Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 113

Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần tới phòng, đá mạnh cửa mở ra rồi đóng lại, đè cô vào cửa, cố định hai tay cô trên đầu, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Anh ngậm lấy môi cô, cạy mở hàm răng cô, đưa cái lưỡi dài vào miệng cô, quấn quanh cái lưỡi thơm tho của cô, hai cái lưỡi hung hăng đảo qua đảo lại một chỗ. An Tuyết Thần vừa bị kéo vào phòng, cũng không thể làm gì ngoài việc tiếp nhận nụ hôn bá đạo của anh. An Tuyết Thần bị hôn, thuần phục sự bá đạo của anh, bắt đầu đáp trả, hai tay vòng lên cổ anh, linh hoạt vươn đầu lưỡi chủ động quấn quanh lưỡi anh. Hai người hôn nhau đến mức không biết trời trăng gì.

Phàm Ngự nhả đôi môi sưng đỏ vì bị mình hành hạ kia ra, sau đó mạnh mẽ ôm cô, tựa đầu vào cổ cô, hít hết hương hoa bách hợp trên người cô, hận không thể đem cô nhập vào người mình.

"Bảo bối, em biết không, hôm nay em đã dọa chết anh. Chưa từng có cái gì làm anh hoảng sợ, để anh có cảm giác mất mát như thế cả." Phàm Ngự lúc này như một đứa trẻ, tựa đầu vào cổ An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần nghe thế, thực sự động lòng. Hai tay vòng qua tấm lưng dày, rộng của Phàm Ngự, nhẹ nhàng vỗ về. "Em biết, em biết."

Phàm Ngự ôm chặt cô hơn. "Vậy được. Em không sao là tốt rồi.Tuyết Thần, đồng ý với anh đừng rời khỏi anh, cho dù sau này có xảy ra việc gì đi chăng nữa cũng đừng rời khỏi anh. Được không?" Anh cũng không biết mình bị sao nữa, đột nhiên có cảm giác giống như mình mất đi cô vậy.

An Tuyết Thần chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, trong lòng đau nhói, cũng chỉ vì mình. Cho dù có là người vô tâm, cô cũng sẽ bị cảm động. Nhất là một người cao ngạo như anh, cũng vì mình mà thay đổi rất nhiều.

"Được, em sẽ không rời khỏi anh, sẽ luôn ở cạnh anh." Cô cũng không biết mình bị làm sao, hiện tại cũng chỉ biết nói như vậy, cô biết anh sẽ vui khi nghe điều đó, nhưng cô không dám, cô sợ, sợ theo đó là vô vàn những thương tổn. Cho nên, cô lựa chọn chôn vùi tình cảm đó.

Phàm Ngự ngẩng đầu, nâng cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. "Thật sao?"

"Thật, Ngự, nếu, nếu em nói em chấp nhận anh, anh sẽ lại tổn thương em lần nữa sao?" An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, đôi mắt tràn ngập sự sủng nịch, nói.

"Sẽ không, vĩnh viễn không, anh sẽ không bao giờ tổn thương em lần nữa." Một mặt Phàm Ngự đặt môi lên khuôn mặt An Tuyết Thần, một mặt cam đoan, bởi vì anh có chút kích động, những lời này của cô là có ý gì?

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đặt lên chiếc giường đen, tựa như tính cách của anh, chỉ khi trong phòng có cô gái này thì mới có một chút ấm áp.

Khuôn mặt An Tuyết Thần đỏ rực nhìn Phàm Ngự. "Ngự, anh biết không, cái đêm mưa đó, em không thể quên được."

Phàm Ngự nghe An Tuyết Thần nói thế, cõi lòng đau thắt, vẻ mặt cầu khẩn. "Nhưng em hãy cho anh cơ hội. Tuyết Thần, trước kia là anh không đúng, cách làm cũng không đúng, nhưng mà anh yêu em, trước đây chưa bao giờ anh như vậy cả, đối với phụ nữ lại càng không. Cho nên, anh không biết làm gì để em để ý đến anh, vì thế mới áp dụng cách thức ngu ngốc đó, tha thứ cho anh nhé?!"

An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt chân thành của anh, khẽ cắn đôi môi đào của mình. "Đêm đó, em cũng muốn nói rõ lòng mình cho anh biết, nhưng......" những lời nói tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, đôi môi cô đã bị Phàm Ngự dịu dàng cắn nuốt.

Phàm Ngự hôn môi An Tuyết Thần, rồi đi lên tai cô, "Tuyết Thần, cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh chứng minh. Uh?!" Thanh âm có chút trầm thấp, ám muội, có chứa mùi vị **.

An Tuyết Thần ngượng ngùng gật đầu, Phàm Ngự giống như được khuyến khích, bắt đầu sủng ái cô, hôn lên mỗi một tấc da thịt cô. Thân thể An Tuyết Thần ***, run nhẹ, Phàm Ngự nhìn thân thể cô gái mình yêu dưới thân, con ngươi đen trở nên đỏ sậm, giọng nói khàn khàn. "Bảo bối, em thật đẹp!"

An Tuyết Thần nghe lời nói kia, thân thể dần dần đỏ bừng, nhìn Phàm Ngự đang say đắm cảnh xuân. Nhìn thân thể đỏ hồng, Phàm Ngự nuốt nước bọt, bắt đầu dùng lưỡi liếm láp thân thể cô.

"Ngự, đừng, đừng mà." An Tuyết Thần không chịu nổi sự khiêu khích của anh, anh thế mà lại đặt môi vào nơi đó của cô.

Phàm Ngự giương mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập *** , dịu dàng cười. "Bảo bối, chúng ta đi tắm, tắm uyên ương." Nói xong liền ôm lấy An Tuyết Thần tiến vào phòng tắm. Không lâu sau, tiếng rên rỉ đáng yêu từng đợt truyền tới, tạo thành bản hòa tấu hoàn mỹ. Yêu là thế, khoan dung cho đối phương cũng học được cách khoan dung chính mình, đối xử tốt với đối phương cũng học được cách đối xử tốt với chính mình.

------------

Sáng sớm, An Tuyết Thần tỉnh dậy, nằm trên giường, mở to mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Phàm Ngự, da anh thật đẹp, giống một như một tiểu cô nương. An Tuyết Thần hồn nhiên giơ ngón trỏ viền theo đường nét như tranh vẽ của anh, từ trán xuống lông mi, từ lông mi xuống mắt, từ mắt chạy thẳng xuống đôi môi khiêu gợi, đầy từ tính, ngay cả ngủ cũng nhếch lên kia. An Tuyết Thần nhẹ nhàng vuốt ve.

"Á, anh .... anh tỉnh rồi à!"

Phàm Ngự cắn cắn ngón tay trắng mịn của An Tuyết Thần, liếm liếm, làm cho An Tuyết Thần la to một tiếng rất yêu. Mặt cô hơi phiếm hồng, giống như bị bắt quả tang.

Phàm Ngự mở đôi mắt đen láy vừa mới tỉnh ngủ, lúc này đôi mắt anh đặc biệt thâm thúy. Người đàn ông này tựa như biển sâu, tinh tường như vậy, cũng khiến người khác suy nghĩ mãi không ra.

Một tay của Phàm Ngự cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, một tay vòng qua eo cô, thân thể trần chuồng của An Tuyết Thần tựa sát vào thân thể nóng rực của Phàm Ngự. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô chui rúc vào khoan ngực rộng lớn của Phàm Ngự tạo thành một bức tranh đẹp đẽ.

"Anh, anh làm gì vậy?!" An Tuyết Thần thẹn thùng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, vết sẹo kia khẽ ma sát làn da trắng mịn của cô, trong lòng chợt chua xót.

"Đừng cử động, em mà động đậy, sẽ gây ***. Bảo bối, đừng nhúc nhích, để anh ôm em như vầy một lát." Giọng nói trầm ấm của Phàm Ngự là hoàn mỹ nhất trong số giọng nói của những người đàn ông cô đã từng nghe qua. Sự trầm thấp vốn chứa khí phách trời sinh, như mệnh lệnh, cũng không mất đi sự dịu dàng. Tiếng nói ấy như liều thuốc độc trí mạng.

An Tuyết Thần bị lời nói như bùa chú của anh chinh phục, nằm sấp trên người anh, không cử động, nghe hơi thở nam tính trên người anh.

Phàm Ngự gỡ tay An Tuyết Thần ra, nhẹ nhàng chống đỡ vai cô cô dậy, hai người cứ đối mặt như thế. An Tuyết Thần nhìn vào mắt anh, muốn dời tầm mắt cũng không được, đôi mắt không nghe theo sự điều khiển của chính mình. Đôi mắt đen ấy chứa đầy mị lực.

Phàm Ngự nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng hôn, mới đầu là nụ hôn nhẹ nhàng sau dần trở nên cuồng nhiệt, bá đạo. Trong chốc lát, An Tuyết Thần cũng chôn mình trong nụ hôn của anh.

Phàm Ngự nhìn đôi mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần, phải công nhận vị ngọt của cô hầu như không lúc nào là không kích thích anh, chỉ cần cô tới gần, anh liền tham luyến vẻ đẹp hoàn hảo của cô, vĩnh viễn không dừng. Vẻ đẹp vốn có của cô như một bình rượu ngon chôn sâu dưới lòng đất, khiến cho người ta nghiện, nếm thử một lần sẽ không bao giờ quên. Nghĩ tới đây Phàm Ngự liền trở mình.

Hai người hô hấp rối loạn, tình tiết mờ ám cũng chậm rãi theo dòng cảm xúc mà xảy đến.

An Tuyết Thần hơi nghiêng đầu, Phàm Ngự liền chôn vào vai cô, hương hoa Bách hợp trên tóc cô kết hợp với hơi thở của anh lúc này, hỗn hợp trên người anh nồng đậm hơi thở nam tính.

An Tuyết Thần cảm giác được cái thứ cứng ngắc phía dưới bụng mình, mở miệng: "Ngự, đừng mà." Hành động cự tuyệt này của cô như mời gọi anh. Anh mạnh mẽ xoay người cô lại, bàn tay to vuốt ve bụng cô, nhấc mông cô lên, mạnh mẽ tiến thật sâu vào thân thể cô.

"Ngự, anh, ưm..." vốn dĩ kháng cự giờ lại biến thành tiếng rên rỉ tuyệt đẹp.

"Bảo bối, em thật đẹp, anh thật sự khống chế không được." Thanh âm của Phàm Ngự mang theo vạn phần thỏa mãn, khẩu khí tràn ngập hương vị ***.

Hai người bắt đầu tập luyện vào sáng sớm. Lúc xuống lầu cũng là lúc Lý Nham đã ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt không hay ho gì nhìn hai người. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ ửng liền biết vừa rồi đã xảy ra cuộc vận động kịch liệt như thế nào.

Lý Nham không hề che giấu ánh mắt, nhìn An Tuyết Thần đến mất tự nhiên, cô hơi giật giật góc áo của Phàm Ngự, Phàm Ngự lạnh lùng liếc vẻ mặt ngập ý cười của tên nhóc kia, nghiêm nghị nói: "Nham, dẹp cái ánh mắt đó của cậu đi!"

Lý Nham nhún vai, không nhìn An Tuyết Thần nữa. "OK, thật đói quá đi, có điều, hai người đi xuống bằng cách gì? Sao lại chậm như vậy?"

Ý tứ trong lời nói của Lý Nham càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ hơn. Phàm Ngự nhìn bộ dạng xấu hổ của An Tuyết Thần, lạnh lùng liếc Lý Nham một cái.

Khinh hai cái người này, "Có điều, An tiểu thư như vậy thật không dễ dàng gì. Có thể làm cho cô không khống chế được tình cảm huống gì Phàm Ngự, hahahaha" Lý Nham thoải mái cười lớn, nói móc hai người.

Phàm Ngự cầm ly cà phê đặt lên môi: "Không muốn ở lại thì cậu có thể đi."

Lý Nham lúc này mới biết điều mà ngậm miệng lại ăn điểm tâm, đột nhiên bữa sáng càng tăng thêm vị. Dùng xong bữa, ba người ngồi xe đi tới công ty Phàm Ngự, lại thêm một vị khách ngoài ý muốn.

Dọc đường đi, Lý Nham chỉ cần thấy cô gái nào có tư thái một chút liền trố mắt nhìn khiến An Tuyết Thần đang đơ người cũng khẽ động khóe miệng, chỉ có Phàm Ngự là đen mặt ôm An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần nhìn Lý Nham, bất chợt nghe anh ta lẩm bẩm: "Ngự, mỹ nữ ở chỗ của anh thiệt nhiều nha, ở đây em có thể tung tăng rồi."

An Tuyết Thần ngây thơ nhìn Lý Nham. Trời ạ! Người đàn ông này, cái thân xác này có phải bị người nào mượn mất không? Sao trong ngoài (nội tâm-bề ngoài) đều không đồng nhất tí nào vậy? Không nói lời nào tốt đẹp cả, chỉ được cái mã là nho nhã. Kỳ lạ là cô gái nào cũng trúng chiêu của anh ta. Thật hết chỗ nói.

Lý Nham nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, khẽ cười: "Sao thế? Sao mặt mũi hai vị lại khó coi như vậy?" Kỳ thật là Lý Nham biết rõ, nhưng chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Phàm Ngự. Nhưng mà biểu tình kia của An Tuyết Thần là sao?"

An Tuyết Thần nhìn thoáng qua Lý Nham, thở dài, lắc đầu. "Ngự, em họ anh có phải là người hai mặt không?"

"Sao lại nói vậy?'' Phàm Ngự rất phối hợp hỏi lại.

"Trong ngoài rất không đồng nhất." An Tuyết Thần gằn từng tiếng. Nghe xong, khuôn mặt cứng ngắc của Phàm Ngự dĩu đi một chút.

"Không rõ lắm.'' Phàm Ngự thản nhiên mở miệng.

An Tuyết Thần gật gật, sau đó nhìn thẳng vào các chữ số, hoàn toàn không để mắt tới Lý Nham. Lý Nham nhìn người ca người đối, ý nói mình bề ngoài thì ôn hòa, nho nhã nhưng thực ra lại là 'hoa tâm đại cải củ' (đại khái nói lừa gạt).

Lý Nham liếc hai người, sau đó cũng không nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment