng thét chói tai của Thái Khả Khả.
Hai người biến sắc, không biết dưới tầng có chuyện gì, vội vàng bằng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới, Nhạc Lạc Phong, Quý Mai, Quý Lê cũng đều chạy xuống dưới, tất cả mọi người vội vã chạy về hướng phòng bếp.
Mọi người đẩy cửa phòng bếp ra, sửng sốt, dừng lại động tác, chỉ thấy phòng bếp vừa nãy mới còn sạch sẽ chỉnh tề, không lâu sau đã trở nên lộn xộn, đồ làm bếp cũng loạn hết lên, một đám lộn xộn chồng chất lên nhau, cá vẫn còn vùng vẫy trong chậu nước, đậu phụ được cắt một nửa rơi vãi trên mặt đất, mặt đất đầy vết nước, trận loảng xoảng vừa rồi hẳn là do tiếng va chạm của xoong chảo khi rơi xuống, nơi này giống như đã trải qua một cơn giông bão vậy.
Một tay Thái Khả Khả cầm dao, một tay giơ tay trái của mình lên, mọi người nghe thấy tiếng hét chói tai vừa rồi của cậu ta cũng đều nghĩ tay cậu ta bị làm sao, họ nhanh chóng sát vào nhìn, quan sát hồi lâu cuối cùng cũng tìm ra được vết thương, chỉ thấy trên ngón tay giữa của Thái Khả Khả có một vết cứa nho nhỏ, lộ ra một chút tơ máu, mắt ai không tốt còn có thể không nhìn thấy miệng vết thương.
Thái Khả Khả giơ ngón tay, bộ mặt đáng thương nhìn về phía Thang Tam Viên, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Hu hu hu...Anh Tam Viên, đau quá..."
Mọi người: "..." Cậu cũng kêu thật đúng lúc, nếu không lúc chúng tôi tới thì có lẽ miệng vết thương của cậu đã khép lại rồi đi.
Thái Khả Khả cảm giác được sự im lặng của mọi người, lại yếu đuối thêm một câu: "Em, em sợ máu ...."
Quý Mai nhanh chóng lấy từ trong túi ra một cái băng cá nhân, Thái Khả Khả còn chưa phản ứng lại, Quý Mai đã nhanh chóng băng vào tay cậu ta, vững vàng che vết thương lại: "Tốt rồi, như vậy sẽ không nhìn thấy, không cần phải sợ."
"...Chị Mai Mai, chị luôn mang theo băng cá nhân à?" Vẻ mặt Thái Khả Khả mờ mịt nhìn Quý Mai.
"Ừm, đi giày mới bị cọ vào chân dùng miếng dán này dán lại, hiệu quả rất tốt." Quý Mai hào phóng chia sẻ kinh nghiệm của mình.
Thái Khả Khả muốn nhân cơ hội rơi lệ cũng phải cố nén nước mắt lại: "... Cảm ơn chị Mai Mai."
Quý Mai hào phóng vỗ vai cậu ta: "Không có gì đâu."
Thái Khả Khả: "..."
Cậu ta buồn bực cúi thấp đầu, sau đó ngẩng đầu muốn nhân cơ hội hướng về Thang Tam Viên tìm kiếm an ủi, chỉ thấy Cố Ngạn khẽ cong môi, trên mặt hình như mang theo ý cười.
Thái Khả Khả trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khóc chít chít, tức giận chỉ vào Cố Ngạn: "Tay tôi bị thương mà cậu còn cười nhạo tôi?"
(Khóc chít chít belike =)))
"Tôi không có."
Thái Khả Khả nhìn cái miệng vẫn đang cong lên của anh, không chút do dự chỉ trích: "Vậy sao khóe miệng của cậu lại cong lên?"
Cậu ta muốn cho fan đang xem trực tiếp thấy rõ bộ mặt thật của Cố Ngạn, tốt nhất là hấp dẫn fan của Cố Ngạn thành fan của mình, có hai vị lưu lượng lớn Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn ở đây, cậu ta không lo fan không lớn hơn.
Cố Ngạn không chút để ý nhìn cậu ta một cái, thờ ơ nói: "Tôi đây là sợ đến run rẩy khóe miệng." Anh nói xong còn mềm người yếu đuối ngã xuống vai của Thang Tam Viên: "Bởi vì tôi cũng sợ máu, anh Tiểu Tam, em chóng mặt quá ..."
Thái Khả Khả tức giận đến đỏ bừng mặt, thật lâu cũng không lên tiếng.
Như thế nào còn có người da mặt dày hơn cậu ta vậy!
Thang Tam Viên còn đang cứng đờ, vẫn còn chưa tìm ra cách phối hợp với màn diễn của Cố Ngạn thì cái nồi bên cạnh đột nhiên bốc cháy.
Thái Khả Khả sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, những người khác không khỏi la hét.
Vẻ mặt Cố Ngạn nghiêm lại, ôm Thang Tam Viên vào trong lòng lui về phía sau hai bước, sau đó đẩy Thang Tam Viên ra phía sau, bước lên rất nhanh, cắt đứt nguồn điện, đậy nắp nồi, động tác liền mạch lưu toát dập tắt lửa.
Thái Khả Khả sợ tới mức sắc mặt trắng bệch bổ nhào vào người Thang Tam Viên, giữ chặt, Thang Tam Viên khẩn trương nhìn Cố Ngạn, lo lắng anh gặp nguy hiểm, tạm thời không để ý tới cậu ta.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này trong chương trình phát sóng trực tiếp, các fan sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
[Trời ạ, tôi sợ chết khiếp, tại sao ngọn lửa lại đột nhiên bùng lên?]
[Ngạn Ngạn, chuyện này quá nguy hiểm, lần sau gặp phải loại chuyện này thì chạy nhanh đi !]
[Thái Khả Khả này bị ngu hay sao? Tự cậu ta chọn nấu cơm, kết quả chẳng những làm lộn xộn mà còn đốt cả nồi, không biết thì đừng có ra vẻ, cậu ta có biết chuyện như vậy nguy hiểm biết bao nhiêu không?"]
[Ngạn Ngạn thật đẹp trai, mị đã quên cái tên khóc hức hức hồi nãy rồi, mị còn có thể yêu anh thêm vạn năm, làm fan vợ của anh cả đời!]
[Lần này phải cảm ơn đối thủ, nếu không thật sự rất nguy hiểm, nếu Viên Viên nhà tôi bị thương một sợi tóc tôi liền liều mạng với Thái Khả Khả!]
[Tôi có nhìn nhầm không? Phản ứng đầu tiên của Cố Ngạn vừa rồi là ôm Thang Tam Viên vào lòng? Ngọt ngào quá, có ai là fan của CP này không? Tôi muốn tìm fandom.]
Trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng có nói, chỉ có người hâm mộ của Thái Khả Khả là câm như gà, biết lần này mình sai, cũng không dám phản bác, chỉ có thể tiếp tục yên lặng nhìn chằm chằm màn hình.
Lâm Đại Thiên đang xem trực tiếp cũng không nhịn được muốn cho Cố Ngạn một cái like: "Dưới tình huống nguy cấp như vậy thế mà Cố Ngạn còn có thể nghĩ đến xào CP, thật sự lợi hại!"
Xem ra chỉ cần có Cố Ngạn ở đây, hắn không lo không xào được CP nữa rồi!
Điền Đại Địa im lặng trong chốc lát, lặng lẽ đưa gà rán trong tay cho hắn.
Lâm Đại Thiên nhìn thấy gà rán, cảm động đến rơi nước mắt: "Đại Địa, cậu quả nhiên giống với nghệ sĩ nhà cậu, đều là người tốt!"
Điền Đại Địa: "..." Hy vọng thời gian sau hắn vẫn còn có thể nói như vậy.
Sau khi xác nhận nồi không có vấn đề gì, Cố Ngạn lạnh lùng đẩy Thái Khả Khả ra khỏi Thang Tam Viên, nghiêm giọng hỏi: "Cậu thật sự không biết nấu ăn?"
Thái Khả Khả có chút chột dạ nhìn anh, ánh mắt đảo liên tục: "Đây là lần đầu tiên tôi xuống nhà bếp, nhưng tôi có chuẩn bị thực đơn rồi, tôi nghĩ nấu cơm rất đơn giản, dựa theo công thức trên thực đơn làm là được..."
Cậu ta vốn nghĩ muốn nhân cơ hội quay chương trình tạo nên một cái thiết lập hình tượng chịu khổ nhọc, cho nên ở trên đường đã lên thực đơn, cậu ta vốn tràn đầy tin tưởng, nhưng không nghĩ tới nấu cơm thoạt nhìn dễ dàng, kỳ thật lúc thật sự làm từng bước cũng không đơn giản, cậu ta giờ lại gây ra tai họa như vậy, trong lòng rất hối hận, sớm biết rằng cứ theo thiết lập quý công tử mười ngón tay không dính nước mùa xuân cũng tốt lắm rồi.
Người khác nhìn cậu ta, không nói lời nào, trong khoảng thời gian ngắn đều tức giận đến không nói nên lời, là cậu ta tự nói muốn nấu ăn, tất cả mọi người nghĩ đến cậu ta vừa rồi nói không biết nấu cơm là khiêm tốn, không nghĩ tới cậu ta không biết thật, may mắn có Cố Ngạn ở đây, nếu không không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Trong lòng tổ tiết mục cũng sợ hãi, nếu mọi người ở trong này xảy ra chuyện, tổ tiết mục làm sao giải thích cho fan hâm mộ đây! Tất cả đều là minh tinh lớn, nếu trên mặt họ có vết sẹo nào họ muốn bồi thường cũng không bồi thường nổi.
Thái Khả Khả tự biết mình gây họa, bụm mặt khóc nấc lên, nước mắt giàn dụa: "Em chỉ là muốn làm chút cơm cho các tiền bối, hu hu hu, rất xin lỗi, đều là lỗi của em..."
Một bên cậu ta khóc nức nở, một bên bổ nhào lên trên người Thang Tam Viên, Thang Tam Viên phản ứng cực nhanh trốn được phía sau Cố Ngạn.
Thái Khả Khả nhìn thấy gương mặt lạ lùng của Cố Ngạn, đành phải bỏ đi ý tưởng nhào vào trong lồng ngực Thang Tam Viên, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta còn không nhịn được thực lòng khóc lên.
Mạng của cậu ta sao lại khổ như vậy, rõ ràng là cơ hội xào CP tuyệt vời, lại cố tình gặp phải sát tinh Cố Ngạn cản đường!
-------------------------------------------------------
Note nhỏ: không spoil nội dung nháaaa.