Nha Hoàn Có Điểm!

Chương 18

Vưu Đức Ân mông như bị lửa đốt chạy trốn về phủ, lén la lén lút quay về phòng mình, vừa định hít thở một hơi, đã bị cảnh tượng trong phòng làm cho hoảng sợ. Trong phòng, rõ ràng là vẻ mặt tức giận của Vưu lão gia cùng vẻ mặt lo lắng Hạ Tiểu Tiểu.

“Hey……” Hắn ngượng ngập lên tiếng chào, nha đầu Tiểu Tiểu này, quả nhiên đi cáo trạng!

“Vưu– Đức– n–” Vưu lão gia thập phần tức giận hét lớn, nghe ra cơn giận không nhỏ, “Ngươi xem nhìn ngươi, ngươi đây là cách ăn mặc kiểu gì! Ngươi không nhớ rõ ngươi đáp ứng ta cái gì sao!”

“Tốt lắm cha, ngươi không cần hét lớn như vậy ta cũng nghe thấy.” Xoa xoa cái lỗ tai bị chấn động, Vưu Đức Ân bộ dạng không quan tâm, đặt mông lên ghế ngồi.

“Ngươi, ngươi đây là cái thái độ gì!” Vưu lão gia tức khí thở ra phì phì thổi vào bộ râu. (haha)

“Cha, ta biết, ta nhớ rõ ta đáp ứng ngươi cái gì. Chính là hiện tại không giống như vậy, tình huống có thay đổi a.” Vưu Đức Ân phiến phiến cây quạt, do dự một chút, sau đó kể lại toàn bộ những gì Tề Tụ Hiền đã nói qua, cũng đem ngờ vực của mình nói cho Vưu lão gia.

“Ngươi nói cái gì?–” Đả kích này đối với Vưu lão gia mà nói, hiển nhiên là quá sức chịu đựng, chấn động cả nửa ngày.

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!” Cái đại ân nhân kia bao nhiêu năm qua vẫn tâm tâm niệm niệm, lại là một lão biến thái? Làm thế nào tin tưởng được?

“Cha, nếu không tin có thể đi tìm Tề hộ vệ chứng thực, hoặc là, ngươi có biện pháp đi tìm Phù Vân đạo trưởng hỏi rõ ràng. Cha, ta cũng đã mười bảy, cho dù mặc nữ trang, cũng sẽ bị người nhìn ra manh mối, không lẽ ngươi muốn làm ta trở thành trò cười, vĩnh viễn không cưới được vợ?” Không làm dữ là không được.

Không cưới được vợ? Như vậy sao được? “Không được! Không được! Ngươi phải cưới vợ, chúng ta Vưu gia còn trông cậy vào ngươi khai chi tán diệp* a.” Vưu lão gia quả nhiên mắc mưu.

(*khai chi tán diệp: sinh con đẻ cháu)

“Cho nên cha a, cho ta hồi phục thân nam nhi đi.”

“Nhưng là. Thân thể ngươi……” Hai ngày trước còn giống như rời giường không nổi.

“Thân thể của ta thực khỏe mạnh. Thập phần khỏe mạnh. Hoàn toàn khỏe mạnh. Mấy ngày hôm trước ta còn sang chỗ tiểu thư của Hồng Gia Võ Quán cùng hộ vệ bái sư học nghệ.” Vì chứng minh. Hắn xắn tay áo. Múa múa may may cánh tay gầy khẳng.

“Ngươi tập võ?” Vưu lão gia trừng mắt. Chuyện trọng yếu như vậy Hạ nha đầu như thế nào không báo lại?

“Hạ nha đầu!” Lão gia tức giận quay đầu hét lớn. Lại thấy ánh mắt Hạ Tiểu Tiểu ngẩn ngơ nhìn thẳn. Đối với lão gia này không để ý tới.

“Hạ nha đầu!!” Lão gia lại cao giọng. Vẫn là không phản ứng.

“Tiểu Tiểu?” Nhận ra có điểm không đúng. Vưu Đức Ân tiến lên nhẹ nhàng gọi.

“Hạ nha đầu?” Vưu lão gia cũng nhìn ra có điểm không đúng, tiến lên trước mắt Hạ Tiểu Tiểu phất phất tay, không phản ứng?!

“Ân Ân, Hạ nha đầu đây là bị làm sao vậy?” Như là linh hồn xuất khiếu*.

(*linh hồn xuất khiếu: hồn thoát khỏi cơ thể a)

Xong rồi, xong rồi, Vưu Đức Ân áo não vạn phần, hắn đã xem nhẹ cảm xúc Tiểu Tiểu, liền như vậy quang minh chính đại cùng cha thảo luận vấn đề “thân là nam nhi” của hắn, Tiểu Tiểu nàng — có phải hay không không thể chấp nhận?

Không được! Nàng là người của hắn, bất luận hắn là nam hay là nữ, nàng đều phải chấp nhận! Ấn ấn bả vai Hạ Tiểu Tiểu một cách bá đạo, Vưu Đức Ân mãnh liệt lay động thân mình Tiểu Tiểu kia. “Tiểu Tiểu! Hạ Tiểu Tiểu! Đáng chết, ngươi nhìn ta này!”

Ánh mắt của nàng xuyên thấu mặt hắn, không biết lạc hướng làm sao, làm cho hắn trong lòng phát hoả

“Ta nói, Ân Ân, ngươi nhẹ tay……” Lần đầu nhìn đứa con mình khẩn trương đến biến sắc, Vưu lão gia không khỏi lo lắng Tiểu Tiểu kia thân mình nhỏ bé sẽ bị kéo thành từng mảnh mất.

“Hả……” Đầu óc bị hoảng đến choáng váng của Hạ Tiểu Tiểu rốt cục hồi tỉnh, cố gắng đem ánh mắt tập trung nhắm ngay khuôn mặt kia. Nam nhân? Nữ nhân? Rõ ràng là mặt tiểu thư, vì cái gì lại nói là nam nhân?

“Tiểu Tiểu, ngươi thế nào?” Vưu Đức Ân vẻ mặt lo lắng.

“Tiểu thư…… Ngươi……” Hạ Tiểu Tiểu không chắc chắn nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt.

“Ta không phải tiểu thư, ngươi vừa rồi không có nghe sao? Ta không phải tiểu thư của ngươi, ta là nam nhân, nam nhân!” Mặc kệ cái gì Phù Vân đạo trưởng, mặc kệ cha hắn có ý kiến gì, mặc kệ cái gì ba bảy hai mươi mốt, hắn quyết ý phải khôi phục nam trang!

“Nam nhân…… Nam nhân……” Nàng lặp lại nỉ non, rốt cục thét ra một tiếng chói tai “A– a–”

Vưu lão gia hoảng sợ, vừa định mở miệng nói, đã thấy Hạ Tiểu Tiểu bất ngờ hất cánh tay đứa con trai, chạy một mạch ra ngoài.

“Ân Ân, này……” Hạ nha đầu có cần thiết phải phản ứng mạnh vậy a?

“Cha, ta……” Vưu Đức Ân buồn rầu gãi gãi đầu, “Cha, ngươi đem các nữ nhân ở Mẫu Đơn Uyển này đều đuổi về đi thôi, ai ta cũngđều không cần, ta chỉ cần Tiểu Tiểu, nàng…… Nàng…… Đã là người của ta……”

“Cái gì? Ngươi đem Hạ nha đầu ăn sạch rồi sao?” Làm tốt lắm! Thực tốt lắm! Vưu lão gia hưng phấn trong lòng như bắn pháo hoa.

“Cha, ta, ta không phải cố ý……” Chính là tình mê tâm.

“Không phải cố ý Chẳng lẽ ngươi không thích Hạ nha đầu? Ngươi nghĩ ăn xong không nhận trách nhiệm sao?”

“Cha– không phải như vậy! Ta đương nhiên là thích nàng, ta……” Không biết người ta vui hay không vui nhìn hắn đột nhiên từ tiểu thư biến thành thiếu gia nam nhân a, cũng có khi, kỳ thật nàng thích một nam nhân cường kiện như Tề Tụ Hiền vậy……

“Ngốc tiểu tử, còn không đi đem người trở về đây cho ta.” Vưu lão gia cười vỗ vỗ vai đứa con, đứa con, đã trưởng thành rồi…… “Về phần vấn đề của ngươi, trở về thảo luận tiếp!”

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Ân Ân tiểu thư, nàng vừa kéo vừa ôm thân Ân Ân tiểu thư, giờ là nam nhân? Là thiếu gia? Trời ơi, cái sự tình này làm cho Hạ Tiểu Tiểu hỗn loạn cực kỳ, nàng mờ mịt lao ra cửa, ngay cả đụng vào mọi người không biết.

“Ai– Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi!!” Hồng Tử Duyến xoa xoa bả vai bị đau, kháng nghị nhìn Hạ Tiểu Tiểu nhưng lại thấy nàng cũng chẳng quay đầu đáp lại.

“Oa liệt! Nàng đây là cái thái độ gì a!” Hồng Tử Duyến tức chết.

“Nàng giống như sắc mặt không tốt.” Tề Tụ Hiền nhìn thấy bóng dáng Hạ Tiểu Tiểu.

“Ngươi lo lắng nàng nga?” Hồng Tử Duyến cảm có chút cảm xúc kì lạ (nguyên văn là thấy có vị lạ, chắc là vị giấm chua haha), tuy nhiên không biết vì cái gì.

“Ta không biết nha.” Tề Tụ Hiền nhún nhún vai bỏ đi. Hắn không phải là loại đa quản nhàn sự*.

(*đa quản nhàn sự : thường xen vào việc của người khác)

A a, nguyên lai hắn không phải thực để ý a, Hồng Tử Duyến nhất thời tâm tình cực kỳ tốt. Nhưng mà Hạ Tiểu Tiểu nàng như vậy một mình chạy ra…… Quay đầu lại nhìn bóng dáng sắp đi mất ở góc phố, nàng nhịn không được quay người đuổi theo.

“Tiểu thư xinh đẹp? Uy! Tiểu thư xinh đẹp?” Một tiếng kêu bừng tỉnh Hạ Tiểu Tiểu đang thất thần.

Tiểu thư? Nàng nhìn nhìn không thấy có cái gì tiểu thư xinh đẹp a. Lắc lắc đầu, nàng tiếp tục đi đường của nàng.

“Này! Gia ta đang nói chuyện với ngươi ngươi không nhìn thấy ta ư?” Một bóng tối đột nhiên bao phủ trước mặt nàng.

Người nọ là ai a? Như thế nào lại mập như vậy? Hạ Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, nhìn thấy trước mặt là một người thực to lớn. “Ngươi cùng ai nói chuyện?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là nói chuyện với ngươi.” Tiểu nữ này, gương mặt thực đẹp, đầu óc lại thực ngốc.

“Nói chuyện với ta? Ta không phải là cái gì tiểu thư. Ta là nha hoàn.” Hạ Tiểu Tiểu thật thà giải thích.

Nha hoàn? Người nọ nhìn Hạ Tiểu Tiểu cao thấp đánh giá một phen, lừa người a? Trên thế giới có cái loại nha hoàn mặc vải lụa dương sa năm mươi vàng một thước?

“Tiểu thư xinh đẹp a, ngươi là đóng giả thành nha hoàn chạy ra ngoài chơi? Là tiểu thư nhà nào a, ta như thế nào cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngươi.” Trong thành Dương Châu này, nhà nào có cô nương xinh đẹp mà hắn – Hoa Hoa Tiểu Bá Vương không biết a.

“Ta thật sự không phải cái gì tiểu thư, ta là nha hoàn.” Hạ Tiểu Tiểu lại cẩn thận trình bày.

“Đừng gạt người! Nào có nha hoàn lại xinh đẹp như vậy?” Hắn Hoa Hoa Tiểu Bá Vương chưa từng thấy qua.

“Ta thật sự thật sự là nha hoàn! Ngươi là ai?” Hạ Tiểu Tiểu thái độ thành khẩn mà kiên trì.

“Ta? Ta là Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc nổi danh cả thành Dương Châu! Chẳng lẽ ngươi không có nghe nói qua?” Hắn mỗi ngày đều đi ra đường, như thế nào có cô nương không biết hắn? Chẳng lẽ là tiểu mỹ nhân từ nơi khác đến?

“Tiểu bá vương?” Hạ Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn người mập khổng lồ trước mặt, chần chừ nói “Ta nghĩ, ngươi nên kêu là Đại bá vương.”
Bình Luận (0)
Comment