Chương 161: Ra Mắt Game Mới [5]
“Được rồi, có vẻ ta có khá nhiều lựa chọn đây. Mỗi cánh cửa hẳn sẽ chứa manh mối về người chồng của bà lão. Tôi đoán mỗi cửa là một thử thách, và mức độ ‘sợ hãi’ sẽ tăng dần theo từng phòng.”
Vừa bước vào, Idris bắt đầu bình luận, giọng đều đều pha chút tự tin. Là một game thủ kỳ cựu, từng có kinh nghiệm với những Cổng Dị Thường, anh đã quá quen với kiểu thiết lập như thế này.
Với anh, trò chơi này chẳng khác gì trò trẻ con.
“Được rồi, cửa đầu tiên… trông như dẫn thẳng vào bếp.”
Con trỏ chuột từ từ di chuyển trên màn hình, ánh mắt Idris dõi theo từng chi tiết. Căn phòng tối tăm, chỉ le lói ánh sáng từ một bóng đèn yếu ớt, lắc lư trên sợi dây cũ kỹ.
Gạch cẩm thạch trắng dưới sàn nứt nẻ và bạc màu, trông như những khúc xương bị bỏ quên trong bóng tối. Ở góc phòng là chiếc bếp ga đơn giản, những cánh tủ trên cao mở hé, kêu cót két mỗi khi gió lọt vào, để lộ khoảng trống lạnh lẽo bên trong.
Cót két…
Âm thanh vọng ra khiến Idris khẽ nhướn mày.
“Hừm, thiết kế khá ổn. Nhưng… không thực tế lắm. Nơi này trông như đã lâu không ai ở, trong khi ta đều biết bà lão vẫn sống tại đây. Nhìn này.”
Anh chỉ con trỏ vào góc tường đầy bụi và mạng nhện, lắc đầu chép miệng.
“Rõ ràng là lập trình viên cố quá mức để tạo không khí kinh dị, nhưng lại quên mất yếu tố logic. Nếu không cân bằng, người chơi sẽ thấy gượng ép thôi.”
l**m môi, Idris tiếp tục vừa quan sát vừa bình luận, không ngần ngại chỉ trích từng chi tiết nhỏ.
Anh thẳng thừng phê bình:
“Nhân vật di chuyển hơi giật, cảm giác không mượt. Dù sao, tôi cũng chẳng kỳ vọng cao. Dù sao thì đây cũng là game của tay nghiệp dư… Nhưng so với cái rác trước đó, có vẻ khá hơn. Tôi sẽ cho điểm—”
Câu nói dừng lại giữa chừng. Idris kéo con trỏ, ánh mắt dừng lại khi thấy điều gì đó lạ thường.
Ngay khoảng trống giữa tủ và bếp, trên tường xuất hiện một dấu mờ nhạt. Ban đầu anh không nhận ra vì ánh sáng yếu, nhưng khi điều khiển nhân vật tiến lại gần, hình dạng ấy hiện rõ hơn.
Một… mũi tên?
Chỉ xuống dưới.
“Khoan đã…”
Anh cau mày, nghiêng đầu nhìn kỹ. Quả nhiên, mũi tên hướng thẳng vào khoảng trống cạnh bếp.
Do dự một chút, Idris điều khiển nhân vật tiến đến. Khi ánh sáng nhạt phủ xuống, anh phát hiện một vật nhỏ nằm sát chân tường, nửa bị che khuất — một tờ giấy.
“Một tờ giấy à?”
Anh nhấp chuột. Tờ giấy biến mất khỏi sàn, hiện lên trong tay nhân vật. Một âm thanh kéo nhẹ vang lên, như thể nhân vật vừa xê dịch bếp để lấy được vật đó.
Idris liếc qua nội dung:
[Tôi nghĩ cô ấy đang giấu tôi điều gì đó.]
[Người tình? Tôi không chắc. Cô ấy không cho tôi vào căn phòng đó.]
[Cô nói đó là phòng của chồng cũ. Tôi không tin. Cô ấy không cho tôi vào.]
[Mùi trong đó kinh khủng.]
[Có lẽ tôi nên ly hôn?]
Idris cau mày, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn phím.
“Tranh cãi gia đình à? Có vẻ người chồng nghi bà ta ngoại tình. Còn nhắc đến ‘phòng của chồng cũ’ nữa… Ghen tuông chăng?”
Tư duy phân tích của anh bắt đầu hoạt động. Nhiều giả thuyết và hướng suy luận hiện lên trong đầu.
“Có vẻ đây là game kinh dị pha giải đố. Mục tiêu chắc là tìm hiểu vụ mất tích của người chồng. Căn phòng ‘chồng cũ’ kia hẳn là mấu chốt. Còn bà lão… trông đáng ngờ thật. Cẩn thận với bà ta.”
Anh nói, giọng nghiêm túc hơn lúc đầu mà không nhận ra. Dường như Idris đang bắt đầu nhập tâm vào game.
Sau khi kiểm tra kỹ quanh bếp mà không phát hiện gì thêm, anh quyết định rời đi.
“Không còn gì nữa. Ra thôi.”
Vừa bước ra, anh bắt gặp bà lão. Vẫn đứng nơi cũ, nụ cười móm mém lộ rõ, đôi mắt trũng sâu hướng thẳng vào anh.
“Cậu tìm được gì chưa? Tôi có thể giúp, nếu cậu muốn. Chồng tôi là người rất tốt. Dù gần đây ông ấy bệnh nặng lắm… Tôi chỉ ước ngày đó ông ấy chịu uống thuốc…”
Giọng nói khàn khàn vang lên, Idris chau mày.
“Game này…”
Việc không thể tương tác trực tiếp với bà khiến anh khó chịu. Nếu có thể, anh đã hỏi thẳng bà về căn phòng của chồng cũ.
Anh lắc đầu, điều khiển nhân vật sang cánh cửa kế tiếp.
Phòng bên kia rộng hơn nhiều so với bếp, nhưng chẳng kém phần u ám. Những chiếc ghế sofa mòn rách, tấm thảm cũ sờn, tranh treo tường lệch lạc, tất cả phủ một lớp bụi dày nặng nề — như thể nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm.
WHIM!
Một giai điệu vang lên khiến Idris giật mình.
“…?”
Anh di chuột theo hướng âm thanh, thấy một chiếc máy hát cũ nằm cạnh bàn gỗ. Đĩa nhạc đang quay, phát ra tiếng cót két thay vì giai điệu.
Idris nuốt khan, điều khiển nhân vật lại gần. Trên mặt bàn, anh phát hiện một mũi tên khác — khắc nông, chỉ thẳng vào chiếc đĩa.
Anh nhấp chuột. Đĩa biến mất, và một lá thư khác hiện ra.
[Bác sĩ nói tôi bị bệnh.]
[… Có vẻ là Alzheimer.]
[Dạo này tôi hay quên. Không nhớ rõ mình đang lo chuyện gì.]
[À đúng rồi… là chuyện về chồng cũ của cô ấy. Tôi không chắc nữa. Gần đây tôi hay thấy ảo giác. Mọi thứ trở nên dịu lại khi tôi nhắm mắt.]
[Có phải vì bệnh không?]
[Ước gì tôi khỏe lại.]
“…”
Idris trầm ngâm, ánh mắt nặng nề. Anh nối hai lá thư lại, để ghép mảnh ghép câu chuyện.
‘Có thể ông ta không bị Alzheimer thật… mà bị đầu độc? Càng nghĩ càng thấy khả năng này đúng. Có khi chồng cũ của bà ta vẫn sống, và hai người đang giấu điều gì đó.’
Anh càng nghĩ, càng thấy lạnh sống lưng.
“Nhưng… có thể ông ta thực sự bị Alzheimer chứ? Có khi ông chỉ đi lạc rồi không nhớ đường về thôi.”
“Cũng có thể… nhưng tôi không tin chuyện này đơn giản vậy. Chưa bao giờ là đơn giản cả.”
“Anh nghĩ vậy à?”
“Đúng—!!!”
Đột nhiên Idris hét lên, mắt mở to kinh hoàng. Bàn tay anh buông rơi chuột và bàn phím, cơ thể lùi mạnh ra sau.
Ánh nhìn anh lia quanh phòng — và rồi dừng lại.
Ở góc phòng, bà ta đứng đó. Gần hơn trước, chỉ cách màn hình vài bước. Đôi tay gầy guộc nắm chặt chiếc đèn cũ kỹ, ánh sáng mờ chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào anh.
“…!”
Bà ta mỉm cười. Một nụ cười mỏng manh, bất an, như thể thực sự thấy anh.
Không phải nhân vật trong game, mà là anh — Idris.
Cả người Idris căng cứng. Anh cúi xuống nhìn bàn tay mình…
Và nhận ra —
Nó đang run bần bật.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và để lại bình luận để động viên dịch giả nhé!