Phàm Ngự thật thưởng thức nét mặt của An Tuyết Thần. Anh thật muốn xem cô có thể nhịn tới khi nào. An Tuyết Thần đem cái muỗng đặt ở khóe miệng Phàm Ngự, nhưng làm gì anh cũng không há mồm. An Tuyết Thần nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu.
"A, há mồm" Phàm Ngự quan sát bộ dáng cô, lắc đầu một cái."Dùng miệng đút"
An Tuyết Thần vừa nghe liền nóng nảy, dùng miệng này, bà ngoại anh này. “Cạch” một tiếng liền đem bát đũa để lên mặt bàn. Xoay người đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Vú Trương, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người, thô lỗ ăn một miếng sau đó kéo tóc Phàm Ngự đem cơm trong miệng đút cho anh. Lần này Phàm Ngự có chút giật mình sững sờ nhìn người trước mắt. Mình bị ngược rồi hả? Thế nhưng kéo tóc của mình.
An Tuyết Thần cảm giác cơm trong miệng cũng không còn, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm nhìn anh: "Như thế nào, Tổng giám đốc đại nhân, còn hài lòng không? Nước miếng của tôi ăn ngon không?" An Tuyết Thần tưởng nói như vậy thì Phàm Ngự sẽ ghê tởm, không nghĩ tới anh nói , , , , .
Phàm Ngự mấp máy môi, nuốt xuống, sau đó nhìn An Tuyết Thần há hốc mồm. "Vẫn còn"
An Tuyết Thần cảm giác một hồi thất bại. Sau đó cắn răng chỉ có thể thêm lần nữa. Thế nhưng lần này, Phàm Ngự không để cho An Tuyết Thần rời khỏi môi anh, mà là nụ hôn sâu hơn, cơm trong miệng Phàm Ngự nhai cũng không nhai liền nuốt xuống.
An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn Phàm Ngự, đôi mắt anh khép hờ. Một hồi lâu sau Phàm Ngự mới buông cô ra. Nhìn vẻ mặt đỏ tươi của An Tuyết Thần, tâm tình của Phàm Ngự tốt hơn.
An Tuyết Thần nắm chặt tay, đối mặt với trêu đùa của anh, cô có thể làm gì? Cô nhất định phải nhịn, nhịn đến khi mình có thể chạy trốn mới thôi. "Tôi ăn no, anh cứ từ từ mà ăn đi"
Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần chạy trối chết, cho là xấu hổ, cho nên không để ý, sau đó tự nhiên ăn. Vú Trương nhìn Phàm Ngự, trong lòng có cảm giác khó hiểu, nhưng vừa nghĩ tới An Tuyết Thần, cắn răng, vẫn xác định giúp đỡ An Tuyết Thần.
Sau khi An Tuyết Thần trở lại phòng, đi vào phòng tắm tắm qua, chuẩn bị ngủ. Đột nhiên phát hiện một vấn đề, cô ngồi dậy, Lâm Mộng Tuyết đâu? Hôm nay không nhìn thấy cô ta? Đang suy nghĩ hết sức nhập thần? Phàm Ngự đẩy cửa vào, thẳng hướng đi vào phòng tắm. An Tuyết Thần biết anh muốn ở lại chỗ này, mình giống như kỹ nữ, chờ đợi đàn ông sủng hạnh, nghĩ tới đây kế hoạch chạy trốn càng sâu hơn.
Cửa phòng tắm chậm rãi bị kéo ra, thân thể Phàm Ngự ** đi ra, trong nháy mắt mặt An Tuyết Thần đỏ tới mang tai. Vội vàng quay đầu đi. Phàm Ngự quan sát phản ứng của cô thì cảm thấy rất buồn cười, ngồi bên người cô ôm cô vào trong ngực. "Bảo bối, sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, em cũng đã hơn hai mươi rồi."
An Tuyết Thần cứ mặc cho anh ôm, không dám động. Phàm Ngự rất hài lòng vì cô biết điều, sau đó đem lấy cằm mình chống đỡ trên đỉnh đầu của cô. Thanh âm tối tăm khàn khàn: "Bảo bối, đừng rời xa anh, em chỉ có thể là của anh, đồng ý với anh là không rời khỏi anh."
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự, tại sao trong ánh mắt có chứa từng tia từng tia van xin. Là mình nhìn lầm rồi sao? Tuyệt đối là mình nhìn lầm rồi, thứ người giống như anh sao biết biểu hiện như vậy chứ?
Tròng mắt đen của Phàm Ngự trở nên dịu dàng. Trong lúc nhất thời khiến An Tuyết Thần sinh ra ảo giác. Phàm Ngự nhẹ nâng cằm của cô, sau đó nhẹ giọng hà hơi nói: "Để cho anh yêu em" Dứt lời liền bao trùm môi cô.
Lần này An Tuyết Thần vui vẻ đón nhận, dù là quà tặng cuối cùng, cô cũng không thể không rời khỏi anh, mà chính mình không thể không bay khỏi, cô không muốn cuộc sống như thế này.
An Tuyết Thần bắt đầu từ từ đáp lại anh. Có lẽ là bất an, có lẽ là rung động nguyên thủy nhất dưới đáy lòng. Phàm Ngự mở hai mắt ra, cảm thụ An Tuyết Thần đáp lại không lưu loát, càng thêm hưng phấn, vung tay lên liền đem áo ngủ của cô xé nát. Phàm Ngự nhìn thân thể mỹ lệ trong ngực, bàn tay ấm áp theo thân thể của cô du tẩu. Da thịt của cô giống như đứa trẻ mới sinh vậy, bóng loáng, khiến Phàm Ngự yêu thích không buông tay. Đôi tay An Tuyết Thần vòng quanh cổ của anh, để phòng ngừa mình té xuống.
Phàm Ngự đối với lệ thuộc của cô rất thỏa mãn. Nhẹ nhàng đặt cô, tựa như giờ phút này cô là một vật gì đó dễ dàng bể tan tành, khiến chủ nhân thận trọng. An Tuyết Thần mê man, đối mặt với dịu dàng của anh, đáy lòng cô rung động, nhưng làm thế nào, coi như cô vẫn thích anh, thì cô vẫn phải rời đi, bởi vì còn có người chờ cô.
Cô đáp lại anh, lần này cô đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, đây là thời gian sau cùng để cho mình phóng túng một lần thôi. Thấy cô gái dưới người đáp lại, Phàm Ngự càng thêm hưng phấn, lần này cũng không trực tiếp tiến vào thân thể của cô, mà tận tình trêu đùa cô. Cảm thấy cô có thể tiếp nhận mình, mới nâng eo ếch chợt động một cái, tiến vào thân thể của cô. Phàm Ngự thoải mái trầm thấp một tiếng, "A ——" của cô ấm áp, trơn, khít khao, để cho anh muốn chết ở trong cơ thể của cô. Như vậy vẫn chưa đủ, còn chưa thỏa mãn, anh muốn thật sâu tiến vào cô, thật chặt cùng cô.
An Tuyết Thần nhàn nhạt đáp lại, trong miệng phát ra tiếng ưm lẩm bẩm. "Ừ, Ách, , , , , , " cô vui vẻ tiếp nhận anh cuồng dã, nhiệt tình như lửa của anh. Mình cũng phối hợp anh.
Hai người lần lượt đạt đến đỉnh của dục vọng, Phàm Ngự lần lượt dẫn dắt cô lên ngọn núi cao nhất. Không biết đã qua bao nhiêu **. Hai người mới thoả mãn. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần đang ngủ say, cảm giác thỏa mãn trong lòng rất mãnh liệt. Vuốt qua mái tóc dài của cô. "Tuyết Thần, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, anh sẽ cưng chiều em thật tốt, nếu như dám phản bội anh, anh thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì tổn thương cho em đâu."
An Tuyết Thần ưm một tiếng, đổi lại tư thế, thoải mái ngủ tiếp. Phàm Ngự nhìn, ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn, sau đó mang theo thỏa mãn nho nhỏ rời đi, giờ khắc này Phàm Ngự xác định, cô gái này đã đi vào trong lòng của mình.
Buổi trưa Vú Trương đi vào phòng của An Tuyết Thần. Vỗ vỗ gương mặt của cô, An Tuyết Thần nặng nề mở mắt ra, nhìn Vú Trương, sau đó liền tỉnh táo không ít. "Vú Trương? Có phải có tin tức rồi hay không?"
Vú Trương cái gì cũng không nói, điểm đầu một cái. Mở miệng: "Tuyết Thần, thu thập một chút, một hồi bà dẫn cháu đi hậu hoa viên tản bộ."
An Tuyết Thần vừa nghe hậu hoa viên, mắt vội vàng sáng lên. Sau đó mặc quần áo vào, chuẩn bị xuống lầu. An Tuyết Thần cùng Vú Trương đi tới hậu hoa viên. Hai người thần thần bí bí nhìn chung quanh. Vú Trương đem điện thoại nhét vào trong tay An Tuyết Thần."Điện thoại của Lệ Lệ"
An Tuyết Thần nhận lấy điện thoại: "Này, Lệ Lệ, cậu nói sự việc với Liệt chưa?"
"Ừ, nói rồi, cậu ấy rất vui mừng." Lệ Lệ ở đó đầu nói qua.
"Bên ngoài gần đây có tình huống gì không?"
"Ừ, có, ngày mai Phàm Ngự phải tham gia một bữa tiệc, tớ nghĩ anh ta nhất định sẽ dẫn theo cậu, nhưng hôm đấy, cậu đừng đi, tớ và Liệt tới biệt thự cứu cậu, có Vú Trương giúp đỡ, rất nhanh sẽ thoát được. Tóm lại, cậu nghĩ biện pháp đừng đi, ở lại biệt thự"
"Ừ, được, tớ hiểu rồi, vậy ngày mai buổi tối gặp, cứ như vậy, cúp nhé" An Tuyết Thần đưa điện thoại di động thả lại trong tay Vú Trương, hai người làm bộ như tản bộ.
"Vú Trương, ngày mai Phàm Ngự muốn tham gia một dạ tiệc rất quan trọng, cháu không thể đi, bà xem có biện pháp gì hay không, đây là cơ hội duy nhất. Nơi này nhiều người súng thật đạn thật như vậy, phòng ngự lại nghiêm ngặt, chúng ta trốn thế nào?"
Vú Trương đỡ An Tuyết Thần, nghĩ một lát, cháu liền giả bộ bệnh, lát nữa bà đi lấy thuốc tiêu chảy cho cháu, ngày mai cháu uống, sau đó bà sẽ đi tìm bác sỹ giúp một tay. Không có biện pháp, chỉ có thể như vậy thôi, cháu chịu khổ một chút. Bà sẽ tự cấp cho cháu thuốc giải, thời điểm trốn đau bụng cũng không tốt."
An Tuyết Thần cảm kích nhìn Vú Trương, trong lòng không nói ra được tư vị gì. Lúc này Vú Trương còn không quên nói giỡn. Vú Trương ý vị sâu xa liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, mở miệng nói: "Tuyết Thần, chẳng lẽ cháu thật sự không thích thiếu gia chút nào sao? Cậu ấy đã biết sai rồi, mấy năm cháu rời đi, thiếu gia và tiểu thư Tuyết Nhi rất xa lánh, thậm chí bởi vì cháu còn đuổi cô ấy đi ra ngoài."
An Tuyết Thần nghe vậy, trong lòng có một chút cảm động, nhưng vừa nghĩ đến: "Vú Trương, Phàm Ngự đã từng yêu Lâm tiểu thư cỡ nào, bà cũng biết, anh ấy cũng có thể thích cô gái khác rồi đuổi cháu đi, cho nên không có cô gái nào có thể làm cho anh ấy thật lòng yêu thương. Huống chi cháu cũng không muốn vậy."
Vú Trương không thể làm gì khác hơn là thở dài. An Tuyết Thần áy náy nhìn Vú Trương: "Vú Trương, thật xin lỗi, để cho bà trái với lương tâm rồi."
Vú Trương lắc đầu một cái: "Ai, nói gì đó? Nha đầu, cháu hạnh phúc là tốt rồi."
An Tuyết Thần nhìn lão nhân này trong lòng thật sự rất cảm kích, ở chỗ này bà là người đầu tiên.khiến An Tuyết Thần có cảm giác ấm áp.