Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 65

Ánh mắt Thang Tam Viên khẽ động, ngón tay vô thức bóc kẹo bơ cứng bỏ vào trong miệng, sau đó ăn ngon đến híp mắt lại, nháy mắt đã quên đi ngượng ngùng khi nãy.

Cố Ngạn cho cậu kẹo bơ cứng, người tốt như vậy, chắc chắn cũng sẽ giữ bí mật về tin tức tố cho cậu.

Cậu không nhịn được mỉm cười, ngẩng đầu hỏi Cố Ngạn: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Rao hàng giống như những người khác sao?"

Hai nhóm kia nhiều tiền như vậy, bọn họ phải càng thêm cố gắng mới được

Cố Ngạn nhìn quanh. Xung quanh thanh sơn bích thủy, ghềnh đá cạnh bờ sông có các từng tốp bác trai bác gái một thong dong tự tại, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, tiếng cười nói không ngừng.

(*) Thanh sơn bích thủy: nước trong xanh như ngọc, núi non xanh, ý chỉ cảnh đẹp

"Các bác ấy sẽ muốn ăn củ sen sao?" Thang Tam Viên nhìn nhóm bác trai bác gái đang say sưa khiêu vũ, không nhịn được hỏi một câu.

Cố Ngạn cong môi, cúi đầu lấy điện thoại ra tìm kiếm gì đó. Mãi một lúc sau vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh Tiểu Tam, anh đi đến chỗ tổ chương trình nói muốn một tấm bảng gỗ giống như nhóm Quý Mai, có thể viết chữ, còn cần một cái bút đánh dấu nữa."

Thang Tam Viên gật đầu, lập tức đi tìm tổ chương trình lấy những thứ Cố Ngạn cần.

Cố Ngạn nhận lấy bút, một bên nhìn điện thoại một bên viết trên ván gỗ.

[Bổ máu tăng khí huyết, làm dịu cơn khát, thanh nhiệt giải độc, hạ huyết áp, làm đẹp da...]

Thang Tam Viên đứng nhìn bên cạnh anh một lúc, mới phát hiện những gì anh viết là giá trị dinh dưỡng cùng công hiệu của củ sen.

Thang Tam Viên: "..." Đúng là muốn bán cho nhóm các bác trai bác gái xung quanh.

Những người già chú ý nhất là việc dưỡng sinh, Cố Ngạn viết giá trị dinh dưỡng của củ sen ra, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhóm bác trai bác gái dần dần đều vây quanh.

Một bác trai mang kính mắt đi tới nghiêm túc nhìn một chút, sau đó hỏi: "Chàng trai, những gì cháu viết là thật sao?"

Dù sao Cố Ngạn cũng không học y, chỉ nói sự thật: "Trong sách y học nói như vậy ạ."

Một bác gái trẻ tuổi mặc váy dài màu đỏ cầm quạt giấy khiêu vũ trong tay mỉm cười hỏi: "Hai đứa đẹp trai như vậy, là do ăn củ sen sao?"

Cô em bên cạnh bà cũng không nhịn được nở nụ cười.

Cố Ngạn và Thang Tam Viên biết các bác không có ác ý, chỉ phối hợp mỉm cười.

Bác gái kia lại hỏi: "Có thể cho các bác nếm thử củ sen hai người bán không?"

"Đương nhiên có thể." Thang Tam Viên lấy túi ăn thử mà bọn họ đã sớm chuẩn bị ra, cắm một cái xiên nhỏ vào đưa cho bác gái, bởi vì là người già, nên Thang Tam Viên lấy củ sen gạo nếp, không phải là củ sen cay.

Bác gái mặc váy đỏ lại từ chối, giọng nói đanh thép: "Bác muốn ăn cay, mấy đứa đừng xem thường người già chúng ta, chúng ta ăn cay còn lợi hại hơn mấy đứa đó."

Thang Tam Viên bị bộ dáng kiêu ngạo của bác gái làm cho cười, lấy những lát củ sen cay ra cho mọi người ăn thử.

Các bác trai bác gái chia nhau mỗi người một miếng. Sau khi nếm thử, bác gái không khỏi cảm thán: "Hương vị coi như không tệ, hai chàng trai này có thái độ tốt như vậy, chúng ta mua giúp hai đứa nhiều chút."

Vị bác trai đeo kính gật đầu: "Quan trọng nhất là tốt cho cơ thể. Tác dụng này phù hợp với bệnh trạng của tôi. Tôi muốn mua nhiều thêm một chút."

"Tôi cũng mua một chút, tiện thể làm đẹp."

...

Dưới sự phát động của bác gái váy đỏ, các bác trai bác gái khác đều dồn dập tới mua, quầy hàng của họ nháo nhiệt chưa từng có. Cố Ngạn thu tiền rồi đưa cho Thang Tam Viên, Thang Tam Viên đếm tiền không xuể.

Thái Khả Khả chỉ có thể đứng nhìn từ xa, tức đến quên tỏ ra yếu đuối, trung khí mười phần kêu càng lớn tiếng: "Bán củ sen đây! Bán củ sen đây! Củ sen vừa to vừa ngọt! Đã mua tuyệt đối không thiệt!"

....

"Đống củ sen này là ai trong hai đứa làm vậy?" Bác gái váy đỏ nhàn rỗi không chuyện gì, ngồi xổm ở bên cạnh nói chuyện với Thang Tam Viên, cười cười cởi mở hỏi chuyện.

Thang Tam Viên một bên vội vàng lấy tiền, một bên chỉ chỉ Cố Ngạn, cười nói: "Là em ấy làm ạ."

Bác gái tán thưởng nhìn lên nhìn xuống Cố Ngạn mấy lần, càng nhìn càng thấy hài lòng: "Không nghĩ tới cậu trai này còn trẻ thế mà nấu ăn ngon như vậy, trông cũng đẹp trai nữa, đã có người yêu chưa?"

Ở tuổi này bọn họ cũng không nghe những ca khúc được lưu hành, cho nên cũng không có người nhận ra Cố Ngạn, chỉ coi anh là người bình thường bán củ sen.

Cố Ngạn nhìn Thang Tam Viên một chút, khóe miệng có chút giương lên, trả lời bác gái: "Con sẽ sớm có."

Bác gái nghe xong tinh thần tỉnh táo: "Vậy là vẫn chưa có, chàng trai, còn trẻ phải có cho mình nhiều sự lựa chọn, bác giới thiệu cho con mấy người thấy thế nào?"

Cố Ngạn lắc đầu, cười nhạt: "Không cần đâu ạ, con đã có người mình thích rồi."

"Vậy thật là đáng tiếc..." Bác gái tiếc nuối cảm thán một tiếng, lại chuyển ánh mắt tới Thang Tam Viên "Chàng trai, con thì sao? Mặc dù tài nấu ăn của con không tốt như cậu ấy, nhưng cũng đẹp trai giống như cậu ấy, bác cũng giới thiệu cho con mấy người, thấy sao? Cái khác bác không biết, nhưng trong trăm dặm của chỗ này, nhà ai có cô con gái tốt, có đứa con trai ngoan, bác đều nắm trong lòng bàn tay."

Thang Tam Viên vội vàng xua tay: "Không cần không cần, bác mua nhiều củ sen cho chúng con là được."

"Củ sen thì phải mua, nhưng giới thiệu người yêu cũng phải làm, chàng trai, con muốn tìm đối tượng như nào? Hiện tại trẻ tuổi cứ không vội vã, về sau hối hận thì đã muộn." Bác gái ngồi xổm lâu, chân có lẽ có chút tê, một bên giơ tay ra đấm đấm chân, một bên vẫn nói không ngừng.

Chị em tốt ngồi bên cạnh bác gái quan sát Thang Tam Viên một hồi, bỗng nhiên a ui một tiếng: "Ta nói sao mà quen mắt như vậy, đây không phải chàng trai trong bộ phim truyền hình đang chiếu trên TV sao? Tên cũng đặc biệt dễ nhớ, tên...tên là Thang Tam Viên!"

Trong khoảng thời gian mọi người đều nhìn vào, bác gái váy đỏ nhìn kỹ một chút, vỗ đùi cái đét đứng lên: "Không phải chứ, chị không nói tôi còn không nhận ra đấy!"

"Minh tinh đó!"

"Khó tránh lớn lên đẹp mắt như vậy, vừa nãy tôi còn nói lớn lên đẹp trai như vậy mà đi bán củ sen thật đáng tiếc, hóa ra là minh tinh."

"Mấy người nhìn người đứng bên cạnh không phải là người quay phim sao? Mấy người nhìn xem, lúc nãy chúng ta chỉ tập trung nhìn hai chàng trai khôi ngô này, thế nên mới không nhìn thấy"

Mọi người bắt đầu bàn tán, mặc dù Thang Tam Viên đã quen với cái nhìn chăm chú của đám đông. Nhưng lúc này, bị vây quanh bởi nhóm bác trai bác gái này, cậu không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Mắt của bác gái váy đỏ càng sáng hớn, vỗ bả vai Thang Tam Viên nói: "Minh tinh mấy đứa có phải là không lo tìm đối tượng không? Vậy nhưng cũng phải tung sẵn lưới lớn rồi tập trung tuyển chọn sau nha. Mấy cô gái, cậu nhóc bác định giới thiệu cho mấy đứa đều rất được. Mấy đứa cứ kết bạn với nhau trước, rồi từ từ tìm hiểu nhau sau."

Thang Tam Viên bị tinh thần chấp nhất của bác gái đánh bại, cũng không biết làm thế nào cho phải. Cố Ngạn bán xong củ sen trong tay bỗng nhiên đứng dậy tiến đến bên tai bác gái không biết nói những gì, âm thanh quá nhỏ, chung quanh lại quá mức ồn ào, Thang Tam Viên không nghe thấy anh nói cái gì.

Ánh mắt bác gái thay đổi, ánh mặt mập mờ đảo qua đảo lại giữa Thang Tam Viên và Cố Ngạn mấy vòng, cuối cùng một bàn tay đập vào trên lưng Cố Ngạn, vẻ mặt ngầm hiểu: "Chàng trai, cố lên! Bác gái cũng từng là người trẻ, hiểu hiểu."

Thang Tam Viên hơi kinh ngạc nhìn bọn họ một chút, há miệng muốn trả lời vấn đề trước đó của bác gái: "Bác à, chuyện giới thiệu đối tượng bác vừa mới nói..."

"Giới thiệu cái gì mà giới thiệu!" Bác gái một mặt không tán đồng chỉ trích: "Chàng trai, con phải biết trân quý người trước mắt, không thể vì tuổi còn trẻ mà hoa tâm như vậy, bất cứ ai giới thiệu đối tượng cũng không thể nhìn, có biết hay không."

Thang Tam Viên: "..." Sao bác lại có thể thay đổi nhanh như vậy?

Nhóm chị em tốt của bác gái cầm điện thoại đi tới, cười nói với Thang Tam Viên: "Chàng trai, chụp ảnh chung với chúng ta đi, khó lắm mới được một lần gặp minh tinh, chúng ta muốn chụp một bức ảnh khoe khoang với mấy người chị em khác một chút."

"Được ạ." Thang Tam Viên lễ phép mỉm cười, đi qua chụp ảnh cùng họ.

Mọi người vây Thang Tam Viên vào giữa, sau khi chụp ảnh xong vẫn kéo cậu không muốn buông, mấy bác gái còn nhiệt tình khoác tay cậu: "A ui, chàng trai, da cháu thật đẹp, bình thường dùng sản phẩm chăm sóc da nào vậy?"

Thang Tam Viên có chút lúng túng lắc đầu: "Bình thường cháu không có đặc biệt dùng sản phẩm chăm sóc da nào, chỉ là baba của cháu thỉnh thoảng sẽ nấu chút canh cho cháu uống"

"Trẻ tuổi thật là tốt, nhìn làn da non nớt này, trông thật xinh đẹp..." Một vị bác gái vừa nói còn muốn đưa tay ra sờ mặt Thang Tam Viên, dù sao cũng là lần đầu tiên thấy minh tinh ở khoảng cách gần như vậy, rất hiếm lạ.

Cố Ngạn đột nhiên đi tới, kéo Thang Tam Viên ra khỏi đám đông, ngăn cản thành công bàn tay đang tới gần của bác gái.

Nhóm bác gái quở mắng Cố Ngạn một chút: "Chàng trai đừng keo kiệt như vậy, để chúng ta sờ một chút có làm sao."

Bác gái váy đỏ mỉm cười nói giúp Cố Ngạn: "Chuyện của mấy người trẻ, mấy bà không hiểu đâu."

Cố Ngạn ngăn trước người Thang Tam Viên, khuôn mặt lãnh đạm nở một nụ cười hoàn mỹ: "Kỳ thật cháu cũng là minh tinh, mọi người không thể bất công như vậy, chỉ thích anh Tiểu Tam nha."

Nụ cười của Cố Ngạn từng lập thành kỷ lục tiêu thụ cao nhất của một tạp chí nổi tiếng, lúc này lập tức khiến nhóm bác gái mê muội, thành công đem sự chú ý của mọi người đều hướng tới anh.

Thang Tam Viên không khỏi thở phào một hơi, mọi người đều quá là nhiệt tình, cậu có chút không ứng phó nổi.

Đầu tiên mọi người đều kinh ngạc ồ lên, kinh ngạc qua đi, lại hỏi Cố Ngạn một vấn đề giống như trước: "Chàng trai, cháu chụp một bức ảnh cùng chúng ta có được hay không?"

Cố Ngạn mỉm cười gật đầu, khẽ nói với Thang Tam Viên: "Anh Tiểu Tam, anh về trông quầy hàng đi."

"Được." Thang Tam Viên trở lại trước gian hàng tiếp tục bán củ sen, bởi vì có những nhóm bác trai bác gái, càng nhiều người tụ tập trước quầy hàng, củ sen đã bán gần hết.

Cố Ngạn lần lượt được kéo đi chụp ảnh, ai cũng hừng hực khí thế, Cố Ngạn đều mỉm cười rất hợp tác với mọi người, chờ mọi người cuối cùng thả anh trở về, những củ sen trước quầy hàng đã được bán hết. Thang Tam Viên hài lòng đếm tiền, rồi cẩn thận đem tiền cất kỹ.

Bác gái váy đỏ trước khi đi còn không quên căn dặn Thang Tam Viên: "Chàng trai, phải trân trọng người trước mắt nha!"

Thang Tam Viên mỉm cười gật đầu, cùng Cố Ngạn vẫy tay chào tạm biệt mọi người, nhìn nhóm bác trai bác gái đi dần xa, không khỏi cùng thở phào một hơi.

Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên nhìn nhau cười, Thang Tam Viên tránh camera nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy em nói gì với bác gái vậy?"

Cậu hết sức tò mò Cố Ngạn dùng phương pháp gì có thể để cho bác gái trong nháy mắt bỏ đi suy nghĩ giới thiệu đối tượng, cậu muốn học tập một chút, lần sau gặp lại loại chuyện này, có thể dùng cùng một phương pháp.

Cố Ngạn cao thâm khó dò nhìn cậu: "Em nói em muốn theo đuổi anh."

"..." Thang Tam Viên ngạc nhiên một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt đã hiểu, hạ giọng nói: "Em thật thông minh, vậy mà có thể nghĩ đến phương pháp này để bác gái biết khó mà lui."

"..." Hồi lâu Cố Ngạn đều không nói gì thêm, một mình lâm vào suy nghĩ nào đó.

Thang Tam Viên thu dọn quầy hàng, nghi ngờ liếc nhìn anh một cái: "Em sao vậy?"

Cố Ngạn không nói gì nhìn cậu một cái, bóc một viên kẹo bơ cứng ném vào bên trong miệng.

---------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment