Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 132

Rất nhanh, đã đến ngày thành hôn, hôn lễ của Phàm Ngự đương nhiên là vang dội khắp thiên hạ. Nhưng An Tuyết Thần lại nói, không cần thể hiện với nhiều người như vậy, chỉ cần mời những người tương đối thân cận cùng có thể xứng đôi trên thương trường là được, còn lại liền truyền bá cả nước.

Ngày thành hôn, An Tuyết Thần mặc toàn thân áo cưới, từ biệt thự đi ra ngoài, ngồi lên xe Phàm Ngự, Phàm Ngự nắm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần, một đôi tròng mắt đen nhu tình như nước: "Tuyết Thần, gả cho anh rồi, em vui vẻ không?"

An Tuyết Thần cũng cầm bàn tay Phàm Ngự, sau đó cười nói: "Ừ, em rất hạnh phúc, em cũng rất tò mò đợi hôn lễ của chúng ta, nhất định là xinh đẹp nhất, chỉ cần anh đứng ở trên đài chờ em đi từng bước một về phía anh là được rồi."

Phàm Ngự nâng cằm An Tuyết Thần lên, thâm tình hôn. Nhìn thấy một màn như thế, trong lòng lão Mã vui vẻ, hai người kia rốt cuộc tu thành chính quả rồi.

Đồng thời, Giang Lệ Lệ cùng Lạc Trạch cũng đã lên đường, bởi vì là dâu phụ nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Lạc Trạch cũng không chú ý Giang Lệ Lệ cầm cái gì.

Hiện trường ——

Giáo đường màu trắng điểm xuyết đầy hoa hồng màu đỏ cùng Bách Hợp màu trắng, rèm cửa sổ màu hồng bị kéo ra lộ ra cửa sổ hoa hồng màu vàng, vách tường trắng tinh hai bên làm nổi bật đèn treo thủy tinh vó ngựa màu trắng cùng Hoa Bách Hợp màu trắng. Hai bên đại sảnh, hai hàng ghế kéo dài với các loại cánh hoa khác nhau. Hiện trường kia, quả thực là tuyệt mỹ ngây người.

Sau khi hai người xuống xe, An Tuyết Thần ôm cổ Phàm Ngự sau đó khẽ hôn: "Anh đi đi, chờ em, lần này đến lượt em đi về phía anh."

Phàm Ngự nhất thời cũng không muốn cùng cô tách ra, cho nên nụ hôn sâu hơn, Giang Lệ Lệ ở một bên thấy thế: "Phàm tổng, tôi nói, anh ở đây không nhanh đi vào, qua thời gian thì không xong đâu đấy."

Cuối cùng Phàm Ngự cũng buông An Tuyết Thần ra, sau đó đi vào giáo đường, Lạc Trạch cũng theo đuôi đi vào. Còn dư lại hai cô gái. Hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng.

Trong giáo đường, Phàm Ngự cùng Mục Sư còn có khách cùng người quay hình, toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi cô dâu vào bàn. Rốt cuộc âm nhạc cũng vang lên rồi. Nhìn một vị lão nhân, đó là cha của Phàm Ngự - Phàm Kình Thiên, {Các bạn nói lão nhân gia này sao? }

Cô dâu khoác tay Phàm Kình Thiên từng bước một đi tới, đứng ở phía trước Phàm Ngự, khóe miệng treo nụ cười, không nghĩ tới anh cũng sẽ có một ngày như vậy, anh đứng đầu trong hắc đạo, cũng sẽ có một ngày hạnh phúc như vậy.

Phàm Ngự nhìn người đi từng bước một tới, trong lòng có chút khẩn trương, lại có chút kích động, chính anh trải qua vô số những mưa gió, thế nhưng lại khẩn trương.

Phía sau chính là Giang Lệ Lệ nâng lễ phục cô dâu đi phía sau, nụ cười một mực treo trên mặt, thật rất muốn cười. Lạc Trạch ngồi tại chỗ, nhìn bóng dáng mỹ lệ của Giang Lệ Lệ, liếc mắt một cái nhìn ánh mắt những người đàn ông trên thương trường nhìn Giang Lệ Lệ, anh vừa muốn đem cô gái này nhét vào động không đáy không có một ngày yên tĩnh.

Nhất là nhìn thấy trên mặt cô luôn có nụ cười chói mắt. Cô thế nào chưa bao giờ cười với anh như vậy, thế mới biết cô cười lên thật rất đẹp. Rất đẹp.

Một khúc cuối cùng cũng xong,cô dâu rốt cuộc đi lên đài, Phàm Kình Thiên tươi cười đem cô dâu mang theo găng tay trắng đặt trên tay Phàm Ngự, nói: "Chúc phúc hai con"

Phàm Ngự nhận lấy tay cô dâu, sau đó nhìn Mục Sư, ý bảo có thể bắt đầu, giáo phụ cầm một quyển Thánh kinh màu đen cầu nguyện một phen nói.

Cha xứ: "Chú rể, con nguyện ý cưới cô dâu làm vợ sao?"

Chú rể: "Đúng vậy, con nguyện ý."

Cha xứ: "Vô luận tương lai cô ấy giàu có hay là nghèo khó, hoặc vô luận tương lai thân thể khỏe mạnh hay bệnh tật, con cũng nguyện ý vĩnh viễn ở một chỗ với cô ấy sao?"

Chú rễ: "Đúng vậy, con nguyện ý."

Cha xứ chuyển sang cô dâu.

Cha xứ: "Cô dâu, con nguyện ý gả cho chú rể sao? : "Vô luận tương lai anh ấy là giàu hay là nghèo khó, hoặc vô luận tương lai thân thể khỏe mạnh hay bệnh tật, con cũng nguyện ý vĩnh viễn ở một chỗ với anh ấy sao?"

Cô dâu: "Tôi không phải cô dâu"

Một câu nói làm cho những người ở đây sôi trào lên, nụ cười Giang Lệ Lệ sâu hơn, Lạc Trạch nửa hí mắt nhìn Giang Lệ Lệ, không trách được cô cười đến vui vẻ như vậy, không ngờ cô dâu thế nhưng không phải là An Tuyết Thần.

Phàm Ngự vừa nghe vén khăn chum đầu của cô dâu lên, quả nhiên cái khăn che mặt vén mở lên, người trong giáo đường lần nữa sôi trào, thổn thức một mảnh, cô gái này dáng dấp cũng quá xấu, trên mặt có một khối bớt lớn.

Phàm Ngự vén khăn che mặt lên một giây tiếp theo cả khuôn mặt cũng lo lắng, trở nên khát máu hung ác lệ, cô chạy, cô lại dám chạy lần nữa. Trong nháy mắt lấy ra súng lục màu kim bên hông, thấp ở não bộ cô gái thanh âm âm lãnh dọa người: "An Tuyết Thần, cô ấy đâu?" Phàm Ngự cơ hồ là quát lên.

Cô gái cũng không sợ, cô nhưng hướng Phàm Kình Thiên, "Cô ấy nói cô ấy khôi phục nhớ, đi rồi, đứa bé mang cho con."

Quả nhiên Phàm Ngự nghe xong liền thông qua điện thoại: "Mị Ảnh, phong thành cho tôi, tra ra vị trí hiện tại của cô ấy, một phút không tra được, cậu đừng sống." Phàm Ngự nổi giận, anh thật sự nổi giận.

Phàm Ngự nhìn Giang Lệ Lệ, một đôi ánh mắt khát máu nhìn Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ vẫn mỉm cười trước sau như một, Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự vội vàng đi tới bên người Giang Lệ Lệ, một giây kế tiếp quả nhiên Phàm Ngự cũng đi tới, "Lạc Trạch, cút ngay cho tớ"

"Nói, cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu?" Bây giờ Phàm Ngự đã hóa thành ma quỷ rồi, giống như Satan. Tại chỗ cũng dọa sợ. Đều nói Phàm Ngự giết người không chớp mắt. Khát máu vô cùng.

Giang Lệ Lệ thản nhiên nói: "Nhìn màn ảnh lớn phía sau"

Quả nhiên trên màn ảnh xuất hiện một cô gái mặc áo cưới: "Ông xã, Sur-prise."

Sau đó màn ảnh liền tối, cửa xuất hiện một cô gái khác mặc áo cưới, lần này là Mục Anh Lan đỡ An Tuyết Thần đi tới. Khuôn mặt Lạc Trạch khẩn trương trong nháy mắt buông lỏng sau đó còn có chứa vẻ đùa giỡn.

Phàm Ngự kinh ngạc một phen, sau đó phản ứng kịp, nhìn phụ thân của mình, nhưng là ông cụ nhìn khán, nhìn xuống, chính là không nhìn anh. Trong nháy mắt Phàm Ngự hiểu là chuyện gì xảy ra, thì ra là bọn họ là ác kịch, tốt, An Tuyết Thần, nhìn anh tối nay, giết chết em.

Phàm Ngự nửa hí mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của An Tuyết Thần, tiến lên vài bước bế ngang An Tuyết Thần liền đi tới bên cạnh Mục Sư: "Tuyên bố"

"À? A, a, tôi tuyên bố Phàm Ngự tiên sinh cùng An Tuyết Thần tiểu thư trở thành vợ chồng"

Lạc Trạch thấy thế lập tức ồn ào lên: "Ui da, Phàm thiếu, như vậy không thể chờ đợi à, sợ cô dâu chạy mất sao?"

Trong nháy mắt gia tăng hỏa đều nở nụ cười. "Ha ha ha ha ha ha ha"

Phàm Ngự ôm chặt lấy An Tuyết Thần, gần sát bên tai cô: "Cô gái, hôm nay em để cho anh trở thành trò cười, xem tối nay anh thu thập em thế nào, nhớ đây chính là truyền hình trực tiếp"

An Tuyết Thần vòng chắc cổ của Phàm Ngự, cười quyến rũ: "Ông xã, sợ rằng không được, trong bụng em có em bé."

Phàm Ngự vừa nghe sau đó nhìn An Tuyết Thần, giống như đang xác định cô nói thật hay giả, lúc này Giang Lệ Lệ cầm một trang giấy xuất hiện ở trên đài nói: "Các vị, đây là giấy khám chứng nhận cô dâu đã mang thai, ống kính cho đặc tả, tất cả mọi người ái mộ Phàm tổng, liền từ cách xa thôi."

Phàm Ngự vừa nhìn là thật, sau đó gương mặt kích động nhìn An Tuyết Thần nói: "Tuyết, Tuyết Thần, em thật sự có?"

An Tuyết Thần gật đầu một cái: "Ừ, có."

Phàm Ngự cúi đầu hôn cô thật sâu, dưới đài một mảnh tiếng vỗ tay, đột nhiên...

"Ba mẹ, hai người cũng không nên có em gái thì không cần con trai, ba, ba cũng đừng có quên ba đã cam kết gia sản của ba toàn bộ đều là của con." Tiểu Niệm Ngự mặc toàn thân tây trang sau đó từ cửa chạy tới, tất cả mọi người tò mò nhìn Tiểu Nam Hài hết sức giống Phàm Ngự.

"Con trai." An Tuyết Thần ôm lấy Tiểu Niệm Ngự, Phàm Ngự nhìn tiểu tử này.

"Con cũng có phần?"

"Dạ, diễn thế nào, không phục à?" Thanh âm Tiểu Niệm Ngự rất nhỏ, nói.

"Chúc mừng, chúc mừng Phàm tổng tam hỉ lâm môn"

Phàm Ngự nhìn Tiểu Niệm Ngự, cuối cùng nhìn An Tuyết Thần, sau đó cười một tiếng, hôn cánh môi An Tuyết Thần, dưới đài tất cả đều là lời chúc phúc. Giang Lệ Lệ nhìn, khóe mắt đã ươn ướt, len lén lau một cái, nhưng vẫn khiến Lạc Trạch nhìn thấy.

Rất lâu sau. Phàm Ngự buông An Tuyết Thần ra cười, sau đó nhìn những người dưới đài vì bọn họ chúc phúc, Phàm Ngự cúi đầu đưa bàn tay ra vuốt ve cái bụng nho còn chưa nhô lên của An Tuyết Thần. Thật tốt, mặc dù là hôn lễ ác ma, nhưng cũng là cả đời khó quên.

Giang Lệ Lệ lôi kéo tay nhỏ bé của An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, chúc bạn hạnh phúc."

An Tuyết Thần đỏ mắt sau đó ôm Lệ Lệ: "Lệ Lệ, cậu cũng sẽ rất hạnh phúc, tin tưởng tớ."

Lệ Lệ gật đầu một cái, cô sẽ hạnh phúc sao? Nếu nói hạnh phúc không gì hơn cái này, nhưng mà đối với cô mà nói cũng rất khó khăn. "Tớ cũng sẽ, tớ nhất định sẽ." Chỉ cần rời khỏi anh, liền nhất định sẽ.

Lạc Trạch chau mày lại nhìn Giang Lệ Lệ khóc thầm, trong lòng một hồi co quắp. Kia không biết là cảm giác gì. Hôn lễ là một cuộc hạnh phúc cùng vui vẻ vượt qua. Đến buổi tối phụ thân vào động phòng rồi.

Ban đêm. Hai người nằm ở trên giường, An Tuyết Thần nghiêng đầu sau đó nhìn Phàm Ngự: "Tiểu Ngự, bây giờ em đã xứng với cái danh Phàm phu nhân rồi."

"Ừ, em là bà xã của anh." Phàm Ngự nghiêng đầu nhìn An Tuyết Thần.

"Em yêu anh. Ông xã."

"Anh cũng yêu em, bà xã "

Hai người dùng nụ hôn nóng bỏng cách thức tiêu chuẩn. Hạnh phúc của bọn họ vừa mới bắt đầu, còn có thể vẫn hạnh phúc tiếp. Chúc phúc hai người.

o0o Hết chính văn o0o
Bình Luận (0)
Comment