“Sau đó? Tiểu Nông lại vào bệnh viện à?”
Từ ngoài trở về, Đoan Mộc thân thiết sờ sờ đầu Lý Nông: “Bé Thịt đáng thương quá… cứ bị thương mãi thế ”
Lý Nông bực mình né đầu mình ra khỏi tay của anh ta: “Không phải đâu nha! Lúc Doãn Hàm gọi cấp cứu thì ngọn lửa đen kia đã trị thương cho tôi rồi.”
Vài người ngồi quanh bàn sưởi, bên trên đặt một nồi lẩu, quanh bàn bày đầy những đồ ăn là đặc sản địa phương do Đoan Mộc mang về.
Doãn Hàm vừa gọt táo vừa nói: “Khi ấy, ngọn lửa đen bao quanh bé Thịt cũng khiến tôi sợ hãi, cứ tưởng bé Thịt sẽ bị tiêu diệt giống hai mẹ con yêu quái.” Nói xong liền đưa cho Lý Nông một miếng táo đã được gọt vỏ kỹ càng.
Lý Nông cắn một miếng nói: “Ngọn lửa đen kia rất ấm áp! Lúc ấy dường như có ai đó nói gì đấy, nhưng tôi cũng không nhớ rõ lắm. Doãn Hàm cũng nói là anh ấy có nghe nhưng không rõ lắm…. Aiz, đi tong cái áo lông cừu của tôi rồi. Áo lông cừu rất quý đấy.”
Đoan Mộc nhìn Lý Nông, mỉm cười hỏi: “Ờ, còn tiểu Âu thì nằm lăn ra đến sáng hôm sau luôn à?”
Âu Lâm bỗng ôm đầu gào lên thảm thương: “Đừng cười tôi nhát gan!! Ai nhìn thấy thứ khủng khiếp đó mà không té xỉu kia chứ! —— “
Mọi người chẳng thương tình mà cười nhạo….
“Chủ nhà trọ, ngọn lửa đen đó là của Thâm Phong à?”
Đoan Mộc đặt chén trà trong tay xuống, nhìn lên: “Ừ, đương nhiên là của ngài ấy…. Aiz, lần này không tìm được thứ đó, chẳng biết ngài ấy còn phải nằm trong Bách lý liên lộ bao lâu nữa….”
Lý Nông dùng tay trái cầm lấy miếng táo Doãn Hàm gọt cho, tay phải cầm một khúc lạp xường: “Chủ nhà trọ anh muốn tìm thứ gì?”
“Nước mắt của rồng vạn tuổi, hơn hết phải là thuộc tính của hỏa.”
“Nước mắt của rồng hả….” Lý Nông, Doãn Hàm, Âu Lâm cả ba người không hẹn mà gặp đều tưởng tượng ra cảnh Đoan Mộc vun roi, che miệng cười xấu xa, đạp lên long nữ vương, … lại không hẹn mà cùng nhau rùng mình một cái.
“Không tìm được? Không thể nào… Chủ nhà trọ, anh ra ngoài lâu như vậy, đến bắt nạt cho nó khóc cũng không được?” Âu Lâm lấy từ trong đống đồ ăn ra một bịch kẹo, mắt sáng lên.
“Cái gì mà ‘bắt nạt cho nó khóc’?!” Đoan Mộc hơi biểu môi: “Là phải trộm đấy, có biết không hử! Cậu tưởng rồng vạn tuổi dễ đối phó lắm à? Nước mắt của rồng vạn tuổi sẽ kết thành một viên đá quý hình giọt nước. Lệ thạch ngưng tụ năng lượng rất mạnh, với bản thân rồng cũng đã quý giá lắm rồi!”
Âu Lâm thè lưỡi.
Hai bên phải trái là tiểu quỷ Bối Bối, cùng con mèo chiêu tài Hổ Nha, cứ không ngừng quơ lấy quơ để mấy thức ăn vặt.
“Vậy không phải rất nguy hiểm sao?”
Đoan Mộc mặt đầy mệt mỏi, dùng tay đỡ trán, lẩm ba lẩm bẩm: “Bị phát hiện là chết không toàn thây… Thật khó khăn lắm mới tìm được một con rồng vạn tuổi. Lúc trộm lệ thạch cũng vất vả lắm mới có thể dùng nguyệt thụ cầm dụ nó ngủ. Tại sao ông xã của nó lại trở về đúng lúc như vậy…Ngàn vạn lần hao tâm tổn sức, cực khổ vô cùng mới lấy được lệ thạch ra…. Chẳng hiểu vì sao trong lúc gấp gáp lại cầm nhầm lệ thạch của chồng nó kia chứ….” Đoan Mộc giận dữ gõ nhẹ lên bàn khiến chén trên đó hơi nẩy lên một chút: “Đáng giận nhất là kia rõ ràng là một hỏa long! Tại sao chồng của nó lại mang thuộc tính của đá! A a a a thạch long đó lại có hình thể cực đại nữa kia chứ… a a a ….”
Những người khác vội nhìn Đoan Mộc đang ôm mình tức giận, lại đưa mắt nhìn nhau: Tại anh chứ ai nữa. Vì sao không nhận rõ mà đánh đồng mấy lão rồng vạn năm với nhau?
“Điều tối quan trọng là tại sao gã chồng rồng kia cũng là rồng vạn tuổi?! —— Nếu không phải thì tôi đã có thể thu phục rồi thật vui vẻ cầm lấy lệ thạch a a a a ——” Đoan Mộc giận dữ hét to hơn.
“Nói tóm lại —— chẳng những không bắt được, còn đánh cỏ động rắn?”
Đoan Mộc giận dữ trong nháy mắt hóa đá.
“Tìm một viên khác là được chứ gì.” Lý Nông cầm tiếp một mẩu bánh kem nhỏ nhét vào miệng.
“Cậu thì biết cái gì ——?” Đoan Mộc giận muốn phun lửa, trừng mắt nhìn Lý Nông.
Họ Hình ở phía sau vỗ vỗ lưng Đoan Mộc, mặt lạnh lùng nói: “Long tộc số lượng vốn ít ỏi. Rồng phương tây tuy cũng nhiều đấy, nhưng tuổi thọ cao lại cực kỳ khó tìm. Mà hỏa long vạn tuổi chỉ có hai con. Một đang ở Ma Giới là thê tử của ma vương.”
“Nói cách khác…. nữ long kia không thể trêu vào, nam long còn lại sao lại không phòng bị…?”
“Ô a ——” Đoan Mộc kêu gào thảm thiết.
“Khụ khụ…” Lý Nông cuộn vào lòng Doãn Hàm: “Anh chỉ giỏi giội nước lạnh.”
Doãn Hàm nhăn mày: “Anh chỉ ăn ngay nói thẳng thôi.”
“Ô a ——” Đoan Mộc lại kêu gào thảm thiết.
“Mau chuẩn bị lễ đón năm mới thôi.”
“Đúng vậy!”
“Được rồi… Đừng đập bàn nữa.”
“Tiểu Âu, cậu làm chuyện bậy, coi chừng gặp quả báo ngay đấy!”
“Em đã làm chuyện bậy gì nào?! Quả báo?!”
“A… mau làm lễ đón năm mới thôi….”
“Đúng vậy… Muốn tặng quà gì cho năm mới?”
“… Áo lông cừu…”
“…”
– Bộ một – hoàn –