Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 138

Hoàng đế. Lạc Trạch ngồi trên ghế salon, vẻ mặt mệt mỏi, có chút suy sút. Cô đi, anh mới trở nên cảm thấy có chút không quen. 9 Thì ra khoảng thời gian năm năm, cô đã sớm dung nhập (dung hòa + hòa nhập) vào cuộc sống của mình. Trong khoảng thời gian cô

bỏ đi, tại sao anh lại cảm thấy thật trống vắng. Không có cô đợi mình ở nhà như trước, cũng không có bóng dáng xinh đẹp của cô ở công ty. Ngự vậy mà bảo vệ cô kĩ như vậy. c 3 tháng, khoảng 3 tháng anh không thể điều tra được tin tức gì. 4 Nghĩ vậy anh tự mình chuốc say mình.

Phàm Ngự đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, anh hơi chau mày, đi tới ngồi cạnh Lạc Trạch. Dừng mắt nhìn anh một hồi lâu, sau đó mở miệng: "Trạch, cậu yêu cô ấy sao?"

Lạc Trạch nhấc đôi mắt đen, không còn khí phách ngút trời như trước: "Yêu cô ấy sao? Không biết, chẳng qua là mình cảm thấy trong lòng giống như mất đi thứ gì đó, rất trống vắng. Lấp thế nào cũng không đủ. ac Đây gọi là yêu sao?" Thanh âm anh trầm khàn, như đang hỏi Phàm Ngự cũng như đang tự vấn chính bản thân mình vậy. 10 Là yêu sao? Nếu như là yêu, vậy thì bắt đầu từ khi nào?

"Mình chỉ hỏi cậu, cậu có yêu cô ấy hay không?" Phàm Ngự lặp lại câu hỏi một lần nữa, bởi vì anh nhận được một tin: Dường như gần đây Renault đang điều tra về Lệ Lệ, hơn nữa còn rất có hứng với cô ấy, mặc dù anh đã phái người bảo vệ cô ấy, nhưng mà thủ đoạn của Renault thì anh biết rất rõ. Lý do mà hắn ta trì trệ tới giờ là gì? Đó là nghĩ cách để trở thành bạn với Lệ Lệ? Âm mưu của hắn đã thành công một nửa vì họ giờ đã là bạn của nhau rồi.

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Mình... cũng yêu cô ấy, là yêu."

Phàm Ngự dựa vào ghế salon nhìn Lạc Trạch: "Pháp, Provence." (Ôi, Provence thân yêu, mình cũng muốn đến đấy *bĩu môi*)

Ánh mắt Lạc Trạch sáng lên, sau đó nhìn sang Phàm Ngự, cuối cùng chạy như bay ra ngoài. Phàm Ngự nhìn theo bóng lưng Lạc Trạch, gọi một cú điện thoại: "Mị Ảnh, Khôi Ảnh, các cậu đi theo Trạch tới Pháp, âm thầm bảo vệ cậu ấy, biết chưa?!"

Phàm Ngự thở dài một cái, anh em của mình...., chỉ mong là mình đúng.

-----------------

Provence, Pháp. Giang Lệ Lệ bước xuống xe. Xe Renault cũng đi tới, người đàn ông bước xuống, sau đó giúp Giang Lệ Lệ vén loạn tóc đang buông xuống của cô, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng.

Giang Lệ Lệ xấu hổ một mặt. Nhìn chỗ nào cũng thấy đó là một đôi tình nhân, lại còn dáng vẻ thẹn thùng của cô nữa chứ. Cô lui về sau mấy bước, sau đó nhìn. 7 Renault.

"Hôm nay cám ơn anh. Tôi vào đây." Cô nói cảm ơn sau đó đi vào quán bar. Renault nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, vẻ quyến rũ của mình lại vô hiệu trước cô gái này. 9 Cô gái như vậy, làm sao Renault bỏ qua được đây?! Sau đó anh ta khom người rồi chui vào trong xe.

Cảnh tượng rõ mồn một trước mắt Lạc Trạch đang ở đằng xa kia, hai tay anh nắm chặt thành quyền, nổi giận ngay lập tức, mạch máu như muốn nổ tung. Người đàn ông kia, Giang Lệ Lệ vậy mà quen biết người đàn ông kia, hơn nữa quan hệ lại dường như rất thân thiết. 4 Một mùi ghen tuông nồng nặc tràn khắp ngực.

Hôm nay cô chuẩn bị đi đến một điểm tham quan, nhưng ngặt nỗi là hai người gặp nhau. 43 Biết rõ khách sạn này là của anh ta. Giang Lệ Lệ nhỏ bé muốn kết bạn với người đàn ông như vậy chẳng có gì xấu, dù sao cô cũng không quen ai ở đây, cảm giác kết bạn với anhta cũng không tệ.

Cô suy nghĩ, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó mở cửa bước vào, định đóng lại, đột nhiên một lực mạnh kìm cánh cửa lại. Cô ngước đầu nhìn lên, nháy mắt hô hấp như dừng lại. Cô nhìn cái tên Lạc Trạch đột nhiên xuất hiện kia. d Ba tháng không gặp, khí chất của anh vẫn không giảm chút nào, mà ngược lại càng tăng thêm. Nhưng tại sao trên mặt anh lại hiện lên hai chữ "tức giận" rõ mồn một thế kia?

Lạc Trạch nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, sắc mặt thay đổi thất thường. 4e Anh cười mỉa, sau đó đẩy cô vào trong phòng. Cô vẫn còn đang chẳng hiểu chuyện gì, mấy giây sau mới ngây ngốc đóng cửa lại.

Lạc Trạch nhìn bóng lưng cứng rắn của Giang Lệ Lệ, thanh âm lâu ngày không gặp truyền vào tai cô: "Sao?! Muốn anh buông tha?! Nhưng anh lại rất nhớ em, nhớ dáng vẻ quyến rũ khi em nằm dưới người anh."

Cô không biết tại sao anh lại nói như vậy, xoay người nhìn vẻ mặt đang nghiền ngẫm của anh, thanh âm có chút gợn sóng nói: "Anh... a sao anh biết chỗ này?"

Lạc Trạch đứng dậy, từ từ tiến gần đến chỗ Giang Lệ Lệ. Cô từng bước tưng bước lui về phía sau. Biết không còn đường để lui, thân thể dán chặt lên cửa, cảnh giác nhìn anh.

Anh bắt nạt cô, đương nhiên là không bỏ qua ánh mắt căng thẳng, sợ hãi của cô; nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, sau đó thoải mái ngắm nhìn. Renault vừa rồi còn chạm vào tóc cô, vô cùng dịu dàng. 3 Nhưng thân thể cô lại căng cứng, hô hấp dồn dập.

"Đi quyến rũ đàn ông khác nhanh như vậy? Hửm?" Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt mình hằng mong nhớ ba tháng qua, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng động lòng người. f Tựa như đóa sen mới nở. 98 Giây phút này, anh thật sự nhớ thương cô, rất rất nhớ, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, anh lại giống như bình dấm chua sắp nổ. Suy nghĩ một hồi, đôi mắt anh khẽ nheo lại, nâng cằm cô lên chút nữa, sau đó gương mặt tuấn tú ghé sát vào mặt cô, môi mỏng dán chặt vào đôi môi anh đào, hương mình vị hằng mong nhớ vẫn rất ngon.

Cô căng thẳng đến mức không dám hô hấp, mùi hương chết người này tràn vào hơi thở mình, cảm giác rất quen thuộc. Trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. ce Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn vào mắt anh. 76 Nhưng cô biết đôi mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt nóng bỏng đó khiến cô người cô như lửa đốt.

Anh dịu dàng miết đôi môi cô, cứ như vậy đem cô nuốt vào bụng thì thật là tốt, "Em biết không?! Nó vì em mà cấm dục 3 tháng." Quả nhiên cô trợn trắng mắt. 7 Anh vừa nói cái gì? Cấm dục, 3 tháng? Sao có thể?!

Ánh mắt đầy hoài nghi nhìn anh, vốn dĩ không tin vào điều anh nói là thật. Anh nhìn vẻ mặt không thể tin được của cô, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy như vậy. Cô ấy không tin cũng phải, dù sao mình đúng là đã từng rất ong bướm.

Mình cũng đã từng thử những cô khác, nhưng vẫn không **. Căn bản cũng không mạnh **, thật sự đã cúi đầu trước cô gái này, vì vậy nên mới không phải cô thì không thể. ( Vậy là anh yêu chị hay yêu ** với chị hử : [[[[ )

Cô chợt đẩy anh ra, sau đó khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Đã lâu không gặp, anh tới có chuyện gì không?"

Đôi mắt anh đang lại càng nheo chặt hơn, anh nhìn cô, đôi mắt kia nóng đến mức có thể đốt cháy cô.

"Cùng anh trở về, anh sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra." Anh cảnh cáo.

Giang Lệ Lệ nhìn anh, nói một cách bình tĩnh: "Không thể nào, nếu tôi đã rời đi thì sẽ không trở về bên anh. Lạc Trạch, 5 năm, bên cạnh anh 5 năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao?! Anh muốn tôi làm tình nhân của anh cả đời sao?! Tôi muốn sống cuộc sống của mình!!!"

Anh tiến sát vào cô, bàn tay ôm chặt vòng eo của cô, "Em là của anh, em là của anh, biết không?! Em chỉ có thể là của anh!!!" Anh bá đạo tuyên bố, khiến cho cô lạnh run, sau đó anh nhắm chính xác vào đôi môi đào ửng đỏ kia, mạnh mẽ hút lấy cho kỳ hết.

"Ưm... 24 ưm..." Cô đẩy anh ra, thanh âm ưm... 7 ưm phát ra. Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Lạc Trạch nhìn đôi mày cô đang nhíu chặt, bàn tay anh du tẩu trên người cô, soạt----, Đồ trên người cô trong nháy mắt rơi rải rác. a Anh nhìn lên phía trên, sau đó buông cô ra, rồi nhìn chằm chằm vào vật màu đen trông giống như viên trân châu, khóe miệng hơi cong lên; đứng lên cái bàn nhỏ, phóng lên lấy nó xuống. ef Cô nhìn anh, hơi sững sờ. Anh chau mày, xoay người nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng, "Em không biết?"

Cô lắc đầu môt cái, sau đó đi tới chỗ anh, dùng sức bóp nát. Anh mở miệng lần nữa hỏi: "Em và Renault có quan hệ gì?"

Cô có chút giật mình. Làm sao anh ấy biết được? Chẳng lẽ người này có quan hệ gì với người đàn ông kia sao? Anh nhìn dáng vẻ của cô, sau đó ngồi lên giường, đảo mắt một vòng: "Em biết tại sao anh đến đây không? Là vì nhận được thông tin hắn ta đang tiếp cận em, Ngự mới cho anh biết. 6 Tránh xa hắn một chút, hắn ta không phải là người có khả năng kiểm soát."

Giang Lệ Lệ dường như hiểu được vấn đề, chỉ nhìn anh, cũng không biết nói gì. Cô biết người đàn ông kia chắc chắn rất đặc biệt. Nếu cả Phàm Ngự và Lạc Trạch đều biết vậy chứng tỏ bọn họ là một dạng, sau này mình ít chọc vào thì tốt hơn.

"Anh đi đi, tôi sẽ cẩn thận, sau này sẽ không tiếp xúc với hắn ta."

Anh nhìn cô, sau đó nhìn trang phục xộc xệch trên người cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đi?! Em cho rằng anh sẽ đi sao?! Nói cho em biết, cho dù có đi anh cũng mang em theo." Vừa nói vừa duỗi tay kéo cô vào lòng mình, sau đó anh xoay người đè cô trên giường. 7 Cô hoảng sợ nhìn anh: "Anh... anh buông tôi ra, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh không thể đối xử với tôi như vậy!!!"

Anh cười gian tà: "Anh nói có là có, rời xa anh lâu như vậy, có phải là nên trở về bên anh rồi không, bây giờ anh chỉ muốn tận hưởng em thật tốt."

Vừa nói anh vừa vung tay lên, y phục nháy mắt rơi tán loạn, ngay cả đồ lót cũng không còn trên người cô. 10 Anh nhìn cơ thể hoàn mỹ của cô, vô cùng quen thuộc. 3 Đôi mắt anh tối sầm lại, sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng thì cảm giác được hạ thân đã được lấp đầy."

"Ân."

"A" Cả hai đều phát ra tiếng.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, càng thêm hưng phấn: "Bảo bối, anh muốn em chết đi được." Vừa nói vừa bắt đầu động tác nguyên thủy nhất. Mãi cho đến khi trời sáng.
Bình Luận (0)
Comment