Chương 159: Ra Mắt Game Mới [3]
“Ọc!”
Trong căn phòng nhỏ, một dáng người uể oải ngồi phịch xuống ghế, hai chân gác lên bàn, xung quanh là đống rác bừa bộn. Idris Diamantis gãi lớp râu lởm chởm trên cằm, nhấp một ngụm bia rồi lười biếng lướt điện thoại.
‘Thống kê tháng này không tệ. Có khi mình cũng kiếm kha khá. Dù chưa lọt top 100 streamer, chắc cũng không xa nữa.’
Từng là một chuyên gia giam giữ Hạng Hai, Idris vốn rất có năng lực. Nếu không vì chấn thương trong một lần thám hiểm, có lẽ giờ này anh vẫn chưa nghỉ hưu.
Hoàn cảnh đẩy đưa khiến anh chuyển hướng sang làm nội dung. Giờ đây, Idris đều đặn stream, làm video cho một lượng người theo dõi ổn định — từ chơi game, bình luận đến bắt trend các chủ đề nổi bật.
Nhưng gần đây, sự nghiệp của anh bắt đầu chững lại.
Doanh thu vẫn tốt, song lượng người xem không tăng. Không có khán giả mới tìm đến kênh, nghĩa là anh chỉ có thể mất đi người xem cũ mà thôi.
Nếu không làm gì đó sớm, lượt xem sẽ tiếp tục sụt giảm.
“Nhưng giờ biết làm gì đây…”
Dạo này chẳng có gì thú vị. Từ game đến giải đấu, không có thứ gì thật sự đáng chú ý. Idris cảm thấy như mình đang mắc kẹt.
Anh vừa cắn móng tay vừa nghĩ xem có nên gọi điện cho ai đó thì nhận được tin nhắn.
“Jamie?”
Anh mở ra, khuôn mặt thoáng nét kỳ lạ.
“Cái quái gì…”
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng:
[Chơi game này và làm video. Cảm ơn tôi sau.]
“Hử?”
Dưới đó là một tệp đính kèm — Game Proxy 1.
“Khoan, cái gì đây?”
Anh lập tức gọi cho Jamie, nhưng bị chuyển thẳng vào hộp thư thoại. Idris chau mày — cậu ta không trả lời, mà lại gửi game gì thế này?
“Thằng đó điên rồi à?”
Anh gãi má, nhìn lại tệp tin. Rốt cuộc vẫn tò mò, Idris tải game về máy và khởi động. Một giao diện đơn giản hiện ra trước mắt.
“…”
Gọi là “đơn giản” còn là nể.
Chỉ vài dòng chữ trắng trên nền tối, nhìn phát chán. Idris thở dài, cầm điện thoại nhắn cho Jamie:
[Cái gì đây?]
Anh không phải đợi lâu. Tin nhắn mới đến:
[Là game kinh dị.]
“…Cái gì cơ?”
Idris nhăn mặt.
Game kinh dị? Thật sao?
Jamie quên rằng anh từng là Hạng Hai à? Anh từng đối mặt với đủ thứ đáng sợ ngoài đời thật, giờ lại bảo anh chơi game kinh dị?
“Chắc là đùa.”
Anh nhắn lại:
[Haha, vui thật. Cậu cô đơn à, sao gửi mấy thứ tào lao này?]
Anh lắc đầu, mỉm cười bất lực — đúng kiểu Jamie, toàn mấy trò trêu chọc vớ vẩn.
“Game kinh dị…”
Idris bật cười khẽ, rồi nhắn tiếp:
[Lần sau muốn troll tôi thì ít nhất làm giao diện tử tế chút đi. Cái này nhìn lười quá—]
[Không phải đùa. Chơi đi.]
Ngón tay Idris khựng lại. Lông mày nhíu chặt.
Không đùa?
Cơn bực bội nổi lên, anh nhìn lại giao diện trống rỗng kia. Càng nhìn càng thấy khó chịu.
Ding!
Tin nhắn mới đến.
[Cậu nghe về ‘Một Ngày Bình Thường Ở Văn Phòng’ chưa? Cùng nhà làm game đó.]
“Cái game rác rưởi đó?”
Idris biết rõ chứ. Sao mà không biết được. Cái game từng nổi rần rần suốt một tháng vì khiến người chơi la hét ầm trời.
Tò mò, Idris cũng từng chơi thử.
Và rồi anh kết luận: rác.
Một trong những game tệ nhất đời anh. Video định làm bị hủy ngay. Anh còn yêu cầu hoàn tiền, nhưng bị từ chối, mất toi năm đô. Đối với anh, năm đô cho thứ đó là quá phí.
“Cậu nói cái này cùng nhà làm à?”
Anh dựa ra ghế, mặt lộ rõ vẻ khinh khỉnh.
“…Thế thì lại càng không muốn chơi.”
Idris nhắn lại ngay:
[Nếu cùng người làm thì khỏi. Tôi còn việc. Không có gì hay ho thì đừng nhắn nữa.]
Anh gửi tin nhắn, ném điện thoại lên giường.
Ding! Ding!
Điện thoại tiếp tục rung, nhưng anh phớt lờ. Quá chán mấy trò nhảm của Jamie, Idris vươn tay định thoát game.
Nhưng khi ngón tay vừa chạm chuột — click! — con trỏ lại đang nằm ngay nút [Bắt đầu].
Màn hình lập tức chuyển cảnh.
“Trời đất.”
Idris chau mày, định di chuột thoát ra, nhưng game đã bắt đầu tải.
Khung cảnh hiện lên: một căn phòng nhỏ, sàn lát gạch cẩm thạch, cầu thang gỗ dài dẫn lên tầng, hai bên là những cánh cửa mở toang, phía sau là bóng tối sâu hoắm.
Ánh sáng yếu ớt phủ khắp, khiến không gian thêm phần rờn rợn và lạnh lẽo.
Idris hơi khựng lại.
Đồ họa… không tệ. Không phải hàng đầu, nhưng khá ổn.
Thế rồi —
Một ánh sáng lóe lên. Từ xa vọng lại tiếng bước chân.
Tak. Tak—
Từng nhịp đều đặn, chậm rãi.
Ánh sáng dần lớn, kéo theo một quầng sáng di chuyển giữa màn hình như chiếc đèn rọi. Nó dừng lại ngay trước ống kính, khiến tầm nhìn bị che khuất.
Rồi—
Ánh sáng trượt xuống.
Một khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu hiện ra.
“À, cậu đến rồi.”
Idris nín thở.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và để lại bình luận động viên dịch giả nhé!