Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 53

Chương 53 - Trò Chơi Khiến Bạn Thét Lên [3]

Trò chơi bắt đầu khá đơn giản. 

"Đây là năm thứ ba tôi làm việc cho công ty. Mỗi ngày là một cuộc chiến, và tôi hầu như không ngủ được. Tôi mệt mỏi đến mức bắt đầu nghe thấy những âm thanh lạ mỗi khi rời văn phòng. Thứ duy nhất giữ tôi tỉnh táo là hộp nhạc. Chỉ khi chơi nó, tôi mới cảm thấy an toàn." 

Mở đầu là một đoạn thông điệp dài dòng và nhàm chán phủ kín màn hình. 

Mắt Karl nheo lại khi đọc thông điệp. 

"Không có cả âm thanh lồng tiếng sao? Thật chứ...?" 

Dù đã có kỳ vọng thấp về trò chơi, nhưng cái này còn tệ hơn những gì anh tưởng tượng ban đầu. 

"Và nhìn đồ họa kìa. Hầu như chẳng render được gì. Đây là kiểu game bạn mong đợi được phát triển cách đây hai mươi năm." 

Lời bình luận của anh nhận được những chỉ trích tương tự từ đoạn chat. 

— Kinh phí thấp.
— Vẫn có thể đáng sợ, đúng không?
— Hài... Nhìn chán lắm. Chuyển game khác đi. Tui sẽ đổi kênh nếu cậu tiếp tục chơi đấy.
— Tui chắc làm tốt hơn, haha. 

Đọc bình luận, Karl suýt nữa muốn bỏ ngay lập tức. 

Tuy nhiên, nghĩ đến việc vẫn có thể kiếm chút tiền từ “cơn sốt” của đoạn clip, anh nghiến răng và quyết định tiếp tục. 

Một dòng chữ dài khác xuất hiện. 

Nó phác thảo sơ qua tình huống. Nhân viên mệt mỏi. Một người đã tự tử. Hộp nhạc giúp anh ta cảm thấy an toàn. Chỉ là một đống chuyện vớ vẩn được sắp xếp để tạo hiệu ứng tâm lý cho người chơi. 

"Trời ơi, không thể bỏ qua phần này được sao." 

Việc không thể bỏ qua đoạn giới thiệu nhàm chán khiến anh muốn xé tóc mình ra. Một trò chơi kinh dị hay không cần phần mở đầu rẻ tiền như thế này. 

Đây là trường hợp điển hình của việc chỉ phô mà không kể. 

"Hy vọng cái này không kéo dài lâu." 

Anh thấy khán giả của mình đang chán nản. 

May mắn thay, nó thực sự không kéo dài lâu khi anh sớm thấy mình đứng trước một cánh cửa, nhấn chuột, và cảnh chuyển sang một hành lang dài. 

Một hướng dẫn phím đơn giản hiện ở bên phải màn hình. 

"Vậy là chỉ cần đi?" 

Các lệnh trông khá đơn giản, và Karl bắt đầu điều khiển nhân vật tiến lên. 

"Cho đến giờ, trò chơi hơi giật. Đoán tốt nhất của tôi là nhà phát triển dùng U-Engine để làm game, nhưng làm vội quá. Việc thiếu render cũng có thể vì vậy...? Âm thanh cũng không được bố trí tốt. Tiếng bước chân hơi không đều, và tiếng thở quá ổn định. Ai mà thở kiểu đó chứ?" 

Karl bắt đầu bình luận trong khi chơi. 

"Trò chơi giá khoảng 5 đô, nhưng tôi đã thấy những game rẻ hơn còn làm tốt hơn cái nà—" 

Flick! 

Màn hình đột nhiên tối đen, bóng tối nuốt chửng Karl từ mọi hướng, trừ màn hình phụ hiển thị đoạn chat. 

"Gì vậy?" 

Karl nhìn màn hình với vẻ bối rối, rồi nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. 

"À, tôi hiểu rồi." 

Anh bình tĩnh nhấn phím 'W' khi tiếng vọng bước chân của nhân vật vang lên trong tai. 

"…Giống như Lời Thì Thầm Nhẹ Nhàng, có vẻ trò chơi này sử dụng âm thanh và thiếu hình ảnh để tạo căng thẳng, rồi cuối cùng dẫn đến pha jump scare." 

Đây là cấu trúc chuẩn của game kinh dị, và với tư cách một người chơi dày dạn kinh nghiệm, Karl nhìn thấu ý đồ của trò chơi. 

Nhưng… 

Flick! 

Đèn sáng trở lại, và anh nghiêng đầu. 

"Ồ? Tôi đoán sai rồi à?" 

Quẹo vào một hành lang, anh thấy một hành lang quen thuộc ở phía xa. Anh gật đầu hiểu ra. 

"Game kiểu mê cung vô tận à? Được rồi, tôi nghĩ mình từng chơi kiểu này rồi..." 

Anh cố hết sức để livestream thêm phần giải trí, nhưng nhìn đoạn chat và sự thiếu tương tác, tim anh nhói lên. 

'Tôi nên nhanh chóng kết thúc trò này.' 

Anh nhấn 'Shift' để nhân vật di chuyển nhanh hơn. Lúc này, anh chẳng quan tâm việc làm hao stamina của nhân vật. Anh chỉ muốn chết và chuyển sang game khác. 

Nhưng khi đi được nửa hành lang, nhân vật dừng lại và lấy ra chiếc MP3. 

"Hả?"

Trước khi Karl kịp hiểu chuyện gì, một giai điệu bắt đầu phát ra từ loa máy tính. 

Đó là một giai điệu nhẹ nhàng, êm tai, khiến tâm trí anh dần thư giãn. 

— Wow, không tệ đâu.
— Ừ… Tui thích cái này.
— Haha. Nhà phát triển dồn hết tiền vào âm nhạc à? 

Karl gật đầu đồng tình với các bình luận. 

Âm nhạc khá dễ chịu, khiến cơ thể anh vô thức thả lỏng. 

Và đây… 

Đây là khoảnh khắc trò chơi thay đổi. 

Flick! 

Bóng tối lại nuốt chửng căn phòng, và Karl cảm thấy cơ thể mình căng lên. 

"Hả?"

Sự căng thẳng bất ngờ khiến anh hoàn toàn mất phương hướng. 

Anh hít vài hơi sâu để trấn tĩnh trước khi tiếp tục tiến lên. Đồng thời, anh liếc nhìn đoạn chat, chỉ để thấy nó đang yên ắng. 

'Hả? Chuyện gì vậy…?' 

Karl không có thời gian tìm hiểu trước khi đèn đột nhiên bật lại. 

Flick! 

Quẹo vào một hành lang khác, anh nhận ra sự thay đổi. 

Vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng khi thấy những bông hoa trên cửa và dòng chữ ghi:
[Tưởng nhớ Ramille Niel] 

Tim anh đập thình thịch khi thấy dòng chữ, và ngay khi anh lặng lẽ nuốt nước bọt, đèn tắt. 

Flick! 

"Ư!" 

Karl giật mình, tay nắm chặt áo khi nhìn quanh. 

Mãi một giây sau anh mới nhận ra đèn đã tắt, và anh nhìn vào máy quay, ngượng ngùng. Anh định đùa với đoạn chat thì— 

Bước! 

Đột nhiên anh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. 

Vì đeo tai nghe, âm thanh rõ ràng hơn, như thể thực sự phát ra từ sau lưng, khiến cả người anh run lên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. 

"Trời, trời…" 

Sự tự tin trước đó của anh biến mất. 

Nhấn 'W', anh thúc nhân vật tiến lên, tiếng bước chân vang to từ phía sau. 

'Nhanh hơn, di chuyển nhanh hơn!' 

Anh nhấn 'Shift', nhưng sớm dừng lại khi nhận ra mình đang làm cạn stamina của nhân vật.

"Ôi, trời." 

Mặt anh tái đi khi thấy stamina không hồi nhanh. 

Ngón tay run run, anh nhìn đoạn chat để phân tâm, nhưng— 

Trống rỗng. 

Không ai bình luận gì. 

'Họ đi đâu hết rồi?' 

Điều đó nhanh chóng được chứng minh là không đúng khi số người xem gần như tăng gấp đôi. Thật không may, anh không thể chú ý nhiều đến họ khi tiếng bước chân từ phía sau vẫn vang lên. 

"Ư, trời…!?" 

Anh vội vã tiến lên. 

Karl sớm thấy mình rơi vào một vòng lặp sợ hãi đáng sợ. Mỗi khi đèn sáng, anh thở phào, rồi đột nhiên nín thở khi bóng tối và tiếng bước chân ập đến. 

Trước khi nhận ra, cả người anh đẫm mồ hôi. 

"Trời, chạy! Chạy nhanh hơn! Haaa!" 

Lúc này, tiếng bước chân phía sau đuổi theo anh cực nhanh. Karl cảm thấy tim mình như ở cổ họng khi cố chạy, nhưng vô ích. 

Nhân vật không theo kịp. 

Cả người anh căng lên, đầu tránh xa màn hình khi vội vã gõ phím. 

"Không, chạy đi! Chạy!!" 

Anh gần như hét lên, tay run khi nhấn 'Shift', nhưng chẳng bao lâu… 

[Bạn đã hết stamina] 

Một thông báo hiện lên, và nhân vật dừng lại. 

"Không! Sao lại dừng!? Ôi, trời———!" 

Một âm thanh răng rắc vang lên ngay sau khi đầu nhân vật ngửa ra sau, hiển thị một gương mặt trống rỗng đáng sợ. Cả người Karl run lên khi ngã ra sau, miệng và bàn phím rơi khỏi tay. 

"KYYYYAAAAAAAA!"

Tiếng thét xuyên qua căn phòng. 

Nó to đến mức nỗi sợ hãi nguyên sơ trong đó đánh thức vài người hàng xóm gần đó. 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"…Có chuyện gì à? Đó là tiếng hét, đúng không?"
"Để tôi gọi cảnh sát. Có thể nghiêm trọng đấy…" 

Cảnh tượng này lặp lại suốt đêm khi nhiều tiếng hét vang lên khắp khu phố. 

Hôm đó, cảnh sát nhận được nhiều cuộc gọi hơn bình thường. 

Và hôm đó… 

Một Ngày Làm Việc Bình Thường bắt đầu trở thành xu hướng. 

Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên dịch giả nhé.

Bình Luận (0)
Comment