Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 128

Chương 128: Dự Án Mới [4]

Trong khu Ban Giam Giữ (*), có vài tầng được chỉ định riêng để chứa các dị thường mà Guild thu hồi được. Những khu vực này tuyệt đối cấm người ngoài, và ngay cả thành viên Guild cũng không được phép vào, trừ những người có thẩm quyền như nhà nghiên cứu hoặc Đội trưởng trở lên.

Bất kỳ dị thường nào bị giam tại đây đều có khả năng gây hại nghiêm trọng cho thế giới, vì vậy chúng luôn được giám sát nghiêm ngặt và cố định tại chỗ.

Lý do duy nhất khiến Guild giữ lại những dị thường đó là để nghiên cứu sâu hơn – tìm hiểu nguồn gốc, bản chất, và cách chúng xuất hiện.

"Thưa ngài, chúng tôi đã giam giữ dị thường theo chỉ thị. Thực thể được gọi là Người Vặn Xoắn hiện đã được ghi nhận với mã số [VILE-819]."

"Ừ, tôi biết rồi."

Trưởng Ban Giam Giữ (**) gật đầu, liếc sang nhà nghiên cứu đứng cạnh. “VILE” là viết tắt của Vaulted Index of Liminal Entities – một hệ thống ký hiệu giúp Guild sắp xếp và quản lý dữ liệu dị thường gọn gàng hơn.

"819 có phản ứng gì không?"

"Không, hoàn toàn không. Dị thường dường như dính chặt vào bức tường, chỉ nhìn bài thơ khắc trên đó mà chẳng hề nhúc nhích."

"Tôi hiểu."

Trưởng Ban khẽ xoa cằm, đôi ngón tay lướt qua hàng râu lún phún, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa kim loại trắng phía trước – nơi có một ô kính nhỏ cho phép nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang đứng bất động, chăm chú nhìn vào bức tường.

Phải tốn không ít công sức để vận chuyển cả dị thường lẫn bức tường về đây.
Nhưng ít nhất, lần này Guild đã thành công.

"Thông báo cho tôi ngay nếu có phát hiện mới hoặc bất kỳ thay đổi nào. Tôi sẽ báo cáo lại với Hội trưởng."

"Rõ, thưa ngài."

Nhà nghiên cứu cúi đầu. Trưởng Ban gật nhẹ rồi rời khỏi khu giam giữ.

Tuy vẻ ngoài bình thản, nhưng trong lòng ông vẫn chất chứa nhiều suy nghĩ.

Dù có vẻ như vụ việc đã kết thúc, ông hiểu rõ đó chỉ là bề ngoài. Họ đã giam được một thực thể – nhưng ai dám đảm bảo chỉ có một [819]?

“Theo báo cáo, không gian riêng mà Người Vặn Xoắn tạo ra vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn. Và còn cái tên đó… Mirelle. Cô ta là ai? Có mối liên hệ gì với dị thường này?”

Dị thường – vẫn là điều bí ẩn lớn với cả Guild lẫn thế giới.
Chúng xuất hiện ngẫu nhiên, dường như là hiện thân của lịch sử hoặc ký ức nào đó, nhưng không ai biết chắc.
Dù vậy, Guild tin rằng với đủ mẫu nghiên cứu, họ sẽ sớm tìm ra sự thật.

Trong trường hợp của Người Vặn Xoắn, họ chỉ biết rằng nó phản ứng với âm thanh và giọng nói. Nhưng tại sao?
Tại sao nó lại thích cướp giọng của người khác?
Lý do nào khiến nó tồn tại?

…Và liệu mọi chuyện đã thực sự kết thúc chưa?

Theo kinh nghiệm của Trưởng Ban, mọi dị thường đều có nguồn gốc sâu xa, ẩn chứa một câu chuyện chưa kể.

Khi nghĩ đến Người Vặn Xoắn, gương mặt ông thoáng trầm xuống.
Có lẽ… đây chỉ là khởi đầu cho thứ gì đó lớn hơn nhiều.

“Tôi sẽ báo lại với Hội trưởng trước, rồi đợi quyết định của ông ấy.”

Sắp tới, các đặc vụ từ Cục cũng sẽ tới để phân tích dị thường kỹ hơn.
Chưa rõ thời điểm, nhưng chắc chắn là trong tháng này.

Nếu họ xác định được rằng thực thể này đạt cấp Thrall, đó sẽ là một bước tiến lớn, giúp Guild tiến gần hơn tới cấp Vua.

“Nếu chuyện đó thành sự thật… có lẽ tôi nên chuẩn bị phần thưởng xứng đáng cho đội thám hiểm.”

Nghĩ đến đội đó – đặc biệt là một người trong số họ – khoé môi Trưởng Ban khẽ cong lên.

“…Một phần thưởng tốt cho cậu ta sẽ là gì nhỉ?”

Vài ngày sau sự cố với Người Vặn Xoắn, mọi thứ dần trở lại yên ả.

Không có biến cố nào đáng chú ý. Có lẽ vì tổn thất gần đây còn quá lớn, hoặc đơn giản là thế giới tạm thời lặng sóng.
Dù sao thì, tôi cũng được yên ổn một thời gian — ít nhất là về cơ bản.

Tóc tóc—

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi phớt lờ.

Nhưng rồi—

‘Xin chào…?’

Một giọng nói vang lên bên ngoài.

‘Seth? Tôi biết anh ở trong đó. Làm ơn cho tôi chút thời gian thôi. Không cần nhiều… mười phút? Không, hai mươi cũng được…’

Tóc tóc—

‘Xin chào??’

Bình thường tôi sẽ mở cửa hoặc hét ra bảo họ im, nhưng tôi từng làm rồi. Và họ vẫn quay lại như chưa hề bị đuổi.

‘…Làm ơn, tôi không ngủ được. Tôi cần trị liệu.’

Tôi cũng cần trị liệu vì anh đó.

Tôi bắt đầu hối hận vì đã từng giúp Rowan trị liệu tâm lý.
Kể từ hôm đó, anh ta liên tục đến gõ cửa, nài nỉ tôi làm thêm buổi nữa. Ban đầu, tôi đồng ý – nghĩ chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng dần dần, anh ta biến nó thành thói quen hàng ngày.
Đến, ngồi, và nói.
Hàng giờ liền.

Nào là chuyện anh ta cô đơn, chuyện Zoey không để ý, chuyện anh ta chán công việc…

Toàn mớ chuyện vớ vẩn.

‘Tôi đã đủ chán, nghe anh ta nói chỉ khiến tôi thêm chán.’

Thế nên tôi giới hạn trị liệu cho anh ta ba buổi mỗi tuần – Thứ Hai, Tư và Sáu.
Còn hôm nay là Thứ Năm, nghĩa là anh ta tự lo đi.

‘Làm ơn mà~!’

Tôi đeo tai nghe, mở laptop, chuẩn bị nghịch công cụ làm game thì chợt thấy ngày tháng trên màn hình.

Tôi khựng lại.

‘Khoan… trời đất!’

Tôi bật dậy khỏi ghế, đóng vội ứng dụng và mở trang Dock.

[Game: Một ngày bình thường ở văn phòng]
[Doanh số: 25,901]
[Thu nhập: 91,154$]
[Sẵn sàng nhận. Bạn có muốn rút tiền không?]

Cuối cùng!

Không chần chừ, tôi nhấn nhận thanh toán. Chỉ vài phút sau, màn hình hiện thông báo:

[Bạn đã nhận 91,154$]

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy số tiền nhiều đến thế trong tài khoản.
Cảm giác thật… không thực.

Có quá nhiều thứ tôi có thể mua. Thậm chí đủ để đặt cọc mua nhà mới.

Nhưng rồi, tôi lại thở dài.

Tôi không thể tiêu.

Doanh số game đã giảm rõ rệt — tôi biết thu nhập sau này sẽ không còn được như thế.
Tôi cần tiết kiệm cho tương lai.

"Từ mảnh vỡ, vật phẩm đến thuốc men… Số tiền này vẫn chưa đủ. Tôi cần nhiều hơn."

Và đó còn chưa kể đến giáo viên piano mới tôi đang muốn học cùng.

‘Ừ, chưa đủ đâu.’

Xoa tóc, tôi nhìn về phía màn hình máy tính. Ứng dụng lập trình đang mở sẵn.

"Chắc đến lúc rồi."

Mấy ngày qua, tôi đã hoàn thiện bản thiết kế và cấu trúc. Giờ chỉ còn thực hiện.

Tôi đeo tai nghe, gõ bàn phím, khẽ mỉm cười.

"…Có vẻ đã đến lúc bắt đầu dự án mới."

(*) Các chương trước mình dùng là Phòng, nghĩa ở đây là Phòng / Ban, nhưng ghi Phòng Giam Giữ thì hơi kỳ nên mình sẽ đổi lại là “Ban” nhé

(**) Vì đổi lại gọi là “Ban” nên “Trưởng Phòng” sẽ sửa lại là “Trưởng Ban”

 Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ và để lại bình luận động viên mình nhé! ️

Bình Luận (0)
Comment