Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 142

Ngày hôm sau——

Ánh nắng chiếu vào gian phòng, từng làn gió nhẹ thổi qua màn lụa mỏng, Giang Lệ Lệ từ từ mở mắt, bên cạnh đã sớm không còn thấy bóng dáng Lạc Trạch, chắc hẳn anh đã đi làm. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ cổ của Anh treo trên tường mới biết, giờ đã là buổi trưa.

Cô ngồi dậy, duỗi lưng một cái, sau đó mới vào phòng tắm, sửa soạn, hôm nay cô đã hẹn với An tuyết Thần cùng đi uống trà chiều, cũng sắp tới giờ hẹn rồi.

Tóc dài đen nhánh, xõa ra như thường ngày, có vẻ dịu dàng, lúc này lại lộ thêm một phong thái khác, vừa thành thục lại đáng yêu, khiến người ta yêu thích. Làn da trắng nõn nà như trứng gà bóc, hai mắt to tròn sáng lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn với làn môi đỏ mọng, có thể nhìn ra tâm tình cô hôm nay không tệ.

Giang Lệ lệ mặc một chiếc váy dài Gothic màu đen, có những lớp viền tơ khiến những đường cong quyến rũ như ẩn như hiện. Những lọn tóc xoăn ôm lấy gương mặt trái xoan xinh đẹp làm nổi bật làn môi đỏ mọng. Cô nhìn mình trong gương, gật đầu hài lòng rồi mới đi. (Xu hướng Gothic xuất hiện từ thế kỉ 18 tại châu Âu, nơi có truyền thuyết ngàn năm về dòng dõi Ma Cà Rồng với nước da trắng xanh nhợt, đôi môi đỏ thẫm, ánh mắt mê hoặc và những bộ trang phục tối màu. Vào thập kỉ 70 của thế kỉ trước, những tín đồ thời trang yêu dòng nhạc Gothic Rock trầm lắng, mềm mại và du dương là những người đầu tiên “phục hưng” xu hướng này. Họ trang điểm tông màu xám khói cho đôi mắt và môi màu đỏ trầm, mặc những bộ váy xòe bồng tựa một bà hoàng, hay một nàng công chúa, chỉ khác là chúng được nhuốm những gam màu trầm, gợi lên bóng tối và cõi vĩnh hằng. Nhưng toát ra từ những sắc màu ấy là chiều sâu tâm can, sự bí ẩn của ma lực, quyền lực thần bí có sức mê hoặc đến mức khó lý giải!. 6 “Gothic” có nghĩa gốc là “man rợ”)

Tại quán trà, Giang Lệ lệ và An Tuyết Thần ngồi ngay sát cửa sổ, nhàn nhã ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài, người đến người đi, xe qua xe lại, thời gian cũng chầm chậm trôi qua.

An Tuyết Thần vì mang thai nên có vẻ đầy đặn, sắc mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc. 8 Giang Lệ Lệ thong thả uống một ngụm trà, nhìn An Tuyết Thần, tâm tình có chút bi thương: “Tuyết Thần, cậu bây giờ là đối tượng hâm mộ của toàn bộ phụ nữ X thị này đó. Chồng tốt, con ngoan, lại thêm một nhóc con trong bụng nữa.”

An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ, cười một tiếng: “Đúng vậy a, Lệ Lệ, cậu cũng sẽ hạnh phúc. aa chẳng phải Lạc Trạch cũng là của cậu đó sao? Chỉ là nhìn dáng dấp anh ta như vậy mà thật là chậm chạp, tình cảm của mình còn không rõ ràng. Thật không hiểu anh ta làm thế nào mà quản lý được một công ty lớn thế chứ.”

Giang Lệ Lệ cười một tiếng, cũng đồng ý với lời An Tuyết Thần vừa nói, không biết một màn này đều rơi vào mắt người ngồi trong chiếc xe hào hoa đang đậu bên đường. 3 Một đôi con ngươi bàng bạc nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp mà cô tịch của cô, cả lúc cô mỉm cười ngọt ngào, thả lỏng tâm tình cũng không bỏ sót.

"Tiên sinh, lúc nào thì động thủ?" Một người đàn ông người Pháp ngồi ghế trước hướng về người đàn ông yêu mị ngồi phía sau hỏi.

Người phía sau khẽ mỉm cười sau đó nhẹ giọng nói: "Không vội"

Hai người ngồi trong quán trà hàn huyên một lúc, đã thấy Phàm Ngự đưa con trai tới. 9 Giang Lệ Lệ nhìn hai cha con ở phía xa, đang nhận được bao tiếng hét trầm trồ, ái mộ của các cô gái, thật đúng là không còn gì để nói. Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn hai cha con tuấn mỹ ở sau lưng, trêu chọc An Tuyết Thần: “ Hộ hoa sứ giả của cậu tới rồi kìa. Thật là hạnh phúc nha.”

An Tuyết Thần quay đầu liền nhìn thấy chồng và con trai. 8 Phàm Ngự đi tới, gật đầu chào Lệ Lệ một cái, đôi tròng mắt đen nhìn sang An Tuyết Thần đầy nhu tình: “Vợ yêu, đến giờ rồi, chúng ta về chứ?”

An Tuyết Thần gật đầu một cái, hôn con trai một cái, nhìn Giang Lệ Lệ rồi mới từ từ đứng dậy: "Này, Lệ Lệ, mình về trước đây, chúng ta hẹn nhau ngày khác nữa nha.”

Giang Lệ Lệ chống cằm, nhìn một nhà hạnh phúc trước mắt: “Ừ, cậu về trước đi, mình ngồi thêm lát nữa.”

"Vậy cậu về cẩn thận nha.”

"Ừ, đi đi" Giang Lệ lệ nhìn Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần rời đi, cảm giác thật là một gia đình hạnh phúc. 3 Đúng vậy a, Tuyết Thần, cậu đã phải chịu không ít khổ cực. Nếu so với cậu, mình thật là chưa thấm vào đâu cả.

Vừa nghĩ tới, hai mắt Giang Lệ lệ liền trở nên ảm đảm, cô cầm lấy điện thoại của mình, xem lại mấy tấm hình ít ỏi.

Giang Lệ lệ nhìn mấy tấm hình, sau đó cầm túi xách, đứng dậy rời đi. 44 Lúc cô ra khỏi quán trà, trời vẫn còn nắng. Cô ngước mắt nhìn bầu trời, rồi mới bước chân rời đi.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện chiếc xe hào hoa, người đàn ông bên trong kéo cửa kính xuống, lộ ra gương mặt chưa quen thuộc cũng không quá xa lạ. 7 Là Renold.

Giang Lệ lệ nhíu chặt mày, đang định đi lướt qua xe hắn ta, nhưng chưa được mấy bước đã bị hai người đàn ông bịt miệng, nhét vào trong xe.

"Ưmh"

"A" Giang Lệ lệ bị nhét vào trong xe, ngã trên ghế ngồi. 8 Cô bị đau, khẽ hô lên một tiếng. Mắt nhìn thấy người đàn ông ở đối diện hai chân vắt chéo, tay còn đang lắc nhẹ ly rượu, hỏa khí liền bốc lên, cô ngồi dậy, nhíu chặt đôi mày thanh tú nhìn Renold.

"Anh tìm tôi có chuyện gì? Dù là chuyện gì, anh mời khách như vậy thật là thất lễ. Hay đây là kiểu “lịch sự” ở chỗ các anh?” Lúc nào Giang Lệ Lệ cũng không thua khí thế, ở trước mặt người lạ lại càng phải như con nhím.

Quả nhiên người đàn ông vừa nghe liền bật cười.

"Ha ha, cô gái nhỏ, em thật không khiến tôi thất vọng, ngược lại lại còn khiến tôi vô cùng hứng thú, ha ha.” Renold nhìn Giang Lệ Lệ nói.

Giang Lệ lệ cả người nổi đầy da gà, có chút tức giận nhìn Reynold.

"Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Giang Lệ lệ không ngốc, người đàn ông này không đơn giản, tìm mình không phải là bởi vì nhàm chán.

Hắn ta khẽ nhướn người tới gần Giang Lệ Lệ, môi mỏng khẽ động: “Em sao lại biết tôi muốn làm gì?”

Giang Lệ lệ đột nhiên cảm thấy buồn cười, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh, nói: ‘Tôi không cho là Renold tiên sinh tìm tôi để ôn chuyện cũ đâu.”

Người đàn ông hơi nhếch môi, đưa ngón tay trắng trẻo nắm lấy cằm Giang Lệ Lệ. 4Cô định gạt tay hắn ra nhưng vừa mới giơ lên, người đàn ông trước mặt đã nhanh hơn một bước nắm chặt tay cô hướng lên trên đỉnh đầu.

Ngón út của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, cảm giác mềm mại khiến thân thể hắn liền có phản ứng, đôi con ngươi trở nên nguy hiểm. Gương mặt tuấn tú kề sát lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, mang theo hơi thở nguy hiểm: “Cô gái, em thật là nguy hiểm. d Tôi vừa mới chạm vào em một chút, lại đã có phản ứng.”

Giang Lệ lệ bị lời nói của hắn kích thích, khuôn mặt nhỏ nhắn từ hồng chuyển sang trắng, đôi mắt to căm tức nhìn người đàn ông Pháp trước mắt, nhìn vào đôi mắt xanh ấy, trong lòng Giang Lệ Lệ nổi giận.

"Bỏ tay anh ra. aa Đây là Trung Quốc, là nơi truyền thống, đừng có đem mấy thứ ngoại lai của các anh vào đây, không hợp đâu. 0 Buông ra.” Giang Lệ Lệ thanh âm lạnh lùng, lại kích thích người đàn ông kia.

Đôi mắt xanh khẽ híp lại, khiến lòng Lệ Lệ như run lên. 4e Không thể không nói, ngoại trừ Phàm Ngự và Lạc Trạch, khí thế của người này cũng thật không thể coi thường.

Hắn ta chẳng những không buông tay, một tay lại từ từ trượt xuống cần cổ trắng như tuyết của cô, cảm nhận cảm giác trơn mềm, nhẵn mịn trong lòng bàn tay. Giang Lệ Lệ khẽ động cổ họng, nuốt nước miếng.

Người đàn ông cảm nhận được động tác cổ cô trong lòng bàn tay hắn, nhìn Lệ Lệ, nói: “Em đang sợ sao?”

"Không có, việc gì phải sợ anh, chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì.” Giang Lệ Lệ giả vờ trấn định, thực ra trong lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi.

"Vậy sao? Nhưng lòng bàn tay em đã bán đứng em rồi.”

Giang Lệ lệ lúc này mới nghĩ tới một tay khác của mình còn đang bị hắn giữ chặt. a Làm sao lại quên mất? Cô khẽ cau mày, nhận ra người trước mặt thật khó đối phó, làm sao để thoát thân đây?

Reynold nhìn cô gái đang chăm chú suy nghĩ, cũng không định cắt ngang, còn đang muốn xem cô gái này có thể làm ra chuyện gì nữa. 96 Hắn chợt nhìn thấy trên xương quai xanh của cô có một vết đỏ, rõ ràng là một dấu hôn đôi mắt xanh trở nên lạnh lẽo, cả người cũng phát ra luồng khí lạnh. 7Giang Lệ Lệ liếc nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm trước ngực mình.

Thừa dịp người đàn ông sắp mất hồn, cô rút tay mình ra, thân thể cũng lui về phía sau, lấy tay che lấy ngực, thở hổn hển.

Người đàn ông đỡ trán, nhìn Giang Lệ Lệ: “Xem ra, kỹ thuật của Lạc Trạch rất được, có muốn thử qua tôi không, cho em chọn xem một chút đó.”

Giang Lệ lệ căm tức nhìn hắn ta, khinh thường mở miệng: “Không cần, được hay không, không liên quan tới anh.”

Người đàn ông hoàn toàn bị sự lạnh lùng của cô làm cho tức giận nhưng vẫn che dấu trong lòng. Người hắn chưa chạm tới, như thế nào cân bằng, cô cũng không phải quá đặc biệt khiến hắn thấy hăng hái nhiệt tình.

"Reynold, rốt cuộc anh bắt tôi làm gì?” Người đàn ông vẫn điềm nhiên như không. Giang Lệ Lệ cũng không thèm đoái hoài tới hắn nữa, liếc mắt ra ngoài mới phát hiện đây là một con đường núi, thỉnh thoảng còn có mấy biệt thự. fe Chẳng lẽ, đây là bắt cóc?

Người đàn ông dựa thân hình cao lớn về phía sau, một động tác rất bình thường mà trông hắn vẫn thật đặc biệt. Nhưng Giang Lệ Lệ cũng không phải loại phụ nữ háo sắc, huống chi trong lòng cô đã sớm có người.

"Giang Lệ Lệ tiểu thư, tôi chỉ là thấy cô thú vị, muốn đưa về nhà nghiên cứu cho kĩ. Đợi tới lúc tôi hết hứng thú, cô có thể rời đi.” Renold trả lời, lý do thật đơn giản.

"Anh…" Giang Lệ lệ nổi đóa, đối với mình có hứng thú? Liền bắt cóc mình, còn nghiên cứu? Coi mình là xác chết sao? Cô cũng không có ăn không ngồi rồi, chờ cho người ta mặc tình chém giết.

"Tôi cho anh biết, mau thả tôi đi. Anh bắt tôi, Lạc Trạch sẽ tìm tới. 57 Giữa các người cũng không nên ầm ĩ làm gì.”

Reynold nhíu mày, không nghĩ tới cô thông minh như vậy, biết nắm lấy trọng điểm.

"Em nói đúng, nhưng tôi lại muốn xem xem Lạc Trạch có thể vì một cô gái chỉ là bạn giường của anh ta mà không ngại trở mặt với tôi hay không? Tôi đoán, em cũng rất tò mò chuyện này đi. Cũng đúng, giữa chúng tôi có một món tiền lớn.” Renold nói rất dễ dàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Lệ.

Giang Lệ lệ sắc mặt hơi tái đi, người đàn ông này thật ***. Thật là muốn mở miệng mắng to, nhưng cô cũng không phải người ngu ngốc, cô sẽ tìm được cơ hội. Giang Lệ Lệ dứt khoát phớt lờ hắn, khuôn mặt nhỏ hướng ra ngoài cửa sổ, vẫn đang suy nghĩ sau này làm thế nào trốn được. 8 Thật ra cô cũng có chút mong đợi, rốt cuộc trong lòng Lạc Trạch, mình là gì? Nhưng cô cũng sợ, không hi vọng vì mình mà anh cùng người này trở mặt với nhau. 50 Thật là mâu thuẫn.

Reynold nhìn thấu mâu thuẫn trong lòng Giang Lệ Lệ, khóe miệng khẽ giơ lên. Hắn chợt nghĩ tới cô gái tối qua, phụ nữ Phương Đông thật là nhỏ, không chỉ dáng người nhỏ nhắn, ngay cả u cốc cũng nhỏ, không biết cô gái trước mặt này có thể chịu đựng nổi mình không?

Giang Lệ lệ cảm thấy ánh mắt nóng rực của người đàn ông, quay lại nhìn hắn chăm chú, lạnh nhạt mở miệng: “Thu hồi ngay cái ý nghĩ bẩn thỉu của anh lại. 64 Mặc dù không rõ anh là hạng người gì, nhưng người như anh, chí cao vô thượng, chắc sẽ không làm chuyện ép buộc phụ nữ chứ, đúng không?”

Reynold hơi nhướn mày, cô gái này quả nhiên thông minh, biết nói những lời như vậy.

"Em rất thông minh, yên tâm đi, xác thực chuyện ép buộc phụ nữ, đời này tôi không thèm làm. Nếu như có thì đã ép em rồi.” Renold nhìn Giang Lệ Lệ nói.

Giang Lệ lệ mấp máy môi đỏ mọng, khinh miệt liếc mắt một cái, cũng không thèm nhìn hắn ta nữa.

Reynold nhìn vẻ khinh thường trong mắt cô, nụ cười như sâu hơn, đôi mắt xanh lạnh lẽo cũng âm u thêm mấy phần. 76 Cô gái này quả nhiên là “đủ vị”, thật muốn nếm thử một chút. Hắn nhìn cô, khuôn mặt không hề trang điểm, làn môi mềm mại, không tô son nhưng vẫn đỏ hồng tự nhiên.

Hắn liền muốn hôn cô, nhưng biết giờ chưa phải lúc, chỉ là hai phiến môi mềm này như đang quyến rũ hắn. 7 Hắn cũng không rõ tại sao, chỉ nhìn cô gái này thôi mà mình đã có phản ứng mãnh liệt như vậy. Đặc biệt là trên người cô còn có mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, thoang thoảng phiêu tán trong xe.

Giang Lệ Lệ dọc đường đều chăm chú nhìn đường cùng các bảng chỉ dẫn, bởi cô biết nó rất cần thiết khi cô chạy trốn. Dù không để ý, cô cũng biết tầm mắt người kia vẫn dính chặt vào mình.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một biệt thự màu đen, Giang Lệ Lệ quay sang nhìn người đàn ông.

"Xuống xe đi"

Reynold xuống xe trước, Giang Lệ lệ cũng bước xuống theo, tóc dài bị gió thổi tung, vài sợi tóc quẹt ngang gò má trắng nõn của cô, chạm tới gương mặt hắn ta. Hương nhài thoang thoảng như quấn quanh mũi hắn, khiến hắn lại bắt đầu rục rịch. Giang Lệ Lệ còn đang mải mê quan sát biệt thự trước mắt, không hay biết gì.

Reynold giơ tay nắm lấy một lọn tóc, nhẹ xoa trong tay. Những sợi tóc đen lay láy, mềm mượt như tơ, cũng không hề nhuộm màu.

Giang Lệ lệ quan sát hồi lâu, chợt nghiêng người, quay lại, da đầu đau tê dại. ab Nhìn người đàn ông đang nắm mái tóc mình, thật đáng ghét.

"Làm đau tôi." Giang Lệ lệ lạnh nhạt nói, nhìn người đàn ông trước mắt đang chuyên tâm vuốt ve những sợi tóc của mình, nghiêm túc như vậy.

Người kia lúc này mới phát hiện ra, Giang Lệ Lệ đang nhíu mày, từ từ buông tay, không nghĩ tới kéo tóc cô. Qủa nhiên không thể bỏ qua cô gái này. Khóe miệng khẽ giương lên một nụ cười tà mị: “Chất tóc không tệ. Vào thôi, khách quý của tôi.”
Bình Luận (0)
Comment