Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 136

Từng ngày vẫn đều đặn trôi qua như cũ, cuộc sống của bọn họ cũng vậy, chỉ là hiện tại Giang Lệ Lệ đã trở thành thư ký của anh, từng giờ từng phút đều thân cận ở bên anh. 6 Mấy năm đã trôi qua, thế nhưng anh chưa từng nói rằng đã chán cô.

Cốc, cốc, cốc ——

"Vào đi."

Giang Lệ Lệ mở cửa đi vào, trên mặt không có biểu cảm gì: “Tổng giám đốc, đây là báo cáo tiêu thụ tháng này. a Mời ngài xem, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”

Giang Lệ Lệ đem tài liệu và bút máy đặt trên bàn. Lúc này, Lạc Trạch đang ngồi quay lưng lại với cô, cô chỉ nhìn thấy lưng chiếc ghế xoay mà không thấy anh.

Anh không lên tiếng, cô cũng vậy, lặng im không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn xấp tài liệu trên bàn. Mấy năm này, cô cũng đã thay đổi, vừa trầm ổn, lại lạnh nhạt.

Lạc trạch xoay ghế lại, nhìn cô. Giang Lệ Lệ cũng nhìn anh, hơi gật đầu giống như quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường.

"Tổng giám đốc, phiền ngài ký tên.” Giang Lệ Lệ lặp lại lần nữa.

Lạc Trạch liếc mắt nhìn tài liệu trên bàn, cầm lấy bút máy, vung tay ký tên xuống tài liệu. 6 Anh cầm tài liệu lên, đưa lại cho Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ đang nghĩ trong đầu “Thật phiền toái.”, nhưng cũng không nói ra miệng. ae Từ lúc đi làm tới nay, cô đều là như vậy.

Giang Lệ lệ vừa định nhận lấy tài liệu anh đưa, Lạc Trạch liền nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cách bàn làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chỉ còn cách gương mặt tuấn tú của anh vài millimet.

Giang Lệ lệ trong lòng khẽ giật mình, nhưng khôi phục lại ngay, vừa nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc.” Lạc trạch giơ tay, vuốt ve gương mặt cô: “Nếu em gọi tên tôi, tôi sẽ rất vui, Lệ Lệ.”

Giang Lệ lệ nhìn người đàn ông này, không biết trong lòng cô, anh là gì? Cô hiểu rõ, trong lòng mình có anh, nhưng là với tư cách gì, thân phận gì thì cô không rõ. Vậy còn anh? Cô đối với anh là cái gì? Tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, khi biết bạn tốt của mình muốn kết hôn, trong lòng cô rất kích động, vui thay cho bạn, nhưng hạnh phúc của cô, đang ở nơi nào đây?

Lạc Trạch nhìn dáng vẻ như mất hồn của cô, lông mày nhíu lại, không vui: “ Đang nghĩ gì?”

Giang Lệ lệ nhìn Lạc Trạch, kéo lui khoảng cách với anh, mím môi rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ, hạnh phúc của An Tuyết Thần không dễ mà có được, nhưng vẫn muốn kết hôn với Phàm Ngự. Tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa, đến bao giờ mới có được hạnh phúc đó đây? Người nhà tôi cũng rất sốt ruột rồi, định giới thiệu cho tôi mấy người tương đối khá. b0 Tổng giám đốc, anh nghĩ sao?”

Lạc Trạch nhìn cô, nhíu chặt lông mày, sau đó, buông cô ra, đứng thẳng lại hỏi cô: “Em muốn kết hôn?”

"Ừ, muốn kết hôn rồi, Tiểu Niệm Ngự rất tốt, tôi muốn sinh một đứa con gái, sau này gả cho tên nhóc kia.” Giang Lệ Lệ bình tĩnh nói. Đây là cô cố ý, muốn nhắc cho anh biết.

Lạc Trạch nhìn cô, nhất thời không biết nói gì, anh chính là không muốn buông tha cho cô. Giang Lệ Lệ nhìn anh, trong mắt có chút dao động.

"Lạc trạch, buông tha cho tôi đi. Năm năm rồi, tôi nợ anh cái gì cũng đã trả xong, huống chi, cho tới giờ tôi cũng không nợ anh gì cả. Ngược lại, là chính anh nợ tôi. 4 Có phải hay không, chúng ta nên……..” Giang Lệ Lệ vừa nói vừa nhìn Lạc Trạch một cách nghiêm túc.

"Hơn nữa, đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc phải chia tay thôi.” Nói xong, cô cầm tài liệu lên rồi xoay người rời đi, để lại một bóng lưng hoa mỹ.

Lạc Trạch nhìn bóng lưng cô bước đi, đỡ lấy trán mình. Mái tóc rũ xuống trước trán, che kín cả đôi tròng mắt đen của anh. 6 Anh cũng không rõ, để cô sống bên mình năm năm, anh chính là không muốn buông cô ra, không muốn để cô được tự do. Năm năm qua, với anh, quả thật là vô cùng vui vẻ.

Giang Lệ Lệ vào phòng làm việc của cô, gọi điện thoại đặt vé máy bay. a4 Sau khi cúp điện thoại, cô đứng bên của sổ, tay cầm một ly cà phê, tâm tình đột nhiên thấy hoảng hốt. Trong phòng làm việc khác, Phàm Ngự cũng đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, mắt dõi nhìn nơi xa xôi.

Hôn lễ qua đi ——

Giang Lệ lệ bận rộn nguyên một ngày thấy hơi nhức đầu, nhưng nhìn bạn thân hạnh phúc, cảm giác thật là tốt. 6 Giang Lệ Lệ nhấn nút, mui xe liền hạ xuống, Lạc Trạch quay sang nhìn cô.

Giang Lệ Lệ ngửa mặt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp cùng những làn gió dịu dàng. Cô thả tóc mình xõa ra, để chúng bay lượn tự do trong gió.

Những sợi tóc dài mềm mại khẽ phất qua gương mặt trắng trẻo của Lạc Trạch. Tựa như có gì đó thoáng qua trái tim anh khi nhìn thấy cô buông lỏng tâm tình như vậy.

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, sau đó giống như cười một tiếng, nụ cười này dường như đã in lại thật sâu trong lòng anh. Cô mở nhạc trong xe lên, Giang Lệ Lệ nhìn anh: “Lạc Trạch, hẹn gặp lại.”

Lạc Trạch biết cô nói gì đó nhưng lại nghe không rõ : “Lệ Lệ, em nói gì?”

"Không có gì, tối nay tôi muốn tới chỗ An Tuyết Thần, anh cũng đi cùng sao?”

"Vậy thì cùng đi đi."

Buổi tối, Giang Lệ Lệ tới biệt thự của Phàm Ngự. a An Tuyết Thần nhìn cô, nhíu chặt chân mày, hỏi nhỏ: “Cậu yêu Lạc Trạch rồi sao?”

Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, sau đó mở miệng: “ Có lẽ vậy. b Cũng không biết nữa. f Tuyết Thần, giúp mình một chuyện đi. Cứ tiếp tục thế này, mình thấy mệt mỏi quá, mình muốn rời đi, chỉ cậu mới có thể giúp mình được thôi.”

An Tuyết Thần nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng: “ Nếu như cậu muốn, mình sẽ giúp, nhất định sẽ giúp.”

Giang Lệ lệ ngả đầu trên vai An Tuyết Thần, khẽ gật đầu. c Cô thực sự không muốn phải đi xuống. cf Năm năm trôi qua thật nhanh, ngày nào cũng vậy, đều là cùng anh ăn chơi đàng điếm, có nhiều lúc còn phải thấy anh cùng người đàn bà khác lăn lộn trên giường. 3f Những lúc ấy, cô thấy hít thở không thông, cảm giác vô cùng khó chịu. Nếu đã không có được trái tim anh, cô lựa chọn ra đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Ở dưới lầu, Phàm Ngự cùng Lạc Trạch đang ngồi uống rượu đỏ, Phàm Ngự liếc nhìn Lạc Trạch một cái: “ Trạch, quan hệ của hai người vẫn vậy sao?”

Lạc Trạch khóe miệng nhếch lên: "Ừ, đúng."

"Trạch, lúc nào cần tôi sẽ giúp cậu, nhưng không phải bây giờ.” Phàm Ngự nói một câu đầy ẩn ý, cười có chút bí hiểm.

Lạc Trạch cũng không quan tâm, đúng lúc nhìn thấy hai người đang xuống lầu, Giang Lệ Lệ nhìn về phía Phàm Ngự, khẽ mỉm cười gật đầu. Phàm Ngự cũng mỉm cười nói: “Giang tiểu thư chủ động cười với tôi như vậy, tôi có thể hiểu là, cô đã chấp nhận tôi không?”

Giang Lệ lệ gật đầu: "Hãy đối xử thật tốt với Tuyết Thần."

"Tôi sẽ." Phàm Ngự quay lại nhìn cô vợ nhỏ của mình, ánh mắt thật thâm tình. Giang Lệ Lệ thấy vậy, cũng an lòng không ít. 1Sau đó quay sang phía An Tuyết Thần: “Mình về trước. 85 Nhớ gọi điện thoại cho mình nhé.”

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lạc Trạch sau đó mới gật đầu: "Ừ, đi đường cẩn thận."

Giang Lệ Lệ gật đầu, đi tới bên cạnh Lạc Trạch: "Đi thôi."

Lạc Trạch đứng lên, kéo Giang Lệ Lệ qua sau đó mị hoặc cười một tiếng: "Ngự, đi đây."

An Tuyết Thần vẻ mặt nặng nề nhìn bóng lưng hai người rời đi, nói: “Ngự, em cần anh giúp.”

Phàm Ngự quay sang An Tuyết Thần, ôm cô vào trong ngực nhẹ giọng nói: "Anh sẽ giúp, em nói cái gì anh đều sẽ giúp."

Hai người ăn ý như vậy thật tốt, anh biết cô muốn nói gì, anh sẽ giúp chính mình, làm chồng cũng không dễ nha. c An Tuyết Thần nhẹ nhàng vòng tay, ôm lấy anh. Dưới ánh trăng sáng, hai người ôm chặt lấy nhau. Đây chính là ăn ý, là ông trời se duyên.

Ra khỏi biệt thự của Phàm Ngự, hai người quay trở lại biệt thự của mình. 6 Giang Lệ Lệ trở về phòng, nằm trên giường lớn của anh, cô mệt quá, thực sự là rất mệt mỏi.

Lạc Trạch nhìn cô nằm trên giường, biết hôm nay cô đã mệt muốn chết rồi. Anh xoay lưng đi vào phòng tắm, lúc trở ra thì cô đã ngủ say rồi.

Lạc Trạch đi tới, cởi quần áo giúp cô rồi đắp chăn lại. Giang Lệ Lệ lật người, đưa lưng về phía anh, tiếp tục ngủ. Lạc Trạch cũng cởi áo choàng tắm, nằm xuống giường, từ phía sau ôm chặt lấy cô.

Giang Lệ lệ mở mắt, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống. Sau đó lại nhắm mắt lại, từ từ ngủ mất, chính mình đã quen với việc ngủ trong ngực anh. Nhưng không phải chỉ riêng một mình cô, đã nhiều lần, anh mang theo những mùi nước hoa nồng đậm khác nữa. (ý là anh lăng nhăng đó)

Giờ phút này Giang Lệ lệ đang suy nghĩ, Lạc Trạch anh có tim không? Liệu có một ngày anh yêu một người con gái thực sự sâu đậm sao? Lúc đó anh sẽ như thế nào? Thật hy vọng, anh sẽ có một ngày như thế.

Một đêm không chợp mắt, Giang Lệ Lệ nằm yên trong ngực anh, biết rằng lúc sáng sớm anh sẽ bị chuông điện thoại đánh thức.

Linh Linh ——

Lạc Trạch đưa cánh tay lục lọi, cầm điện thoại lên đặt ở bên tai, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “A lô"

Mấy giây sau, Giang Lệ Lệ cảm giác người nằm bên cạnh đã ngồi dậy.

"Tôi tới ngay, thông báo cho Ngự đi." Lạc Trạch nói xong liền cúp máy, nhìn sang Giang Lệ Lệ vẫn đang ngủ say. aa Cuối cùng đứng dậy, xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi ra khỏi phòng. Trong nháy mắt khi cánh cửa khép lại, Giang Lệ Lệ mở mắt ra, ngồi dậy. Nước mắt không nhịn được rơi xuống, cô cầm điện thoại lên.

"Này, An Tuyết Thần, anh ta đi rồi, tới đón mình đi.” Nói xong cũng ngắt luôn điện thoại. Cô xuống giường, sắp xếp lại đồ đạc của mình. Những thứ của cô, một vật cũng không để lại. Mấy năm nay trong thẻ của cô, Lạc Trạch cũng chuyển vào không ít tiền, cũng được hơn ba nghìn vạn, đủ cho cô tiêu tới hết đời. Đây là tiền lương, cũng là phí cô bồi ngủ với anh mà có.

Giang Lệ Lệ sắp xếp tất cả xong, đứng trên ban công, cuối cùng nhắm mắt lại, kéo hành lý rời đi, biến mất sau cánh cửa. Giang Lệ Lệ ngồi trong xe An Tuyết Thần, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Đất nước này, cô lại phải một lần nữa rời xa.

An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ, khẽ hỏi: “Cậu định đi đâu?”

"Provence, Pháp. Nghe nói nơi đó rất đẹp" Giang Lệ Lệ ảm đạm trả lời.

"Tuyết Thần, tuyệt đối đừng có nói cho anh ta biết mình ở đâu. Còn phải phiền chồng cậu giúp một tay nữa, che giấu hết tất cả tin tức về mình.” Giang Lệ Lệ vừa nhìn An Tuyết Thần vừa nói.

"Được, mình sẽ giúp cậu. 8 Lệ Lệ, tới Pháp, nhớ tự chăm sóc mình cho tốt.”An Tuyết Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn thân. d Hai người thân như chị em, so với chị em có khi còn thân hơn nữa.

X thị, sân bay quốc tế, hai người cùng ngồi trên băng ghế dài, Giang Lệ Lệ nhìn bảng chuyến bay của mình, còn năm phút nữa.

"Hành khách trên chuyến bay đi Pháp, xin mời tới cửa chuẩn bị làm thủ tục đăng kí.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên khắp bên trong sân bay, nhắc nhở hành khách đã tới giờ.

Giang Lệ lệ đứng dậy, nắm lấy tay An Tuyết Thần, nước mắt không nhịn được rơi xuống, đứng bên cạnh An Tuyết Thần cũng đã sớm nức nở. Cuối cùng hai người ôm chặt lấy nhau, quá nhiều điều muốn nói lại chẳng thể thốt nên lời.

"Lệ Lệ, đồng ý với mình, nhất định, nhất định phải sống thật hạnh phúc. Phải hạnh phúc.” An Tuyết Thần ôm chặt lấy Lệ Lệ, thanh âm nức nở.

Giang Lệ lệ dùng sức gật đầu sau đó ôm thật chặt An Tuyết Thần, cúi xuống vuốt bụng cô: “ Có lẽ lúc cậu sinh con, mình sẽ quay về.”

An Tuyết Thần cũng gật đầu một cái, rồi mới buông cô ra: “Đi đi, phải làm thủ tục rồi.”

Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần: “Tuyết Thần, cậu sẽ rất hạnh phúc, hẹn gặp lại.”, nói xong liền kéo hành lý về phía cửa đăng ký.

An Tuyết Thần nhìn bóng dáng Lệ Lệ dần biến mất, liền có điện thoại. 8 Là Phàm Ngự gọi tới.

"Ngự, cô ấy đi rồi, ô ô.”

"Ừ, em mau về đi, lái xe cẩn thận một chút. Một lúc nữa Trạch sẽ biết tin.” Phàm Ngự nói qua điện thoại, thanh âm mang theo bao đau lòng.

Tuyến phân cách ——

Sáng sớm, Lạc Trạch nhận được điện thoại của thuộc hạ báo hàng bị một nhóm người cướp mất, vội vàng chạy tới, tưởng một phen chiến đấu kịch liệt, lại thấy dẫn đầu là Mị ảnh và Khôi ảnh.

Lạc trạch nhìn hai người, sắc mặt lo lắng.

"Giải thích." Lạc Trạch thanh âm lạnh lẽo nói.

"Dạ, Thiếu chủ sai chúng tôi làm vậy, Lạc Thiếu có thể đi tìm ngài ấy hỏi.” Mị ảnh cung kính nói.

"Ngự bảo các cậu làm thế?" Lạc Trạch nghe xong, thấy vô cùng bối rối.

Lúc này có tiếng điện thoại. 0 Lạc Trạch nhìn qua, là trong nhà gọi tới.

"Thiếu gia, không thấy Giang tiểu thư."

Lạc Trạch nghe xong những lời này, gương mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn, lạnh lẽo, hung hăng ném điện thoại ra xa, đôi ưng mâu cũng chuyển dần sang màu đỏ.

"Mẹ nó, tiện nhân, cô dám chạy sao" Lạc Trạch nhìn hai người, bắn mỗi người một phát súng, nhưng đều là vào chỗ không nguy hiểm, sẽ không chết được.

Lạc Trạch sải bước rời đi, thẳng tới biệt thự của mình. Lúc anh trở lại, một nhóm người làm đều đang quỳ dưới đất. Lạc Trạch chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức lên lầu, đá văng cửa phòng, mở tủ quần áo, cái gì cũng không còn, vào phòng tắm, mọi đồ dùng cũng đều đã bị ném đi.

Lạc Trạch nắm chặt hai bàn tay, gân xanh trên trán cũng nổi hết lên như muốn vỡ tung cả. Cuối cùng cũng thấy một tờ giấy đặt trên giường.

( Lạc Trạch, tôi đi rồi. bChúng ta không cùng một loại người, không cùng đường với nhau, nên ai đi đường nấy thôi. f Đừng tìm tôi nữa. Bảo trọng, nếu có gặp lại, hi vọng sẽ coi nhau như bạn.)

Lạc Trạch nhìn thứ duy nhất cô để lại, cầm trong tay, nắm chặt lại khiến tờ giấy nhăn nhúm. Ánh mắt Lạc Trạch từ từ chuyển sang hung ác, lại có chút thất thần.

Anh xoay người rời khỏi biệt thự, lái xe tới biệt thự của Ngự Phàm. Lạc Trạch gương mặt tức giận, đi vào trong biệt thự, mặt muốn bao nhiêu đen liền có bấy nhiêu. (giận tới đen cả mặt luôn rồi).

Lạc Trạch đi vào biệt thự, liền thấy ngay đôi vợ chồng kia đang ngồi trên ghế salon nhìn mình, như biết trước rằng anh sẽ tới. 5 Lạc Trạch không nói nhiều lời, tiến lại, kéo cổ áo Phàm Ngự, thanh âm tức giận: “Cô ấy đâu?”

Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch đang tức giận, khẽ động khóe miệng: “Cô ấy đi rồi, sau này tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy, không để cậu tìm được đâu.”

"Hừ" Lạc Trạch thế nhưng lại cho Phàm Ngự một đấm, Phàm Ngự cũng không đánh trả lại, bởi anh biết, tâm tình Lạc Trạch bây giờ cũng giống như chính mình lúc trước.

An Tuyết Thần thấy vậy, vội chạy tới đỡ Phàm Ngự: “Tiểu Ngự, anh có sao không? Lạc Trạch, anh làm cái gì thế hả?” Cô tức giận, hướng Lạc Trạch hét lên.

"Tôi làm cái gì? Sao các người không xem lại xem các người đã làm gì?” Lạc Trạch cũng tức giận, hét to.

"Chúng tôi làm cái gì? Lạc Trạch, Lệ Lệ là chị em của tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy, anh là ai, lấy thân phận gì mà tới đây giương oai hả? Cô ấy vì sao phải bỏ đi, anh không phải rõ ràng nhất sao? Hả?” An Tuyết Thần bị chọc tức, viền mắt đã đỏ lên, hướng phía Lạc Trạch mà hét.

Phàm Ngự nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng An Tuyết Thần đang kích động, sau đó nhìn Lạc Trạch: “Trạch, cậu không yêu cô ấy, để cho cô ấy đi đi.”

Lạc Trạch nhìn hai vợ chồng họ, đột nhiên cười: “Ngự, một quyền kia tôi đánh cậu là vì cậu thả người của tôi đi. Tôi cũng muốn nhìn một chút xem lưới bảo vệ của cậu có bao nhiêu kiên cố, tôi sẽ phá hỏng. Dù thả cô ta đi, cũng không tới phiên cô ta chạy trốn. Tôi sẽ bắt cô ta trở lại, giống như cậu lúc đầu thôi, cho bắt trở lại.” Lạc Trạch nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

An Tuyết Thần tránh trong ngực Phàm Ngự, thanh âm nức nở: “Tiểu Ngự, nhất định phải bảo vệ cho Lệ Lệ.”

"Ừ, anh biết rồi, em cứ yên tâm" Phàm Ngự ôm lấy vợ, nhìn bóng lưng người anh em tốt của mình đang giận dữ rời đi, thở dài một tiếng. Lạc Trạch, tới bao giờ cậu mới hiểu rõ đây?

Trên máy bay, Lệ Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những đám mây trắng bồng bềnh trôi, khẽ mỉm cười. Giang Lệ Lệ sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, lần sau trở về, tin rằng sẽ là một con người mới. Provence, tôi tới đây. Nghĩ xong, liền nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị cho kế hoạch đầu tiên của mình, bảy ngày điên cuồng.
Bình Luận (0)
Comment