Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 174

Hôm nay Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự tới nhà họ Lạc, bao gồm Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần, người một nhà toàn bộ đến đông đủ. Hôm nay bọn họ sẽ phải đối mặt với mọi người. Trong lòng Lạc Anh khẩn trương.

Lạc Anh đứng ở cửa nhà mình, lại có điểm không dám vào, rất gay go. Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, bàn tay nắm chặt tay cô, chặt lại lỏng.

"Chớ khẩn trương, tất cả để anh, đi thôi!" Phàm Niệm Ngự nắm tay Lạc Anh nói cam kết.

Lạc Anh nhìn vẻ dịu dàng trong hai mắt Phàm Niệm Ngự, để cho tâm tình cô vốn khẩn trương nay buông lỏng rất nhiều, Lạc Anh hướng về phía Phàm Niệm Ngự gật đầu một cái, sau đó hít sâu một hơi.

"Đi thôi" Đúng vậy, có cái gì phải khẩn trương, cũng không phải là ra chiến trường. Không phải là chỉ xin phép thôi ư?

Hai người tay trong tay đi vào trong, phát hiện mặt tất cả mọi người nặng nề nhìn hai người đứng cửa, giữa đám lùn, một nam một nữ chập vào nhau, quả thật chính là kim đồng ngọc nữ.

Lạc Anh nhìn mấy vị cha mẹ, sắc mặt không dễ nhìn giống như phải trong tưởng tượng của mình, tâm tình vốn là buông lỏng lập tức khẩn trương. Phàm Niệm Ngự nắm bàn tay Lạc Anh tiến lên từng bước một, sau đó đứng ở đối diện bốn người, cũng không nói chuyện, con ngươi lạnh lùng nhìn lướt qua bốn người.

Khí thế này, thế nhưng khiến anh lâm nguy không sợ hãi, thật là không tầm thường, Lạc Anh vẫn ngượng ngùng như lần đầu tiên nắm tay, hoàn toàn mất hết khí phách nữ cường nhân, Giang Lệ Lệ nhìn con gái mình, chuyện những ngày qua bọn họ đều biết, thế nào hiện tại như một bộ cô gái được chiều chuộng, rốt cuộc con gái theo người nào. Đang suy nghĩ? Phát hiện mấy người đều nhìn mình. Giang Lệ Lệ lập tức có chút ngượng ngùng, ánh mắt hình như là nói: có quan hệ gì với tôi, tìm ba con bé ấy.

Mấy người dời tầm mắt từ trên người Giang Lệ Lệ sau đó bắt đầu quan sát mấy người, An Tuyết Thần thấy Lạc Anh thẹn thùng, cuối cùng đem tầm mắt định trên thân con trai mình, người phóng đãng không kiềm chế được, cương quyết bướng bỉnh, rốt cuộc cũng có một phụ nữ tới khắc chế nó sao? Không nghĩ tới thật sự ở ngay trước mắt. Cho rằng cách xa nhiều năm, lời nói đùa của trẻ con không tính toán gì hết, không nghĩ tới, mấy ngày nay thế nhưng xảy ra nhiều như vậy. Con trai mình thế nhưng bắt cóc con gái nhà người ta. Thật là kỳ cục, cùng một dạng như cha nó.

Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh không nói lời nào, chờ đợi mấy vị phụ huynh phát biểu. Nhưng lời nói ra lại khiến người sửng sốt.

Phàm Ngự và Lạc Trạch nhìn lẫn nhau sau đó thanh âm bén nhọn nói: "Chuẩn bị kết hôn"

Lạc Anh sửng sốt, Phàm Niệm Ngự chỉ hơi hơi nhíu lông mày, quét về Mị Ảnh một bên, Mị Ảnh tự thẹn cúi đầu, Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh nói: "Được"

Lạc Anh hỏng mất, trên đầu có nhiều quạ bay qua, tình huống thế nào, tại sao đối thoại đơn giản tiết kiệm như vậy? Không phải nói mở đầu sẽ phê bình đấu đá ư? Đây là tình huống gì? Kết hôn? Trời ạ, có chút mơ hồ.

Chờ Lạc Anh khôi phục như cũ, cô đã ngồi ở trong xe, Lạc Anh nhìn về phía trước sau đó mở trừng hai mắt, cuối cùng mới nhìn Phàm Niệm Ngự lái xe.

"Tiểu Niệm, vừa rồi em mộng, chúng ta còn chưa tới nhà em, đúng chứ?" Lạc Anh mặt trắng si mà hỏi.

Phàm Niệm Ngự liếc Lạc Anh một cái, sau đó gương mặt bất đắc dĩ cùng cưng chiều nói: "Đã trở về, vừa rồi chính là thật."

Lạc Anh chớp chớp mắt to nhìn Phàm Niệm Ngự, gương mặt kinh ngạc.

"Vậy sao anh không có phản ứng gì, một chữ ‘được’ liền xong?"

Phàm Niệm Ngự đưa tay ra bẹo má Lạc Anh rồi cười nhạt nói.

"Em cho rằng bọn họ ăn chay ư, không biết gừng càng già càng cay à? Mặt khác nói một chuyện cho em, từ lúc em bắt đầu trở lại, chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không có một cái có thể lừa được bọn họ."

Phàm Niệm Ngự nói giống như là một quả bom nổ tung đầu Lạc Anh. Đôi mắt Lạc Anh trong nháy mở thật to, cái miệng anh đào cũng có thể nhét vào một quả trứng gà.

Cái gì? Biết tất cả? Hình tượng hoàn mỹ của cô, trời ạ, xong rồi, làm thế nào? Sau này còn có thể giả bộ hay không đây?

Phàm Niệm Ngự nhìn vẻ mặt Lạc Anh phong phú, khóe miệng khẽ giơ lên, nha đầu này, thật biết điều. Đoán không ra tại sao có thể nhiều nét mặt thế này.

Lạc Anh kéo đầu, buồn bực.

Phàm Niệm Ngự liếc Lạc Anh sau đó nói: "Mấy ngày gần đây chúng ta sẽ chuẩn bị kết hôn nhé?"

Lạc Anh lập tức quay sang nhìn Phàm Niệm Ngự: "Nhanh như vậy?"

Phàm Niệm Ngự khẽ gật đầu: "Không nghe thấy vừa rồi cha em và cha anh nói ư? Chuẩn bị kết hôn, quân lệnh bắt chẹt. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị kết hôn, hơn nữa, em không sợ anh chạy sao? Anh đây đã tuyên bố kết hôn, nhiều thiếu nữ muốn nhảy sông Hoàng Hà."

Lạc Anh nghe Phàm Niệm Ngự nói, khóe miệng không nhịn được co quắp: "Anh có thể bảnh chọe chút nữa không? Còn nhảy sông tự vẫn."

Dọc theo đường đi hai người không ngừng ầm ĩ, hôm nay không biết có phải Phàm Niệm Ngự trúng tà không, thế nhưng đối nghịch khắp nơi với cô. Bình thường ghét cạo lưỡi mình, hôm nay lại mạnh miệng cùng mình. Anh nhất định là trúng tà.

Ngày hôm sau, tin tức Phàm thị cùng Lạc thị kết thân được truyền đi khắp cả nước, đây là tin tức lớn nhất ở Trung Quốc. Rất nhiều ký giả vây quanh cửa Lạc thị cùng Phàm thị.

Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự ngồi ở phòng làm việc của Phàm Niệm Ngự nhìn tình cảm hò hét ầm ĩ trên màn ảnh, đầu nhất thời lớn, thật buồn bực vì mấy bậc phụ huynh, làm sao lại nhanh như vậy chứ?

Phàm Niệm Ngự thở dài một tiếng sau đó cầm điện thoại lên: "Đuổi đi, tôi sẽ mở buổi họp báo, trong khoảng thời gian này nếu ai dám tự mình đăng bất cứ tin tức gì, nói cho bọn họ biết, không thể ở lại thành phố X."

Phàm Niệm Ngự cúp điện thoại, nhướng mày nhìn màn ảnh, thời gian không dài, nhìn thấy thư ký của mình đứng ở chính giữa. Rất có khí thế nói: "Các vị, thật sự ngại quá, tin tức là thật, nhưng tổng giám đốc của chúng tôi nói rằng, sẽ đích thân mở họp báo, nhưng trong khoảng thời gian này nếu ai dám tự mình đăng bất cứ tin tức gì, nói cho họ biết, không thể ở lại thành phố X." Nói xong cũng nhìn nhiều người bàn luận xôn xao. Thư ký thấy thế lại mở miệng.

"Các người tốt nhất nên rõ ràng, đây là tổng bộ Phàm thị, các người vây ở chỗ này, mang tới tổn thất gì thì các người cũng không đền nổi, nếu như tiếp tục chặn ở đây, tự gánh lấy hậu quả." Nói xong thư ký liền sải bước rời đi.

Rất nhiều ký giả không biết nói cái gì, sau đó đều rối rít quay đầu rời đi. Nhưng hình phát trên ti vi, tin tức hai nhà bọn họ kết thân, hơn nữa vào mấy ngày gần đây sẽ thành hôn.

Trong một căn hộ, Lục Tâm nâng cao bụng bự, gương mặt xinh đẹp đã sớm vặn vẹo biến hình bởi vì ghen tỵ tức giận, trong tay cầm chặt cốc nước, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm màn hình tivi. Sau đó hung hăng đánh tới hướng tivi.

Choang

"Kết hôn à, tôi sẽ không cho các người dễ dàng kết hôn đâu, Phàm Niệm Ngự, anh cứ chờ coi, tôi mà không có được anh, tôi cũng sẽ để cho anh không chiếm được người con gái mà mình yêu mến, để cho anh nếm thử tư vị như tôi. Ha ha ha ha"

Gương mặt Lục Tâm đã sớm vặn vẹo bởi vì ghen tỵ, cười điên cuồng không ngừng, trạng thái tinh thần đã xuất hiện phân liệt, một đêm đó cô ta không thành công thụ thai, cho nên đi uống rượu giải sầu, không nghĩ tới bị một đám ăn xin **. Khi tỉnh lại cô ta gần như hỏng mất. Nhưng sau đó cô ta nghĩ đến, nếu như lần này có thể bất ngờ mang thai, chưa chắc sẽ không phải là một chuyện tốt, cho nên cô ta cười, cười đến điên cuồng. Cô ta đã bởi vì không chiếm được tình yêu của Phàm Niệm Ngự mà gần như điên cuồng.

Lục Tâm nhìn nước từ từ chảy xuống trên màn ảnh ti vi, gương mặt cười đến dữ tợn, đỡ bụng mình, cười hung ác. Đứa bé này chính là của Phàm Niệm Ngự, chính là của Phàm Niệm Ngự.

*****

Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự đi tới tiệm áo cưới, mấy nhà thiết kế bắt đầu đo đạc trên người Lạc Anh. Đây là nhà thiết kế nam, nhưng không đợi anh ta cầm thước lên đo, thanh âm hung ác lạnh lẽo của Phàm Niệm Ngự đã truyền đến.

"36:24:36"

Phàm Niệm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon nhìn tờ báo, nói vô cùng lười biếng.

Có điều khuôn mặt Lạc Anh đã trắng xanh đỏ, một đôi mắt đẹp căm tức nhìn người đàn ông ngồi vô cùng lười biếng ở trên ghế sa lon, hận không thể bóp chết anh, tại sao lại nói ra, thật xấu hổ.

Nhà thiết kế nhìn Lạc Anh cuối cùng liếc nhìn Phàm Niệm Ngự, lúc này mới nịnh hót.

"Phàm tổng, mắt thật tốt, tuyệt không kém, quả thật, Lạc tiểu thư được xưng tụng là vóc người hoàn mỹ."

Phàm Niệm Ngự hoàn toàn bỏ qua lời nịnh nọt của nhà thiết kế, nhưng trả lời một câu.

"Sờ ra"

Lần này mặt tất cả nhân viên làm việc đều đỏ rần, Lạc Anh càng thêm mắc cỡ, hận không thể chui vào bên trong kẽ đất, Lạc Anh căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự, sau đó tức giận rời đi, đi lên lầu.

Mấy người liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo sau. Phàm Niệm Ngự nhìn bóng dáng từ từ biến mất trên lầu, lúc này khóe miệng mới từ từ nâng lên đường cong. Để tờ báo xuống, tay phải nâng cằm hoàn mỹ, hạnh phúc chính là như vậy.

Nơi xa, Lục Tâm mang theo mũ lưỡi trai, nhìn hai người bên trong cửa sổ thủy tinh, nhìn khóe miệng Phàm Niệm Ngự cười đầy thật lòng, gương mặt lập tức trắng bệch, hai bàn tay nắm quyền. Nhìn Phàm Niệm Ngự lười biếng anh tuấn.

"Ngày các người hạnh phúc không còn nhiều, cứ hưởng thụ đi." Nói xong cũng đè thấp cái mũ trên đầu xuống sau đó biến mất trên đường cái.

Lạc Anh đo xong, lựa chọn bỏ qua Phàm Niệm Ngự rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh giở trò cáu kỉnh, gần đây anh càng ngày càng thích trêu chọc cô gái nhỏ này rồi. Tâm tình thật tốt, nghĩ đến về sau mỗi ngày đều có thể khi dễ cô, khóe miệng khẽ giơ lên, nét mặt từ chối người ngoài ngàn dặm sớm bị tháo bỏ rồi.

Hai người ở trên xe ai cũng không để ý tới người nào, Lạc Anh thỉnh thoảng nhìn lén Phàm Niệm Ngự, phát hiện tâm tình của anh thật là cực tốt.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh tức giận tiếp đó mở miệng dụ dỗ: "Được rồi, đừng tức giận nữa, nóng giận hại đến thân thể, dễ già. Có điều thấy em tức giận anh lại rất hưởng thụ." Câu nói sau cùng, Phàm Niệm Ngự thừa nhận là anh cố ý, bởi vì biện pháp bình thường tuyệt đối không được.

Lạc Anh nhìn gương mặt anh hưởng thụ, giờ mới hiểu được, cô hít thở sâu mấy hơi thở rồi nói: "Sẽ không, em sẽ không dễ giận, Tiểu Niệm, kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh biến hóa cực lớn, môi mỏng khẽ nâng lên, nói: "Ăn cơm, không đói bụng ư?"

"A, đói bụng." Lạc Anh nói xong không quên sờ sờ bụng mình, cái miệng anh đào cong cong.

Phàm Niệm Ngự nhìn dáng vẻ dễ thương của Lạc Anh, nhanh chóng hôn một cái ở bên má cô.

Lạc Anh nghiêng mặt sang bên nhìn Phàm Niệm Ngự, khuôn mặt nhỏ có chút ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Niệm, sao anh hôn trộm em." Lạc Anh thẹn thùng.

Phàm Niệm Ngự liếc nhìn Lạc Anh thẹn thùng, bàn tay cầm tay Lạc Anh nói: "Tại sao là hôn trộm, anh chính là ban ngày ban mặt, quang minh chính đại hôn vợ mình."

Lạc Anh nghe anh nói như thế, càng thêm ngượng ngùng, rút tay mình về, khuôn mặt đỏ ửng nhìn phía ngoài cửa sổ.

"Ghét, chuyên tâm lái xe của anh đi, Tiểu Niệm, không nghĩ tới nhanh như vậy, còn ba ngày nữa, ba ngày sau chúng ta sẽ phải kết hôn, thật sự, khi còn bé chờ đợi ngày này thật là lâu. Khi còn bé vẫn luôn hi vọng làm tân nương của anh."

Lạc Anh nhìn ngoài cửa sổ hồi tưởng cảnh tượng khi còn bé, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là gả cho người đàn ông quỷ mị trước mắt, hiện tại rốt cuộc thực hiện, thật vất vả. Khi còn bé cô chỉ đi sau lưng anh, ngẫm nghĩ một chút chơi thật tuyệt.

Phàm Niệm Ngự nhìn khóe miệng Lạc Anh cười nhàn nhạt, môi mỏng cũng khẽ giơ lên, rốt cuộc, lời thề được thực hiện, từ khi cô ra đời, cả đời cô đã bị mình cho dự định, hiện tại rốt cuộc sắp thực hiện được.

Hai người tới phòng ăn, Lạc Anh kinh ngạc, không có một người, hoa hồng đầy đất, không có ánh đèn, cái gì cũng không có, chỉ có cây nến, một cái bàn, trên vách tường dán đầy hình Lạc Anh khi còn bé đến bây giờ, còn có hình bọn họ cùng nhau. Hai chân Lạc Anh giống như là bị thi triển ma pháp, không kiềm hãm được đi tới, mỗi một tấm, đều là khuôn mặt cô tươi cười, vui vẻ, không vui, khổ sở, khóc thầm, bộ dáng gì đều có, Lạc Anh nhìn đã cảm thấy mắt rất chua, hốc mắt ửng hồng. Cô đi về phía bàn dài, phía trên là hình cô, bánh bích quy tạc tượng.

"Huhu Tiểu Niệm" Giọng Lạc Anh có chút nghẹn ngào, tay nhỏ bé vuốt mô hình bánh bích quy thuộc về cô, nước mắt rớt xuống.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh đi tới, ôm cô vào trong ngực, bàn tay vuốt ve mái tóc dài của cô, thanh âm có chút gấp rút.

"Sao vậy? Có phải em không thích hay không, anh chưa từng làm chuyện như vậy, cho nên…."

Phàm Niệm Ngự vẫn chưa nói hết đã bị ngăn laiij, hơn nữa còn là cánh môi mềm mại.

Lạc Anh không đợi Phàm Niệm Ngự nói xong, Lạc Anh dùng môi ngăn lại, Phàm Niệm Ngự nhìn bộ mặt nước mắt trước mặt, mắt khẽ híp, sau đó ôm sát Lạc Anh, tránh thoát quyền chủ động, cái hôn sâu hơn. Hai người hôn quên mình, cánh môi cùng cánh môi triền miên tạo ra thanh âm.

Khuôn mặt Lạc Anh từ từ trở nên đỏ ửng, Phàm Niệm Ngự từ từ buông cô ra, nhìn khuôn mặt cô, sau đó khơi cằm cô lên, giờ phút này đôi mắt dịu dàng như nước.

"Lạc Anh, gả cho anh, được không?"

Lạc Anh mở to hai mắt nhìn gương mặt dịu dàng của Phàm Niệm Ngự, miệng Lạc Anh nấc nghẹn, hốc mắt chua hơn, lệ như trân châu đứt dây rơi xuống liên tiếp, giờ phút này Lạc Anh cũng không biết nói gì, chỉ gật đầu, dùng sức gật đầu.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh như trống lắc, Lạc Anh gắng sức gật đầu, nói: "Được rồi, đừng lắc nữa, kẻo lắc rớt cái đầu đáng yêu."

Đôi mắt Lạc Anh đẫm lệ nhìn Phàm Niệm Ngự, lập tức nhào vào trong ngực anh, tham lam hít lấy mùi vị trên người anh, mùi vị cô quen thuộc, tư vị làm cô nhớ nhung.

"Em đồng ý, em đồng ý!" Lạc Anh giống như là con thỏ nhỏ bị kinh hãi biết điều núp ở trong ngực Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh ngửi mùi thơm sợi tóc cô, cảm giác người trong ngực co rúm run rẩy. Cho đến khi trước ngực mình ướt thành một mảnh, Phàm Niệm Ngự thở dài bất đắc dĩ.

"Được rồi, bảo bối, quần áo anh đều ướt, chẳng lẽ em muốn anh xông vào khách sạn hay sao?"

"Phốc" Lạc Anh nằm ở trong ngực Phàm Niệm Ngự kêu một tiếng, chui ra từ trong ngực Phàm Niệm Ngự, nhếch nhác hung ác, tay nhỏ bé còn không ngừng làm nũng đánh vào lồng ngực Phàm Niệm Ngự, lúc này mới phát hiện ra, trước ngực thật là ướt một mảng lớn.

"Em không phải Mạnh Khương, điểm này nước nhỏ này, còn có thể tưới anh thành miếu lớn hay sao?" Lạc Anh nũng nịu nói. Cô thật thích loại cảm giác này.

Phàm Niệm Ngự cưng chiều vuốt lỗ mũi khóc đỏ của Lạc Anh, sau đó kéo cô đi về phía bàn ăn, kéo ghế ra ấn bả vai Lạc Anh ngồi xuống. Sau đó mình cũng đi tới đối diện.

"Mang thức ăn lên"

Hai người căn bản cũng không có nhìn món ngon phong phú trên bàn, mà là thâm tình nhìn đối phương, cuối cùng Lạc Anh thật sự không chịu nổi gương mặt tuấn tú mê hoặc chúng sinh của Phàm Niệm Ngự, nhất là tròng mắt anh, thâm thúy, không cẩn thận sẽ lâm hãm vào.

"Nhìn em làm gì? Ăn cơm đi!" Lạc Anh cầm dao nĩa lên liền bắt đầu ăn, cô thật sự đói bụng, vừa rồi còn khóc một trận, tiêu hao quá nhiều thể lực, nhất định phải ăn no.

Phàm Niệm Ngự cầm ly rượu lên nhìn Lạc Anh ăn như hổ đói, sau đó cong khóe miệng.

"Ừ, nên ăn nhiều một chút, buổi tối mới có hơi sức cho anh ăn no."

"Khụ khụ khụ khụ"

Lạc Anh đang ăn mấy thứ linh tinh, bị một câu nói của Phàm Niệm Ngự làm cho nghẹn, nhìn Phàm Niệm Ngự, cầm ly rượu nhấp một hớp, trừng mắt liếc anh một cái, thế nào nói vậy?

"Ghét, nói cái gì đó? Đói thì ăn cơm."

Lạc Anh cố ý nói sang chuyện khác, khuôn mặt nhỏ đã sớm đỏ bừng, chỉ là ánh đèn tối mờ, bữa tối dưới nến, không nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, có điều Phàm Niệm Ngự dám khẳng định, bây giờ Lạc Anh cực kỳ ngượng ngùng.

Hai người ăn xong bữa tối trong bầu không khí này, Lạc Anh cực kỳ vui mừng, trở lại biệt thự, đầu tiên liền chạy vào phòng tắm, nằm ở trong bồn tắm, đầu đều là lời Phàm Niệm Ngự đã nói ở thời điểm ăn tối.

Ai da, cũng không phải là lần đầu tiên, xấu hổ cái rắm, khẩn trương cái rắm, trái tim Lạc Anh nhảy không ngừng. Cô vây khăn tắm, thổi tóc của mình, nhìn mình mềm mại trong kính, quả thật rất ngon miệng. Lạc Anh nuốt nước miếng một cái sau đó lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra, lộ cái đầu nhỏ, không nhìn thấy có người trên giường, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài. Đã nhìn thấy Phàm Niệm Ngự cũng chỉ vây quanh khăn tắm đứng ở trên ban công, tay phải đang kẹp thuốc lá, cũng không có châm, dường như là đang suy nghĩ.

Lạc Anh lặng lẽ đi tới, một đôi tay nhỏ bé nắm chặt khăn tắm của mình, đưa tay nhỏ bé ra, vừa định đụng anh liền bị bắt được.

"A"

Phàm Niệm Ngự kéo Lạc Anh, bàn tay nắm eo cô, khơi cằm cô lên.

Lạc Anh thẹn thùng nện vào lồng ngực Phàm Niệm Ngự một cái.

"Ghét, làm em hoảng sợ."

Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt Lạc Anh mềm mại, bởi vì ngượng ngùng mà càng thêm mê người, Phàm Niệm Ngự cong khóe miệng, sau đó bưng lấy khuôn mặt cô, đôi mắt chân thành tha thiết khác thường.

"Lạc Anh, em đáp ứng anh, về sau không được rời xa anh." Nét mặt Phàm Niệm Ngự nghiêm túc khác thường. Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, chớp chớp đôi mắt. . . . . ."Tiểu Niệm, anh làm sao vậy? Sao đột nhiên nói những thứ này?"

Phàm Niệm Ngự giống như không chiếm được cam kết không bỏ qua, nắm mặt Lạc Anh chặt hơn.

"Lạc Anh, em mau trả lời anh, nếu như em rời xa anh, anh nhất định sẽ làm thế giới này biến thành Địa ngục. Em đáp ứng anh."

Lạc Anh nhìn gương mặt Phàm Niệm Ngự khẩn trương, sau đó gật đầu: "Ừ, tốt, em đồng ý anh, về sau sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."

Lấy được cam kết, Phàm Niệm Ngự tựa như đứa bé lấy được kẹo, nhắm ngay cái miệng Lạc Anh hôn lên, bàn tay tháo khăn tắm của Lạc Anh, hai người **.

"Ưmh ưmh"

"Lạc Anh, Lạc Anh, em là của anh, em là của anh"

Lạc Anh cũng cảm giác mình sắp bị anh ăn hết rồi, chỉ một tiếng Lạc Anh đã khiến cô bay lên đám mây, tuyên bố bá đạo chọc vào trong lòng Lạc Anh, ngọt ngào.

Lạc Anh tận tình đáp lại anh: "Em, em là của anh, là của anh, Tiểu Niệm"

Hai người đem nhau vê vào huyết mạch của mình, linh hồn giao hợp ở chung một chỗ, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không tách ra.

*****

Ngày hôm sau, Lạc Anh mở ánh mắt mông lung ra, phát hiện bên giường đã trống không, cô ngồi dậy, mang dép xuống giường, nhìn trên bàn trang điểm có một tờ giấy.

(Bảo bối, ông xã đi giải quyết một chút công việc, chuẩn bị kết hôn với em, nhớ ăn điểm tâm, chờ anh trở lại.)

Lạc Anh nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên tờ giấy, thật là khốc, có điều Phàm Niệm Ngự thế nhưng sẽ để lại giấy dán tiện lợi, thật là ly kỳ. Lạc Anh đem tờ giấy đặt ở trên bàn trang điểm, chính xác đi phòng tắm sửa sang lại mình, eo thật là chua chết được.

Lạc Anh đều thu thập xong tất cả, chuẩn bị lên đường đi tìm ông xã tương lai của cô, nhưng đột nhiên nhận một tin nhắn khiến tất cả mọi chuyện có thể xoay chuyển cùng biến hóa.

Lạc Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn: (Lạc Anh, tôi là Lục Tâm, có chuyện nói với cô, về Niệm, chúng ta gặp mặt ở xxx, không đến cô sẽ phải hối hận.)

Lạc Anh nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, một đôi mày xinh đẹp tuyệt trần lập tức nhíu chặt, cuối cùng, đi gặp cô ta một lần, bất luận như thế nào, cô đều sẽ không rời xa Tiểu Niệm, bởi vì cô đã cam kết với Tiểu Niệm.

Phòng cà phê Xxxx đường xxxx

Lạc Anh nhìn Lục Tâm ngồi ở một bên, sau đó đi tới, ngồi đối diện cô ta, tiều tụy không ít, nghe nói cô ta xin nghỉ bệnh một năm, thật chẳng lẽ có bệnh.

Lục Tâm nhìn Lạc Anh sau đó cười yếu ớt: "Cô đã đến rồi."

"Ừ, tìm tôi có chuyện, cái gì liên quan với Tiểu Niệm, nói mau." Lạc Anh trực tiếp đi vào chủ đề.

Lục Tâm nhìn Lạc Anh nóng lòng, sau đó cầm nước trái cây lên nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ, sau đó đỡ bụng của mình nói: "Tôi xin cô rời khỏi Niệm."

Lạc Anh vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại, nhìn Lục Tâm: "Tại sao?"

Lục Tâm đứng lên, cách cái bàn, cái bụng bự rõ ràng xuất hiện trong mắt Lạc Anh, cái ly nắm trong tay Lạc Anh cũng rớt xuống, nhìn Lục Tâm hả hê. Lạc Anh chỉ cảm thấy bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Lạc Anh nhìn bụng Lục Tâm, sắc mặt thuận thế biến thành trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, thanh âm cực kỳ run rẩy.

"Đây là…."

Lục Tâm nhìn sắc mặt Lạc Anh trắng bệch, trong lòng hài lòng, trả lời Lạc Anh.

"Đúng vậy, là Niệm, lần đó đi Maldives chúng tôi quá kịch liệt, nên có. Cho nên, coi như vì đứa bé trong bụng của tôi, van cầu cô rời đi, để cho con tôi có một danh phận, tôi cầu xin cô." Lục Tâm nói nghẹn ngào, sau đó lập tức quỳ gối trước mặt Lạc Anh.

Cả người Lạc Anh ngây dại, hiện ra trạng thái ngây ngốc, người chung quanh càng ngày càng nhiều, ánh mắt Lạc Anh đần độn nhìn Lục Tâm quỳ trên mặt đất khóc thầm, cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này. Cô cầm túi lên vọt ra khỏi phòng cà phê.

Lục Tâm nhìn bóng lưng Lạc Anh rời đi, nụ cười âm mai dọa người xuất hiện trên mặt.

Lạc Anh đi ở trên đường cái, nhìn người đến người đi, xe tới xe lui, không thể suy tư, tại sao? Tối hôm qua rõ ràng còn gắn bó keo sơn, vẫn còn cam kết với đối phương, tại sao ông trời phải đối đãi với cô như vậy. Tại sao chứ? Hốc mắt Lạc Anh tràn ra nước mắt, không ngừng chảy, không ngừng chảy. Đôi con mắt đã sớm không có linh khí, trở nên trống rỗng vô hồn.

Một người tựa như không có linh hồn chạy ở trên đường cái, không biết đi đâu, nên đi nơi nào.

"Kiệt Thụy, lúc nào thì chúng ta trở về Anh quốc." Nơi xa, một cô gái rúc vào trong ngực Kiệt Thụy nói nũng nịu.

Kiệt Thụy ôm Lâm Vũ Hinh, cong khóe miệng: "Mấy ngày nữa, anh muốn tham gia...." Kiệt Thụy vẫn chưa nói hết, đã nhìn thấy Lạc Anh đối diện giống như cô hồn dã quỷ. Nụ cười trên mặt Kiệt Thụy lập tức cứng ngắc, ôm Lâm Vũ Hinh chạy qua đó.

Kiệt Thụy đi tới trước mặt Lạc Anh, nhìn Lạc Anh mặt đầy nước mắt, giống như không nhìn thấy anh, Kiệt Thụy cũng biết đã xảy ra chuyện. Kiệt Thụy buông bả vai Lâm Vũ hinh ra, đè lại bả vai Lạc Anh, thanh âm có chút gấp gáp.

"Lạc Anh, em làm sao vậy? Sao khóc một mình, Phàm Niệm Ngự đâu? Có phải các người đã xảy ra chuyện rồi không?" Kiệt Thụy giữ Lạc Anh hỏi một đống vấn đề.

Lạc Anh bị Kiệt Thụy lay động thần trí, nhìn Kiệt Thụy trước mắt, nước mắt chảy xuôi, oa một tiếng liền khóc lớn ra ngoài.

"Oa huhu" Lạc Anh khóc, cũng không nói cái gì. Kiệt Thụy cũng không hỏi, bởi vì anh biết rõ, cô khổ thân, bằng không mình hỏi thế nào cũng không ra. Lâm Vũ Hinh bên cạnh cũng bị tình trạng này hù sợ. Đây không phải là nữ chính trong tin tức gần đây được báo chí viết sao?

Chẳng lẽ Kiệt Thụy muốn tham gia hôn lễ của bọn họ, nhưng mà bây giờ là tình huống thế nào. Lâm Vũ Hinh tiến lên nhìn Kiệt Thụy nói.

"Kiệt Thụy, về khách sạn trước rồi hãy nói. Nơi này khó mà nói."

Lúc này Kiệt Thụy mới phản ứng được, nơi này là đường cái, kéo cả Lạc Anh cùng Lâm Vũ Hinh lên xe của mình.

Khách sạn

Kiệt Thụy cùng Lâm Vũ Hinh ngồi ở ghế sa lon đối diện nhìn Lạc Anh, thời gian đã thật dài rồi, chờ Lạc Anh nói chuyện, Lâm Vũ Hinh cũng không dám nói chuyện, chỉ nhìn Lạc Anh rồi lại nhìn Kiệt Thụy.

Lạc Anh khụt khịt cái mũi, sau đó nhìn Kiệt Thụy, lúc này mới phát hiện ra cô gái bên cạnh Kiệt Thụy, Lạc Anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mở miệng.

"Kiệt Thụy, không giới thiệu một chút à?" Giọng Lạc Anh hơi khàn khàn, hỏi.

Khuôn mặt cô gái đỏ lên, hiện tại Kiệt Thụy cũng không tâm tình, chỉ nói: "Cô gái của anh"

Lạc Anh nhìn Lâm Vũ Hinh, sau đó gật đầu một cái, không tệ. Cuối cùng nhìn Kiệt Thụy, phát hiện anh vẫn đang ngó chừng mình, bĩu môi sau đó nói.

"Lục Tâm mang thai, Tiểu Niệm."

Lúc này Kiệt Thụy mới chợt hiểu ra, thì ra là vậy, Kiệt Thụy lo lắng nhìn Lạc Anh, sau đó hỏi: "Em nghĩ sao?"

Lạc Anh chỉ lắc đầu: "Không biết, hiện tại em không có cách nào đối mặt với anh ấy, em không thể nào làm mẹ nhỏ người ta, anh dẫn em trở về Anh quốc đi, sau này lại nói, yên tĩnh một chút, không cần nói cho Tiểu Niệm."

Kiệt Thụy nghe xong, lông mày cau lại, hồi lâu hỏi: "Em quyết định ư? Không hối hận?"

Lạc Anh gật đầu một cái, nhìn Kiệt Thụy sau đó liếc Lâm Vũ Hinh bên cạnh nói: "Sẽ không phiền toái chứ?"

Kiệt Thụy dĩ nhiên hiểu ý cô, ôm chầm Lâm Vũ Hinh nói: "Sẽ không, cô gái của anh đương nhiên tâm địa tốt, cái gì cũng tốt!"

Khuôn mặt Lâm Vũ Hinh đỏ lên, giống như mèo con rúc vào trong ngực Kiệt Thụy. Lạc Anh nhìn hai người, khóe miệng khẽ cong. Lạc Anh nhìn phía ngoài cửa sổ, lại liếc nhìn thời gian.

"Chúng ta đi thôi, buổi tối, Tiểu Niệm sẽ biết, đến lúc đó chúng ta sẽ không đi được."

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh rồi nói: "Đi thôi"

Phi trường, trên máy bay, máy bay đã cất cánh, Lạc Anh rời nhà của mình lần nữa, bay đi Anh quốc, Lạc Anh ngồi ở khoang hạng nhất nhìn phía ngoài cửa sổ. Không biết mình rời đi, Tiểu Niệm sẽ như thế nào? Có thể trách mình hay không.

Một chỗ khác.

"Tra cho tôi, hôm nay cô làm cái gì? Nhanh." Phàm Niệm Ngự ở biệt thự nhà họ Phàm rống giận, bao gồm Phàm Ngự cùng vợ chồng Lạc Trạch đều ở đây. Phàm Niệm Ngự đập bàn ăn, gương mặt lo lắng, gân xanh lộ rõ trên trán, gương mặt tuấn tú trắng nõn đã sớm xanh mét.

Giang Lệ Lệ nhìn bộ dạng Phàm Niệm Ngự, nhìn Lạc Trạch nói: "Trạch, anh nói xem, đứa nhỏ này ngược lại là thế nào? Thế nào đột nhiên liền…"

An Tuyết Thần nhìn con mình nổi trận lôi đình, trong lòng cũng rất không có tư vị, an ủi Giang Lệ Lệ: "Lệ Lệ, trước đừng lo lắng, chờ Mị Ảnh tra được rồi nói."

Phàm Ngự cùng Lạc Trạch nhìn bộ dạng Phàm Niệm Ngự, rất có mấy phần bộ dáng năm đó của bọn họ, nhìn thấy bóng dáng bọn họ mê mang năm đó, cái loại tức giận đó.

Phàm Niệm Ngự đứng ở trước cửa, nhìn bàn ăn bị chính mình đập nát, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Anh, nhưng là gọi thiệt nhiều lần vẫn không được, cũng không có người nghe, tắt máy. Phàm Niệm Ngự hung hăng ném điện thoại di động trên đất, trong nháy mắt vỡ thành hai nửa, thân thể cao lớn hơi run rẩy bởi vì gấp gáp cùng tức giận.

Lúc này Mị Ảnh đi tới, sau đó đưa hình cho Phàm Niệm Ngự, Phàm Niệm Ngự nhận lấy hình, nhìn hình Lạc Anh cùng Lục Tâm gặp mặt. Trong nháy mắt gương mặt Phàm Niệm Ngự trở nên âm lãnh, đôi mắt biến thành khát máu, bóp chặt tấm hình trong tay, thanh âm càng hung ác, tàn nhẫn và thô bạo.

"Đưa con mụ này đến cho tôi. Hiện tại" Phàm Niệm Ngự phẫn nộ kêu lên, có thể thấy được giờ phút này anh tức giận đến cỡ nào, chỉ sợ lát nữa anh sẽ đập chết Lục Tâm.

Mị Ảnh khẽ cúi đầu: "Dạ"

Mấy phụ huynh ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ lo lắng nhìn Phàm Niệm Ngự, lúc này Phàm Niệm Ngự đã ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay nắm chặt tấm hình, một tay chống trán, trên trán rơi vài sợi tóc.

Không bao lâu, Mị Ảnh liền mang theo Lục Tâm đi vào biệt thự, Mị Ảnh đẩy Lục Tâm ngã xuống mặt đất, để cho cô ta quỳ gối cạnh chân Phàm Niệm Ngự. Lục Tâm nhìn gương mặt Phàm Niệm Ngự hung ác, trong lòng hơi sợ, quét về phía mấy người kia, càng thêm sợ, chỉ là bụng cô rõ ràng như vậy.

"Niệm" Lục Tâm thận trọng kêu tên Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự khơi cằm Lục Tâm lên, đôi con ngươi đầy tơ máu giống như ma quỷ trở về địa ngục.

"Cô ấy đâu?"

Lục Tâm nhìn Phàm Niệm Ngự như vậy, trong lòng cả kinh, giọng cô ta run rẩy nói: "Em, không, em không biết, chúng em chỉ gặp mặt"

Con mắt Phàm Niệm Ngự tối tăm hơn rất nhiều, càng thêm dùng sức nắm cằm Lục Tâm, mắt thấy khuôn mặt Lục Tâm thảm hại hơn so với vừa rồi, tin tưởng cằm cô ta có thể gãy xương.

"Một lần cuối cùng, cô ấy đâu? Các người gặp mặt nói cái gì?" Giọng Phàm Niệm Ngự cực kỳ lạnh lùng, lực xuyên thấu giống như xuyên thủng đáy lòng Lục Tâm.

Thân thể Lục Tâm hung hăng run lên, sau đó quyết định đánh cuộc một lần: "Niệm, em mang thai, thời gian thật dài. Cô, cô ta có thể là nhìn thấy bụng em, cho nên mới rời đi thôi." Thanh âm Lục Tâm rõ ràng run rẩy.

Con ngươi Phàm Niệm Ngự càng thêm tối tăm, nắm cổ Lục Tâm, con mắt lạnh lẽo quét lên bụng nhô cao của Lục Tâm. Một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt đã trắng bệch của Lục Tâm.

"Cô gái, biết kết quả tự diễn tự đạo là gì không? Cho cô cuộc sống yên ổn lại không muốn, cần phải lãng phí mình mới được à?"

Phàm Niệm Ngự nói xong, càng dùng sức nắm cổ cô ta.

"Niệm, buông ra" Lục Tâm cảm giác hô hấp của mình đã bị đoạt đi.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lục Tâm sắp hít thở không thông, không chút thay đổi, thanh âm càng lạnh lẽo.

"Một cơ hội cuối cùng, nói."

Lục Tâm nhìn bộ dạng Phàm Niệm Ngự, lại cười, "Ha ha, muốn biết sao? Buông em ra"

Phàm Niệm Ngự quẳng cô ta ngã về một bên, mắt lạnh quét cô ta.

Lục Tâm vuốt ve cổ mình, sau đó gương mặt vặn vẹo nhìn Phàm Niệm Ngự, đột nhiên cười to nói: "Ha ha, Phàm Niệm Ngự, em không có người khác cũng đừng nghĩ lấy được, cô ta rời xa anh, có phải anh không tìm được cô ta hay không? Em nói với cô ta đứa bé này là của anh, cho nên cô ta rời đi, thật ra thì nó không phải là của anh, nhưng cô ta rút lui. Anh không biết chứ, vẻ mặt của cô ta lúc đó, bộ dạng nội tâm đau đến chết, thật là thoải mái, ha ha, ha ha" Giờ phút này Lục Tâm đã không còn tỉnh táo.

Phàm Niệm Ngự nhìn bộ dạng Lục Tâm, đôi tay nắm quyền, túm cổ cô ta, bàn tay thêm dùng sức, khuôn mặt Lục Tâm trắng bệch. Hai tay vỗ trên bàn tay Phàm Niệm Ngự, mạch máu trên mu bàn tay ấy sao rõ ràng.

An Tuyết Thần ở một bên nhìn, trong lòng đều sợ hãi, lôi kéo Phàm Ngự nói: "Tiểu Ngự, anh quản lý con trai anh, muốn cô gái kia chết ở nơi này kìa."

Phàm Ngự nhìn khuôn mặt của Phàm Niệm Ngự, thở dài một tiếng: "Niệm, buông cô ta ra. Mau đi tìm Lạc Anh đi."

Đôi mắt Phàm Niệm Ngự đầy tơ máu nhìn lướt qua cha mẹ mình, cuối cùng hung hăng đẩy cô ta ngã trên mặt đất, sau đó cầm chìa khóa xe lên, liếc Mị Ảnh nói: "Đưa cô ta đến Đế Vương, sau khi sinh đứa bé ra, cậu biết làm thế nào rồi đấy." Nói xong cũng sải bước rời đi.

Lục Tâm nằm trên mặt đất, khóe miệng khẽ cong, nước mắt chảy xuôi ra ngoài, yêu đàn ông như vậy nhất định sẽ tan xương nát thịt.

+++++++++++++++++++++++++++++ vài tháng sau +++++++++++++++++++++++++

dđlqđ

Bao gồm tất cả lời thề, tất cả lời nói, ở câu này, không xa không rời, sống chết gắn bó.

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đứng ở dưới đài, Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ đứng ở dưới đài, đều là từng đôi không dễ dàng, nhưng đời sau của bọn họ, sẽ đem những chuyện này phát triển tiếp, còn sẽ có rất nhiều nhân vật như Phàm Ngự, Phàm Niệm Ngự, Lạc Trạch, Lạc Anh.

Mấy người bọn họ nhìn không trung, một mảnh xanh thẳm, bầu trời ở trên cao xem xét chuyện cũ. Nhân vật khác nhau sẽ ra đời.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment